Chinh Chiến

Chương 22: Chí khí cũng thật lớn



Lần thứ hai Trương Thế Nhân tỉnh lại đã vào đêm khuya, trong mơ mơ màng màng hắn luôn có cảm giác mình đang cùng một mỹ nhân tuyệt sắc gặp nhau ở trong mộng, thế nhưng mà khi tỉnh lại thì hắn mới nhận ra là hắn không hề nhớ rõ hình dáng của nàng. Có chăng chỉ là một ấn tưởng nhỏ, đó chính là một loại mùi thơm thấm ruột mát gan.

Trên người Mộc Tiểu Yêu cũng có dị hương, nhưng Trương Thế Nhân có thể khẳng định người trong mộng đã quay lưng đi, không nói lấy một câu kia của hắn không phải là Mộc Tiểu Yêu. Bởi vì khí chất của cô gái trong mộng hoàn toàn khác so với Mộc Tiểu Yêu.

Hắn cố sức giơ tay lên, muốn xoa những cái nếp nhăn trên lông mày, nhưng chỉ khẽ động thì đã không nhịn được rên rỉ một tiếng.

- Thanh âm này của ngươi còn rất có hồn a…

Đại Khuyển ngồi ở bên giường, ngay cạnh hắn, cười hắc hắc nói một câu. Câu nói ấy làm cho Tiểu Đinh Điểm đứng ở nơi xa phải xấu hổ, đỏ mặt. Nàng thầm mắng: “Quả nhiên những người bên cạnh Trương Thế Nhân đều không biết xấu hổ”, sau đó lắc lắc cái mông còn không tính là mềm mại và đầy đặn mà chạy ra ngoài.

Đại Khuyển cười ha ha:

- Tiểu mỹ nhân quả nhiên là có chỗ mê người của tiểu mỹ nhân, cái mông nhỏ kia uốn éo làm người cảm thấy xôn xao nha.

Trương Thế Nhân phun ra một ngụm nước miếng, nói:

- Ngươi đều đã từng tuổi này rồi, già mà không đứng đắn, khó trách không tìm thấy người phụ nữ nào nguyện ý cùng ngươi sinh con nối dõi tông đường.

Đại Khuyển giải thích rất nghiêm túc:

- Chúng ta là người tu hành thì phải coi nhẹ hết thảy tục vật của thế gian. Mặc dù là lưu luyến vườn hoa, cành lá, thì càng không thể nào để vướng sâu vào. Gặp người yêu người thì có thể, vì đó là bản sắc phong lưu. Nhưng nếu gặp một cái lại “trên” một cái, thì đó là súc sinh. Tốt xấu gì thì cảnh giới của ta cũng là Ngũ Phẩm, chỉ cần ta thả ra một chút tiếng gió thì chẳng lẽ còn không thiếu cô nương xinh đẹp yêu thương, nhung nhớ? Nhớ năm ta hai mươi mấy tuổi, lúc ấy đi bên cạnh ta luôn có bốn cái mỹ nhân như ngọc, một đường đi trước tung hoa mở đường cho ta. Những ngày tháng đó người ta gọi ta là Ngọc Diện công tử, ta đi tới chỗ nào thì cũng có vô số nữ nhân xông đến hét lớn và hoan hô. Nguyên một đám cô nương xinh đẹp như những con mèo nhỏ, còn thiếu chút thì đã nhào lên nằm nhoài trên ngực của ta rồi.

Trương Thế Nhân phì cười:

- Đúng vậy, không biết ngươi phải trả bao nhiêu bạc mà có thể làm cho người ta vì tiền mà hóa thành những diễn viên ưu tú.

Đại Khuyển trợn trắng mắt, rất biết điều liếc mắt đánh giá những bức họa sơn thủy treo ở trên vách tường.

- Không tệ, không tệ. Đầu bút lông từ đậm chuyển sang nhạt với mức độ vừa phải, nhưng bút pháp tinh tế và tỉ mỉ, nhìn thoáng qua thì giống như người vẽ là một nữ tử. Trong cái tinh tế và tỉ mỉ lại không làm mất đi toàn cảnh, tiến dần từng bước, rất có phong cách quý phái.

Trương Thế Nhân muốn ngồi dậy nhưng ngực lại đau đớn vô cùng, hắn phí công vùng vẫy vài cái rồi bất đắc dĩ nằm lại trên giường, than thở:

- Ngươi có thời gian nhìn những cái bức tranh kia rồi nói hưu nói vượn thì có thể nói cho ta biết ta bị thương có nặng lắm không?

- Không nặng.

Đại Khuyển nói ra, vẫn không quay đầu lại.

