Chinh Chiến

Chương 18: Mua một tặng một



Nếu không phải đang bị người giẫm nát dưới chân, nếu không phải tình huống bây giờ là cực kỳ nguy hiểm, Trương Thế Nhân thật sự rất muốn kiên nhẫn giải thích cho bà chủ quán Kê Kê một chút, rằng hoạn quan cũng không phải dùng cái kéo cắt như thế. Cái kéo có thể cắt ra một bộ quần áo xinh đẹp, có thể cắt giấy dày thành những chiếc song cửa sổ tinh xảo, có thể cắt bỏ rất nhiều thứ, nhưng khẳng định nó không phải là đồ chuyên dùng để cắt bỏ vật kia.

- Ngươi đi nhanh đi.

Trương Thế Nhân hô lên một câu như là khẩn cầu. Bởi vì hắn nhổ ra máu trong cổ họng đang đau rát, âm thanh đi ra lộ ra một giọng khàn khàn.

- A ôi! Ngươi là người đàn ông chỉ biết phụ lòng, tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu lừa gạt phụ nữ, ta đã đồng ý cưới ngươi mà sao ngươi còn thay lòng chứ? Bây giờ đã như vậy thì sau này khi lớn thêm vài tuổi thì thế nào? Lừa gạt luôn nữ nhân trong hoàng cung luôn chứ? Bà đây hận nhất là bọn nam nhân phụ lòng, hôm nay nếu không cạo sạch cái vật không có lông kia của ngươi thì bà đây sẽ không phải họ Đỗ.

Đỗ Hồng Tuyến không những không đi, mà ngược lại, còn đi về phía Trương Thế Nhân.

Ánh mắt Mạc Đại đăm đăm, rùng mình mắng một chữ:

- Cút!

Mạc Nhị lại khoát tay áo, nói:

- Đại ca, đừng để cô ta bỏ đi a, tên đàn ông này vừa lùn lại vừa xấu, có lột da cũng không hề có chút thú vị, con đàn bà này dù ăn mặc quê mùa nhưng vẫn tính là một người con gái có chút tư sắc nha. Nếu như lột da cô ta làm thành một chiếc đèn cung đình thì hẳn là một việc tốt đẹp.

- Đừng làm việc lớn chậm trễ, nhanh tay lên một chút!

Mạc Đại lạnh giọng nói ra, sau đó liền không để ý tới nữa.

Mạc Nhị cười hì hì, bỏ qua Đại Khuyển mà cất bước đi tới bà chủ quán Đỗ Hồng Tuyến:

- Ngươi yên tâm, tài nghệ của ta nổi danh ở đế đô đấy, lột bỏ một trương da người hoàn chỉnh cũng không mất bao nhiêu thời gian, những chiếc đèn lồng treo trong nhà giam Đại Lý Tự cũng đều do ta làm. Phải biết một chiếc so với một chiếc xinh đẹp, chiếc sau đẹp đẽ hơn chiếc trước.

- Thực sự rất nhanh?

Bà chủ quán dừng bước, sợ hãi hỏi một câu.

- Chắc chắn rất nhanh, ta đảm bảo.

Mạc Nhị cười hắc hắc, lấy ra một thanh đoản đao từ trong ngực, vừa đi tới vừa đung đưa, nói:

- Cây đao này cũng không biết đã lột da bao nhiêu người, có lẽ từ khi đi ra đế đô cũng chỉ dùng qua có hai lần, mũi dao tịch mịch, ta cũng tịch mịch như vậy. Mặc dù thân hình của ngươi già một ít, nhưng miễn cưỡng còn thể xài được, sẽ không bôi nhọ cây đao này của ta.

Bành!

Một tiếng cực kỳ trầm đục đột ngột xuất hiện , sau đó đã không thấy tung tích của Mạc Nhị. Ngay sau đó là một tiếng “bịch”, tựa hồ là vật gì nặng nề rơi trên mặt đất, nện vào nền đá xanh. Mạc Đại vội vàng quay đầu nhìn lại thì đã thấy Mạc Nhị bị đánh lún vào bên trong tường thành.

Thân thể Mạc Nhị giống như bị đạn pháo dội vào lồng ngực, bay thẳng ra ngoài, đập vào tường thành, khiến tường thành xuất hiện một cái hố to.

Quá nhanh!

