Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 46: Đêm tối ám sát



“Phụt”.

Lãnh Loan Loan búng nhẹ ngón tay, ánh nến liền phụt tắt.

Nằm ở trên giường, đôi mắt đen láy mở to, nàng cảm thấy không buồn ngủ chút nào.

Hiên Viên Đêm hẳn là có năng lực đem sự tình dàn xếp đi, nàng sẽ tiến cung làm Hoàng hậu sao? Chín tuổi Hoàng hậu, chuyện này chưa từng có trong lịch sử. Môi anh đào hé cười, tà ý vạn phần. Nghĩ đến lúc tin tức này truyền ra, chỉ sợ nhiều người đêm cũng không chợp mắt được. Hơn nữa, sợ là có kẻ hận không thể diệt trừ được nàng cho thống khoái.

Vành tai khẽ giật giật, bên ngoài có tiếng động tĩnh rất nhỏ. Xem ra, là có kẻ tới đây.

Đôi mắt mở to chợt nhắm lại, hô hấp đều đều, nàng giả bộ như đang chìm vào giấc ngủ.

“Chi dát”.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thân ảnh màu đen nhẹ nhàng tiến vào phòng. Đưa mắt nhìn thấy nhũ mẫu đang nằm trên giường ở phòng ngoài, hắn nhíu nhíu mày. Ngón tay nhanh chóng vươn ra điểm vào huyệt ngủ của nàng, nhũ mẫu liền chìm vào giấc ngủ say. Hắn sờ soạn cẩn thận rồi tiến vào phòng phía trong. Nghe được tiếng hít thở đều đều trên giường, đôi con ngươi lóe ra hào quang. Bảo đao liền rút ra khỏi vỏ, ở trong bóng tối hàn quang lóe sáng. Bàn tay to vươn ra, đem rèm trướng vén lên. Hắn huy đao nhằm hướng Lãnh Loan Loan đang nằm chém tới.

Choeng.

Vốn đang say ngủ, Lãnh Loan Loan chợt lăn người vào trong tránh thoát một đao, đao va chạm trên mặt giường phát ra tiếng vang. Trong bóng tối yên tĩnh, nghe đặc biệt chói tai. Hắc y nhân cả kinh vội vàng nín thở. Thân ảnh nhỏ bé kia dường như vẫn ngủ say không có tỉnh lại, hắn nhưng thật là lo lắng.

Khẽ cau mày, ngón tay nhanh chóng xuất thủ điểm vào huyệt ngủ của nàng.

Hưu.

Cơ hồ không có tiếng vang, thân ảnh hắn lại quay trở lại.

Ánh đao soi sáng khuôn mặt nhỏ bé của Lãnh Loan Loan, hắn chợt ngẩn mặt ra. Nhìn vẻ mặt thuần khiết như tiểu tiên nữ đang nằm ngủ trên giường kia, ánh mắt hắn nghi hoặc, nàng thật sự là lãnh lệ tiểu ma nữ theo truyền thuyết mọi người đồn thổi sao? Luôn luôn lạnh như băng hắn bắt đầu chần chờ, cư nhiên khó có thể xuống tay.

Lãnh Loan Loan âm thầm lưu ý tới mọi động tĩnh của người này, cảm giác được ánh mắt hắn đang dừng ở trên người mình. Nàng cảm nhận thấy trên người hắn không phải hoàn toàn là sát khí, ngược lại trở nên do dự. Trong lòng âm thầm đoán, người này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Hay là hắn có âm mưu gì khác? Bất động thanh sắc nàng tiếp tục giả bộ ngủ say, chờ đợi hành động kế tiếp của hắn.

Gian phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nàng.

Trong đầu hắn lại vang lên giọng nói của Lâm Nhã Như: “Ngươi không quên lời hứa hẹn đấy chứ?”, ánh mắt nhất thời ngưng trọng. Hành tẩu giang hồ, danh dự là lớn nhất. Hắn đã hứa hẹn vì nàng làm một chuyện, nếu vi phạm, đó là bội tín. Ngày sau như thế nào tiếp tục ở giang hồ sống yên?

Tay cầm chặt thanh đao, đôi mắt thâm sâu như u đàm, một đạo ngân quang ở đáy mắt hiện lên. Không hề do dự, hắn xuất thủ nhanh như điện xẹt, lưỡi đao hướng Lãnh Loan Loan đang ngủ say chém tới.

Phanh.

Lãnh Loan Loan còn chưa phản ứng, thì cửa sổ đã bị người bổ ra, mang theo ánh trăng cùng gió đêm ùa vào, khiến cho gian phòng trở nên sáng sủa. Một đạo thân ảnh màu trắng từ cửa sổ phi vào, tay áo tung bay. Trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ màu vàng, để lộ ra cặp con người màu tím thần bí quỷ dị. Hắn cầm bảo kiếm trong tay, dưới ánh trăng, kiếm quang lóe sáng, thẳng hướng Hắc y nhân chém tới.

