Chính Lăng Vương Phi

Chương 63



Mạc Tử Liên ôm Duệ nhi lên trên ghế quý phi sau đó lấy một cái ghế nhỏ đến ngồi trước mặt, bắt đầu sự nghiệp giáo dục tư tưởng cho vị tiểu hoàng đế tương lai này.

“Duệ Nhi ngoan, nghe lời adi, những lời đó chỉ có người lớn mới có thể nói, Duệ nhi còn nhỏ không nên học theo, có biết không?”

“Vậy chờ Duệ Nhi lớn là có thể nói đúng không ạ?”

Tư duy gì thế này, Mạc Tử Liên có chút không đỡ nổi, giáo dục hài tử đều phải kiên nhẫn, tỉ mỉ, không giải thích kĩ sẽ rất dễ gây nên lệch lạc sau này, nàng cũng không muốn bản thân vì vô ý mà phá hoại một mầm non tương lai đâu.

“Vậy tương lai Duệ Nhi muốn trở thành người như thế nào?”

Nói đến chỗ này, mắt Duệ Nhi lập tức sáng lên:

“Duệ Nhi muốn trở thành minh quân như phụ hoàng, dũng mãnh như nhị thúc, tài ba như tam thúc vậy?"

“Đúng rồi, nhưng mà nhị thúc và tam thúc đều không nói những lời không đứng đắn như vậy mà, nếu Duệ Nhi muốn giống nhị thúc tam thúc thì cũng không thể nói những lời như vậy nha.”

Lúc này, Duệ Nhi lại trưng ra khuôn mặt hết sức rồi rắm, gương mắt mũm mĩm nhăn lại, cái miệng nhỏ chu ra hết sức đáng yêu khiến nàng không nhịn được bật cười sau đó ôm lấy Duệ Nhi vào trong lòng mình, hôn một cái thật mạnh. Duệ Nhi trưng ra khuôn mặt nhỏ rồi rắm ngẩng đầu nhìn nàng:

“Vậy Duệ Nhi gióng một phần thôi có được không, muốn thành minh quân mà không có cái đó có được không ạ?”

“Duệ Nhi ngoan, làm minh quân không cần cái đó đâu, chỉ cần con có một đôi mắt tinh tường, đầu óc minh mẫn và một trái tim biết bao dung rộng lượng là được rồi.”

Hài tử nào cũng đều có một điểm chung là tiếp thu nhanh và ham học hỏi, Duệ Nhi vừa nghe Mạc Tử Liên nói đã lập tức hỏi:

“A di, cái này thái phó chưa từng dạy cho con, vì sao làm minh quân cần phải có một đôi mắt tinh tường, đầu óc minh mẫn và một trái tim biết bao dung rộng lượng ạ?”

Mạc Tử Liên mỉm cười, xoa xoa đầu Duệ Nhi, dịu dàng giải thích:

“Đôi mắt tinh tường là để con nhận biết được người nào là người tài, đáng dùng vào việc gì để có thể sắp xếp người đó vào vị trí hợp lí nhất nhắm phát huy tối đa tiềm năng của người đó, giúp ích cho quốc gia, cho nhân dân, cái này gọi là biết dùng người.

Đầu óc minh mẫn là để suy xét một sự việc , thấu hiểu tất cả những khía cạnh trong đó, biết được cái nào là đúng, cái nào là sai, thời điểm nào nên làm việc gì, nên xử lí ra sao, quyết định nào là sáng suốt nhất, đúng đắn nhất.”

“Vậy còn trái tim bao dung ạ, không phải minh quân đều cần một trái tim đanh thép, cứng rắn saoThái phó từng nói, quân vương mà có trái tim không đủ vững vàng sẽ dễ dàng bị thao túng?”

“Thái phó của con nói không sai, tuy nhiên có trái tim rộng lượng không phải là trái tim mềm yếu. Duệ Nhi, con phải hiểu rõ ràng, rằng những người bên dưới con, những người dân thường kia đều là con người, mà con người thì không thể tránh khỏi mắc sai lầm. Quan trọng là bọn họ có biết hối cải hay không, và con có cho bọn họ cơ hội để hối cải hay không.

