Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 5: Làm bồ của tôi đi



Tô Ngải Nhã ghét nhất là kiểu người như Mạch Sanh Tiêu, đã nghèo còn giả bộ thanh cao, luôn cho rằng bản thân cố gắng là có thể thay đổi tất cả.

Trong cái xã hội này, được trai bao đâu còn là chuyện mất mặt nữa, bây giờ người ta còn hãnh diện vì được trai bao đấy.

Vào toilet, Sanh Tiêu cố vặn nước thật lớn, những lời Tô Ngải Nhã nói đã quá rõ ràng. Cô vỗ nước lên mặt, vào học ở trường này là vì muốn có một tương lai tốt đẹp, cô đã chịu quá nhiều khổ sở rồi.

Dù Tô Ngải Nhã thật là dựa vào sự nỗ lực của bản thân đi nữa, nhưng trong mắt thế gian cô ta liệu có còn trong sạch?

Đâu đâu trong trường người ta cũng bàn tán về chuyện chọn người tham dự Liên hoan âm nhạc Paris , thông báo hôm nay mới được dán trên bảng tin, trên đó viết nhà trường sẽ tổ chức một cuộc thi, tất nhiên là mỗi giảng viên có thể tiến cử một sinh viên xuất sắc vào thẳng vòng chung kết.

Sanh Tiêu hiểu rõ đó là một cơ hội vô cùng tốt, giống như lời Tô Ngải Nhã nói, nếu có thể giành một giải thưởng về nước, tương lai không sợ không tìm được công việc tốt.

Vì là cuối tuần nên trong trường khá vắng vẻ, Sanh Tiêu tìm rất lâu mới thấy được phòng đăng ký tham dự cuộc thi thì gặp được Đào Thần ở gần cửa, Đào Thần là giảng viên của cô, còn rất trẻ, mới 26 tuổi.

“Vì chuyện tham dự Liên hoan Paris phải không?”

"Dạ vâng, em muốn tới đăng ký ạ.”

Đào Thần quay lưng về phía cô, bóng anh chìm vào bóng cây long não ở sân trường, anh có vẻ do dự, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ mở miệng, “Thôi đi Sanh Tiêu, lần này từ bỏ đi em ạ, trường đã chọn được người rồi.”

“Là ai ạ?” Dù biết hỏi là thừa nhưng Sanh Tiêu vẫn muốn hỏi.

“Là Tô Ngải Nhã, từ trên chỉ đạo xuống.” Đào Thần xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn Sanh Tiêu, tay nắm chặt tài liệu về cuộc thi, dù đó chỉ là hình thức, nhưng nhà trường vẫn tổ chức lớn, “Để lần sau em ạ.”

“Lần sau? Phải đợi 3 năm nữa, đến lúc đó liệu có cơ hội cho em không?”

Đào Thần không nói thêm gì, anh hiểu hơn ai hết, ba năm nữa, không chừng lại xuất hiện thêm một Tô Ngải Nhã nữa.

Cơ hội như thế này, công bằng chỉ là nói đùa thôi.

“Sanh Tiêu, nếu em tham gia thì tôi sẽ giới thiệu em.”

Mạch Sanh Tiêu đứng trên nền xi măng lạnh lẽo, cô lắc đầu “Cảm ơn thầy Đào, em có thể tự làm được ạ.”

Sanh Tiêu rất có tài năng, tiếng đàn của cô có hồn chứ không giống những người khác, đa số sinh viên vào Hoa Nhân học tập đều có gia cảnh giàu có, quyền thế. Một là trong nhà tiền chất cao như núi, hai là con ông cháu cha.

Cho nên hoàn cảnh của Mạch Sanh Tiêu càng khiến cô trở nên khác biệt.

Thông báo dán bên trong khung kính, cuộc thi này người quan tâm thực sự không có nhiều, chỉ có một mình Sanh Tiêu đứng trước đó, thỉnh thoảng vài sinh viên đi qua ngó vào, nhưng cùng lắm là liếc qua rồi lại đi.

