Chinh Phục "Anh Chú" Mặt Lạnh!

Chương 30



Vân Chính Kiệt sắp xếp công việc ở công ty xong thì cùng với đội cứu hộ đi tới chỗ gặp nạn tìm người. Ở đây có rất nhiều người, bao gồm cả người thân của các nạn nhân. Anh tìm được bạn mình trong đám người kia, chào hỏi qua loa rồi vào luôn vấn đề chính:

- Tình hình thế nào rồi?

Người kia hơi chau mày, khẽ lắc đầu.

- Không ổn lắm. Máy bay rơi ở vùng biển cách bờ tầm một hải lí. Mùa này biển lại hay động, vẫn chưa tìm được hộp đen.

Vân Chính Kiệt thở hắt ra một hơi. Anh đưa mắt nhìn về phía biển. Xung quanh đây toàn đá tảng, hòn nào cũng có đỉnh nhọn, nếu trôi được vào đến đây chắc cũng gãy xương, nứt sọ.

Trong lúc Vân Chính Kiệt đi tìm người, Mỹ Tuyết Lệ ở nhà luôn ngồi ở phòng thờ, miệng đọc kinh, tay gõ mỏ, cầu bình an cho đứa con gái nhỏ của mình. Vân Chính Toàn gác hết công việc qua một bên, liên hệ với mấy người quen trong ngành để mở rộng phạm vi tìm kiếm. Vùng biển này khá rộng, đường bờ biển lại dài đến hàng mấy kilomet, muốn nhanh chóng tìm được người là chuyện rất khó khăn.

Lập Khang Dụ đưa Vân Chính Toàn về nhà, vừa vào cửa đã thấy Mỹ Tuyết Lệ từ bên trên lao xuống, ôm chầm lấy ông. Bà khóc đến sưng đỏ hai mắt, cả người tiều tụy, dường như chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã già đi mấy tuổi.

- Vân Thường Hi nó còn nhỏ như vậy, tương lai phía trước còn dài, sao phải gặp chuyện thế này? Trời đất con tôi!!!

Lập Khang Dụ nhíu mày, hai bàn tay nắm chặt. Anh xoay người đi ra ngoài, mở điện thoại tìm số của đội trưởng Từ rồi nhấn gọi. Vì đội tinh nhuệ đang trong thời gian nghỉ ngơi nên đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Chưa kịp để ông nói gì, Lập Khang Dụ đã nhanh chóng nói sơ qua tình hình.

- Đội trưởng Từ, tôi biết anh có khả năng xử lí chuyện này. Từ trước đến giờ tôi chưa từng cầu xin anh giúp đỡ nhưng mà việc tìm người bây giờ đều trông cậy vào anh. Cô ấy rất quan trọng với tôi.

Đội trưởng Từ đương nhiên đồng ý, không chỉ vì anh từng cứu mạng ông ấy mà còn vì tình đồng đội gắn bó với nhau suốt bao năm qua. Lập Khang Dụ muốn ông dùng người trong tay mình mở rộng phạm vi tìm kiếm, đi dọc theo đường bờ biển. Trong bán kính một kilomet gần nơi xảy ra tai nạn, nhà họ Vân đã cho người lục tung hết nhưng vẫn không thấy manh mối gì, anh chỉ còn cách tìm một hướng đi khác.

Vùng biển gần bờ kia cách nhà họ Vân mấy tiếng đi xe. Lúc Lập Khang Dụ đưa Vân Chính Toàn tới nơi trời đã tối om. Trong tiếng hô hào, la hét của đám đông, đột nhiên có người nói to:

- Thấy rồi, đã tìm thấy hai nạn nhân. Họ vẫn còn sống.

Cả dòng người đổ xô đến vây quanh đội cứu hộ. Hai nạn nhân tìm được đều là đàn ông, tầm bốn mươi tuổi. Lập Khang Dụ cũng vội vã chạy đến, anh còn thô bạo đẩy mấy người chen hàng ra, nhanh chóng lọt được vào bên trong. Nhân viên đội cứu hộ đang thở dốc, xác nhận danh tính xong thì nói:



- Hai người này may mắn ngồi ở cuối máy bay, ít bị tác động nhất nên vẫn còn giữ được mạng. Những người khác thì...

