Chín Chương Thành Thơ

Chương 8



Anh nghiêm trang giống như đơn thuần đang nhắc nhở cô cái gì tốt cho sức khỏe vậy đó

Diệp Già Lam sửng sốt, chỉ nghe thấy hai chữ trước lập tức cảm thấy đại não nóng lên.

Cô mất hai giây để tiêu hóa những lời này, hai giây sau, cô lui về phía sau nửa bước, môi nhấp thẳng một đường chớp mắt sau đó buông ra, giọng điệu vô thức kéo dài hơn một chút: "Nga......"

Đề tài có chút xấu hổ, Diệp Già Lam không thể nghĩ ra cách trả lời nào khác.

Đường Ngộ rũ mắt liếc cô, sau một lúc lâu, nhìn chằm chằm vành tai ửng đỏ của cô, "Ân" một tiếng.

Anh không có thói quen ở trước mặt con gái nói mấy lời này, vừa rồi chỉ là do ma xui quỷ khiến ngoài ý muốn mà thôi

Đường Ngộ thu hồi tầm mắt: "Vào đi thôi."

Tiếng vừa dứt, Tạ Cảnh Phi kinh ngạc hói: "Hai người vừa nói cái gì thế a?"

Diệp Già Lam không dám ở lại, đẩy cửa sau đi vào

Lúc đi vào cửa vốn dĩ đóng không quá kín, lại bị gió thổi hé ra hơn nửa, tiếng mấy người nói chuyện bên ngoài cũng theo gió bay vào --

"Để tớ đoán xem, căn cứ vào khẩu âm tớ học mười mấy năm, tớ vừa nhìn đã hiểu mấy chữ sau là " tốt cho sức khỏe"."

"Phía trước thì sao?"

"Chạy bộ? Ăn nhiều hoa quả cùng rau xanh? Không đúng a, hình như không nhiều chữ như thế......"

Bước chân Diệp Già Lam chậm lại một chút.

Cô nghe thấy Tạ Cảnh Phi hỏi một câu: "Rốt cuộc là cái gì a?"

Không đến vài giây, phía sau có tiếng bước chân vang lên, người nọ ngừng ở cửa một giây, quay đầu lại: "Làm bài."

Lại là làm bài.

Không biết còn tưởng rằng anh là học sinh tốt cực thích học tập nữa chứ

Rõ ràng đến quyển sách cũng không có.

Diệp Già Lam bỗng dưng nhớ tới cái gì, cô vẫn đứng phía cuối lớp, bước chân dừng lại quay đầu nhìn thoáng qua vị trí Đường Ngộ

Anh rất cao, nên bàn cũng bị đặt ở cuối dãy, mặt bàn đều sạch sẽ, chỉ có hai cái bút và một quyển notebook.

Không có sách.

Ngồi cùng bàn với anh là ủy viên học tập của lớp, độ dày mắt kính có thể so với đế chai bia rồi, là học bá tiêu chuẩn, ngay cả ra chơi mười phút cũng vùi đầu học tập.

Không cần nghĩ cũng biết, Đường Ngộ căn bản không có thói quen xem chung một quyển sách với học bá này.

Lớp học trước khi giáo viên ngữ văn vào lớp: "Lát nữa phải viết chính tả bài 《 ly tao 》."

Không khí trong lớp tức khắc không còn vẻ uể oải không phấn chấn như vừa rồi nữa, những người ghé vào trên bàn ngủ đều bị tin dữ này doạ tỉnh, ngắn ngủn vài giây, trong phòng học đã bị tiếng lật sách lấp đầy

Diệp Già Lam bước nhanh trở lại chỗ ngồi, mở sách ngữ văn ra nhìn hai hàng, sau đó quay xuống phía dưới.

Học bá ngồi cùng bàn với Đường Ngộ vừa lúc dịch sách giáo khoa về phía anh, cô thấy đuôi mày người nọ nhẹ nhíu, xốc xốc môi nói hai chữ.