Nhanh đến mức ngay cả Mạc Đại còn không nhìn thấy là người nào ra tay. Nói một cách khác, hắn đoán được là do cái người đàn bà đanh đá ăn mặc quê mùa kia ra tay, nhưng căn bản hắn cũng không có thấy rõ! Chứ đừng nói đến việc nhìn thấy nàng xuất thủ như thế nào, thậm chí là ngay cả quỹ tích hành động của nàng hắn đều không có bắt được. Đợi đến lúc nhìn thấy cả người Mạc Nhị dính vào trong tường thành, hắn mới phát hiện con đàn bà nọ đã đứng ngay tại chỗ vừa rồi của Mạc Nhị.

- Bà đây không thích nghe nhất một việc, đó chính là người khác nói ta già!

Sắc mặt Đỗ Hồng Tuyến đầy âm trầm, nàng lẩm bẩm một câu, dường như rất tức giận.

Lưng của Mạc Nhị đụng vào tường thành, cũng không biết đụng nát bao nhiêu khối gạch, lưng của hắn còng lại, giống y chang như một con tôm luộc, hơn nửa người đều ở bên trong tường thành, chưa thể tự mình thoát ra. Đá vụn rơi xuống đất, sau một tiếng “bịch” đầy chất cộng hưởng, một đoàn bụi mù bắt đầu bay lên. Mạc Nhị không nhịn được ho khan vài tiếng, máu tươi từ trong miệng tràn ra bên ngoài, thấm ướt nửa khối gạch nát. Đối với hắn mà nói, lần này bị thương quá nặng, cũng không biết bị gãy mấy cái xương sườn. Song dù sao hắn cũng là cao thủ Lục phẩm thượng, hắn cố nén đau nhức kịch liệt mà giãy giụa, muốn đưa nửa thân thể kia thoát ra khỏi tường thành.

Bành!

Lại là một tiếng vang vọng, lúc nhìn sang, bà chủ quán thịt chó bỗng nhiên xuất hiện ở trước người Mạc Nhị!

Một cái chân mang giày màu xanh lá thêu hoa lá đạp ở trên ngực Mạc Nhị, dùng thủ đoạn cứng rắn “nhét” hắn vào trong tường thành thêm vài phần. Khói bụi được tạo ra một lần nữa, cả người Mạc Nhị chưa từng thoát khỏi bức tường thành, nhưng cũng không vào quá sâu.

Một màn này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. Trương Thế Nhân nằm nghiêng mặt ở trên mặt đất, há to miệng đầy choáng váng mà nhìn hành động vĩ đại của bà chủ quán. Con mắt của Đại Khuyển dường như muốn rơi ra ngoài, tựa hồ đến giờ phút này vẫn không thể tiếp thu được hiện thực. Mà Mộc Tiểu Yêu lại có chút ngẩn ngơ, lầm bẩm nói một câu: “Làm sao có thể. Làm sao có thể giấu giếm được ta?”.

Như là nghe được lời Mộc Tiểu Yêu đang tự nói, Đỗ Hồng Tuyến chỉnh lại sợi tóc đang rủ xuống trán, khẽ cười nói:

- Người như ngươi đúng là vô cùng hiếm thấy ở trên đời, đúng là có thể cảm nhận được thực lực của người khác. Đáng tiếc… Tu vị của ngươi vẫn quá thấp, muốn giấu giếm được cảm nhận của ngươi cũng không phải là việc gì quá khó. Theo ta được biết, ở bên trong thành Gia Trang này không chỉ có một mình ta làm được.

- Còn có người khác?

Bị người khác vây lại không khiến Mộc Tiểu Yêu chán nản, nhưng Đỗ Hồng Tuyến giải thích vài lời lại khiến nàng không còn tin tưởng vào mình, chán nản đến cực điểm.

- Tự nhiên là có, ít nhất thì không phải ông chồng ta cũng đã che giấu được hay sao?

Nàng ta thản nhiên nói ra, dường như hoàn toàn không đặt Mạc Đại vào trong mắt.

- Ngươi… Ngươi là ai.

Mạc Đại khó khăn nuốt nước miếng một cái, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

- Bà đây là bà ngươi!

Vào lúc bà chủ quán nói câu này, khoảng cách giữa nàng và Mạc Đại có ít nhất hai mươi thước. Khi nói chữ thứ nhất thì nàng bắt đầu cất bước, chữ thứ hai thì chân giơ lên, chữ thứ ba thì chân rơi xuống, chữ thứ tư và thứ năm thì nàng đã đứng mặt đối mặt với Mạc Đại rồi. Khoảng cách giữa hai người không đủ nửa thước, hình như là chỉ trong nháy mắt thì bà chủ quán đã đứng trước mặt Mạc Đại.