Hắc y nhân cả kinh, không nghĩ tới đi được nửa đường lại xuất hiện người này. Đại đao xoay ngược, đón nhận lưỡi kiếm của Bạch y nhân.

Hai người đao quang kiếm ảnh, chiêu thức sắc bén.

Cái bàn trong phòng chắn giữa hai người, đao quang kiếm ảnh lướt qua bị chém thành nát bấy.

Hắc y nhân dừng đao lại, khuôn mặt phủ khăn che kín để lộ ra hai tròng mắt lóe sáng lạnh lùng quang mang.

“Các hạ, vì cớ gì ngăn cản chuyện của ta?”

Nam tử áo trắng thân hình cao to, đôi con ngươi màu tím lóe mâu quang bức người. Bảo kiếm hàn quang cùng Hắc y nhân giằng co, mặt nạ khẽ động đậy, lạnh lùng mở miệng nói:

“Muốn thương tổn nàng, phải qua ta trước.”

Hắc y nhân ngập ngừng, ý tứ nam tử áo trắng nói là hắn muốn bảo vệ nữ oa kia sao? Khớp xương bàn tay kêu răng rắc, mặc kệ hắn là người bảo vệ nàng, nếu hắn đã đáp ứng Lâm Nhã Như diệt trừ nàng, liền không có rảnh mà nói chuyện đạo lý.

“Xem ra, chúng ta là địch nhân rồi.”

Dứt lời, Hắc y nhân lại huy đao bổ tới, sát khí bốc lên, thân như giao long.

“Đi ra ngoài đánh.”

Bạch y nhân nói, một kiếm huy lên phá giải thế công của Hắc y nhân. Thân như hồng yến, nhanh nhẹn bay ra ngoài cửa sổ.

“Hảo.”

Hắc y nhân đuổi sát theo sau. Tiếng động ở phòng vang quá lớn, chỉ sợ dẫn động đám thị vệ chạy tới, xem ra hôm nay muốn trừ bỏ nữ oa kia có chút khó khắn. Nhưng trước mắt phải giải quyết nam tử áo trắng này đã. Hắn lộn người một vòng xuống đất, nhặt lên một viên đá nhỏ, ngón tay hắn bắn ra hướng tới người Lãnh Loan Loan trên giường vọt tới. Nghe tiếng hít thở của nàng, thân ảnh lại hướng phía ngoài cửa sổ lao đi.

Lãnh Loan Loan khẽ mở mắt ra, ngân quang u lãnh. Viên đá nhỏ dùng để điểm huyệt đạo của nàng đã lại xuất hiện ở trong tay nàng. Khẽ xoay người đứng lên, dưới ánh trăng sáng, nhìn đống hỗn độn trong phòng, đôi mày hung hăng nhíu nhíu.

Chủ viện là nơi nàng cùng nhũ mẫu ở, tỳ nữ Ngâm Cầm cùng đám gia đinh thị vệ thì lại ở gian viện khác. Có lẽ là do thói quen thích yên tĩnh ở thời hiện đại, nên nàng luôn thích ở một mình hưởng thụ sự yên tĩnh. Nguyên lai là nhũ mẫu vốn cùng ở với bọn họ, nhưng nàng lo lắng sợ Loan Loan ở một mình, nên cứ theo như ngày trước, nàng ngủ ở gian phòng ngoài. Nếu không đêm nay, hai người tranh đấu động tĩnh lớn như vậy, đã đem những người khác dẫn tới.

Mặc tạm chiếc áo khoác màu trắng, nàng bước đến mở rộng cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bầu trời đầy sao, hai thân ảnh cao to lao vào nhau, đao quang kiếm ảnh đan xen quấn quít, khó phân thắng bại. Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng dáng của bọn họ in dài trên mặt đất.

Áo bào tung bay, thân hình phiêu dật. Hai người tranh đấu nhưng lại không có đổ máu, nhìn giống như là hai cao thủ đang luận võ vậy.

“Đó là...”

Trong phút chốc, thân ảnh áo trắng đối mặt với Lãnh Loan Loan. Cặp con ngươi màu tím quen thuộc kia lọt vào ánh mắt nàng, đôi mắt đen láy như bảo thạch chợt ngẩn ra, rồi sau đó nàng khẽ nhếch môi nở nụ cười.

“Rốt cục hắn đã trở lại”.

Hắc, bạch thân ảnh giao quyện vào nhau, lúc này một đạo thân ảnh khác lao thẳng tới mà đến.

“Lớn mật, dám đột nhập vào tướng quân phủ ta.”

