Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 192





Editor: Sendyle

Đường Chá đem Lâm Khả Nhi về nhà, cùng cô vừa ôm vừa hôn trở lại phòng của mình. Khi anh ta biết được tiểu Khả Nhi sau khi mất tích, thất kinh đến nỗi ngay cả vượt đèn đỏ, mới chạy tới được chỗ của Lưu Vân Thiên.

Thật may là Khả Nhi không có việc gì, bằng không anh ta nhất định sẽ hối hận cả đời.

Trong tim của anh ta có một loại cảm giác mất mà được lại, vì vậy nụ hôn của anh ta trở nên khác thường nhiệt tình, không buông tha trong miệng cô là bất luận cái gì, sức lực tráng lưỡi thô ở trong miệng cô.

"Chồng yêu, chậm một chút. Bảo bảo đang nhìn đấy." Lâm Khả Nhi thẹn thùng đẩy Đường Chá ra, chỉ chỉ giường trẻ có một đôi song sinh đang trợn to mắt tò mò nhìn bọn họ.

Đường Chá ảo não gầm nhẹ, nhưng thân thể của anh ta không thể đợi thêm: "Bà xã, chúng ta đi qua phòng bên cạnh."

Nói xong, không để ý phản kháng của Lâm Khả Nhi, liền ôm cô hướng phòng sát vách đi tới.

"Nhìn anh gấp đến độ." Lâm Khả Nhi không khỏi nũng nịu.

"Ai bảo em để anh đói lâu như vậy?" Vì để cho tiểu Khả Nhi nghỉ ngơi thật tốt, anh ta đã đói bụng hơn mấy tháng, hôm nay nói gì cũng không bỏ qua cho cô, nhất định giải tỏa khát vọng của mình.

Lâm Khả Nhi che miệng cười, nhìn bộ dạng chồng yêu của cô thật đáng thương, tựa như đứa trẻ đòi ăn đường.

"Em dám cười anh? Xem anh như thế nào thu thập em?" Đường Chá một tay ôm lấy Lâm Khả Nhi vứt xuống trên mặt giường lớn, bá đạo xé rách quần áo trên người cô.

"Đừng! Bộ quần áo này rất đắt !" Lâm Khả Nhi đáng thương kháng nghị.

"Anh sẽ mua cho em mười bộ" Đường Chá vừa kéo rơi cà vạt của mình, vừa cuồng nhiệt mà nhìn cô.

Trong lòng của anh ta nóng nảy căn bản không kịp đợi từ từ rút đi quần áo nhỏ của tiểu Khả Nhi.

Anh ta muốn cô, lập tức muốn!

Chỉ vài động tác liền đem hai người lột sạch sẻ, Đường Chá vén lên eo thon nhỏ của Lâm Khả Nhi, vùi mặt vào giữa vùng ngực xinh đẹp của cô, ở nơi nào thật sâu in những dấu hôn nhiệt tình mút.

"A" Thân thể Lâm Khả Nhi vì kích tình mà run lên, ưỡn người đem lấy chính mình đưa vào trong miệng của anh ta.

"Rất ngọt." Lần đầu tiên mút thức uống của các con, Đường Chá kích động thở dài. Mùi vị ngọt như vậy, không trách được hai tiểu tử kia thích ăn như vậy, "Bà xã, về sau nơi này tất cả thuộc về anh, có được hay không?"

"Quỷ tham ăn. Anh cũng muốn ăn, vậy các con ăn gì?" Lâm Khả Nhi nghịch ngợm chế nhạo chồng mình.

"Anh ngày mai tìm mấy bảo mẫu cho bọn chúng, tùy thích ăn bao nhiêu ăn bao nhiêu, nhưng nơi này của em, về sau chỉ có thể cho anh." Đường Chá càng ăn vượt lên ẩn, không bao giờ nữa muốn từ trong ngực tiểu Khả Nhi.

"Ông xã anh thật bá đạo." Mặc dù đang oán trách, nhưng ở trong lòng của Lâm Khả Nhi lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

"Anh bá đạo chỉ vì một mình em." Đường Chá đột nhiên quấn chặt Lâm Khả Nhi, thấy được cô đã ướt át, liền nâng lên dương vật đã căng cứng của mình, nhất cử đánh vào hoa trạch xinh đẹp này.

Nhất thời, kích tình bốn phía, liên tiếp thở gấp. Cách biệt lâu như vậy kích tình khiến hai người ôm chặt đối phương.

Lưng Đường Chá bởi vì bị Lâm Khả Nhi kích tình móng tay cô thật sâu đâm vào, thế nhưng anh ta lại không cảm thấy đau đớn. Trên thân thể này không cách nào gánh nặng vui vẻ để cho anh ta run rẩy.

Ngày thứ hai, Đường Chá mời tới mười bà vú, đặc biệt phục vụ hai đứa nhỏ nghịch ngợm kia, mà thứ ở trên thân bà xã đã trở thành chiến lợi phẫm của riêng anh ta, không nhường cho hai tiểu tử kia.

Mỗi khi hai tiểu tử kia kháng nghị mà nhìn anh ta thì anh ta liền nhìn anh ta chằm chằm cửa, ôm lấy bà xã hướng sát vách đi tới, bỏ lại một đôi tiểu tử đang la in ỏi.