Ba!

Một âm thanh cực kỳ dứt khoát từ một cái tát vang lên, màn đêm yên tĩnh cũng bị xé nát. Cái bạt tai này quá vang dội rồi, hẳn là ngay cả người ở thành đông đều có thể nghe được. Năm cái dấu tay rõ ràng chậm rãi hiển hiện ở trên mặt Mạc Đại, có thể nhìn ra được những vết sưng đỏ hình những ngón tay. Sau cái tát lần này, mọi người ở đây vốn đang choáng váng trở nên ngu ngu hơn rồi.

- Ây da… Lại quên phát lực mất rồi, nếu để cho ông chồng nhà ta thấy được thì lại cười vào mặt ta.

Đỗ Hồng Tuyết nhìn những vết đỏ đỏ hồng hồng trên mặt Mạc Đại, cười đầy áy náy:

- Ta phải làm một lần nữa, thật có lỗi.

Tuy rằng Mạc Đại sửng sốt, song lại có thể nào dám tiếp tục đứng bất động, lập tức hắn thêm chút lực vào dưới chân, ý đồ nhảy về phía sau, tránh đi bà chủ quán hung tợn kia. Nhưng khi chân của hắn vừa mới phát lực thì cái tát thứ hai của Đỗ Hồng Tuyết lại in trên mặt hắn. Lần này không giống với lần trước đó, không quá vang dội nhưng lại đập Mạc Đại bay thẳng ra ngoài. Mạc Đại hoàn toàn không thể khống chế được thân thể của mình, lưng hắn cũng đâm vào tường thành một cách mạnh mẽ. Một tiếng “bịch” vang lên, kế sau Mạc Nhị, Mạc Đại cũng dính vào trong tường thành.

- Thoải mái!

Bà chủ quán thịt chó Kê Kê thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Mười năm nay chưa từng có thoải mái như vậy.

...

...

- Đại tỷ, ngươi đã đánh sướng rồi thì có thể đem ta đỡ dậy hay không?

Trương Thế Nhân cắn nhẹ vào bờ môi của mình, xác định không phải nằm mơ, sau đó làm bộ đáng thương nhìn về bà chủ quán mà nói:

- Xương sườn của ta cũng không biết bị hắn giậm gãy mấy cây.

- Thật thà nằm đó đi!

Đỗ Hồng Tuyến không quay đầu lại nhìn hắn mà hô một tiếng, rồi vén hai cái tay áo bông màu xanh lên, đi về phía hai người bị dính ở trong tường thành.

- Bà đây còn chưa thấy đủ thoái mái!

Trương Thế Nhân ngoan ngoãn tiếp tục nằm đó, trong miệng không nhịn được khen:

- Bá khí, thật con bà nó bá khí rồi. Đến giờ này ta rốt cuộc biết được vì cái gì lão Nguyễn Vân Cầu bị dạy dỗ đến mức bảo sao làm nấy.

Đại Khuyển cũng thành thành thật thật nằm rạp ở trên mặt đất, lẳng lặng nhìn xem người phụ nữ đang đi về phía tường thành kia, hắn không khỏi rùng mình một cái:

- Cưới một cô gái như vậy như vậy mà gã ta vẫn chưa bị hành hạ đến chết sao? Trương Thế Nhân… Ngươi nói chồng cô ta vẫn còn sống? Kỳ tích… Thực con bà nó là thứ kỳ tích.

- Vậy mà…

Mộc Tiểu Yêu vẫn ngơ ngác đứng ở một bên, ánh mắt dừng lại ở vẻ ngốc ngốc đáng yêu:

- Vậy mà ta không cảm nhận được… Điều này làm sao có thể? Đến cùng nàng ta đã dùng biện pháp gì? Làm sao có thể giấu giếm được ta?

Bà chủ quán không hề để ý tới ba người này, nàng bước nhanh đến trước người Mạc Đại, nhìn xem cái dáng người vặn vẹo của hắn mà lạnh giọng nói:

- Xem ra những năm này huynh đệ các ngươi đã hại không biết bao nhiêu cô gái phải không? Ngươi có thể làm một canh giờ đúng không? Vừa làm vừa ưa thích đào ra đôi mắt người khác, ưa thích cắt mũi của người ta đúng không?

