Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 7: Vỹ Vỹ vô cùng câu nhân



Lương Vỹ còn đang mê mải hưởng thụ giây phút hạnh phúc ngắn ngủi, không để ý đã được ôm vào xe từ lúc nào. Đến khi cậu giật mình nhận ra, xe đã chạy, mà cậu... vẫn được Mạc Chính Phong ôm trong lòng _

- Học trưởng... anh... không phải nên bỏ tôi xuống sao? - Lương Vỹ vô cùng xấu hổ.

Mạc Chính Phong thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, trả lời:

- Mông cậu không phải cũng bị thương sao? Ghế đệm này không đủ mềm, cứ để như vậy đi.

Lương Vỹ bỗng chốc có cảm giác muốn độn thổ. Sao có thể nói một cách vô tư như thế.

Tài xế Trương Long ở phía trước cố nhịn cười đến hai vai run run. Nhị thiếu gia à cậu nói chuyện có thể nói chuyện rõ ràng hơn một chút không? Mấy lời này dễ gợi liên tưởng đó nha! Ngày ngày ở nhà nhìn đại thiếu gia với Lâm Dương thiếu gia quấn quýt đã đủ lắm rồi! Trương Long người ta là cẩu FA đã hai mươi mấy mùa hoa rồi có được không?

Lương Vỹ ngại đến muốn bốc hơi, không thể làm gì hơn ngoài để yên cho Mạc Chính Phong ôm. Cậu tận lực quên đi sự tồn tại của tài xế. Xấu hổ chết mất! Nhìn mình như thể đồ dễ vỡ phải được bảo quản cẩn thận ấy. Còn đâu tôn nghiêm của một người đàn ông chân chính? Ờ... mặc dù từ khi chấp nhận việc mình thích con trai, bản thân còn là tiểu thụ thì mấy chữ đàn ông chân chính đã không còn phù hợp với cậu nữa rồi. Nhưng mà...

Ngoài trời đang mưa nên có chút lạnh, trong xe lại không tắt điều hòa. Lương Vỹ vì bị lạnh mà hơi run nhẹ, hắt xì một cái.

Mạc Chính Phong cau mày:

- Trương Long, tăng nhiệt độ lên! Anh không biết lạnh hả?

Tài xế tội nghiệp nghe lời, trong lòng âm thầm oán hận. Nhị thiếu đang ăn hiếp hắn nha. Bình thường anh có biết lạnh là gì đâu. Giữa mùa đông còn có thể đi bơi... Vậy mà giờ... À quên, có một vị đang ngồi trong lòng anh kìa. Nhìn qua đã biết là yếu ớt, trọng điểm cần bảo hộ. Chậc chậc, bất quá trông hơi ngố. Gu của nhị thiếu gia thật lạ. Không giống như đại thiếu gia. Lâm Dương kia vừa đáng yêu lại ấm áp như ánh mặt trời, chu đáo lịch sự, thật khiến người ta yêu thích. Trương Long bỗng nảy sinh một chút khinh thường với Lương Vỹ...

Tuy nhiên, suy nghĩ chỉ có thể giấu trong lòng, vì ánh mắt như sắp giết người của Mạc Chính Phong đang nhìn hắn qua gương chiếu hậu đó. Hắn chưa muốn từ tài xế biến thành ô sin đi dọn nhà vệ sinh đâu nhá!

Đến nhà, Trương Long lái xe vào gara, từ đây có đường lên nhà chính nên không cần hắn đi theo che dù, vì vậy hắn thức thời ở lại dưới gara lau xe. Nhị thiếu gia đưa “bạn” về, không nên làm phiền.

Mạc Chính Phong một đường bế cậu lên thẳng phòng... tắm. Vì sao ư? Để cậu tắm! Đó là điều đương nhiên. Anh có thói quen về nhà sẽ tắm trước tiên, cho nên anh cũng muốn cậu tắm trước. Ở ngoài về, người toàn mồ hôi bụi bặm, không tắm sạch sẽ không thể bình thản ngồi nói chuyện.

Lương Vỹ không biết nên phản ứng thế nào nữa. Khách đến không phải nên ở phòng khách nói chuyện trước sao? Sao lại đưa lên đây?

- Học trưởng, anh...

- Tắm trước, có gì nói sau. - Mạc Chính Phong cực kỳ lãnh khốc (giả bộ).

Lương Vỹ ngậm miệng, không phản đối. Có lẽ anh ưa sạch sẽ. Nhưng mà... thế này... có chút hơi... không được tự nhiên.

- Cậu tự làm được chứ?

- Vâng... dĩ nhiên.

- Tốt! Tôi về phòng tôi, xong sẽ sang tìm cậu.

Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống, xoay người tiêu sái rời đi.

Vừa ra khỏi phòng, tâm tình tốt liền khẽ yeah một câu. Ha ha, cuối cùng đưa được người về nhà rồi. Lần đầu tiên trong đời anh sẽ được nhìn thấy bộ dạng cậu khi không mặc đồng phục. Nghĩ là thấy thú vị rồi!

