Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 139: Trụ sở tàn khốc dưới mặt đất



Một nhà ba người tiến vào đường dành riêng cho người đi bộ trong khu mua sắm.

Lên tới lầu hai, kế bên thang máy chính là một cửa tiệm bán đồ chơi. Không ít ba mẹ trẻ tuổi mang theo con nhỏ chen chúc ở bên trong, khiến gian hàng nhỏ 20 mét vuông này chật như nêm cối.

Mạch Sanh Tiêu đứng nghỉ chân, tay cô còn nắm lấy vạt áo của Duật Tôn không có buông ra, người đàn ông cũng đứng lại trước cửa tiệm.

"Hay là đi vào mua cho Bôn Bôn ít đồ chơi đi.”

Lần trước Trần tỷ mua, phần lớn là Bôn Bôn không thích chơi.

Sanh Tiêu đưa mắt nhìn đi: "Tiệm này làm ăn thật tốt.”

Bôn Bôn vẫn dựa trên bờ vai của Duật Tôn, hôm nay không giống như ngày thường mà mè nheo buồn ngủ. Mạch Sanh Tiêu vươn tay phủ lên trán của con, cô nhận ra, Bôn Bôn không nên cả ngày đều ở trong nhà. Con chỉ có tiếp xúc với thế giới bên ngoài mới có cơ hội duỗi hai tay ra, nói cách khác, con không rời bỏ bốn vách tường của căn phòng là không được.

"Bôn Bôn bị nóng rồi sao?”

Mạch Sanh Tiêu bỏ tay ra, lại sờ sờ phía sau cổ của con nhỏ: "Tốt lắm.”

Hai cặp vợ chồng trẻ tuổi mang theo con từ trong tiệm đi ra, Duật Tôn nghiêng người đi vào, Sanh Tiêu cũng đi theo phía sau.

Bọn họ đứng ở góc giá trước gian hàng, trong tiệm làm ăn rất tốt. Một nhân viên phục vụ nhiệt tình bước đến: "Tiên sinh, phu nhân, hai vị muốn vì cục cưng mà mua món đồ chơi gì?”

Duật Tôn đưa mắt ngắm nhìn, trông thấy một mô hình xe Ferrari bày ở trước mặt, hắn nghĩ thầm, con trai đều thích chơi xe. Mạch Sanh Tiêu thì khom lưng nhìn món đồ chơi đóng gói các con số, bình thường các đứa nhỏ đều chơi, sẽ không chọn lựa, căn cứ vào tháng lớn nhỏ của con mình.

"Lấy cái xe này đi.”

Sanh Tiêu nghe vậy, cũng theo tầm mắt của Duật Tôn nhìn lại.

Nhân viên phục vụ khóe miệng cười nhẹ: "Tiên sinh, món này mua về thì cục cưng bây giờ không thể chơi ngay được, tối thiểu nhất cũng phải hơn một tuổi.”

Đôi mắt Duật Tôn nhẹ nheo lại, hắn chỉ nhớ mang máng mình khi còn nhỏ hình như có chơi.

Mạch Sanh Tiêu thấy hắn nhìn đến xuất thần, đôi mắt hẹp dài tràn ra một loại tình cảm phức tạp. Duật Tôn vươn tay lấy mô hình xe: "Mua về tôi cùng con chơi.”

Nhân viên phục vụ tất nhiên là cao hứng bừng bừng, vội vàng đưa tay tiếp nhận: "Tiên sinh, phu nhân, cho tôi giới thiệu với hai người một món đồ chơi mới, đối với cục cưng sắp học bò rất có ích.” Cô ấy cầm lấy hàng dùng thử bên cạnh: "Đây là Auber, Vịt Nhỏ Ngoan Ngoãn.”

Nhân viên phục vụ ngồi xổm người xuống, đem món đồ chơi thả trên mặt đất: "Vịt Nhỏ Ngoan Ngoãn có ba chức năng, còn có thể đẻ trứng.”

Chốt vừa mở ra, liền nghe Vịt Nhỏ loạng choạng thân thể béo ụt ịt kêu lên: "Trứng ta ở nơi nào, mau cho ta trứng. . . . . .”