Lúc nàng nói đến tài năng một canh giờ của Mạc Đại thì dùng tay cầm cái kéo lên, sau một tiếng “răng rắc” thì đã cắt đứt phần dưới của hắn. Khi nàng nói đến việc ưa thích đào mắt người ta thời điểm thì đã dùng cái kéo móc ra hai đôi mắt từ trong hốc mắt của hắn. Khi nói đến việc ưa thích cắt lỗ mũi người ta thì nàng nhân tiện ném cái kéo qua một bên, ngón cái cùng ngón trỏ tay phải nắm lấy mũi của Mạc Đại, mạnh mẽ kéo đứt mũi của hắn.

Trong chốc lát, mặt Mạc Đại biến thành một cái hồ lô đầy máu.

- Một canh giờ!

Bà chủ quán đấm một quyền vào ngực Mạc Đại. Một tiếng “bịch” vang lên, thân thể Mạc Đại khẽ cong về phía sau lại bị nện vào trong tường thành vài tấc. Dường như càng đánh thì nàng càng tuôn ra tức giận, nàng đánh một quyền lại nói một câu “một canh giờ”, nàng nói liên tục năm câu, liên tục đánh năm quyền. Sau 5 quyền có thể nào nhìn được bóng dáng của Mạc Đại, hắn đã bị thủ đoạn mạnh mẽ ấy nện thành một cái chậu máu to bằng chậu rửa mặt trong hố sâu.

Khi nện xong Mạc Đại, một tay nàng kéo Mạc Nhị ra khỏi tường thành, tùy tiện ném một phát, như ném đống cát vậy, ném ra xa tận hai mươi thước. Một giây sau, bà chủ quán đã xuất hiện ở bên người Mạc Nhị.

Bị hành hung như vậy như Mạc Nhị vẫn còn một tia sinh mệnh, vẫn có thể sống. Hắn khó khăn mở mắt ra, muốn cầu xin nhưng không có cách nào có thể mở miệng được. Trong ánh mắt của hắn đều là sợ hãi, sợ hãi vô bờ bến.

- Ngươi biết chồng của bà làm nghề gì sao?

Bà chủ quán ngồi xổm bên cạnh Mạc Nhị, bàn tay đang đặt ở trên ngực Mạc Nhị nhấn xuống một cái. Sau một tiếng “xoạt”, quần áo trên người hắn hóa thành những mảnh vụn bay ra ngoài. Cũng không biết trước đó bà chủ quán dùng thủ đoạn gì mà bà ta đánh nặng như vậy nhưng không nhìn ra bao nhiêu vết thương trên người Mạc Nhị.

Bà chủ trâu bò này nhặt lên thanh đoản đao đang nằm dưới đất của Mạc Nhị, gằn ra từng câu, từng chữ:

- Nguyễn Vân Cầu làm nghề giết chó đấy, sở trường của hắn chính là lột da một núi chó. Thế nhưng toàn bộ người trong thành Gia Trang đều không biết rằng chính bà đây dạy hắn lột da đấy.

- Mấy cái thứ còn chưa bước vào hạ lưu đã dám làm xằng làm bậy. Chúng mày không chỉ làm mất mặt mũi của triều đình, còn làm mất mũi cả Đại Nam này! Muốn giả trang hung ác, vậy thì đi về Đại Tuyết Sơn ở phía tây mà tìm Phật tông giả hung ác. Phật tông bọn họ nói cái gì mà Phật cũng có thời gian kim cương trừng mắt, không, là trừng mắt kim cương đấy. Thế nên các ngươi phải đào đi ánh mắt oan khuất của Phật, cắt mất cái mũi của Phật, lột da Phật! Nếu không có can đảm như thế này, mà lại ở trên chính đất nước mình làm ác, thế thì bà đây không hành hạ các ngươi sống dở chết dở, không giết các ngươi thì bà đây tức giận đến ngủ không yên.

Sau khi nàng nói xong lời này, trên mặt đất đã có nhiều thêm một chậu máu.

Tùy tiện vứt một cỗ da người hoàn chỉnh lên mặt đất, bà chủ quán rút ra một cái khăn xoa tay từ trong ống tay áo, lau lau hai bàn tay, sau đó đứng thẳng, giãn người vài cái, xoay eo vài lần:

- Lúc này mới tính là đã thoải mái tràn trề.

Nàng giãn gân cốt xong xuôi thì chợt xoay người nhìn về phía một cái nóc nhà:

- Người què chết tiệt, bà đây đã thoải mái xong, người nhìn đủ chưa?

...

...

