Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 130: Cách trả nợ ân tình, là cả đời không có hạnh phúc



Vì sao nói là gián tiếp, bởi vì chuyện của A Nguyên, Tương Tư thật sự vô tội.

Duật Tôn khi trở về thì Dung Ân đã đi rồi. Mạch Sanh Tiêu bình tĩnh ngồi ở trên ghế salon, bàn trà trước mặt bày loại sữa bột cho phụ nữ mang thai mà Dung Ân đưa tới. Sanh Tiêu cầm lấy ly nước, tầm mắt cũng không biết rơi vào đâu.

"Duật thiếu đã về.” Dì Hà lên tiếng chào, liền trốn đi.

Mạch Sanh Tiêu tay phải vuốt lên bụng, không chỉ một người nói với cô rằng, khi mang thai tâm tình rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cục cưng.

Cô nâng chén nước lên, uống một ngụm.

Duật Tôn ngồi vào bên cạnh mạch Sanh Tiêu: "Sao vậy, em không được nghỉ ngơi nhiều sao?”

"Anh đi đâu vậy?”

Sanh Tiêu nhìn thấy người đàn ông tầm mắt nhìn nơi khác: "Công ty có việc.”

Mạch Sanh Tiêu để xuống ly nước trong tay, cô nghĩ tới không cần phải làm cho Dung Ân khó xử, nên cũng không đề cập đến đã nghe ai nói: "Anh đi đến nhà A Nguyên phải không?”

Duật Tôn chân mày không động, nhìn thẳng vào mắt Sanh Tiêu, đôi mắt cô thật bình tĩnh, chưa rung động, cũng chưa gợn sóng: "Đúng.”

"Người nhà anh ta có khỏe không?”

Không đợi có dấu hiệu tranh cãi, người đàn ông nhíu mày: "Thế giới này thiếu đi ai cũng vẫn tiếp tục chuyển động, mất đi thân nhân dù có đau nhức nhưng cũng sẽ có ngày bình yên. Cuộc sống vẫn còn muốn tiếp diễn, không phải sao?” Dù là mỗi lần nhớ lại quá khứ sẽ bị đau nhói, những ít ra, sẽ không cứ mãi đòi sống đòi chết. Duật Tôn nói những lời này, cũng không biết là đang nói người nhà của A Nguyên, hay là Sanh Tiêu, hay là còn có người khác nữa.

Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía sân thượng có Hải Bối đang chơi đùa, cô trở lại Ngự Cảnh Viên liên tục xảy ra những chuyện không vui, hơn nữa lại đang mang thai nên dì Hà tận lực không để cho Hải Bối tiếp xúc nhiều với cô. Vậy nên phần lớn thời gian, nó đều ở sân thượng tự chơi một mình.

"Người hại A Nguyên chết đã tìm được rồi sao?” Cô hỏi chắc chắn như thế, Duật Tôn từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, lại nghĩ tới lúc này Mạch Sanh Tiêu đang mang thai nên hắn đành phải đem bao thuốc lá vứt xuống bàn trà. Chuyện này hắn đã giấu giếm đến nay, hơn nữa còn dự định nếu Sanh Tiêu không hỏi thì hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động đề cập. Lúc trước khi Tương Tư vào tù, không thể nghi ngờ được việc nó đã khắc một vết nứt vào cuộc hôn nhân của bọn họ. Vì thế cho nên về sau không còn cách nào chữa trị, lại còn xuất hiện Mạc Y, khiến cho họ lại càng rơi vào một kết cục rách tươm.

Duật Tôn nghĩ ngợi, không biết phải mở miệng như thế nào.

Sau khi A Nguyên chết, mọi chuyện rất nhanh được tra rõ, cũng xác thực được lời nói của Mạch Tương Tư, cô ta chỉ bị đoạt mất điện thoại, còn lại, cô ta cũng không tham dự vào.

Nhưng, chỉ có một sự thật là không thay đổi được, hắn biết rõ đối với Mạch Tương Tư như vậy là rất không công bằng. Nhưng không có cách nào khác, cách bọn họ sinh tồn chính là như vậy. Duật Tôn thần sắc hung ác nham hiểm, thanh âm không khỏi giương cao: "Tôi nói rồi, không có điện thoại của Mạch Tương Tư, A Nguyên sẽ không chết! "

Nói cách khác, Tương Tư rõ ràng là có tác động vào, mặc kệ cô ta có oan ức hay không.