Duật Tôn ôm Bôn Bôn ngồi xổm người xuống, ánh mắt của Bôn Bôn bị thu hút vào, bàn tay của bé con rất nhỏ, vẫn không thể cầm được quả trứng nhựa. Mạch Sanh Tiêu cầm lấy quả trứng bên cạnh bỏ vào, Vịt Nhỏ Ngoan Ngoãn tiếp tục bước đi: "Thật thông minh, bạn giỏi quá. . . . .”

Ngay sau đó, đã đẻ một trái trứng xuống mặt đất.

Sanh Tiêu nhịn không được tiếng cười, cô ngồi xổm bên cạnh Duật Tôn, Bôn Bôn cũng chăm chú nhìn xuất thần, Mạch Sanh Tiêu nghiêng mặt qua: "Bôn Bôn thích không?”

"Mua đi.” Duật Tôn cầm bàn tay nhỏ bé của Bôn Bộn, chạm vào đỉnh đầu của Vịt Nhỏ, Vịt Nhỏ Ngoan Ngoãn khởi động cơ quan, khuôn mặt hai bên còn có thể phát sáng. Lần này Bôn Bôn gần ở đó, không nghĩ tới nên thoáng một cái bị dọa đến khóc lớn lên, nhóc con chưa bao giờ nhìn thấy thứ đồ kỳ quái này: "Oa oa oaaa. . .”

Hai tay còn giãy giụa không để cho Vịt Nhỏ đến gần, sắc mặt bị hù dọa đỏ bừng, bộ dáng đáng thương.

Duật Tôn cũng không có bế con lên ngay lập tức, mọi việc đều phải có quá trình thích ứng. Hắn tắt đi chốt mở, đem Bôn Bôn ôm vào trong ngực nhẹ dỗ dành, đợi con yên lặng chút ít, lúc này mới cầm lấy vịt nhỏ thả tới trước mặt Bôn Bôn. Con nhỏ lúc đầu rất sợ hãi, ẩn núp không chịu gặp, Duật Tôn tính tình nhẫn nại, hắn cầm tay Bôn Bôn sờ sờ vào cánh vịt nhỏ: "Bôn Bôn không sợ, con sờ thử xem. Bôn Bôn, không cho phép ẩn núp. . . . .”

Có người đã nói, đứa trẻ mắc phải bệnh tự kỷ thì người bạn đầu tiên của nó chính là ba mẹ. Nếu như ngay cả bọn họ cũng đều không quan tâm, vậy thì thật sự một chút hy vọng cũng không có.

Mạch Sanh Tiêu không biết, nếu như chỉ có một mình cô kiên trì thì có thể kiên trì đến cuối cùng được không?

Sanh Tiêu ngồi chồm hổm đến tê dại cả hai chân, lại trông thấy Duật Tôn vẫn còn nhẫn nại cùng Bôn Bôn nói chuyện. Hắn đã thề, chỉ cần hắn có con, mặc kệ là như thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ rơi con của mình.

Duật Tôn trước đây có không ít phụ nữ, ngoại trừ Mạch Sanh Tiêu, không ai có thể dễ dàng sinh con cho hắn, trừ phi, là hắn muốn.

Lúc bắt đầu Bôn Bôn còn náo loạn, bây giờ ngược lại đã chịu đi sờ đầu vịt nhỏ. Duật Tôn làm cho con nghe lời, lúc này mới bật chốt lên.

Bôn Bôn khom lưng xuống xem, cũng không sợ hãi như vừa rồi nữa.

Duật Tôn tin chắc điều này, trong mắt hắn, Bôn Bôn chỉ là so với những đứa trẻ bình thường có bướng bỉnh hơn chút ít, con khả năng không nghe lời giống các đứa trẻ khác, bởi vì. . . . . . .

Duật Tôn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bôn Bôn, hắn đưa tay lau đi vài giọt nước mắt của con nhỏ. . . . . . bởi vì, Bôn Bôn cũng có quyền lợi được hưởng thụ vui vẻ.

Mạch Sanh Tiêu đi theo hắn đến quầy tính tiền, cô nhấc ra hai cái hộp lớn, may là tại khu mua sắm có thể gửi đồ, không phải dùng tay mang theo mà chen chúc trong đám đông.

