Chim Hoàng Yến Dám "Mổ" Tôi

Chương 13: Sòng phẳng



Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên

Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca

Chương 13: Sòng phẳng

Bách Lê Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người đàn ông vừa tới, thần kinh căng thẳng thoáng thả lỏng, dựa vào người y, khàn giọng: "Lam Phong, tôi sẽ giải thích sau. Mang tôi rời khỏi đây trước."

Người kia vừa đỡ Bách Lê Vân được ba bước bất ngờ bị đẩy mạnh từ phía sau, ngã vào tường. Bách Lê Vân bị người phía sau kéo cổ tay.

Người tới là Thẩm Yến Thanh, nhìn thấy dáng vẻ này của Bách Lê Vân, hai mắt hắn đỏ lên vì tức giận, cởi áo trên người mặc cho anh. Chuẩn bị giơ nắm đấm muốn đánh thì bị Bách Lê Vân giữ chặt, anh thở không ra hơi nói: "Không phải y. Y là anh em trước đây của tôi, Mục Lam Phong."

Thẩm Yến Thanh ôm vai Bách Lê Vân, không tránh khỏi nhìn thấy vết đỏ mập mờ bên trong áo, hắn nổi điên đấm vào tường. Mục Lam Phong đứng thẳng người, đỡ kính mắt bị hắn đánh lệch, vươn tay muốn kéo Bách Lê Vân nhưng bị Thẩm Yến Thanh dùng thân hình ngăn cản, đè nén xúc động nói: "Do chuyện quá gấp nên vừa rồi tôi đã có hành động bốc đồng. Hôm nào có cơ hội sẽ giải thích với anh sau."

Thuốc trong người Bách Lê Vân bốc cháy, bụng dưới như có một vũng nước nóng không ngừng sôi trào. So với việc để anh em trước đây nhìn thấy bộ mặt chật vật phóng đãng của mình, sự xuất hiện của Thẩm Yến Thanh khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Yến Khanh nắm lấy cánh tay anh, cảm thấy nó vừa rắn chắc vừa nóng như bàn ủi, chỉ tiếp xúc da thịt như vậy cũng khiến cho miệng lưỡi Bách Lê Vân khô khốc.

Nhưng Mục Lam Phong không tính để Thẩm Yến Thanh đưa Bách Lê Vân đi, y sải chân dài chặn đường, một cái nhìn tàn nhẫn trái ngược với vẻ ngoài ôn hòa hiện ra: "Giao người cho tôi."

Đồng tử của Thẩm Yến Thanh hơi co lại, đánh giá Mục Lam Phong. Chắc người này cũng trạc tuổi Bách Lê Vân, vẻ ngoài dịu dàng thanh tú nhưng lại lộ ra khí chất người sống chớ tới gần. Thẩm Yến Thanh trước mặt y chỉ như một thiếu niên choai choai, bởi vì lo lắng cho tình huống của Bách Lê Vân nên không nhịn được mất bình tĩnh bị Mục Lam Phong áp chế khí thế.

Thẩm Yến Thanh cởi cúc áo sơ mi thứ hai và thứ ba nhìn thẳng vào Mục Lam Phong không chút sợ hãi, thách thức: "Dựa vào cái gì phải giao người của tôi cho anh? Anh được tính là cọng hành nào hả?" wattleonidasmini

Nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, Bách Lê Vân sợ Thẩm Yến Thanh chống đối chọc giận Mục Lam Phong nên kéo hắn về bên cạnh mình, khàn giọng dạy dỗ: "Nói bậy gì đó, Lam Phong là chủ tịch hiện tại của CLB Tam Á."

Mục Lam Phong cũng lười nói nhảm với Thẩm Yến Thanh, móc một thẻ phòng từ trong túi, quan tâm: "Anh về phòng với tôi nghỉ ngơi trước, tôi sẽ cử người canh giữ ở đây. Chờ bắt được kẻ hại anh, tôi nhất định phải chặt tay chân kẻ đó gửi cho anh."

Thẩm Yến Thanh nghe Bách Lê Vân thở dốc, sắc mặt đỏ bừng một cách kỳ lạ thì đoán được tình huống trước đó. Bách Lê Vân gần như dính sát vào người hắn, tóc mái ướt đẫm mồ hôi hỗn loạn rũ xuống, đôi mắt sắc bén ngoan lệ thường ngày tràn đầy dục vọng, bên trong hiện lên vẻ mờ mịt kèm theo hơi thở nặng nề phập phồng lên xuống.

Hắn biết mình không thể dây dưa với Mục Lam Phong thêm, người đàn ông kia cầm thẻ phòng giữa hai ngón tay nhìn Bách Lê Vân đầy lo lắng. Chẳng lẽ y không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ở cùng phòng với một Bách Lê Vân như vậy ư? Thẩm Yến Thanh vốn đã giận điên người vì anh bị người xâm phạm, sau lại có một người đàn ông luôn mồm gọi "Lê Vân" nhảy ra. Ngọn lửa trong lòng Thẩm Yến Thanh đốt đến mức lông tóc bốc cháy.

Bách Lê Vân dùng tay ấn vào vết thương để cơn đau chiến thắng tình dục, giơ bàn tay không bị thương nhận lấy thẻ phòng giữa hai ngón tay Mục Lam Phong, giữ vững tinh thần ca ngợi: "Để em ấy theo tôi vào phòng là được, cậu cố gắng bắt được gã kia nhé. Để gã sống, đừng để xảy ra án mạng kiện cáo nào."

Mục Lam Phong giằng co trong một giây, thả lỏng thẻ để Bách Lê Vân mang đi, lùi về sau nửa bước tránh ra, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, không thể nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt phản chiếu qua kính, hạ giọng đáp: "Được."

Thẩm Yến Thanh đỡ Bách Lê Vân vào phòng, hai người đang đứng trên hành lang, đột nhiên Bách Lê Vân xông lên đè Thẩm Yến Thanh vào tường, chế trụ hai tay hắn, đói khát tìm bờ môi hắn bắt đầu mút mạnh. Ngay khi đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi mềm mại của Thẩm Yến Thanh, nước sôi bụng dưới sôi trào hết cỡ, môi lưỡi quấn lấy, đẩy vào, lưu luyến, tiếng thở dốc nặng nề vọng ra từ cổ họng.

Thẩm Yến Thanh dễ dàng thoát khỏi xiềng xích, trở tay ôm eo Bách Lê Vân, nâng cổ anh lên để hôn sâu thêm, nhìn đôi mắt mất tập trung, đầy mông lung của Bách Lê Vân do bị thuốc điều khiển. wpchonyenbinhsautatca

Thẩm Yến Thanh cả kinh, xé toạc áo của Bách Lê Vân, trên thân trên mịn màng không chỉ có những dấu hôn đỏ rực mà còn có thêm vết roi hẹp dài. Thẩm Yến Thanh tức giận hít một hơi thật sâu lại nhìn Bách Lê Vân thở không ra hơi, càng hận không tìm được hung thủ chém ngàn đao cho hả giận.

"Em dẫn anh đi xối nước." Thẩm Yến Thanh cố nén dục vọng duy trì tia lý trí cuối cùng, hắn muốn chịch Bách Lê Vân nhưng không phải vào lúc này. Bách Lê Vân bị thuốc khống chế đến mất trí, ai cũng có thể làm chuyện đó với anh. Nếu hắn đến muộn nửa bước, ngay cả Mục Lam Phong vừa rồi cũng có thể. Ý nghĩ này làm hắn ghen ghét, đột nhiên đẩy Bách Lê Vân ra, khiêng người về phía phòng tắm.