Mạch Sanh Tiêu nắm chặt bàn tay, Duật Tôn đã có thể mơ hồ cảm giác được hắn sắp hứng chịu một trận mưa gió giận dữ đến mức nào.

"Sanh Tiêu. . . . . .”

Sanh Tiêu ngắt lời của hắn: "Tôi muốn anh hiểu là, A Nguyên chết đi, trong chuyện này chị của tôi cũng là người bị hại. Chị ấy bây giờ bị án phạt là vì vụ của Tô Niên, chị ấy đúng là đã đẩy hắn xuống lầu, đúng là cần phải dùng cả nửa đời còn lại để đền tội, nhưng mà. . . . . .” Mạch Sanh Tiêu dừng lại một chút: "Anh lại giấu giếm tôi, trong lòng anh lo sợ tôi và chị mà còn dây dưa sẽ khiến anh khó xử phải không?”

Khi Sanh Tiêu đi vào trại giam thăm Tương Tư, những lời chị đã nói vẫn nằm trong lòng cô.

Mạch Sanh Tiêu càng khẳng định, luật pháp chẳng phải là do bàn tay kẻ có tiền lấy ra đùa giỡn sao? Một mạng trả một mạng, như vậy trong lòng còn bình an chút ít.

Duật Tôn cũng không còn nghĩ đến, ngay cả khi hắn nói cho Mạch Sanh Tiêu biết thì có thể thay đổi được gì. Chuyện của Tương Tư đã định thành kết cục như vậy, cái Sanh Tiêu để ý chính là vì sao định tội Tương Tư, lật lại vụ án này, cũng không phải là án oan.

Mạch Sanh Tiêu đến hôm nay cũng đã hiểu ra không ít, cô không có mất kiểm soát như lúc Tương Tư mới vào trại giam nữa. Cô lúc trước đúng là vì vụ án của Tô Niên mới đi theo Duật Tôn. Kỳ thật một người đang đứng ở ngã ba đường, cho dù có ai ở phía sau đẩy đi, khiến cho cô phải chọn con đường mà mình không muốn. Nhưng con đường này đi như thế nào, đến chỗ nào cần dừng lại thì lại do chính cô quyết định.

Tựa như lúc ấy cô yêu Duật Tôn, như thiêu thân lao đầu vào lửa, thật sự là không có ai ép buộc cô làm thế.

Duật Tôn lo lắng, nhất định là cô sẽ náo loạn, hơn nữa chuyện mạch Tương Tư, nếu như không phải liên quan đến A Nguyên thì vụ án Tô Niên vốn đã bị hắn chôn sâu rồi. Kỳ thật trong thâm tâm của người đàn ông, đối với Sanh Tiêu là có cảm thấy áy náy.

Mạch Sanh Tiêu nghiêng người đứng dậy, đem sữa bột dành cho phụ nữ có thai mà Dung Ân tặng cầm ở trong tay: "Lúc trước ba mẹ tôi vùi mình trong biển lửa, tôi cũng biết là Tô Niên sớm muộn cũng gặp báo ứng. Mọi chuyện rõ ràng đều tốt, tôi cũng không nghĩ rằng chị sẽ dứt khoát thi hành như vậy. Hiện tại Tô Niên đã trả khoản nợ cho ba mẹ tôi rôi. Tôi nghĩ rằng người hại người cũng sẽ có ngày trả nợ đó. Duật Tôn, món nợ Đào Thần, là anh nên đền hay là tôi tới trả?

Duật Tôn nghe những câu trước của Mạch Sanh Tiêu thì có thể nhìn ra, cô đối với chuyện Tương Tư vào tù đã chấp nhận, lòng hắn chưa được giải tỏa, lại bị những lời sau của Sanh Tiêu treo ngược lên.

"Em có ý gì?”

Mạch Sanh Tiêu không nói gì thêm, cô cầm sữa bột đứng lên: "Hay là chúng ta cùng nhau trả.”

Sanh Tiêu nói xong muốn bỏ đi, Duật Tôn lại vươn tay giữ lấy cổ tay cô: "Em muốn tôi trả như thế nào?”