“Cơ hội thế này còn lâu mới đến lượt bọn mình…”

“Phải đó, chắc đã chọn sẵn được người rồi…”

Tấm poster rất nghệ thuật, những phím đàn đen trắng như bay múa trong sắc xanh thăm thẳm của biển cả bao la, cô duỗi bàn tay phải, năm ngón tay xòe khẽ chạm lên những phím đàn ấy.

Đột nhiên eo cô bị ôm chặt, Sanh Tiêu giật mình, quay đầu, không biết y đứng bên cạnh cô từ bao giờ, ánh mắt y rời khỏi tấm poster, chuyển sang khuôn mặt cô: “Muốn tham gia?”

Sanh Tiêu không đoán nổi ý định của y, chỉ cảm thấy eo bị một lực rất lớn ghìm chặt, cô muốn tránh nhưng sức cô tất nhiên không thể so được với Duật Tôn, “Có lẽ tôi có thể cho em cơ hội này.”

“Anh?”

Khóe môi mỏng của y khẽ uốn cong, con ngươi đen bóng tinh tường trong chớp mắt có thể nhìn thấu cô, Sanh Tiêu cụp mắt nhìn cánh tay Duật Tôn đang cuộn chặt lấy vòng eo cô, “Tôi không cho anh được cái gì hết.”

“Cho tôi, cơ thể em.” Giọng điệu lạnh như băng được thổi vào tai cổ kèm với luồng khí ấm nóng, từ tốn thẳng thắng nói ra lời đề nghị không cần che đậy. Mạch Sanh Tiêu dù có tỉnh táo cũng không giấu nổi xấu hổ, tay y nóng hổi, chỉ cần cô cử động là có thể cảm nhận được ngón tay nóng như ngọn lửa của y. “Giá này cũng không cao lắm, chỉ là cơ hội lên sân khấu mà thôi.”

Duật Tôn giơ tay lên, dùng ngón trỏ khẽ khàng ve vuốt má cô, « Da thật mịn, đúng là sinh viên, so với đàn bà thì tốt hơn nhiều. »

Cô không tin nổi y có thể thốt ra những lời như vậy, dù sao đây cũng là trường học, Sanh Tiêu muốn đẩy tay y ra, nhưng bị tay tên đàn ông kéo sát vào hông gã. “Đi nhanh thế, ăn bữa cơm với tôi, tôi cho em cơ hội cạnh tranh công bằng.”

Cô nghi ngờ, nhưng đây thật sự là một lời mời đầy thu hút, “Thật không?”

Dù thật hay giả, Sanh Tiêu cũng lên xe theo Duật Tôn, nhưng y không mang cô đi ăn cơm, mà đưa cô tới Club lớn nhất thành phố, Cám Dỗ.

Nơi này từng đổi tên một lần, nhưng sau này lại trở về cái tên cũ, địa phương như thế này hợp nhất với cái tên Cám Dỗ.

Phòng bar hạng nhất, vẫn giống như trước đây phục vụ trong tư thế quỳ gối, quản lý mang vài cô gái khá xinh xắn vào, quản lý có vẻ rất quen với Duật Tôn, “Mấy ngày không gặp Duật thiếu, lại đổi em khác rồi.”

“Tước thiếu đâu?”

“Ông chủ? Anh còn không không biết cậu ấy sao, ở nhà với vợ con rồi.” Quản lý khẽ đẩy mấy cô gái, “Phục vụ cho tốt.”

“Ngồi chỗ kia.” Duật Tôn tiện tay chỉ, y không thích có quá nhiều người vây quanh, y chỉ có một đem mê duy nhất là mê sinh viên, điều này tất nhiên quản lý ngầm hiểu.

Lần đầu tiên Sanh Tiêu đến những nơi như thế này, nhất thời sợ hãi co rúm lại một góc, Duật Tôn ngồi rất gần cô, thậm chí cả tiếng hô hấp đều đều cũng nghe thấy được. Các cô gái lần lượt tới chúc rượu, đại gia như vậy ai mà không muốn dựa hơi để phất đời.