- Nhưng vì sao ta cảm thấy toàn thân ta đều đau đớn, không có chỗ nào không đau? Vì cái gì ta ngồi cũng không ngồi được?

- Xương sườn bị gãy bốn cái, xương sống cũng có chút tổn thương thì ngồi được mới là lạ. Ngày đó ngươi bị thương nhưng lại đứng lên và đi bình thường nên không ai nghĩ ngươi bị thương gì nặng lắm, ai biết tiểu tử ngươi lại đang gắng gượng. Nhưng mà phải nói ngươi có thể gắng gượng tới lúc đó cũng không phải dễ dàng gì, nếu như là ta thì không chừng ta bò đều không thể bò rồi. Ngươi cũng đừng lo lắng, y thuật của cái lão già một lòng muốn nhận Mộc Tiểu Yêu làm đồ đệ cũng không phải dạng thường. Lão ta nói chữa khỏi cho ngươi không phải vấn đề gì lớn.

- Lão ta nói thế?

Trương Thế Nhân cười khổ:

- Đại Khuyển, lần đầu tiên ta phát hiện thì ra ngươi là một người không có trách nhiệm như vậy.

Đại Khuyển còn đang định nói cái gì thì lão già què mang theo cái hồ lô có hai đầu to nhỏ đã khập khễnh đi vào, lão nhìn qua Trương Thế Nhân một cái rồi nói:

- Tỉnh là tốt rồi.

Sau đó ngồi xuống, dựa lưng vào cái ghế, uống một ngụm rượu:

- Ta tới tìm ngươi là muốn ngươi khuyên nhủ Mộc Tiểu Yêu giúp ta, tiềm chất của nàng chính là vạn không có một, là hạt giống tốt mà cả đời lão già ta mới thấy được lần đầu. Khi đã gặp người như vậy mà nếu ta không dạy cho nàng, cả quãng đời còn lại của ta sẽ không trôi qua được. Mấy ngày nay nàng vẫn cứ không đồng ý, ta uống rượu nóng Tây Bắc cũng không thấy hương vị gì nữa rồi…

- Ngươi cầu người thì cũng phải có thành ý chứ?

Trương Thế Nhân bĩu môi, nói:

- Trước tiên ngươi chữa khỏi thương thế cho ta, rồi ta sẽ đi khuyên nàng.

- Tổn thương trên người của ngươi chữa không hết được thì ngươi còn phí công làm gì?

Lão già què cười cười:

- Lại nói, nếu ngươi nằm liệt giường và không bao giờ đi được nữa, thì ngươi chỉ có thể ở lại Hải Dương Lâu rồi. Ngươi không đi được thì Mộc Tiểu Yêu cũng không đi. Bởi vậy… tại sao ta phải cứu ngươi?

Trương Thế Nhân thở dài, nói:

- Thế ngoại cao nhân có phải đều là những người nói chuyện mà không biết xấu hổ như thế?

Lão già què trừng mắt nhìn hắn:

- Ta chỉ tìm truyền nhân, ngươi có chết hay không thì có liên quan gì đến ta? Trên thế giới, cứ mỗi phút giây thì đều có rất nhiều người bị thương rồi chết đi, nếu ta gặp người nào liền cứu người nấy thì ta có thời gian uống rượu, có thời gian ngủ nghỉ sao? Cứu khổ cứu nạn là chuyện tình mà Phật tông tuyên dương, cùng một lão già như ta có liên quan cái cọng lông gì? Cho dù Phật tông không quan tâm thì còn có triều đình.

- Lạc gia, đừng dọa hắn.

Vào đúng lúc này, một thân đã thay đổi một bộ quần áo vàng óng có khí chất phú quý mười phần, Lê đại nương chậm rãi đi vào, nhìn về phía Trương Thế Nhân, cười nói:

- Số người rất may, trước khi đánh nhau có phải đã ăn một viên Tiểu Kim Đan? Đó là đan dược quý nhất trong thiên hạ, cũng không biết hắn thấy ngươi hợp ý ở chỗ nào mà lại cho ngươi một hạt.

- Tiểu Kim Đan?

Trương Thế Nhân khó hiểu.

- Tiểu Kim Đan có công hiệu khôi phục sức sống, giúp tăng cường tạo máu, xây xương, thúc đẩy làm lành vết thương... Đừng nói đến việc ngươi chỉ gãy vài cái xương sườn, cho dù bị vỡ một phần xương sống, hoặc dù cho nội tạng vỡ nát, thì một hạt Tiểu Kim Đam cũng có thể làm cho ngươi khôi phục như lúc ban đầu.