Cánh tay phải của Mạch Sanh Tiêu bị kéo thành một đường thẳng tắp. Đối với Đào Thần, cách cô trả nợ chỉ có một mà thôi, hơn nữa từ lúc Sanh Tiêu trở về đến nay, vĩnh viễn sẽ kéo dài: "Tôi không thể làm gì anh, nhưng cách của chính tôi rất đơn giản.” Tầm mắt của Sanh Tiêu tùy ý hướng đến khuôn mặt tinh xảo của Duật Tôn: "Cả đời tôi không có hạnh phúc, chính là cách trả nợ tốt nhất đối với Đào Thần.”

Lực đạo trong tay Duật Tôn bỗng nhiên thắt chặt!

Môi mỏng của hắn khẽ nhếch, trong mắt dâng lên âm lãnh, hạnh phúc của Mạch Sanh Tiêu cũng bị mất, vậy niềm vui của hắn sẽ ở nơi đâu?

Duật Tôn cảm thấy bi ai, hạnh phúc của bọn họ đúng là đan xen hòa trộn, mà buổi nói chuyện này của Sanh Tiêu hiển nhiên là muốn hủy diệt hai người, không, còn có đứa bé.

"Sanh Tiêu, em có nghĩ đến không, Đào Thần cũng sẽ hy vọng em sống được tốt.”

Mạch Sanh Tiêu thủy chung đang dối gạt mình, lấn hiếp người. Cô nghĩ tới, một ngày không tìm được thi thể Đào Thần thì vẫn còn khả năng anh ta còn sống. Loại hy vọng này thật mong manh, nhưng cô lại không dám nghĩ tiếp, cô chỉ dám nghĩ đến Đào Thần có lẽ đang sống ở đâu đó, cách rất gần nơi cô. Chỉ có nghĩ như vậy, tâm tình của cô mới không buồn bực đi xuống.

"Tôi biết rõ, Đào Thần rất thiện lương, anh ta mỗi lần đều nói, Sanh Tiêu, em sống vui vẻ là được rồi. . . . .” Sanh Tiêu rút tay của mình về: "Duật Tôn, khi anh đẩy tôi đến cảnh nhục nhã trước mặt mọi người sao lại không nghĩ qua, cuộc sống của tôi, anh cũng có thể thành toàn.”

Mạch Sanh Tiêu nói xong, khóe miệng phác thảo nụ cười lạnh lẽo, đứng dậy vòng qua ghế sô pha.

Cô so với người khác cũng đều rõ ràng hơn, thủ đoạn của Duật Tôn chính là chết không buông tay, cho nên, Đào Thần và hắn không giống nhau, anh ta càng hy vọng Mạch Sanh Tiêu sống được tốt thì trong lòng Sanh Tiêu lại áy náy càng sâu.

Duật Tôn lúc lên lầu thấy Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, đồng hồ màu trắng để xuống một bên trên tủ đầu giường.

Cô cúi đầu thấp, ngón cái bên tay trái đang vuốt ve vết sẹo, hai đường nông sâu giao nhau, nổi bật trên làn da của cô. Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng bước chân đến gần, cô ngẩng mặt lên.

"Sanh Tiêu, tôi có thể tìm cho em bệnh viện thẩm mỹ tốt nhất.”

Mạch Sanh Tiêu không có đáp lại, cầm lấy đồng hồ đeo tay một lần nữa mang trở vào, suy nghĩ của cô cũng rất trong sáng, đeo đồng hồ vào, như vậy liền có thể che đi miệng vết thương, cần gì phải tìm kiếm nhiều chuyên gia này nọ.

Duật Tôn đứng thẳng ở trước giường, Sanh Tiêu chưa bao giờ chủ động bước ra một bước hướng đến hắn. Duật Tôn ngồi xuống, Mạch Sanh Tiêu lại đứng lên.

*******************

Sanh Tiêu thỉnh thoảng sẽ cùng Dung Ân đi ra ngoài, mua chút ít sách về phương diện dưỡng thai. Sau đó trở về học theo video dạy cho cục cưng ca hát. Tính tình cô bình lặng, bình thường có thể ngồi đợi một người cả ngày, hoặc là đến bên cửa sổ cắt tỉa cho cây văn trúc tươi tốt. Lúc này khí trời tốt, Duật Tôn khi trở về sớm, có thể trông thấy Mạch Sanh Tiêu ngồi ở xích đu trong hoa viên, mũi chân kiễng lên, nhẹ nhàng đong đưa qua lại sáng ngời.