“Làm bồ của tôi đi, từ giờ về sau em muốn gì được nấy, không cần đỏ mắt mong ngóng một cái liên hoan âm nhạc, tôi có thể cho em một cuộc sống đầy đủ, ít nhất là đủ cho cả đời em không cần phải lao động phấn đấu.” Duật Tôn nói chầm chậm, nói rất trôi chảy cứ như lời này được y nói ra mỗi ngày nên quen miệng vô cùng vậy.

“Anh muốn mua tôi?” Thốt lên rồi Sanh Tiêu mới ý thức được mình vừa nói gì, cô cũng không hiểu sao cô lại dùng từ như vậy.

Duật Tôn vươn tay, ngón tay mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt kéo lấy cằm cô, chiếc áo trắng tinh bỏ hai cúc áo càng thêm quyến rũ vô cùng, “Đừng giả vờ, tôi nhìn ra được, em vất vả thế nào mới trụ lại được ở ngôi trường hàng đầu đó, em cam tâm để người ta đè đầu cưỡi cổ? Nên hiểu là ba năm nữa mà em ra đời như thế này cùng lắm thì trở thành giáo viên âm nhạc thường thường bậc trung, coi như em công toi học hành.”

Cám Dỗ, là nơi Duật Tôn cố tình mang cô tới, sinh viên như cô được trường học bảo vệ quá tốt, nếu không nhìn thấy được bản chất thật của xã hội, cô sẽ mãi chỉ là con ngốc bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân, vì không vấp ngã nên không có cơ hội tiến bộ. Phục vụ nghe theo Duật Tôn rót thêm rượu, bày kín rượu trên bàn, Duật Tôn buông cánh tay đang vắt trên vai cô, tùy tiện lấy một xấp tiền trong ví ra, ném lên bàn, “Hôm nay ai uống nhiều nhất, tiền này thưởng cho người đó.”

Khách của phòng bar hạng nhất, luôn là người hào phóng nhất.

Lúc đầu mấy cô gái chỉ liếc nhìn nhau, ngay sau đó liền bổ nhào xuống trước bàn, vì tất cả các cô đều mặc đồng phục nên lúc quỳ xuống đều lộ ra khe ngực sâu hun hút, cùng cặp chân dài dưới chiếc váy trắng ngắn cũn cỡn.

Ở nơi này, không cần che đậy, hiện tại mục tiêu của bọn họ là từng chén từng chén rượu men vàng sủi bọt.

Dù đã uống quen cũng không chịu nổi nếu uống quá nhiều, có người uống nhanh quá đã nôn ra tại chỗ, trên miệng trên mặt đều là dơ bẩn, như trò hề, còn thân thể cao lớn của gã đàn ông thì lún sâu xuống sô pha băng da thật, như đang dùng tiền để thưởng thức trò hay, cặp chân dài của y thu lại, trong mắt toàn là kinh tởm, « Cút ngay, ra ngoài ngay »

Cô gái vừa mới nôn rất biết điều, bàn tay đè chặt dạ dày, cố đứng dậy ra ngoài.

Trong mắt người khác có lẽ cái màn này thật đáng cười, nhưng Sanh Tiêu hiểu, nếu không phải vì nghèo, những cô gái này liệu có bao giờ tới đây ? Chỉ còn mấy người vẫn tiếp tục, mắt đỏ vằn tia máu, ngực thấm ướt rượu.

« Thôi đi, uống nữa sẽ xảy ra chuyện mất. » Cô thật sự không thể tiếp tục nhìn nữa, như bị người ta bóp chặt cổ, không làm sao thở nổi, dù rằng người liều lĩnh chẳng phải cô.

« Thế nào thì cũng chẳng liên quan tới em . » Duật Tôn có vẻ vẫn chưa muốn dừng, nhưng là xoay sự chú ý sang người cô, « Được bao nuôi có gì mà không tốt ? Chẳng phải lo lắng gì nữa, khuôn mặt này của em chẳng trẻ trung đươc mấy năm đâu, sao lại không biết tận dụng ? »