Lưu Vân Thiên cả ngày đi theo bên cạnh Liêu Phàm, nhưng không thể đả động lòng của cô. Ngày hôm đó, Lâm Khả Nhi mang theo bảo bối tìm đến Liêu Phàm chơi, Lưu Vân Thiên hướng cô năn nỉ : "Khả Nhi, em giúp anh nói vài lời lời, để Liêu Phàm tha thứ cho anh."

Lâm Khả Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, mặt cười trộm nói: "Tự mình làm bậy thì không thể sống được!"

"Khả Nhi!" Lưu Vân Thiên ảo não lớn tiếng kêu tên tuổi Lâm Khả Nhi, cô chẳng những không giúp anh ta nói chuyện, còn chế nhạo anh ta. Anh ta đã đủ đáng thương, không được Liêu Phàm tha thứ, anh ta gấp đến độ tựa như kiến bò trên chảo nóng.

"Chị Liêu bên kia em không giúp được anh...anh tự cầu nhiều phúc thôi." Lâm Khả Nhi một ít cũng không chịu anh ta uy hiếp, nhạo báng Lưu Vân Thiên.

Ai bảo trước đây anh ta thiết kế chị Liêu, để cho anh ta chịu chút chút đau khổ cũng là việc nên làm.

Về phần hành hạ anh ta tới khi nào, vậy phải xem tâm tình của chị Liêu. Cô sẽ không ra tay giúp đỡ anh ta.

Nhìn sắc mặt thất bại của Lưu Vân Thiên, Lâm Khả Nhi cảm thấy chơi thật vui thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Hạnh phúc luôn trôi qua thật nhanh, chớp mắt hai đứa con trai đã ba tuổi rưỡi. Hai đứa nhỏ tinh nghịch này giống nhau như đúc, ngay cả Đường Chá thỉnh thoảng cũng không phân rõ ai là ai.

Đường Chá giúp một đứa con trai tắm xong, lần nữa lấy nước tắm muốn giúp một đứa con trai khác tắm, anh ta dám nói cái gì cũng không tắm, một sức lực nói: "Cha, cha lại lầm, con mới vừa tắm xong, em trai chưa có tắm kìa."

"Không thể nào?" Đường Chá xem một chút đứa con trai này, nhìn lại một chút đứa con trai kia, không tin mình lại lầm.

"Cha, cha không có lầm, con là anh, con vừa mới tắm xong, là nó chưa có tắm." Một đứa con trai khác cười tà, chỉ vào tiểu tử mới vừa giùng giằng không chịu tắm nói.

"Các con rốt cuộc là ai mới vừa tắm?" Đường Chá ảo não rống to, cái này nếu nói ra chẳng phải là muốn cười rơi người khác răng hàm? Anh ta đường đường là tổng giám đốc Đường thị thậm chí ngay cả con trai của mình cũng không phân rõ.

"Là con!"

"Là con!"

Hai đứa con trai trăm miệng một lời trả lời. Trên mặt bọn chúng nở nụ cười xấu xa làm Đường Chá tức điên, anh ta một tay bắt lên một, nhóc cười lạnh nói: "Các con đã cũng tắm, vậy thì cùng nhau tắm một lần nữa."

"Cha, con thật sự đã tắm rồi."

"Con cũng vậy!"

"Câm miệng hết cho cha!" Cả đường trạch bầu trời đều ở đây quanh quẩn tiếng rống to của Đường Chá.

Nhìn một màn này Lâm Khả Nhi mỉm cười hạnh phúc, loại tiết mục này ngày ngày trình diễn, anh Chá thế nhưng không chê phiền.

Đột nhiên bụng của cô từng trận co rút nhanh, đau đến cô toát ra mồ hôi lạnh. Cô đang cầm hạnh phúc cuồn cuộn cái bụng hô to:"Chồng yêu, em muốn sinh!"

Nghe được tiếng kêu của Khả Nhi, Đường Chá lập tức bỏ lại các con trai lao ra phòng tắm: "Bà xã, em chịu đựng một chút, anh sẽ đưa em đi bệnh viện."

Nói xong, anh ta ôm lấy Khả Nhi vừa chạy ra ngoài.

Khả Nhi nhìn Đường Chá trán mồ hôi hột, không khỏi cười duyên: "Chồng yêu, nhìn bộ dáng anh khẩn trương kìa, cũng không phải là lần đầu tiên sinh, không có việc gì."

"Anh không khẩn trương." Đường Chá cố tự trấn định nói. Mặc dù nói như vậy, nhưng mặt của anh ta vẫn căng thẳng như cũ.

"Ông xã, lần này không nên té xỉu nha." Nhớ tới lần trước khi cô sinh một đôi song sinh tinh nghịch, chồng yêu té xỉu, làm cô cảm thấy buồn cười.

"Sẽ không. Lần này anh muốn tỉnh táo cùng với em." Đường Chá đốc định nói. Lần trước, bởi vì vội vàng, anh ta không còn kịp nữa tham dự giáng sinh cùng hai đứa bé. Lần này, anh ta nói gì cũng muốn toàn bộ hành trình cùng với Khả Nhi, làm hậu thuẫn kiên cường cho cô. Anh ta quyết sẽ không cho phép mình té xỉu.

Cho đến khi đứa bé chào đời, bác sĩ nói cho anh ta biết mẹ con bình an thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trứng nước ngọt ngào, Đường Chá có một loại không nói được cảm động.

Cầm tay Khả Nhi, Đường Chá thâm tình nói: "Bà xã, khổ cho em."

Khả Nhi trở tay cầm bàn tay Đường Chá, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.