Sanh Tiêu bình thường rất ít đi chơi, cũng không phải thích một mình ngây ngốc mà vì kể từ khi ra trường, đã liên tiếp xảy ra biến cố khiến cô đáp ứng không xuể. Cô lại kết hôn quá sớm, lại quá sớm mất đi một phần tình cảm. Mạch Sanh Tiêu bước đi tới, có chút mất hồn, đợi khi cô dừng chân lại thì đã cùng Duật đứng trước quầy trang sức Tiffany.

Duật Tôn nhìn thấy ở giữa bày một chiếc vòng đeo tay dễ làm người khác chú ý đến, hắn kéo tay phải của Mạch Sanh Tiêu ra, Sanh Tiêu vô thức rụt tay trở về.

"Duật thiếu, ngài thật sự có mắt nhìn rất tốt.” Nhân viên phục vụ đối với khách VIP từ trước đến nay giỏi nhất là khả năng ghi nhớ: "Đây là sản phẩm mới được trưng bày sáng nay. . . . . . .”

Mạch Sanh Tiêu đem tay phải nhét vào trong túi áo: "Tôi không cần thứ này.”

"Anh cảm thấy được, em đeo nhất định là rất đẹp.”

Sanh Tiêu biết rõ Duật Tôn đang suy nghĩ gì: "Sẹo trên tay tôi không cần che đậy nữa, huống chi, vòng tay anh tặng cho tôi lúc trước tôi cũng không có mang.” Mạch Sanh Tiêu thấy hắn đứng bất động ở đó, liền kéo kéo tay của hắn: "Đi thôi.”

Duật Tôn bước đi chậm chạp, lúc đi ra cũng không có tình nguyện.

Tầm mắt của hắn rơi vào một hàng nhẫn cưới, cho đến khi bị Mạch Sanh Tiêu mang ra khỏi tiệm trang sức, lúc này mới hoàn hồn.

Hắn và Sanh Tiêu lúc mua nhẫn cưới, bây giờ đã không biết ở nơi nào, con người chính là như vậy, lúc không quan tâm, cái gì cũng không để ở trong lòng, một khi đã có ý tứ đó thì đều hời hợt mà bỏ qua những thứ quan trọng trong đời.

**************

Cơm trưa hay là ăn trong khu mua sắm, cũng không đi khách sạn. Mạch Sanh Tiêu bế Bôn Bôn ngồi ở gần cửa sổ, nhìn ra ngoài chính là tầng thang máy, mọi người tấp nập qua lại. Bên trong này không thể so với khách sạn cao cấp, gọi thức ăn còn tự thân phải đến trước quầy. Duật Tôn đi gọi món ăn rồi trở lại chỗ ngồi, Mạch Sanh Tiêu mới vừa cho Bôn Bôn ăn sữa bột. Bôn Bôn cầm lấy khăn giấy trong tay đang chơi đùa, Duật Tôn vươn tay tiếp nhận lấy con.

Nơi này có những món ăn gia đình, cũng không có phòng riêng, rất nhiều người chen chúc tại đại sảnh bên trong, càng không có tiền hô hậu ủng hầu hạ chu đáo. Nhưng Mạch Sanh Tiêu lại cảm thấy không khí nơi này là thoải mái nhất, bọn họ dung nhập hòa vào, thật là không khác gì người bình thường.

Món ăn rất nhanh được dọn lên đủ, tràn đầy một bàn, ngược lại đồ ăn gì cũng có, hơn nữa hương vị lại vô cùng ngon.

Duật Tôn ôm Bôn Bôn nên số lần cầm đũa cũng không nhiều, Sanh Tiêu múc chén canh đưa tới bên cạnh hắn, sợ Bôn Bôn đụng phải, Mạch Sanh Tiêu lại đem chén dời đi chút ít: "Anh ăn cơm đi.”

"Em ăn trước đi, anh không đói bụng.”

Mạch Sanh Tiêu ăn cũng không nhiều, cô để đũa xuống, tiếp nhận Bôn Bôn từ trong tay của Duật Tôn.