Nhưng, thế giới của cô mà hắn không thể giao thiệp được. Mỗi khi hắn đến gần, Sanh Tiêu cũng không cùng hắn ầm ĩ, ngồi một hồi, sau đó liền rời đi.

Dung Ân nâng cái bụng bự cũng khó đi lại, cô cùng Sanh Tiêu quan hệ rất tốt, thường xuyên qua lại Ngự Cảnh Uyển của hai nhà.

Thời điểm Dung Ân mang thai 7 tháng thì Mạch Sanh Tiêu cũng được 5 tháng, bụng đã thấy rất rõ ràng.

Lúc 7 tháng sẽ mệt chết đi, bước vài bước cũng muốn thở gấp.

"Ân Ân, cô dự tính ngày sinh là khi nào?”

"Ước chừng đầu tháng 7.”

"Tôi nghĩ thai này sẽ là bé trai.” Dì Hà rót cho cô một ly nước lọc.

"Dì Hà, dì từ đâu mà nhìn ra được?”

"Bụng sinh con trai cùng với con gái không giống nhau, cơ bản mà nói thì khá đúng.”

Tay phải Dung Ân đỡ sau thắt lưng, sắc mặt cô đỏ thắm, dáng người được bảo dưỡng rất tốt y như cũ. Cho dù nâng cao cái bụng bự cũng không có mập ra bao nhiêu: "Dì Hà, dì như có hỏa nhãn kim tinh, khi khám thai có chụp thai chiếu, đúng là con trai.”

"Thật sao?” Mạch Sanh Tiêu mỉm cười: "Chúc mừng chị, trai gái song toàn phúc khi tốt nhất đây.

"

"Sanh Tiêu, em đi kiểm tra cũng cho Duật Tôn cùng em đi xem một chút, tìm bệnh viên quen thuộc, đến lúc đó có việc nhỏ nhặt gì cũng có thể chuẩn bị tốt.”

Mạch Sanh Tiêu bàn tay vuốt bụng: "Chị xem có gặp được em bé sao?”

"Ừ, bây giờ siêu âm rõ ràng đến mỗi ngón tay cũng cơ quan nội tạng. . . . . . . .” Cô đang nói, đã nhìn thấy Duật Tôn từ trên lầu đi xuống: "Lúc ấy Dạ cùng với chị, bọn chị trên màn hình thấy được ngũ quan của cực cưng, nó đang cắn đầu ngón tay, rất nghịch ngợm, luôn động đậy.”

Dì Hà cảm thấy mới lạ: "Bây giờ còn có loại máy móc này? Hình như trong phim cũng có, không trách được cái gì cũng có thể trông thấy.”

"Chúng tôi còn giấy siêu âm nữa, Sanh Tiêu, ngày mai chị lấy cho em xem.”

"Vâng.” Mạch Sanh Tiêu xoa bụng, cô cũng không biết mình sinh con trai hay con gái, có phải cũng rất nghịch ngợm hay không.

Dì Hà nghe được tiếng chuông cửa liền đi mở cửa.

Nam Dạ Tước có bộ dạng rất thoải mái, ánh mắt yêu mị, tóc màu đỏ rượu vẫn đường hoàng như cũ không kiềm chế được, anh đi vào phòng khách, trông thấy Duật Tôn ngồi xuống: "Hôm nay cậu không có đi đâu sao?”

"Không có.”

Nam Dạ Tước đi đến bên cạnh Dung Ân, cánh tay ôm lấy bả vai vợ yêu: "Anh nghe Vương Linh nói em ở đây.”

"Trong phòng quá buồn bực.”

Nam Dạ Tước đưa tay tới trên bụng Dung Ân: "Lại đá sao?”

Dung Ân thấy mọi người đều ở đây, nên đem tay anh bỏ ra: "Làm cái gì đấy?”

"Anh tự sờ vợ anh, ai dám ý kiến này nọ.” Nói xong, đầu của người đàn ông đã cúi xuống gần. Không bao lâu, liền nghe Nam Dạ Tước la lên ai u một tiếng: "Nó đá hăng say, trực tiếp đạp lên mặt anh.”

"Đây là tại anh đưa tới cửa.” Dung Ân điều chỉnh tư thế ngồi, làm cho mình ngồi thoải mái chút ít.

