Chính Lăng Vương Phi

Chương 49



Tiếng gió gào thét bên tai, thân thể lại không ngừng rơi xuống, dưỡng khí ngày càng ít lại, Mạc Tử Liên ôm một bên ngực còn đang chảy ra máu đen không khỏi cảm thán quả thực là nhà dột sa mưa. Linh khí ít ỏi và nội lực hiện tại đang bận bảo vệ tâm mạch ngăn chất độc tấn công không thể rút ra, thân thể lại không ngừng rơi xuống, nàng cười khổ, chỉ mong bên dưới nàng là đồng cỏ rậm hay dòng suối thì tốt rồi, nếu là bờ đá thì nàng không chết cũng chịu đủ khổ a.

Có lẽ ông trời cũng thương xót nàng nhà dột gặp mưa đã đủ khổ rồi, không nỡ tiếp tục gây khó dễ nàng nữa, “ùm” một tiếng môi trường bao quanh Mạc Tử Liên nhanh chóng bị thay đổi, nàng rơi vào trong một cái hồ nước sâu, rồi nhanh chóng vùng vẫy bơi lên bờ.

May mắn trên thân nàng hiện tại đang mặc bộ y phục quý giá làm từ Thiên Sơn tằm ti mà đại ca cho nàng lúc trước, loại vải này ít thấm nước, chất vải mỏng nhẹ lại mau khô, có khả năng chống lạnh chống nóng nên nàng cũng không thấy khó chịu bao nhiêu, tuy nhiên trước tiên nàng phải xử lí vết thương này trước đã.

Trước khi tên sát thủ đâm nàng, Mạc Tử Liên đã sớm dùng nội lực phong bế tất cả các huyệt đạo quanh đó cho nên chất độc vẫn luôn bị ép ở gần miệng vết thương, chưa kịp lan tràn đi, hiện tại nàng chỉ cần tiếp tục dùng nội lực đẩy chất độc ra hẳn bên ngoài là được, hoàn toàn không tốn bao nhiêu công sức. Chỉ là sau khi đẩy chất độc ra ngoài nàng phải nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương rồi băng bó sau đó dùng linh lực vá lại vết rách trên áo mình đã.

Bộ y phục trên người nàng đao kiếm chém không đứt, dưới tình huống bình thường rõ ràng bả đao đó vốn không có cách nào đả thương nàng, tuy nhiên nếu như thế kế hoạch của nàng chắc chắn sẽ bị lộ. Trong tình huống cấp bách đó nàng chỉ đành nhịn đau dùng linh lực sử dụng kỹ xảo để chiếc áo rách một chỗ chỗ đủ để mũi đao đó xuyên qua, chiếc lỗ không cần quá to, vì máu bắn ra sẽ che lấp đi sơ hở đó rồi thuận lợi rơi xuống dưới này.

Chờ tới khi phục hồi gần hết các thương tổn trên người ngoại trừ vết thương ở trên ngực còn chưa lành, Mạc Tử Liên gần như đã không còn gì đáng ngại. Lúc này nàng mới có cơ hội quan sát khu vực xung quanh đây, điều đầu tiên khiến nàng có chút kinh ngạc đó là linh khí ở đây thật sung túc.

Không phải nàng nói ngoa nhưng mà thời đại này so với thuở hồng hoang khi nàng đi ngao du thì linh khí đã không còn quá thuần khiết và sung túc như lúc đầu nữa, mà còn xuất hiện thêm rất nhiều thứ hỗn tạp khác mới dẫn tới những loại thảo dược kì lạ xuất hiện như lúc này, một trong những nơi linh khí sung túc nhất mà nàng biết chắc là đỉnh Côn Luân hay là đỉnh Thiên Sơn, nàng chưa hề biết dưới đáy vực sâu thăm thẳm như thế này cũng có thể có linh khí sung túc như thế, quả thực là kinh hỷ ngoài ý muốn mà.

Cây cỏ xung quanh đây cũng nhờ linh khí mà vô cùng sung túc, đặc biệt xuất hiện nhiều cây thảo dược quý hiếm, Mạc Tử Liên nhìn thấy mà không khỏi vui mừng. Từ từ đi dọc theo bờ hồ, nàng phát hiện dưới đáy vực này thực ra chỉ là một vùng khe hẹp, dẫn ra một vùng đất rộng lớn vô cùng xinh đẹp giống như là tiên cảnh kết hợp với linh khí sung túc nơi đây không khỏi khiến nàng liên tưởng đến chỗ này chính là nơi ẩn cư của một vị tiên nào đó.