Bôn Bôn chỉ lo tự mình chơi, khăn giấy trong tay bị xé nát, Mạch Sanh Tiêu đem mặt dán vào con trai, giọng nói nhẹ nhàng cùng Bôn Bôn trò chuyện.

Ăn xong cơm trưa, Sanh Tiêu hơi mệt, cô muốn mua thêm vài món đồ rồi sau đó về nhà.

Đi theo sau lưng Duật Tôn được vài bước thì đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ cửa hàng trước mặt đi ra.

Mạch Sanh Tiêu dừng bước, đó là Nghiêm Trạm Thanh.

Người đàn ông hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, Sanh Tiêu nhìn về bên cạnh hắn, Nghiêm Trạm Thanh trong tay đang lôi kéo một cô gái, thấy người bên cạnh dừng chân lại, cô gái cũng ngẩng đầu lên.

Mạch Sanh Tiêu cả kinh, là Cố Tiêu Tây.

Cố Tiêu Tây ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy đầu tiên chính là vóc người Duật Tôn cao lớn. Cô ấy vội vàng tránh tay của Nghiêm Trạm Thanh ra, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn cũng mau chóng rũ xuống, sắc mặt không thể che hết vẻ thất kinh.

Duật Tôn ôm Bôn Bôn đứng ở trong đám đông, hắn tỏ rõ tư thái trấn tĩnh tự nhiên, cũng không có vẻ mặt khác thường.

Nghiêm Trạm Thanh ánh mắt băn khoăn nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bôn Bôn. Hắn không khỏi cảm khái, hắn và Mạch Sanh Tiêu ngay lúc đó bỏ lỡ, đến hôm nay lại giống như người xa lạ.

"Sanh Tiêu.”

Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía Nghiêm Trạm Thanh bên cạnh Cố Tiêu Tây, cô vãn môi cười yếu ớt: "Thật là trùng hợp.”

Cố Tiêu Tây không ngờ đến nhất, chính là Duật Tôn,

Nếu không gặp thì cô có thể vờ như những chuyện kia chưa từng phát sinh qua. Cô Tiêu Tây khẩn trương nắm vạt áo, chóp mũi nhanh chóng rịn ra mồ hôi. Nghiêm Trạm Thanh đưa tay năm lấy bàn tay nhỏ b

é của cô: "Chúng ta đi thôi.”

Cố Tiêu Tây từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu, Sanh Tiêu tránh người sang một bên, sự việc Tô Ngải Nhã kia, cô vốn muốn cùng Cố Tiêu Tây nói tiếng cảm ơn, nhưng thấy cô ấy một bộ dạng lo sợ muốn tránh còn không kịp, Mạch Sanh Tiêu cũng không đành lòng mà giữ cô ấy lâu hơn.

Nghiêm Trạm Thanh mang theo Cố Tiêu Tây sải bước rời đi, Sanh Tiêu nghiêng đầu nhìn lại, không khỏi dừng chân.

Duật Tôn có đôi khi làm việc thủ đoạn, có thể nói là cực đoan. Mạc Sanh Tiêu xoay người bước tới, suy nghĩ xuất thần.

"Làm sao vậy?”

Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, thấy Bôn Bôn nằm ở đầu vai của Duật Tôn, lúc này đang ngủ say: "Kỳ thật, Cố Tiêu Tây nếu quả thật có thể cùng anh ta ở chung một chỗ thì thật tốt.”

Duật Tôn khóe miệng câu dẫn ra, ánh mắt khinh thường: "Sanh Tiêu, em nghĩ thực đơn giản.”

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi thấy bọn họ sẽ vô cùng tốt.”

"Nghiêm gia ngay cả em cũng không thể tiếp nhận, huống chi là một người không sạch sẽ như Cố Tiêu Tây mà ai cũng biết?” Người đàn ông nở nụ cười tà tứ, lúc hắn nói lời ác độc còn không phân trường hợp. Mạch Sanh Tiêu quay đầu lại đã thấy thân ảnh của bọn họ biến mất trong biển người: "Cô ấy rơi vào chuyện này còn không phải do anh ban tặng sao?”