Lê đại nương mỉm cười, nói:

- Hắn và ta là người một nhà, nếu hắn đưa ngươi một viên Tiểu Kim Đan thì cũng chính là ta đã đưa cho ngươi. Viên Tiểu Kim Đan kia có giá trị mười nghìn kim tệ… Những gia đình phú quý có dốc hết tài sản cũng khó có thể cầu đến một viên đâu. Xem như ngươi thiếu nợ ta đấy, lúc nào ngươi trả hết một vạn kim đang thiếu này thì ngươi cứ đi.

Trương Thế Nhân thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thở dài:

- Ta không đi thì Mộc Tiểu Yêu cũng không thể đi được đúng không? Nhìn lại xem đi, một chuyện giống nhau, nhưng trong miệng ngươi lại trở nên âm hiểm, thế mà ngươi vẫn nói ra một cách khẳng khái cho được. Lão già què so với ngươi mà nói… Thật đúng là kém mấy con phố rồi. Nhưng có như thế nào thì ta nhất định phải đi.

- Vì cái gì?

- Ta muốn đi Thanh Long.

- Tốt lắm…

Lê đại nương lạnh nhạt nói:

- Hải Dương Quán cũng đi Thanh Long.

Lão già què biến sắc, cái mũi trở nên chua xót:

- Lê đại nương… Đa tạ.

Lê đại nương khoát tay áo, cười nói:

- Lạc gia, ngươi trông coi Hải Dương Quán mười năm, coi như ta và ngài cũng có một hai phần ân tình. Điều này không cần phải nói gì nữa, dù sao chúng ta cũng phải đi Thanh Long một chuyến. Nếu như hắn không về được, thì ta còn muốn đi cầu tiên sinh.





Chỉ ba ngày ngắn ngủi sau đó, chính bản thân Trương Thế Nhân cũng không nghĩ đến thương thế của hắn thế mà đã tốt nhanh như vậy. Mọi người nói những tổn thương liên quan đến xương cốt và nội tạng, thì không có một trăm ngày là không thể khỏi, huống chi hắn còn bị thương ở nơi quan trọng như xương sống. Thế nhưng chỉ cần ba ngày thì hắn đã có thể tự xuống giường và đi lại, quả nhiên tác dụng của một quả Tiểu Kim Đan khiến người ta không thể không khen ngợi một tiếng.

Hải Dương Quán đã quyết định đi Thanh Long, cái lão già què được Lê đại nương gọi là Lạc gia ấy lại không chịu buông tha Mộc Tiểu Yêu, đã vậy thì hắn cũng thuận theo tự nhiên. Dù sao có một cái cao thủ biến thái che chở trên đường thì chắc chắn sẽ an toàn hơn việc Trương Thế Nhân đi cùng với Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu rồi. Có chính kiến và nguyên tắc là chuyện tốt, nhưng không phải lúc nào cũng cứng nhắc và cố chấp, như thế thì trong mắt của Trương Thế Nhân cũng chẳng khác gì những tên ngu ngốc.

Tin Hải Dương Quán sắp rời khỏi thành Gia Trang vừa truyền ra thì lập tức gây nên một trận sóng lớn. Phải biết trong hai năm qua, Hải Dương Quán mang đến cho thành Gia Trang không biết bao nhiêu tài phú, ai cũng không rõ ràng là có bao nhiêu lớn, nhưng dù gì người dân thành Gia Trang đã có thói quen nhìn thấy những cô nương đẹp như tiên nữ. Thế nên đột nhiên họ nghe được tin tức này thì khó tránh khỏi thất vọng. Ngay cả những người vợ lớn, vợ bé luôn mắng chửi những cô gái kia quyến rũ chồng họ cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, quạnh hiu và không thoải mái.

Trong thành Gia Trang có ba nhà làm ăn lớn: Hải Dương Quán, Phường Nguyên Bảo cùng Thượng Khách Lâu. Nhờ ba nhà này mà trong hai năm qua dân chúng thành Gia Trang có cuộc sống vô cùng tốt, mỗi gia đình không chỉ dư thừa lương thực mà cuối năm họ còn được chia hoa hồng. Bởi vậy, đối với cái địa phương quỷ quái có hơn nửa năm là lạnh teo…, nếu không có ba cái tòa nhà này thì làm thế nào để có thể sống thoải mái? Ít nhất, giữa trời lạnh giá, họ có thể phải lao đầu ra khỏi nhà tìm kế sinh nhai chứ không có an nhàn như bây giờ.