Mạch Sanh Tiêu nhịn không được bật cười.

Dung Ân cũng nhịn không được: "Anh ấy thường xuyên bị đá.”

"Người khác cũng có thể cảm nhận được sao?” Sanh Tiêu năm tháng vẫn chỉ là thai máy (thai cử động nhẹ), sẽ không giống Dung Ân rõ ràng như vậy.

"Đương nhiên có thể.” Dung Ân vuốt bụng mình: "Chị có lúc mặc y phục hơi bó là anh ấy cũng có thể trông thấy cục cưng trong bụng động đậy, nó hiếu động vô cùng, hơn nữa hay đạp bên phải của chị, mỗi lần cũng có thể vuốt cố lấy một cái túi lớn.”

Mạch Sanh Tiêu mỉm cười, hình như cảm thấy cục cưng của mình động cũng vui mừng: "Vậy Đồng Đồng là con gái, ở trong bụng cũng hiếu động sao?”

Dung Ân cùng Nam Dạ Tước bên cạnh mười đầu ngón tay nắm chặt: "Lúc chị nghi ngờ mang thai Đồng Đồng, tiếc nuối lớn nhất chính là Dạ không có toàn bộ hành trình cùng chị. Chị cuối cùng cảm thấy, không có cha ở bên yêu thương, em bé sẽ cảm giác tịch mịch. Người lớn cũng vậy, cho dù là nghe một chút âm thanh, một chút trò chuyện, hạnh phúc nhất kỳ thật là nhìn thấy con của mình được sinh ra và lớn lên. Chị không muốn Dạ thiếu thốn tình cảm này, cho nên, chị lúc ấy liền muốn sau này nhất dịnh sẽ sinh thêm một đứa cho anh ấy.”

Lúc Dung Ân nghi ngờ mang thai Đồng Đồng, Nam Dạ Tước cũng không biết, cô bị Sở Mộ cưỡng ép sau đó nhốt tại một đảo tư nhân, thiếu chút nữa bị Dung Ái thay thế, mất đi tư cách làm mẹ.

Nam Dạ Tước ôm chặt lấy Dung Ân, lồng ngực to lớn chống đỡ phía sau lưng cô.

Sanh Tiêu nghe vậy, đôi mắt buông xuống, tay kia rất nhanh lau đi.

Duật Tôn đem tầm mắt rời đi, động tác vừa rồi của Nam Dạ Tước, có thể hắn vĩnh viễn cũng không có cơ hội có được.

Dung Ân ngồi thêm một chút rồi cùng với Nam Dạ Tước rời đi, nói là mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.

Mạch Sanh Tiêu đứng lên, tiễn cô ra tới cửa, Dung Ân tùy ý dặn dò vài câu rồi cầm tay Nam Dạ Tước đi ra Ngự Cảnh Vườn.

. . .

Hai người sóng vai bước đi, tay của người đàn ông dán chặt trên eo cô: "Ân Ân, lời em nói ngay cả anh cũng cảm thấy cảm động.”

Dung Ân đi được rất chậm, bước chân nhàn tản, Nam Dạ Tước đem cảm nhẹ chống lên đỉnh đầu cô: "Những lời nói lúc nãy, là em cố ý nói trước mặt bọn họ phải không?”

Cánh tay Dung Ân cũng kéo eo Nam Dạ Tước: "Mỗi lần trở về, em đều chứng kiến Sanh Tiêu một mình. Cô ấy đi kiểm tra chỉ có dì Hà đi cùng, cô ấy không có người thân nào khác. Dì Hà nói, là Sanh Tiêu không cho Duật Tôn đi cùng, em không biết chuyện của bọn họ, nhưng em cảm thấy được, trong lòng Sanh Tiêu nhất định rất khổ.”

Bàn tay Nam Dạ Tước tại sau lưng cô vỗ nhẹ, không có nói gì thêm.

******************

Mạch Sanh Tiêu duy trì lấy tư thế ngoài vừa rồi trong phòng khách, dì Hà cảm thấy không khí có chút căng thẳng, vừa rồi là bộ dạng vui vẻ hòa thuận, bây giờ, lại là lạnh lùng băng băng.

Sanh Tiêu ngồi quá lâu cũng sẽ không thoải mái, cô đứng dậy đi về hướng trước cửa sổ. Những ngày tháng năm, làm người ta lười biếng không muốn mở mắt.