Khả năng nhìn khẩu âm của Diệp Già Lam so với người vừa đoán lung tung bên ngoài kia tốt hơn nhiều, liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Là "Không cần".

Quả nhiên, anh không thích xem chung một quyển sách với người khác.

Diệp Già Lam nhíu nhíu mày, sau đó mở thời khoá biểu nhìn thoáng qua.

Tô Cẩm Kha học đi học lại đúng một câu: "Lấy tiếng thở dài giấu đi nước mắt, thương xót chúng sinh còn lắm lầm than*......"

(*là một câu trong bài thơ 《ly tao》. Chỉ là tạm dịch mà thôi)

Xuống chút nữa, cô nàng không nhớ nổi

Tô Cẩm Kha thật sự không phải người giỏi học thuộc, là một nữ sinh khoa học tự nhiên, lý hoá sinh của cô nàng so với ngữ văn giỏi hơn nhiều, hai phút qua đi, cô nàng dứt khoát không hấp hối giãy giụa nữa, cũng sửa lại giống Diệp Già Lam chậm rì rì xem từng hàng một.

Xem xong khổ thứ nhất, Tô Cẩm Kha kéo ghế dựa hướng bên cạnh hỏi: "Loan Loan, cậu thuộc rồi à?"

Diệp Già Lam gật đầu.

"Người trong lòng có Khuất Nguyên quả nhiên không giống nhau."

Tô Cẩm Kha cảm thán, xem xong khổ thứ hai, cô lại quay mặt qua: "Loan Loan, bạn học Đường Ngộ không có sách a."

Diệp Già Lam nâng mắt, sau đó tiếp tục gật đầu.

"Vậy hôm nay tớ chắc sẽ không là người viết chính tả kém nhất rồi."

Diệp Già Lam không đáp.

Sau khi lật qua một tờ, cô mới nhỏ giọng nói một câu: "Lỡ như cậu ta thuộc rồi không cần sách thì sao?"

Tô Cẩm Kha: "......"

Sự thật chứng minh, Diệp Già Lam mạnh miệng nói được quá sớm.

Tiết ngữ văn này mới vừa tan, cô đã nghe thấy bên phải lối đi nhỏ, đại diện môn ngữ văn nhỏ giọng bàn luận với bạn cùng bàn của mình: "Bạn học mới thế mà nộp giấy trắng đấy."

Lúc cô nàng đi thu bài kiểm tra có thấy, "Bài kiểm tra còn trắng hơn cả mặt tớ kìa."

"......"

Diệp Già Lam nhéo nhéo tai, xé hai trang giấy trắng trên quyển notebook, sao đó viết thời khóa biểu lên.

-

Tiết tự học buổi tối cùng ngày hôm ấy tan lúc 9h40 phút.

Chuông tan học vang lên, Tô Cẩm Kha ôm bụng gập eo đứng lên, một tay khác của cô quơ quơ trước mặt Diệp Già Lam: "Không được tớ không nhịn nổi, Loan Loan, cậu đợi chút xíu, tớ quay lại liền!"

Tiếng chuông còn chưa dứt, cô nàng đã chạy như bay ra khỏi lớp.

Ánh mắt Diệp Già Lam đi theo cô nàng chạy một vòng, sau đó mới quay lại, an an tĩnh tĩnh xem lại thời khóa biểu nhìn sách cần có cho ngày mai.

Năm phút đồng hồ sau, người trong lớp đã vãn.

Năm hai cường độ học tập vẫn chưa bằng năm ba, đặc biệt lúc này tới giờ nghỉ, khu dạy học quy định trước 10 giờ phải tắt đèn, có ôn tập buổi tối thì cơ bản cũng là từng người về ký túc xá hoặc về nhà tự tiếp tục đọc sách mà thôi.

Diệp Già Lam quay đầu nhìn đồng hồ

Hơn năm mươi.