"Sanh Tiêu. . . . . . .”

Mạch Sanh Tiêu cầm chìa khóa gửi đồ, Duật Tôn nói cũng không sai, nghĩ đến tính tình Nghiêm mẫu và địa vị của Nghiêm phụ, bọn họ tuyệt đối không cho phép Nghiêm Trạm Thanh dính vào.

Sanh Tiêu ngồi ở bên ghế phụ, cẩn thận đem Bôn Bôn ôm vào trong ngực. Mạch Sanh Tiêu dựa vào thành ghế, nắng ấm nghiêng chiếu, cô lười biếng nhắm lại hai mắt, muốn nghỉ ngơi một giấc.

************

Sáng sớm hôm sau, Sanh Tiêu liền nhận được điện thoại của Thư Điềm. Mạch Sanh Tiêu thay xong y phục, trước khi ra cửa còn lấy ra chi phiếu trong ngăn kéo.

Đào Thần cùng Thư Điềm ngồi ở trong quán cà phê, anh hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp lại Sanh Tiêu.

Mạch Sanh Tiêu đi rất vội, thở hồng hộc. Cô kéo ghế ra ngồi vào đối diện Thư Điềm: "Đào Thần, anh đừng trách Thư Điềm, là tự mình em muốn đến.”

Thư Điềm lấy cùi chỏ đụng vào Sanh Tiêu: "Đào Thần có nói là hết mười lăm tháng giêng thì rời đi.”

Mạch Sanh Tiêu cầm lấy chén Cappuccino: "Anh còn muốn đi vùng núi dạy học sao?”

Thư Điềm không muốn quấy rầy bọn họ, kéo ghế ra, vô vỗ lên vai Mạch Sanh Tiêu, ra hiệu là cô đi ra ngoài ngồi đợi.

"Sanh Tiêu, có vài chuyện anh thật sự muốn làm, trên núi mặc dù kham khổ nhưng cuộc sống rất tự tại.”

Mạch Sanh Tiêu nắm chặt tách cà phê trong tay, cô nghĩ Đào Thần có bất hòa với mình. Còn trong lòng Đào Thần, chỉ cần anh cách Sanh Tiêu càng xa, thì Mạch Sanh Tiêu có thể cách hạnh phúc càng gần.

"Vậy. . . . . . Anh chừng nào thì trở lại?”

"Thật ra. . .” Đào Thần ngó ra ngoài cửa sổ, thần sắc tự nhiên, cũng không thể hiện vẻ đa sầu đa cảm nên có khi ly biệt: "Bệnh tình của mẹ anh đã không còn đáng ngại, ở nhà tĩnh dưỡng là được, anh về sau muốn ở đó lập cư, có thể sẽ đưa bọn họ cùng đi.”

Như vậy có nghĩa là không có ý định trở về rồi?

Mạch Sanh Tiêu trong mắt không nhịn được một hồi chua xót, mông lung nhìn không rõ được người đàn ông trước mặt này, cô làm theo Đào Thần, đưa tầm mắt rời xa.

Cô nhớ tới trấn Lâm Thủy, nhớ tới nơi đã cho cô một gia đình nhỏ ấm áp.

Mạch Sanh Tiêu trong lòng bi thương còn chưa kịp lan tràn, tầm mắt cô quét qua điện thoại để ở trên bàn. Hình nền là một chuỗi hình của Bôn Bôn, Sanh Tiêu kiềm lại nước mắt, miễn cưỡng cười vui: "Lần sau lúc trở lại, nhất định phải tìm em và Thư Điềm đấy, không thể lại giống như bây giờ, ngay cả đi cũng muốn lén lén lút lút đâu.”

Chóp mũi Đào Thần cũng có chút mỏi nhừ, anh gật đầu nói: "Nhất định như vậy.”

Mạch Sanh Tiêu do dự không biết có nên đưa chi phiếu trong túi quần cho anh không. Những thứ này đều là cô tự thiết kế mà có được. Nhưng cô cũng biết rõ tính tình của Đào Thần, anh tất nhiên sẽ không chịu tiếp nhận.

"Anh đang dạy ở trường nào trên đó?”

"Trung học Chấn Anh.”