Lúc xế chiều, có người đến sửa nhà.

Ngăn ra bên trong phòng ngủ chính là một gian phòng em bé chừng 20 mét vuông. Mạch Sanh Tiêu thừa dịp thân thể lúc này còn linh hoạt, muốn bắt tay vào bố trí trước. Bìa cứng cho phòng em bé liền chuẩn bị tốt, nếu Sanh Tiêu không thích, cô ngẫu nhiên sẽ ra ngoài mua một ít đồ, giường trẻ em cũng đồ dùng tắm rửa đều là mới mua. Mạch Sanh Tiêu ở trên mạng cũng mua không ít đồ chơi nhỏ, đặc biệt là giấy dán tường, cần một lần giao hàng nữa.

Giường em bé màu kem đặt tại góc tường, hai người công nhân đang lắp đặt. Mạch Sanh Tiêu nhìn vòng quanh bốn phía, nơi này không có một vật nào do Duật Tôn chuẩn bị, cô đi vào để xem bên trong lắp đặt thế nào.

Duật Tôn đi vào phòng em bé, đi thẳng về hướng giường nhỏ: "Để tôi.”

Một người công nhân trong đó tránh sang một bên.

Vẻ mặt hắn chuyên chú, ngồi xổm xuống, lắp đặt giường em bé cũng không phức tạp lắm, nhưng cần kiên nhẫn. Duật Tôn tựa hồ hòa nhập vào không khí trong phòng, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy, xoay người rời đi.

. . .

Sau năm tháng, bụng lớn quá mau, Sanh Tiêu buổi tối ngủ một giấc cực kỳ mệt mỏi, có đôi khi muốn dậy, hai cánh tay chống lên đúng là dậy không nổi.

Hiện tại nửa tháng sẽ phải kiểm tra sức khỏe một lần, Mạch Sanh Tiêu nâng cao bụng bự đi vào phòng khách, hơn nữa cô chân sưng phù nghiêm trọng, giày lúc trước đều không mang vừa.

*******************

Ngự Cảnh Uyển ngày hôm đó truyền đến tin tốt lành, Dung Ân đã sinh, thuận lợi sinh mổ lần nữa là một bé trai, nặng 3. 65kg.

Không đến một tuần, Dung Ân xuất viện.

Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà mang theo quà tặng đến Ngự Cảnh Uyển, mới bước đến phòng khách liền nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh ồn ào.

Vương Linh đang hầm canh gà: "Mọi người đã đến rồi ạ, xin mời lên lầu".

Sanh Tiêu đi lên lầu hai, cửa phòng ngủ mở ra thì trông thấy Đồng Đồng đang chạy vòng quanh chân của Nam Dạ Tước: "Cha ơi, cho Đồng Đồng ôm em trai với, ôm một cái thôi.”

Người đàn ông ỷ vào chiều cao của mình, căn bản không thèm nhìn cô bé lấy một cái.

Đồng Đồng phồng má, chỉ còn thiếu việc dẫm lên chân của Nam Dạ Tước: "Cha, Đồng Đồng cũng phải xem cơ! ! ! "

"Được rồi.” Dung Ân dựa đầu vào tường, cơ thể vẫn còn đang rất yếu, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều: "Anh cho Đồng Đồng xem một chút đi".

"Chỉ có mẹ là tốt nhất". Tiểu nha đầu nhanh nhảu nịnh hót.

Nam Dạ Tước ôm ấp em bé, đêm tháng 7 khí trời rất nóng, cục cưng mặc quần áo ôm sát đáng yêu, ở trong ngực anh đang ngủ say, mà ngay cả Đồng Đồng làm ầm ĩ như thế cũng không đánh thức được em bé. Nam Dạ Tước khom lưng ngồi ở mép giường, Đồng Đồng vội vàng chạy tới gần.

Mạch Sanh Tiêu đem hộp quà đặt dựa vào tường, Dung Ân ngẩng đầu: "Sanh Tiêu, em đã đến rồi.”

"Chị có khỏe không ạ?”

Dung Ân chống thân thể nằm thẳng ở trên giường: "Rất tốt.”

Đồng Đồng để sát mặt vào nhìn kỹ em bé, trong miệng thì thầm thì thầm, không biết là đang nói cái gì.