Người tới không ai khác, đúng là Trấn Bắc tướng quân Lãnh Bùi Xa. Ban ngày cùng nữ nhi một phen đàm luận, tuy rằng hắn đồng ý với quyết định của nàng, nhưng trong lòng lại luôn không an tâm. Buổi tối, ở thư phòng phê duyệt công văn do thuộc hạ đưa đến, hắn cũng vẫn còn phiền lòng. Ánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm trăng sao sáng tỏ, gió đêm vi vu. Hắn liền đứng dậy bước ra ngoài đi dạo, bất tri bất giác lại đi đến bên ngoài chủ viện nơi ở của Loan Loan. Chợt nghe thấy bên trong hình như có tiếng đánh nhau, lúc đầu còn tưởng rằng là mình nghe lầm. Nhưng sau yên lặng lắng nghe thì quả thật là có người ở bên trong đánh nhau. Hắn cả kinh, vội quay trở lại thư phòng đem thanh kiếm treo trên tường lấy xuống rồi chạy nhanh tới chỗ ở của Loan Loan.

Lãnh Bùi Xa đột ngột chạy đến, khiến cho Hắc y nhân trong nháy mắt thất thần, Bạch y nhân thấy hắn thất thần, thân giống như tia chớp lao tới trước mặt hắn, ngón trỏ đã điểm vào huyệt đạo trên người Hắc y nhân.

Thân hình hắn rồi lại nhoáng lên một cái, tránh được Lãnh Bùi Xa kiếm phong. Đôi con ngươi màu tím lóe lên, thân ảnh như đại bàng, hướng ngoài viện bay lên rời đi.

Lãnh Bùi Xa muốn đuổi theo, lại bị Lãnh Loan Loan ngăn lại:

“Đừng đuổi theo hắn.”

Lãnh Loan Loan theo cửa sổ nhảy ra, cất cao giọng nói.

“Loan Loan, ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy nữ nhi đi ra, Lãnh Bùi Xa lập tức chạy đến. Con mắt thâm thúy xem xét toàn thân nàng, chỉ sợ nàng đã bị thương tổn gì.

“Cha, ta không sao.” Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu, ánh mắt u lãnh, bước đến trước mặt Hắc y nhân.

Hắc y nhân đưa mắt chăm chú nhìn thân hình bé nhỏ cao chưa đến thắt lưng mình của Lãnh Loan Loan, vừa quan sát nàng, vừa phỏng đoán. Hắn giờ liền biết nữ oa này căn bản là không có say ngủ, ánh mắt nàng lãnh lệ, khí thế kinh người. Cả người phát ra cường giả hơi thở khiến cho là sát thủ giết người vô số như hắn cũng nhịn không được cảm thấy sợ hãi, đêm nay hắn quả là đã gặp hạn. Cho dù không có Bạch y nhân kia, hắn căn bản cũng giết không được nữ oa này.

“Loan Loan, giao hắn cho cha xử lý.” Lãnh Bùi Xa ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Hắc y nhân, dám can đảm đến Lãnh phủ đến hành hung. Hắn quả nhiên gan hùng mật báo, không sợ chết.

“Cha, thả hắn đi.”

Lời nói của Lãnh Loan Loan làm cho Lãnh Bùi Xa không thể tin được, cũng khiến cho Hắc y nhân cảnh giới nhìn nàng. Nàng đang muốn làm cái gì?

“Cha, chuyện ta làm đều có nguyên nhân của ta.” Lãnh Loan Loan nhìn lại ánh mắt nghi hoặc của Lãnh Bùi Xa, nàng kiên định gật đầu.

“Được rồi.” Lãnh Bùi Xa tuy rằng không biết nữ nhi có ý định gì, nhưng nếu nói vậy thì nàng cũng có suy tính của nàng. Tuy rằng trong lòng cực không cam lòng, nhưng cũng vẫn nghe theo nữ nhi giải huyệt đạo cho tên Hắc y nhân.

“Ngươi đi đi.” Nếu không đi mau, bản tướng quân khiến cho ngươi muốn đi cũng không được.

Hắc y nhân ánh mắt sáng quắc nhìn Lãnh Loan Loan, lại nhìn không thấu dưới khuôn mặt tinh xảo kia, nàng đang tính toán điều gì. Thu hồi ánh mắt, hắn phi thân rời đi.

“Loan Loan, Bạch y nhân kia đâu?” Lãnh Bùi Xa không hiểu nữ nhi vì sao cũng không muốn hắn truy đuổi theo Bạch y nhân kia, bất quá xem ra Bạch y nhân kia tựa hồ không phải cùng phe với Hắc y nhân.

“Hắn sẽ quay lại.”

Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết, sáu năm rồi, ngươi rốt cục đã trở lại.