Mạch Sanh Tiêu cẩn thận ghi nhớ.

"Sanh Tiêu.” Đào Thần tầm mắt từ cổ tay của cô dời đi: "Em như bây giờ, thật là đẹp mắt.”

Bàn tay Mạch Sanh Tiêu chạm vào mặt mình: "Có sao?”

Cô nhớ rõ, Duật Tôn cũng từng nói như vậy.

"Anh thích nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của em, từ lúc anh lần đầu tiên nhìn thấy em ở sân trường Hoa Nhân, anh tin chắc rằng, em không giống bất kỳ ai khác.” Rất khó làm được chính là, sau khi Mạch Sanh Tiêu bị mất đi niềm kiêu hãnh vì Piano mà còn có thể kiều diễm nở rộ như thế này.

Người khác có thể không biết, nhưng Sanh Tiêu lại hiểu tận tường, cô tích cực lạc quan chỉ vì muốn cho Bôn Bôn có một khởi đầu thật tốt: "Đào Thần, anh cũng làm được, em hy vọng là anh có thể hạnh phúc.”

Hai chữ này, nói thì đơn giản nhưng có những người cả đời cũng khó có thể đuổi kịp.

Mạch Sanh Tiêu đã không cho được Đào Thần một chút hứa hẹn nào, chỉ có thể chúc phúc cho anh.

Đào Thần cầm đĩa bánh ngọt nhỏ đưa tới trong tay Sanh Tiêu: "Đây là món em thích ăn.”

Một thói quen, một sở thích nào của cô, Đào Thần cũng có thể nhớ hết sức rõ ràng. Mạch Sanh Tiêu nhìn vào đĩa bánh ngọt: "Đào Thần, thực xin lỗi.”

Cuống họn của cô ngăn không được nghẹn ngào.

Đào Thần lắc đầu, anh cười và nói: "Sanh Tiêu, em không yêu anh, cho nên, đối với anh không có lỗi gì cả.”

Trong mắt Mạch Sanh Tiêu tuôn ra dòng lệ nóng hổi.

"Sanh Tiêu, từ đầu đến giờ anh đều hiểu được là em chưa từng yêu anh, em càng không lừa dối anh. Chỉ là anh lại kiên trì lần nữa, nói chúng ta có thể hạnh phúc, em lại nghĩ rằng anh là người đã cho em hy vọng, nhưng kỳ thật, lại thêm một lần đẩy em vào trong tuyệt vọng chính là anh.”

"Không, Đào Thần, không phải như vậy. . . . . . .”

"Sanh Tiêu, em hãy nghe anh nói.” Đào Thần ngắt lời của Mạch Sanh Tiêu mà nói: "Nếu như không có kiên trì của anh, lúc em lựa chọn có thể đã dễ dàng hơn rất nhiều. Anh nói em bây giờ mới là xinh đẹp nhất, bởi vì ở trên khuôn mặt em có một loại ấm áp mà cả đời này anh cũng không cho em được.”

Sanh Tiêu không lên tiếng được, sự ấm áp theo lời của anh ấy, ngay cả Mạch Sanh Tiêu cũng không nhận ra.

"Cho nên, không nên nói lời xin lỗi với anh.” Đào Thần cầm lấy tách cà phê trong tay: "Anh cũng sống rất khá, tương lai của anh và em đều giống nhau, là với một nửa của riêng mình mà yêu thương con nhỏ. Sanh Tiêu, chúng ta cạn ly, để sau này xem ai sống tốt hơn nhé.”

Trong lòng Mạch Sanh Tiêu giống như có ngũ vị hòa vào, mọi loại cảm giác đều có. Cô bưng tách cà phê lên, cùng Đào Thần khẽ chạm.

"Sanh Tiêu, anh còn muốn trở về thu dọn đồ đạc, chờ lần sau gặp lại, anh muốn trông thấy em cười so với hôm nay còn vui vẻ hơn.” Đào Thần nói xong liền đứng lên.

Mạch Sanh Tiêu nâng cằm lên, mắt thấy Đào Thần kéo ghế ra, từ bên cạnh cô bước đi.