"Ân Ân, đứa nhỏ lông mày lớn lên giống anh, anh thấy cái miệng nhỏ xíu này giống em.” Nam Dạ Tước đắm chìm trong vui sướng, Đồng Đồng bên cạnh hiển nhiên không cho là như vậy. Cô bé hơi nhíu mày, ồ lên một tiếng: "Em trai nhỏ thực xấu, làn da không có trắng như Đồng Đồng, mẹ, trên tay em trai còn có sâu lông, cha nói dối không biết viết nháp.”

"Con khi còn nhỏ cũng xấu, đó là lột da, mỗi cục cưng đều như vậy.”

"Đồng Đồng xinh đẹp nhất! " Đồng Đồng hướng về phía Nam Dạ Tước lớn tiếng nói.

Mạch Sanh Tiêu bước đến, hai tay rơi xuống đôi vai Đồng Đồng: "Đúng vậy, Đồng Đồng là công chúa nhỏ, xinh đẹp nhất.”

"Dì thật tinh mắt.”

Em bé nhỏ xíu mới được sinh ra, có lẽ còn chưa thích ứng với thế giới bên ngoài, phàm là một chút âm thanh, nó cũng sẽ mở mắt ra, bất an nhìn sang. Cục cưng rất nhỏ, nằm ở trong ngực người đàn ông, Mạch Sanh Tiêu đều sợ Nam Dạ Tước không chú ý một cái, sẽ làm đau em bé.

Đồng Đồng dắt lấy tay áo Nam Dạ Tước, đòi ôm em trai nhỏ: "Đồng Đồng bảo đảm không té cũng không được sao?”

"Không được! "

Mạch Sanh Tiêu đi đến bên cạnh Dung Ân, Dung Ân vẫn còn ở cữ, Sanh Tiêu cũng không dám cùng nó nói nhiều, ngồi một chút rồi rời đi.

*******************

Ngự Cảnh Viên bên trong vườn mở máy điều hòa, Mạch Sanh Tiêu ngủ đến nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, cô cũng không biết là do thể chất yếu hay là vì nguyên nhân gì khác, dạo này hay bị chuột rút.

Sanh Tiêu ôm lấy chân, đau ý vị cắn môi.

"Em sao vậy?” Duật Tôn giấc ngủ rất cạn, nửa người trên gấp rút ngồi dậy.

Thái dương Mạch Sanh Tiêu rỉ ra mồ hôi lạnh, người đàn ông nghiêng người đứng dậy muốn bật đèn, Sanh Tiêu gấp rút buông tay ra: "Không có gì, tôi gặp ác mộng thôi.”

Cô nhịn đau nằm lại trên giường, Sanh Tiêu đem người lui thẳng, mỗi lần đều đau nhức, qua một hồi mới có thể chìm vào giấc ngủ, tiếng rên rỉ nhỏ vụn bật ra, Duật Tôn nằm ở bên cạnh, cảm giác được tiếng xột xoạt: "Có phải em bị rút gân không?”

Mạch Sanh Tiêu không nói gì, người đàn ông ngồi dậy lần nữa: "Chân có sao không?”

Sanh Tiêu cố hết sức chống đỡ ngồi dậy, cô không trả lời Duật Tôn, vén chăn lên, đứng thẳng rồi đi vài bước. Mạch Sanh Tiêu bật đèn ở đầu giường, uống hai ngụm nước rồi nằm xuống lại.

Cô thật mong thời gian có thể trôi nhanh lên, để cô chứng kiến bộ dáng của con.

Mạch Sanh Tiêu gối đầu lên, mặt giãn ra chìm vào giấc ngủ.

Duật Tôn nhìn vào bóng lưng Sanh Tiêu, lại trằn trọc khó ngủ.

*******************

Hôm sau.

Duật Tôn dậy rất sớm, hắn lúc đi xuống lầu thì dì Hà đã chuẩn bị xong bữa sáng: "Duật Thiếu.”

Duật Tôn đón lấy ly nước: "Sanh Tiêu khám thai là ngày nào đó?”

"Ngay hôm nay.”

Duật Tô

n uống miếng nước, xuất thần nhìn về phía cầu thang: "Dì Hà, tôi hôm nay cho dì nghỉ một ngày.”

