Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 31



Lâm Khả Nhi đẩy tài xế ra khỏi ghế lái, nói với mọi người: “Cha, mẹ, con lái xe đi, mọi người trở về khách sạn đi. Tạm biệt!”

Nói xong, cô nghịch ngợm làm mặt quỷ rồi nhảy lên chiếc xe Linconln màu đen xa hoa, lái đi như tên bắn.

Lâm Khả Nhi một tay cầm lái, một tay lấy trong túi ra một chiếc tai nghe đeo lên tai, chỉnh chỉnh cái máy gì đó trông rất giống máy ghi âm.

Lập tức phía bên kia truyền đến giọng nói quyến rũ của Lệ Tây Á: “Mị Ảnh? Phòng 918 khách sạn Hilton, không gặp không về. Bye- bye tình yêu”.

Lâm Khả Nhi nở một nụ cười xấu xa, ánh mắt lóe lên nói: “Lão yêu bà Lệ Tây Á,lần này thì có trò hay để xem rồi”.

Dừng xe ở bãi đậu xe của khách sạn Hilton, Lâm Khả Nhi nhanh chóng thay một bộ quần áo bó sát màu đen rồi thừa dịp đêm tối, cô đi tới một góc khách sạn. Ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao chót vót, cô nở nụ cười như đã dự tính trước, lấy từ trong túi ra một sợi dây rồi dùng sức ném lên, sợi dây liền ngoắc vào lan can sắt trên một cánh cửa sổ. Cô giật giật sợi dây thử độ vững chắc một chút rồi nhanh nhẹn bám vào sợi dây bò lên.

Trèo đến cửa sổ căn phòng 918, Lâm Khả Nhi nhanh nhẹn nhảy vào ban công, thận trọng quan sát, phát hiện thấy bên trong không có ai cô cười hài lòng rồi đẩy cánh cửa sát đất nhảy vào.

Lâm Khả Nhi lấy ra một chiếc máy nghe lén tối tân đặt vào cuối giường, rồi lại lấy một chiếc hộp giống như hộp khăn giấy để ở bàn trang điểm, cố ý đặt nó ngay ở đầu giường.

Sắp đặt đâu ra đó, Lâm Khả Nhi mới trở ra ban công, bám vào sợi dây trèo xuống. Động tác của cô vô cùng thành thục, giống như một đặc công được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy.

Trở lại xe, cô thay lại quần áo, vẻ mặt đắc ý lẩm nhẩm: “Lão yêu bà Lệ Tây Á, lần này tôi sẽ cho Chá thúc thúc xem cô biểu diễn xuân cung sống, để xem rốt cuộc anh ấy sẽ tin thưởng ai. Tôi không tin anh ấy lại ngu như vậy, nếu anh ấy là người không biết phải trái như thế thì thật không xứng đáng để tôi yêu”.

Lâm Khả Nhi giống như đang đóng phim, khởi động chiếc Lincoln chạy như bay giữa biển xe. Chốc chốc quẹo trái, chốc chốc quẹo phải, liên tục vượt lên, trình diễn một màn khiến người ta kinh hãi.

Vượt qua đám người đang kinh hãi, cuối cùng Lâm Khả Nhi cũng lái xe về đến Đường trạch. Xe còn chưa dừng hẳn cô đã xách túi chạy như bay vào nhà.

Cô vội vàng đến mức Lance còn không kịp chào hỏi, chạy vào phòng ngủ của Đường Chá.

Đường Chá vừa từ phòng tắm bước ra, trên tóc còn vương mấy giọt nước đã thấy Lâm Khả Nhi hùng hổ lao tới. Mặc dù anh có quấn khăn tắm, nhưng theo bản năng vội lấy khăn mặt che lấy bộ ngực đang trần trụi rồi nói với cô: “Khả Nhi, sao đi vào mà không gõ cửa?”

Lâm Khả Nhi nhìn lồng ngực cường tráng của Đường Chá, hài hước nói: “Không phải Khả Nhi chưa nhìn thấy thân thể của Chá thúc thúc mà, có gì mà ngại chứ?”

“Lúc đó con mới năm tuổi, bây giờ con đã trưởng thành rồi, không thể tùy tiện như vậy”. Đường Chá lắc lắc đầu, không đồng ý.

“Được rồi, Chá thúc thúc dạy rất đúng. Vậy sao người còn không mau mặc quần áo vào, chẳng lẽ…..”, Lâm Khả Nhi cười xấu xa, ánh mắt cô cố ý quét tới quét lui trên thân thể cường tráng của anh, khiến anh lúng túng đến độ hai gò má đỏ rực.

“Đi ra ngoài!”, Đường Chá ra lệnh cho Lâm Khả Nhi.