Sanh Tiêu nơi cổ họng hơi nghẹn lại, cô khó chịu quay đầu đi chỗ khác.

Cô không thể giữ chặt anh ấy cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy rời đi. Mạch Sanh Tiêu dường như thấy được trước kia của mình ở nơi mất đi tất cả. Đào Thần đẩy cửa ra, bước đi không quay đầu lại.

Có lẽ, suốt đời này người mà anh yêu nhất chỉ có thể là Mạch Sanh Tiêu, cứ để như vậy, Đào Thần cũng sẽ không cho Sanh Tiêu biết được.

Anh cũng muốn sống cuộc sống của riêng mình, không có tình yêu nhưng anh còn tình thân, còn có lý tưởng.

Sanh Tiêu đưa tay lên lau đi nước mắt, chờ lúc mở mắt ra đã không còn thấy thân ảnh của Đào Thần.

Thư Điềm lúc này trở lại quán cà phê, ngồi đối diện Mạch Sanh Tiêu.

Sanh Tiêu cầm lấy cái muỗng, không nói tiếng nào mà múc ăn bánh ngọt trước mặt.

Cho đến khi ăn hết tất cả, lúc này cô mới ngẩng đầu lên: "Thư Điềm, đi mua vài thứ với tớ đi.”

"Cậu muốn mua cái gì?”

Mạch Sanh Tiêu mặt giãn ra: "Piano.”

Cô muốn tặng một cây đàn Piano cho trường trung học Chân Anh, như vậy, mỗi ngày cô dường như đều có thể nghe được tiếng đàn của Đào Thần.

************

Mùa đông trôi đi rất chậm, mùa xuân lại tới quá nhanh.

Nháy mắt đã cuối tháng tư.

Bôn Bôn được 8 tháng.

Mạch Sanh Tiêu thích ở trong hoa viên trải một tấm thảm, sau đó bế Bôn Bôn chạy ra bên ngoài chơi. Hải Bối còn thường xuyên trêu chọc Bôn Bôn nhưng tiểu tử vẫn vậy, nhóc ta thích chơi một mình, cũng không muốn người khác bước vào lộn xộn.

Bôn Bôn mọc hai cái răng rồi, lúc ăn cơm rất lợi hại. Sanh Tiêu vui mừng, vỗ hai tay bộp bộp để khiến Bôn Bôn mở miệng: "Bôn Bôn, gọi mẹ, mẹ. . . mẹ. . .”

Cô mỗi ngày đều không sợ làm phiền, thấy con không chịu nói, lại phủi tay: "Bôn Bôn, cha. . . cha. . .”

Đương nhiên, cô chưa bao giờ thành công.

Mạch Sanh Tiêu cũng không nổi giận, Bôn Bôn mới 8 tháng, cô tin là mỗi ngày đều nói như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày có thể nghe được chính miệng Bôn Bôn gọi lên một tiếng "Mẹ".

*************

Trên đời này, có ánh sáng minh bạch soi sáng khắp nơi, tất nhiên cũng sẽ có động ma đen tối.

Nơi này dường như là một nền đất của một tòa thành, trải qua một khoảng thời gian nhiều năm không có ánh sáng mặt trời nên cánh mũi thủy chung không xua đi được mùi vị ẩm ướt.

Cô gái đẩy cửa chính ra, cũng không có đi vào mà là đứng ở cửa, quan sát tất cả những chuyện xảy ra trong đó.

Bên trong đang nhốt không ít trẻ con, không gian to như vậy bị chia thành nhiều cái lồng sắt. Cô gái xõa tung mái tóc quăn ra sau lưng. Từ trí nhớ khi còn bé cho đến lớn lên của cô, nước biển ở nơi này không phải là màu xanh lam.

Trên tầng một, mãi mãi toát lên mùi máu tanh, nhìn thấy mà giật mình.

Đứa trẻ bị giam nếu muốn bước ra cánh cửa này, chỉ có một chữ, đó là "liều mạng"!

Sau lưng truyền đến tiếng khóc thê lương, cô biết rõ, Lôi Lạc lại đang dẫn thêm trẻ con bước đến.

"Alice.”