Thế nên khi mọi người nghe nói Hải Dương Quán sẽ dọn đi thì họ bắt đầu nhanh chóng đi tìm Trương Thế Nhân. Hiển nhiên họ định nhờ Trương Thế Nhân đi năn nỉ Lê đại nương của Hải Dương Quán thay đổi cái ý nghĩ chuyển đi, cho dù hoa hồng của họ lại giảm mấy phần cũng không sao.

Cũng dễ hiểu, những người man trên thảo nguyên vẫn luôn ra tay hào phóng nhất ở Hải Dương Quán, sau đó mới là Phường Nguyên Bảo. Bây giờ nếu con phượng hoàng bay đi thì nhánh ngô đồng e rằng cũng không khác gì đống cỏ khô.

Song đúng lúc này mọi người mới nhận ra rằng vài ngày trước Trương Thế Nhân cũng đã mất đi tung tích. Sau khi tìm hiểu thì mới biết Trương Thế Nhân đã tích lũy đủ hai mươi mốt lần quân công, đã được Binh Bộ phê chuẩn cho tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện ở kinh đô. Mà bởi vì Trương Thế Nhân đi, cho nên Hải Dương Quán cũng đi đến kinh đô.

Mọi người càng kinh ngạc, rồi bắt đầu rung động… Thành Gia Trang không có Trương Thế Nhân thì giống như không chỉ mất đi một niềm vui thú, mà còn thiếu đi một cái người thân thuộc luôn ra sức vì dân chúng.

Chỉ trong vài ngày, bên ngoài Phường Nguyên Bảo đã có nhiều hương thân tụ tập lại. Song vốn tính tốt, lại không biết vì sao gần đây Trương Thế Nhân lại đóng kín cửa, không gặp người nào nữa. Dẫu là những người thường ngày quan hệ tốt với hắn như dì Hà cùng mấy cái ông lão lớn tuổi đến năn nỉ thì mấy tên bảo tiêu cũng không chịu mở cửa phòng.

Có người bỗng nhiên nghĩ đến việc đi cầu Tiểu Tướng biên quan Nguyễn Văn Dũng. Vậy nhưng khi họ đến phủ tướng quân thì mới phát hiện phủ tướng quân cũng đóng cửa cài then. Sau khi nghe ngóng từ bọn binh sĩ, họ biết được vào mấy ngày hôm trước, một vị khâm sai đến từ kinh thành bị kỵ binh Đế quốc Thiên Thuận giết chết, Nguyễn tướng quân dính vào tội thất trách, cho nên tự giam vào ở trong phủ tướng quân và đang đợi Đại tướng quân của Hữu Kiêu Vệ là Nguyễn Viễn Sơn cùng triều đình xử trí.

Trong khoảnh khắc, dân chúng cảm thấy tường thành của thành Gia Trang cũng không còn không thể phá vỡ như dĩ vãng.

Không có Nguyễn Văn Dũng, Trương Thế Nhân cũng không còn, Hải Dương Quán cũng không… Thành Gia Trang vẫn là thành Gia Trang sao?

Dân chúng bắt đầu kinh hoàng táng đảm, thậm chí đã quên đi mục đích ban đầu trước khi đến đây.

Mà vào lúc này, ngay trong phủ tướng quân, hai người đang đứng trên đầu sóng ngọn gió lại đang bình tĩnh ngồi đó đối mặt nhau, uống trà, nói chuyện, như thể mối quan hệ của họ còn tốt hơn trước kia. Trong bếp lò, lửa cháy rất mạnh, trong chén trà lại là loại trà Sơn Nam trứ danh, thứ mà ngay cả Tổng đốc Sơn Đông Viên Sùng Vũ đều khó có thể chê bai.

Trà là được thương nhân của Đại Nam vận chuyển hơn vạn dặm, tuy rằng khi trà đến thành Gia Trang thì đã không còn tươi mới, nhưng hương vị của nó lại không tản mất bao nhiêu. Những lá trà tốt như thế này… thì những vị thủ lĩnh bộ tộc trên thảo nguyên đều không tiếc dùng nhiều tiền mua lại để chứng tỏ thân phận. Theo cách nói của Trương Thế Nhân chính là học làm sang, song nghe nói còn có một vị vương tử của một cái tiểu bộ tộc cầm trà Sơn Nam làm thành nước ngâm rửa chân để bày tỏ sự giàu có của mình, đáng tiếc là sau đó hắn bị cha hắn đánh thành tàn phế.

Một bình trà Tim Sen nhè nhẹ nhả khói, hương thơm quanh quẩn. Phải biết một bình trả Tim Sen ở đế đô thì cũng bán được cả trăm lượng bạc.