Lập Khang Dụ thấy hai người tìm được không phải là Vân Thường Hi thì nhíu chặt mày, quay người bỏ đi. Anh không cần hỏi cũng biết Vân Thường Hi ngồi ở hạng ghế thương gia, gương mặt lại càng đen hơn. Anh phun ra một câu chửi thề:

- Con mẹ nó! Vân Thường Hi, em nhất định không được xảy ra chuyện.

Hai cha con nhà họ Vân vẫn đang đứng lẫn trong đám người cứu hộ. Bên cạnh Vân Chính Toàn còn có mấy người vệ sĩ, việc bảo đảm an toàn không cần anh lo lắng. Lập Khang Dụ không chịu được cảm giác đau xót trong lòng, dứt khoát ra xe hút thuốc.

Anh hút một lúc rất lâu, hút hết cả bao thuốc lớn mới mở, đến khi cổ họng bắt đầu ran rát anh mới ngừng lại. Lập Khang Dụ ngồi trên xe trầm mặc, trong đầu lại nhớ đến chuyện quá khứ. Lần đầu tiên anh gặp cô là năm hai mươi hai tuổi. Anh còn nhớ rõ, hôm ấy cô gái nhỏ mặc một chiếc váy xòe màu hồng rất đáng yêu, tóc tết bím thả xuống hai vai, môi nhỏ chu lên chào anh. Vân Thường Hi còn hào phóng cho anh ba cây kẹo, bảo sau này lớn lên muốn cưới anh.

- Em lừa tôi! Đến mạng sống em còn không giữ được mà còn đòi cưới tôi.

Lập Khang Dụ vừa đau lòng vừa buồn bực. Bây giờ anh biết rồi, anh biết cảm giác yêu mà không thừa nhận khổ sở đến mức nào, lại càng biết mất đi người quan trọng nhất sẽ tuyệt vọng ra sao.

Lúc này trời đã tối đen như mực, cuộc tìm kiếm đã kéo dài suốt năm tiếng đồng hồ. Ngoài hai nạn nhân tìm được khi nãy ra thì hoàn toàn không thấy gì khác, kể cả xác máy bay. Vì điều kiện không cho phép nên đội cứu hộ dừng lại ở đây, ngày mai lại tiếp tục tìm.

Mọi người đều rời đi hết, chỉ có Lập Khang Dụ vẫn đứng nguyên tại chỗ. Mấy người vệ sĩ khác gọi anh về, anh chỉ xua tay bảo lát nữa sẽ tự về. Lập Khang Dụ đút tay vào túi, bộ dạng giống như đang đứng ngắm cảnh biển đêm khuya nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt. Anh đưa mắt nhìn xa xăm, mở miệng lẩm bẩm, thanh âm khản đặc rất khó nghe:

- Có tôi ở đây, chí ít em sẽ không cảm thấy cô đơn.

Gió biển ban đêm thổi cực kì mạnh, mang theo hơi lạnh từ phía ngoài phả thẳng vào người anh. Trong bóng tối, chỉ có mình anh đứng giữa bãi đá mênh mông rộng lớn, có chút hiu quạnh. Anh đang tự giày vò chính mình.

Lập Khang Dụ lục tìm điện thoại, mở phần tin nhắn của anh và Vân Thường Hi. Tin nhắn cuối cùng đã cách đây rất lâu. Anh lướt lên phía trên, tìm một tin nhắn thoại rồi mở nghe.

- Chú đang ở đâu vậy? Em đang đi dạo với Hạ Phi Phi, vô tình gặp được nghệ sĩ đường phố. Họ hát hay lắm, gửi cho chú nghe nhé.

Sau giọng nói ngọt ngào của cô là một đoạn nhạc dài. Bài hát đó có giai điệu rất vui tai, nhưng lời ca lại như ai oán. Lập Khang Dụ không thể nói rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì, chỉ là không thể nghe tiếp được nữa. Anh thở hắt ra, tay nắm chặt lấy điện thoại.