Cô gái xoay người, trông thấy trong tay Lôi Lạc đang nắm lấy một đứa trẻ khoảng 4, 5 tuổi. Alice dựa lưng vào vách tường: "Lại con cái nhà ai gặp xui xẻo đây?”

"Cô đoán xem là ai?”

Alice ánh mắt oai nghiêm, xem ra, lại là một Quý công tử có thân phận hiển hách.

Lôi Lạc nắm cổ áo của đứa trẻ, mang nó tới cửa: "Có còn sống mà đi ra hay không thì phải xem ngươi có đủ tàn nhẫn hay không. Bằng lòng để đứa khác làm đá kê chân hay là đạp lên thi thể đứa khác bò ra ngoài, không cần ta p

hải dạy cho ngươi biết.”

Người đàn ông hất tay ném một cái, đẩy đứa nhỏ vào cảnh máu tanh.

Cách sinh tồn ở nơi đây, không cần dạy dỗ, chỉ có trải qua chém giết mới có thể hiểu được.

Tầm mắt Alice xuất thần nhìn chằm chằm vào những thứ lao tù kia, Lôi Lạc đưa mắt qua, vươn tay đem cửa đóng lại: "Dạ Thần cho gọi cô đến.”

Alice nghe thấy hai chữ đó, chân mày không khỏi nhíu chặt, khuôn mặt xinh đẹp cũng lập tức lâm vào khói mù.

Dạ Thần. . . . . .

Tên như ý nghĩa.

Nhưng hắn không phải là thần, hắn là ma quỷ ẩn ở trong đêm tối mà ăn tươi nuốt sống.

Alice mang giày cao gót, bước đi cô tịch mà có lực rời đi.

Càng gần đến gian phòng kia, cô lại càng bước chậm lại. Tay phải của Alice cầm vào tay cầm cánh cửa, vừa muốn vặn mở ra, lại nhớ tới quy định của người đàn ông này, cô giơ tay lên gõ cửa.

"Đi vào.” Truyền vào trong màng nhĩ là giọng nói âm hàn lạnh như băng.

Alice vặn cửa bước vào.

Bên trong, một chùm đèn thủy tinh trên trần nhà rủ xuống, bởi vì nơi đây không thấy được ánh mặt trời, khiến cho mỗi một vật bài trí trong phòng như đắm chìm một cảm giác thần bí. Alice nhẹ bước tiến tới, cô thường ngày tại đây nghiêng tay che trời cỡ nào cũng không dám chọc vào người đàn ông này.

"Ngài tìm tôi?” Cô đứng ở phía sau người đàn ông, hắn đang nằm ở trên chiếc ghế salon bằng da thật, góc nhìn như vậy, Alice chỉ có thể nhìn thấy màu tóc nâu sẫm của người đàn ông gối lên trên ghế.

"Alice. . . . . . .”

Cô cả kinh, chỉ nghe thấy bàn tay người đàn ông vỗ nhẹ lên mép bàn, ngay sau đó, ghế dựa xoay lại, hai chân người đàn không nghiêng lệch đẩy ghế đến trước mặt Alice.

"Ngẩng đầu nhìn ta.”

Alice biết rõ người đàn ông này không thích bị người khác chăm chú nhìn, cô vô cùng chừng mực nâng nhẹ cằm lên, đem tầm mắt rũ xuống rơi trên mặt người đàn ông.

Tướng mạo của hắn, có đôi khi làm cho thân nữ nhân như Alice đều phải nói là ao ước.

Người đàn ông đứng lên, thân ảnh cao lớn che kín ngọn đèn trên đỉnh đầu Alice, đôi mắt đen nhánh thâm thúy của hắn nhìn về xa xăm. Alice không khỏi khẽ thở dài xả giận, hắn bất quá mới cùng cô dây dưa như vậy, cảm giác buồn bực này lại có thể ép cho cô không thở nổi.

"Alice, ta cho cô xem một thứ hay ho.”

Người đàn ông nói xong, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn.

Trong màn hình TV, xuất hiện hình ảnh của một nhà ba người, là hình ảnh của Duật Tôn đưa Mạch Sanh Tiêu và Bôn Bôn ra ngoài.

----------------------