Mạch Sanh Tiêu rửa mặt xong đi vào phòng khách, cô đem túi xách đã chuẩn bị sẵn đặt trên ghế sô pha. Dì Hà hai tay lau vào tạp dề, bà dè dặt mở miệng: "Sanh Tiêu, thật ngại, nhà của tôi có việc gấp phải về, hôm nay không thể cùng cô đi khám thai được.”

"Cái gì?” Mạch Sanh Tiêu giật mình, cô có hẹn trước hôm nay làm xét nghiệm siêu âm, cho dù muốn thay đổi, cũng không biết phải chờ đến bao giờ.

"Sanh Tiêu, thực xin lỗi cô.”

"Dì Hà, không sao đâu.” Ai mà trong nhà không có chút chuyện đây.

Dì Hà thấy Duật Tôn ngồi ở trong nhà ăn, bà nhân cơ hội này có thể trở về nhà một chuyến, thăm cháu nội một chút.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước bàn ăn điểm tâm, Duật Tôn để đũa xuống: "Anh đưa em đi.”

. . .

Sanh Tiêu hiện tại bụng đã to rồi, một mình cũng không dám ra cửa, cô không có lên tiếng, đợi đến lúc ra cửa, cô cũng chỉ biết lên xe Duật Tôn.

Trong bệnh viện phụ sản rất đông người, phụ nữ có thai chủ yếu là đi cùng người thân. Phần lớn đều là chồng của họ, cũng có mẹ chồng, đi sinh còn có cả nhà đưa đi. Mạch Sanh Tiêu đối với nơi huyên náo này đã thành thói quen, cục cưng 7 tháng, cùng với Dung Ân lúc ấy rất giống nhau, có lúc đá lên rất lợi hại, Sanh Tiêu đè lại bụng, có vài cái thật đúng là đau.

Khóe miệng cô giương cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve. Duật Tôn ngồi bên cạnh, trong mắt cô còn không nhìn thấy.

Mạch Sanh Tiêu lấy từ trong túi xách ra giấy hẹn, Duật Tôn thấy cô đứng dậy không lưu loát, liền đưa tay ra đỡ. Cô không có đẩy ra, theo lực hắn mà đứng dậy, mỗi lần trở lại kiểm tra sức khỏe, ngoại trừ đăng ký xếp hàng, còn lại đều là một mình Sanh Tiêu, cô không có dễ chịu như vậy.

Đứng ở cửa ngoài phòng siêu âm, y tá tiếp nhận giấy hẹn từ trong tay cô, cũng đem dép đưa cho hai người: "Cha của đứa bé cũng có thể đi vào.”

Mạch Sanh Tiêu dựa người vào vách tường, cố hết sức mang dép vào. Duật Tôn khó nén kích động, hắn chưa bao giờ được thấy qua đứa nhỏ lớn lên trong bụng mẹ như thế nào, mà ngay cả cơ hội cảm nhận một đá của em bé cũng không có. Sanh Tiêu đẩy cửa ra: "Một mình tôi vào là được rồi.”

Nói xong thì cô đã đem cánh cửa kia cho khép lại.

Người đàn ông trong mắt xẹt qua nhói đau, trong tay còn cầm đôi dép mà y tá đưa cho hắn.

Y tá nhìn một lát, cũng không nói gì thêm.

Mạch Sanh Tiêu đi vào nằm trên giường, cô cảm giác được chất lỏng lạnh buốt bôi trên bụng mình, bên tay trái chính là màn hình TV 32 inch. Sanh Tiêu nghiêng đầu nhìn, hình ảnh đầu tiên chính là phần đầu của đứa nhỏ.

Cô có thể xem vô cùng rõ ràng, cục cưng nhắm mắt lại, mũi miệng hoàn toàn nhìn rõ được, tiếng nói của Mạch Sanh Tiêu cũng thay đổi vì xúc động: "Đây là khuôn mặt của con tôi sao?”

"Đúng vậy.”

Bác sỹ đem hình ảnh định dạng lại rồi chọn lựa số liệu, Mạch Sanh Tiêu nhìn chăm chú vào màn hình. Ngực cô truyền đến cơn đau nhức, tầm mắt Sanh Tiêu nhìn qua, có thể trông thấy bóng người ngoài cửa chờ, hai mắt cô nhắm lại, nước mắt nặng nề tuôn rơi không thể kiểm soát được.

-------------------