Lương Vỹ không hề hay biết ý đồ của anh, tự mình cởi quần áo tắm. Phòng tắm rất rộng, còn có bồn tắm lớn, có đủ sữa tắm, sữa rửa mặt, kem đánh răng,... còn mới nguyên. Nhìn đã thấy thèm khát. Cuộc sống của người nhà giàu, quả là khác xa với cậu.

Lương Vỹ ngâm mình trong nước ấm, nhắm mắt nghĩ đến Mạc Chính Phong. Anh đẹp trai, giàu có, đa tài, cậu còn xứng với anh sao? Cậu chỉ là một cô nhi sống nhờ người khác, gia cảnh tầm thường, nhan sắc không có, tài năng càng không. Được cái học lực tạm chấp nhận đi, nhưng ai thèm quan tâm bạn học giỏi hay không khi trong tay bạn có tiền? Vì thế, Lương Vỹ cảm thấy vô cùng xấu hổ, tủi thân. Đã như vậy, sao cậu còn thích anh chứ? Âm thầm yêu, âm thầm nhớ, âm thầm ngắm nhìn, không dám nói một lời rằng: “Em thích anh.” Biết trước tương lai của một kẻ yêu đơn phương là nuốt nước mắt mỉm cười nhìn người mình yêu tay trong tay với người khác, đau khổ vô vàn. Sao cậu vẫn không thể buông? Trước đây, anh với cậu không qua lại thì thôi đi. Dạo này anh lại luôn ở gần cậu, thỉnh thoảng buông vài câu khen ngợi trêu chọc, làm một số chuyện mờ ám, giống như thích cậu mà lại như không, khiến cậu càng chìm sâu không cách nào thoát ra được. Mỗi lần anh gieo hy vọng rồi lại tạt một gáo nước lạnh vào lòng cậu, Lương Vỹ đều rất khó chịu, buồn bã. Giá như anh đừng để ý đến cậu, cậu còn nghĩ có thể dần từ bỏ. Đằng này,... Cảm giác đến gần mà không sao chạm được, đau lắm có biết không?

Trầm mặc một lúc, nước tắm cũng muốn lạnh rồi mà cậu vẫn chưa xong. Tiếng Mạc Chính Phong bên ngoài sốt ruột gọi:

- Vỹ Vỹ! Cậu làm gì lâu thế?

Lương Vỹ chợt bừng tỉnh. Aiz, cậu ở trong này lâu như vậy rồi sao? Thật là...

Vội vàng đứng dậy, vơ tạm áo choàng tắm treo ở mắc trên tường khoác vào, cậu bước nhanh ra. Nhưng vì vừa tắm xong, chân còn ướt, sàn nhà thì trơn, mà cậu còn bị thương không thể đi bình thường, thế nên mới ra khỏi phòng tắm đã trượt ngã.

OMG đừng nha! Ngã đủ rồi!

Mạc Chính Phong lần nữa thực hiện thành công màn anh hùng cứu mỹ nhân, đỡ được cậu. Sau đó xoay người, bế cậu lên đặt trên giường. Động tác vô cùng đẹp mắt, xứng đáng được tán thưởng!

- Muốn tàn phế luôn sao? Mai còn phải diễn kịch đó! - Mạc Chính Phong nghiêm khắc trách cứ. Cái tên nhóc này sao hậu đậu như thế? Khiến người khác thật lo lắng.

Lương Vỹ nhìn anh, không nói. Vừa rồi thật sự bị dọa hết hồn. Nhưng hiện tại thấy anh vì cậu mà lo lắng, trong lòng cậu rất ấm áp. Tim nhảy tưng tưng liên hồi. Mấy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu khi nãy cũng bị vứt bỏ hết. Có làm sao đâu! Tương lai sau này để sau này nói. Giờ cứ sống cho tốt đi đã, trân trọng những phút giây quý giá này. Lỡ mai có xa thì cũng có một hồi ức đẹp để nhớ về, rằng đó là người mình yêu. Anh ấy từng cho mình hạnh phúc...

Mạc Chính Phong nhìn cậu một lúc, bất giác cảm thấy xao động. Tên nhóc này... không đeo kính! Vì khi nãy tắm phải bỏ, mà đi ra vội chưa kịp đeo lại. Đôi mắt hẹp dài đầy mê hoặc cứ thế hướng về phía anh, hút hồn anh lạc đến tận chốn xa nào. Mái tóc ướt nhẹp, một vài lọn tóc dính trước trán càng gợi ham muốn trong lòng người. Liếc xuống một chút, sẽ thấy được cổ áo choàng tắm rộng mở, lộ ra khuôn ngực trắng nõn cùng một phần xương quai xanh gầy quyến rũ. Dưới nữa, đôi chân thon dài càng khiến người ta nổi lên dục vọng xấu xa. Cậu đẹp, nhưng không phải kiểu yểu điệu của phụ nữ. Anh càng nhìn càng không kìm được cảm thán: “Vỹ Vỹ quả thực vô cùng câu nhân!” Tên nhóc ngốc nghếch này, hóa ra cởi bỏ bộ đồng phục sẽ trở nên đẹp như vậy...