Duệ Nhi, những lời hôm nay a di nói, có lẽ con vẫn chưa hiểu hết, nhưng a di hy vọng con sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Con người ta sống, có rất nhiều điều bất đắc dĩ, đôi khi không phải người ta làm sai vì cố ý mà là do hoàn cảnh ép buộc, cho nên không phải cứ cứng rắn trừng phạt họ mới là đúng đắn mà một sự bao dung, thông cảm có khi lại là chìa khóa để hóa giải tất cả.

Con phải hiểu rằng, người tài không dễ kiếm còn tiểu nhân vụ lợi, cơ hội lại rất nhiều, có những việc không phải chỉ nhìn bề ngoài mà phán xét được. Mối quan hệ muốn vững chắc thì phải có lòng tin, sự kiên trì, và cả sự bao dung nữa, chỉ có chân thành mới có thể đổi lấy chân thành. Dĩ nhiên cũng có những trường hợp đáng phạt, điều này lại tùy thuộc vào sự suy xét của con, cho nên, Duệ Nhi, trong bất kì hoàn cảnh nào cũng phải thật lí trí, suy xét kĩ càng rồi mới hành động, hãy trở thành một vị minh quân sáng suốt nhất trong lịch sử, đem lại hạnh phúc, an vui cho dân chúng nhé.”

Duệ Nhi nhìn nàng, cặp mắt sáng như gương, gương mặt nhỏ nghiêm túc gật đầu với nàng:

“A di. Duệ Nhi nhất định sẽ làm được! Duệ Nhi sẽ làm một vị minh quân sáng suốt nhất trong lịch sử này.”

“Ngoan.”

Những lời ngày hôm nay của Mạc Tử Liên quả thực đã trở thành chân lí trong lòng Duệ Nhi, làm chỉ dẫn, dẫn dắt Duệ Nhi trên con đường trở thành một vị mình quân vĩ đại trong lịch sử.

“Vậy là Duệ Nhi không cần học theo phụ hoàng nữa phải không ạ?”

“Ừm, Duệ Nhi chỉ cần tiếp tục là chính mình thôi, những thứ như hành vi, lời nói của người khác con không cần phải học theo, tuy nhiên những điều đúng đắn thì vẫn nên học, có biết hay không?”

“Dạ biết, vậy hành động đó của phụ hoàng cũng là không đứng đắn ạ?” Duệ Nhi bỗng nhiên bừng tỉnh hỏi một câu làm Mạc Tử Liên suýt nữa cười ra tiếng nhưng vẫn cố nhẫn nại, nghiêm túc gật đầu với Duệ Nhi:

“Đúng vậy, nếu sau này Duệ Nhi nói những lời đó với những cô nương đàng hoàng khác, người ta sẽ bỏ chạy đó.”

“Thật ạ, vậy thì nên bỏ, nên bỏ a…!” Nhìn bộ dáng gật gù đáng yêu không cưỡng nổi của Duệ Nhi, cuối cùng nàng cũng không nhịn được cười ra tiếng, làm cho Duệ Nhi bối rối một trận, không biết mình sai ở đâu, chỉ tròn mắt ra nhìn nàng.

Cùng lúc đó, Đông Phương hiên Tường ở bên ngoài của sổ cũng đang trợn mắt nhìn hai người bên trọng, bộn dạng giống y hệt Duệ Nhi, hoàn toàn quên mắt bản thân vừa bị nàng mỉa mai một trận bên trong, diễn đàn lê quý đôn, quay đầu về phía người bên cạnh đang dang nhìn vào trong bằng ánh mắt tán thưởng dịu dàng hỏi:

“Cuối cùng là đệ rước được thần thánh phương nào về vậy, đây là thứ màmột tiểu cô nương có thể biết được sao?”

Đông Phương Thiên Diệp không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt tự đắc, trong lòng thì đang suy nghĩ, ta có thể nói đã rước được nàng ấy từ trong phủ của tam đệ sao, chắc chắn ngươi dẽ bị tức chết, ha ha ha.