Tô Cẩm Kha vẫn còn chiến đấu ở WC chưa về.

Đằng sau trống không, nam sinh kia cũng không ở đây

Diệp Già Lam hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Trong phòng học lúc này chỉ còn lại có một mình cô, an tĩnh tới cực điểm, chỉ có cánh quạt quay trên đỉnh đầu, tạo ra tiếng ma sát và tiếng gió.

Diệp Già Lam chồng sách thành một chồng, sau đó lật quyển đặt phía trên cùng, kẹp tờ thời khóa biểu kia vào.

Hơn năm mươi phút, cô ôm mấy quyển sách lên đi đến phía sau, sau đó dừng trước bàn Đường Ngộ, vừa muốn buông xuống, phía sau đã có giọng nói truyền đến: "Làm gì thế?"

Diệp Già Lam hoảng sợ.

Cô rõ ràng là làm việc tốt, kết quả bị loại không khí khẩn trương này làm cho giống như ăn trộm vậy đó, mắt mở to ra, theo bản năng quay đầu nhìn qua.

Đường Ngộ cũng không biết đi đâu mà quay lại, hay căn bản là chưa từng rời đi nữa, lúc này đang nhẹ nhàng dựa vào khung cửa, híp đôi mắt nhìn cô.

Anh đứng không thẳng, ngữ khí và tư thế đều mang theo nửa phần lười nhác.

Diệp Già Lam càng lớn càng nhát gan, tim đập càng nhanh, tay cũng buông lỏng không ít.

Giây tiếp theo, "Phanh" một tiếng, cô vừa định buông chồng sách trên mặt bàn, lại thu tay về trễ, ngón út tay phải cứ thế mà bị đè lên.

Cô hít khí lạnh, vội rút tay về.

Diệp Già Lam chính là điển hình chịu được đau mà không chịu được dọa.

Đầu ngón út vừa đau vừa rát, cô cũng cũng chỉ hơi hơi nhíu mi, giọng hơi hơi run rẩy: "Không phải cậu không sách sao?"

Đường Ngộ đứng dậy đi từ cửa vào.

"Trước cậu cứ dùng của tớ, tớ xem chung một quyển với bạn cùng bàn là được rồi."

Người nọ kéo ghế ngồi xuống, cầm cây bút quay quay, hơi hơi nâng đầu nhìn cô.

Diệp Già Lam tiếp tục nói: "Tất cả ghi chú đều đủ cả, ôn tập cũng tương đối nhanh."

Đường Ngộ dời tầm mắt xuống, rơi xuống trên tay cô.

Tay nữ sinh với tay nam sinh hoàn toàn không giống nhau, khung xương nhỏ, trắng nõn sạch sẽ, đến móng tay cũng cắt tỉa chỉnh tề, đầu ngón út lại vì bị sách đè nên sưng lên hồng hồng.

Lại hướng lên trên, bàn tay cô thực tinh tế.

Nắm vào nhất định rất thoải mái.

Đường Ngộ thu mắt lại, tay quay bút dần dừng lại.

Diệp Già Lam: "Tớ về nhà trước đây."

"Ân."

"Cậu cũng về sớm một chút."

"Được."

Ngón út của Diệp Già Lam vẫn hơi đau, cô nhẹ giật giật, trước khi ra khỏi lớp nhìn về phía cuối phòng: "Đường Ngộ......"

"Sao thế?"

"Cậu có thể đừng hút thuốc không?"

Cô không thích trên sách có dính mùi thuốc, sẽ bị sặc mất.

Diệp Già Lam hỏi những lời này cũng có chút rối rắm, cảm thấy mặc kệ Đường Ngộ trả lời cái gì cũng đều sẽ có điểm không thích hợp.

Đáp "Không thể" thì những lời này của cô không chỉ nói vô ích, mà cực kì có khả năng tạo ra một tình huống xấu hổ.