Trà cũng chia làm chín phẩm, mà trà Tim Sen này chính là loại trà ngon Cửu Phẩm. Một cân tim sen, tinh tế đếm thì có ít nhất một vạn hai ngàn chồi. Nếu ít hơn số này thì không được coi là Cửu Phẩm, cũng không được gọi bằng cái tên Tim Sen, mà là cái tên gọi phía dưới một bậc: Bích Mầm.

Theo những câu chuyện cũ, từng có một người trả ba nghìn kim tệ để thưởng thức qua một bình Tim Sen có một vạn sáu ngàn chồi.

Ngô Nhất Đạo, đó là tên của kẻ ấy, nghe nói hắn ta giàu đến mức có thể mua đứt một ngọn núi và một con sông của Đại Nam. Nghe nói tường thành đế đô nổi danh vững chắc cũng có một phần do hắn xuất tiền tu sửa. Và bởi vì cái công lao to lớn này, đương kim hoàng đế phong hắn là Tám Kim Hầu, có thể miễn tội chết ba lần. Thế nhưng cái sắc phong này cũng làm mọi người khó hiểu, vì cái gì mà vung tiền sửa chữa tường thành lại có công lao lớn hơn so với những vị tướng quân lập quốc?

- Thư tiến cử của ngươi… ta đã viết xong.

Nguyễn Văn Dũng để lên trên bàn một tờ giấy, đẩy về trước mặt Trương Thế Nhân.

- Chúc ngươi bỗng nhiên nổi tiếng ở cuộc thi chiêu sinh của Kinh Võ Viện, chứ đừng làm mất mặt thành Gia Trang chúng ta. Ngươi là người thứ nhất của thành Gia Trang có tư cách tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, ai… Mấy chục năm mới có một người, cũng không dễ dàng a… Đừng thất bại trở về để mọi người xem thường, đừng mang sự xem thường của người ta đến ba dặm khí hậu thành Gia Trang.

- Lời này không chút nào êm tai.

Trương Thế Nhân cười cười, đem lá thư tiến cử cất kỹ:

- Đây là cơ hội mà ta dùng mạng đổi lấy, ta tất nhiên sẽ quý trọng. Còn việc ném đi mặt mũi của thành Gia Trang, Tướng quân đại nhân, ngươi cảm thấy ngươi có thể thay dân chúng thành Gia Trang nói ra những lời này sao?

- Trước kia ngươi rất tốt, thẳng thắn nhưng cũng lươn lẹo. Nhưng bây giờ lời nói lại sắc bén chút ít… Thành Gia Trang không thể so được với đế đô, đến Thanh Long rồi thì ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn, có đôi khi một câu lỡ miệng lại có thể đắc tội người quyền quý, đến chết cũng không biết vì sao mà chết.

- Đắc tội giới quyền quý thì cần gì lời nói? Ngài cũng quá xem thường giới quyền quý rồi!

Trương Thế Nhân cười cười, đứng lên, chuẩn bị cáo từ.

- Hi vọng ngày sau còn có thể gặp lại.

Nguyễn Văn Dũng đứng lên, ôm quyền:

- Ta còn phải ở nơi này chờ Tế Bắc quận, Hữu Kiêu Vệ cùng triều đình phái khâm sai điều tra tới, cho nên không thể tiễn đưa ngươi. Dựa theo đạo lý mà nói, đáng lẽ phải tiễn ngươi ba mươi dặm thì mới phải phép. Nhưng thôi, xem như cùng nhau quen biết một đoạn thời gian, ngươi hẳn sẽ không trách ta thất lễ.

Trương Thế Nhân cười ha ha, quay đầu lại nhìn về Nguyễn Văn Dũng:

- Ngoài ba mươi dặm có một ngôi đền, không biết tướng quân có còn nhớ rõ hay không?

- Phóng Ưng Đình, cái đền đã có lịch sử trăm năm, là ngôi đền được xây lúc Đại Nam Thái tổ Hoàng đế thả một con đại bàng có toàn thân trắng như tuyết bay đi. Nghe nói con đại bàng kia cực kì thần dị, sau khi được thả ra thì cứ mỗi năm nó lại bay về đây lượn vài vòng. Cho đến khi Thái tổ Hoàng đế băng hà thì nó mới không xuất hiện nữa. Cái đền kia do thành Gia Trang quản lý, mỗi năm ta đều phái người đến tu sửa, ta tự nhiên nhớ rõ.

Trương Thế Nhân xoay người rời đi, không nói thêm câu nào.

Nguyễn Văn Dũng nhìn bóng lưng của Trương Thế Nhân, thở dài, nhịn không được thở dài một câu:

- Tuổi trẻ a, chí khí cũng thật lớn.