Trên một nóc nhà dân, vốn đang nằm uống rượu, lão già què cũng không khỏi lắc đầu và thở dài, rồi rất cẩn thận và nghiêm túc đem nút hồ lô rượu nhét lại, sau đó gắn ở bên hông của mình. Ở trên nóc nhà, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn xem bà chủ quán mà có chút bất đắc dĩ nói ra:

- Ngươi thích thì ngươi giết người, ta thích thì ta nhìn xem, ta không đụng tới ngươi thì ngươi làm gì phải hướng ta phát giận?

Hắn vừa nói chuyện lại vừa đưa tay xác nhận cái hồ lô rượu kia phải chăng đã được chốt tốt hay chưa. Hồ lô chỉ là một cái hồ lô bình thường, trong hồ lô chỉ là rượu rẻ tiền nhất ở Tây Bắc. Ở trong các quán rượu thành Gia Trang, chỉ cần mười đồng là có thể đổ đầy cái hồ lô này. Tuy nhìn cái hồ lô này bình thường, nhưng hai cái bụng của nó còn to hơn cả cái đầu người. Rượu nóng Tây Bắc này có bao nhiêu rẻ thì đã có thể thấy được phần nào.

Bà chủ quán giơ ngón tay lên, hướng về lão què mà mắng:

- Ngươi hãy nói cho ta biết, nếu như bà đây không đến thì ngươi có xuất thủ hay không!

- Tất nhiên sẽ, bằng không thì ta có rảnh mà đến.

- Vậy vì cái gì ngươi không ra tay?

Bà chủ quán lại hỏi.

- Không phải ngươi đã đến rồi sao?

Lão què cười cười, nói:

- Lại nói, ta có xuất thủ thì cũng không có cứu cái thằng nhóc con hôi sữa kia, càng sẽ không cứu cái kẻ còn xấu hơn ta kia. Nếu không phải lão già này coi trọng tiềm chất của cô gái này thì có lẽ hôm nay ta cũng không đến đây. Trêu chọc triều đình là một chuyện phiền toái, mà với chuyện phiền toái thì trốn còn không kịp chứ ai chọc vào. Đánh không đến bọn cáo già thì một thân đã trúng thập diện mai phục, đó này chuyện tình xấu đến nhà chúng nó đấy chứ, lão què ta không nguyện ý đụng vào.

Nói xong những lời này, hắn đã đến trước người Mộc Tiểu Yêu. Lão già què nhìn vào ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu, nhấn mạnh từng chữ:

- Có đồng ý làm đồ đệ của ta hay không? Cả đời lão già què ta tìm đồ đệ nhưng chưa thấy, thế mà trước khi chết lại có số may nghịch thiên, rõ ràng đã làm cho ta tìm được một người thuận mắt. Vốn là ta định nhìn xem tiềm chất của ngươi tốt đến bao nhiêu trong vài năm nữa, nhưng không biết lý do vì sao ngươi muốn đi… Tóm lại là ngươi có đồng ý hay không?

Mộc Tiểu Yêu có chút thống khổ lắc đầu, lầm bầm:

- Lại một cái… Vậy mà ta cũng không thể cảm nhận được!

Lão già què vừa muốn nói chuyện thì đã nghe có người ở phía sau lớn tiếng nói:

- Ta thay nàng làm chủ! Về sau nàng chính là sư phụ của ngươi, ngươi chính là đồ đệ của nàng… Ách, không phải, nàng chính là đồ đệ của ngươi, ngươi chính là sư phụ của nàng! Một đồ đệ có chất lượng cao như vậy thì cho dù ngươi muốn mua cũng không mua được.

Lão già què cười cười:

- Vậy mà ngươi rất dứt khoát! Dựa vào việc kiếm được một đồ đệ tốt, ngươi có yêu cầu gì thì có thể nói, ta có thể làm ngươi thỏa mãn.

Trương Thế Nhân chật vật đứng lên, ngồi dưới đất mà há mồm thở dốc. Đợi đến khi máu ở ngực, bụng lưu thông thuận lợi mới nghiêm túc nói:

- Mua một tặng một, có ta thì mới có thể có được nàng.

- Ta phải mua ngươi?

Lão già què trừng mắt, đồng tử như hạt châu, nói:

- Mắt bị mù cũng không mua ngươi.

Trương Thế Nhân lắc đầu, rất chân thành nói:

- Sai rồi.

Hắn giơ ngón tay chỉ vào Mộc Tiểu Yêu mà nói:

- Nàng là mua, còn ta là tặng.

Lão già què theo bản năng nói ra:

- Chỉ mua một mình nàng có được không? Không cần tặng kèm cũng được.

Trương Thế Nhân cắn răng, chém đinh chặt sắt:

- Không bán!