Đáp "Có thể" thì thành cô bảo anh không hút anh lập tức không hút...... Vậy càng không thích hợp.

Anh sao phải nghe lời cô cơ chứ?

Tình thế lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Diệp Già Lam cảm thấy bản thân quá xúc động, vừa muốn coi như chưa nói gì đi ra cửa, Đường Ngộ đã đáp câu: "Có thể a."

Anh cũng không giải thích nhiều, khóe miệng hơi hơi gợi lên, "Vậy cậu có thể đừng nhìn tớ như thế không?"

"Cái gì cơ?"

Diệp Già Lam không phản ứng kịp.

Ngón tay Đường Ngộ chạm nhẹ một cái lên mặt bàn, giọng vẫn trong sáng quá mức như cũ: "Tự chủ của tớ không tốt lắm."

Lúc anh nói những lời này lại đúng lúc Tạ Cảnh Phi vọt vào trong cửa: "Ngộ ca, uống coca lạnh không?"

Lời của Đường Ngộ cứ thế bị lấp đi.

Diệp Già Lam không nghe rõ, cô cũng không định hỏi lại, liếc mắt nhìn Tạ Cảnh Phi một cái, rồi xoay người ra khỏi phòng học.

Tạ Cảnh Phi đặt Coca lên trên bàn anh, lúc này mới xoay lại: "Sao lớp trưởng muộn thế mới tan vậy?"

Cậu ta ngày thường cực ít giao lưu thật sự với Diệp Già Lam.

Một cô gái ngoan ngoãn với một tên ăn chơi trác táng, không có điểm nào có thể giao lưu được hết.

Tạ Cảnh Phi không đặt quá nhiều tâm tư trên người cô, rất nhanh đã thu mắt lại, rơi xuống đống sách trên bàn Đường Ngộ: "Sách ở đâu thế?"

Bìa bọc sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đã có người dùng rồi.

Tạ Cảnh Phi nói rồi duỗi tay ra sờ, còn chưa chạm tới, Đường Ngộ đã vươn tay trái đè lên phía trên.

Trước mắt anh thoảng qua bàn tay thiếu nữ, trắng nõn tinh tế, giống như chỉ cần gập lại là có thể gãy vậy.

Đường Ngộ rũ rũ mắt, tay hơi dùng sức, "Bang" một tiếng, cây bút trên tay phải gãy nằm trên bàn,

"......"

Tạ Cảnh Phi sợ tới mức lập tức rụt tay về.

Thế mà đến chạm cũng không cho cậu ta chạm vào một chút!

Quỷ hẹp hòi.

-

Công việc đưa sách bí mất của Diệp Già Lam cho Đường Ngộ kéo dài một tuần.

Cô không dám không bí mật, Đường Ngộ chính là một khối thịt mỡ, không ít mắt hồ ly đều nhìn chằm chằm vào đấy.

Sau một tuần, loại việc này cuối cùng cũng kết thúc -- lập tức đến kì thi cuối kỳ.

Trước ngày thi một ngày, giáo viên chủ nhiệm các lớp đều được Chủ Nhiệm Giáo Dục mời đi họp.

Vì thế Diệp Già Lam phải trông lớp, cô ngồi trên bục giảng phía trước làm đề vật lý, đến gần tan học, lớp học an tĩnh bắt đầu có người khe khẽ nói nhỏ.

Diệp Già Lam không ngẩng đầu, "Trật tự!"

Mới vừa nói xong, có người giống như cố ý muốn đối nghịch với cô, cao giọng nói một câu: "Bạn học mới đến lớp 1 năm 2, bạn có bạn gái chưa a?"

Giọng vang lên từ bên cửa lớp.

Diệp Già Lam nhíu mày nhìn qua, bên ngoài có một nữ sinh tóc dài đang đứng, rất xinh đẹp, lúc này cô nàng cười rực rỡ: "Nếu không có, vậy có thể suy xét đến tớ một chút không a?"