Chiêu Tuyết

Chương 29: Thị phi đột chuyển







 

Nháy mắt đã tới tháng chín.

Chiến sự nơi tiền tuyến đột ngột trở nên nguy cấp.

Liêu quốc điều thêm viện quân, khiến tình thế của Nghiệp quân thêm phần gian nan.

Vì vậy, Lý Ký càng bề bộn, Tần Tố càng rảnh rỗi.

Vuốt vuốt lệnh bài trong tay, Tần Tố như trước ở tại biệt cư nơi rừng trúc, không hỏi thế sự.  

Lệnh bày này là Lý Ký đưa cho hắn, để hắn có thể thuận tiện xuất nhập hoàng cung, tuy hiện giờ Tần Tố không có ý định đi gặp hắn.  

Trời thu, thật không phải thời tiết đẹp.

Thu, quan ti đại ti khấu, chủ hình. Ngũ hành về kim, kim giả, lợi khí. Tiết thu khắc nghiệt, thích hợp dụng binh. (mấy cái này toàn về phong thủy nên ta chịu >.< ai hảo tâm giải thích giùm ta :d)     Còn thích hợp một chuyện, đó chính là vấn trảm. Thu hậu vấn trảm, đó là tập tục thừa truyền từ xa xưa. Đại ti khấu chủ hình pháp, thu, đồng nghĩa với thi hình.       Người kia, sẽ chết.   “Công tử, hoàng thượng hỏi ngươi muốn hay không đi gặp người kia.” Di Nhi cúi đầu đứng một bên, nhu thuận hỏi.   “Đi, sao lại không đi. Một lần cuối cùng, tất muốn gặp.” Tần Tố nhắm mắt lại, thản nhiên nói.   Ngày mai là ngày hành hình, hết thảy, hết thảy đều kết thúc, thị phi rõ ràng.   Lần thứ hai đi vào thiên lao, vẫn âm lãnh ẩm ướt như trước, còn mang theo mấy phần cảm giác tuyệt vọng.   “Lý Ký lại cho ngươi đến gặp ta sao? Đúng thật lạ.” Vương Tông Viêm hơi chút trào phúng nói.   “Hắn sao không thể cho phép ta tới?” Tần Tố kỳ quái hỏi, lần trước Lý Ký đồng ý rất dứt khoát, lần này sao lại sẽ không cho phép.   “Ha ha, ta cùng hắn có ước định, giờ sắp nhanh đến, hắn sợ ta bội ước…” Vương Tông Viêm cười cười, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi Tần Tố. “Có phải hiện tại tình thế Nghiệp quân đang bất lợi?”   “Là.” Tần Tố hồi đáp. Y ở trong thiên lao, sao có thể biết được chuyện này?   “Khó trách…” Vương Tông Viêm dừng một chút, miễn cưỡng nói, “Ám vệ lão huynh ở ngoài cửa, phiền rời đi được chứ? Ngươi nếu tiếp tục ở đó, ta liền cái gì cũng không biết.”   Ngoài cửa không có thanh âm nào đáp lại, Vương Tông Viêm lại liếc vách tường, nói: “Được rồi, đã đi rồi.”   “Ngươi muốn nói gì với ta?”   “Ngươi có biết, vì sao ta không phải bị xử trảm ngay lập tức, mà lại sống tới bây giờ sao?” Vương Tông Viêm hờ hững hỏi.   “……” Tần Tố lắc đầu, hắn vốn nghĩ thu hậu vấn trảm là tục lệ thông thường, không ngờ còn có nguyên do phía sau.   “Lý Ký, hắn phòng, chính là ngày hôm nay.” Vương Tông Viêm lạnh lùng cười, “Liêu quốc phản công, Nghiệp quốc bình loạn tiền triều di đảng tiếp tục thất bại.”   “Chẳng lẽ, ngươi còn có hậu chiêu?” Ánh mắt Tần Tố sáng lên, hỏi.   “Không sai. Một chiêu cuối cùng, ám sát Liêu vương. Ba vị hoàng tử Liêu quốc đều nắm một phần quân lực trong tay, cùng nhau trành giành ngôi vị thái tử, toàn bộ nhờ Liêu vương  nỗ lực cân đối cục diện. Hiện tại ba phương đều gia nhập cuộc chiến với Đại Nghiệp, xem như lấy chiến công làm phương thức quyết định. Nếu lúc này Liêu vương đột ngột băng hà, ngươi nói cục diện Liêu quốc sẽ thành thế nào?”     “Loạn.”  “Chính xác. Hiện giờ ba phương nhân mã đều có thực lực tương đương, đến lúc đó nhất định sẽ là cục diện hỗn loạn, hao tổn nhân lực quá nhiều, nếu Nghiệp quốc thừa cơ đánh Liêu quốc, ngược lại sẽ khiến bọn họ quay ra nhất trí đối ngoại địch, huống hồ nhu cầu cấp bách nhất của Nghiệp quân lúc này là nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ bọn hắn tranh đoạt xong, vì đổi lấy yên ổn một thời gian, chắc chắn sẽ yêu cầu nghị hòa, chỉ cần Lý Ký có đầu óc, đến lúc ấy đánh chiếm Liêu quốc mới là thời cơ tốt nhất.”   “Thế nhưng ám sát Liêu vương đâu dễ như vậy.”   “Trước kia ta tại Liêu quốc trải ám cọc. Lý Ký muốn, chính là tên của một số người đó, cùng phương thức liên lạc lẫn xác nhận.”   Tần Tố hạ mi, nói: “Không ngờ ngươi mưu tính sâu xa đến tận đây.”   Vương Tông Viêm cười khổ: “Lại có ích gì, kết quả còn không phải bị người giá họa.”   “Ngươi có thể dùng nó đổi ngươi một mạng.” Tần Tố nói.   “Ta không cần.” Vương Tông Viêm lạnh lùng cười, “Nếu như không có cách nào có được thứ ta muốn, còn sống thì sao? Chẳng thà sớm đầu thai, tranh thủ kiếp sau một chút tuyết thủy tẩy ô danh.”   “….” Tần Tố giật mình.     Người kia, kiêu ngạo đến mức căn bản không chịu được sỉ nhục như thế.   Còn có….phản bội xấu xa đến vậy.   Y hẳn là hận hắn a, hận.     Vương Tông Viêm cầm lên bút lông trên thạch bàn, viết xuống một chuỗi danh tự, còn có phương thức liên lạc, giao cho Tần Tố.   “Thôi, tổng vẫn là không yên lòng về ngươi, ta chết đi, cũng không thể làm cho một nửa giang san Đại Nghiệp chôn vùi cùng ta, huống chi, còn ngươi nữa.” Vương Tông Viêm cười cười, hai mắt nhắm nghiền, thở dài.   “Tần Tố a Tần Tố, ngươi rốt cuộc đối ta hạ mê dược gì, vì cái gì đến tận hôm nay ta còn không bỏ xuống được ngươi.”   “Ta cuối cùng đã hiểu, thì ra ngày đó ngươi rơi lệ, cư nhiên là vì ván bài ngày hôm nay.”   “Tông Viêm, là ta phụ ngươi. Phụ cảm tình của ngươi, phụ tính mạng của ngươi.” Tần Tố rũ mắt, nói.   “Tần Tố a, ngươi chẳng qua là ỷ vào ta yêu ngươi.”   “Thực xin lỗi.”   Đúng vậy….Hắn ỷ vào, cho tới bây giờ cũng chỉ là tình yêu của y. Nếu không yêu, hắn vĩnh viễn không thể lật ngược được Vương gia.   “Không trách ngươi, ngươi từ đầu tới cuối chỉ là quân cờ trong tay người khác. Ta cũng vậy.” Vương Tông Viêm cười buồn.     Không thể vui, lại thật đáng buồn.   “Là tài nghệ của ta không bằng người, không lời nào để nói.” Vương Tông Viêm cười, có chút cay đắng, “Còn có một chuyện muốn hỏi ngươi.”   “Thỉnh hỏi.”     “Tần Tố, ngươi đối với ta, liệu có nửa phần thật lòng?” Vương Tông Viêm nhìn thẳng vào mắt Tần Tố, trầm giọng hỏi.   Tần Tố hạ mi, gật gật đầu.     “Vậy ta thật cũng không tính bại hoàn toàn, thôi, ngươi nếu không còn chuyện gì thì để ta nghỉ ngơi, chung quy ngươi còn chưa đủ vô tình.” Vương Tông Viêm thở dài nói, “Chuyện đã tới nước này, ta cũng không muốn Lý Ký hưởng lợi. Giúp ta chuyển cáo hắn một câu: ‘trung thần dĩ tẫn thần tôn tử, khước kiến phù đồ thuyết báo ân.’ Là tên ngụy quân tử hắn thắng kẻ tiểu nhân ta, ha ha, thiên ý.”     Tần tố rùng mình, chậm rãi gật đầu.   (Bạc Mộ Băng Luân: ‘trung thần dĩ tẫn thần tôn tử, khước kiến thù đồ thuyết báo ân.’ –>Hai câu thơ trên nhằm châm chọc Chu Lệ rõ ràng tạo phản, giết Chu Duẫn Văn, lại còn muốn xây tháp nói là báo ân, dối trá đến cực điểm. Châm chọc hoàng quyền tranh đấu huyết tinh bội đức, còn muốn lừa mình dối người, lừa gạt cả thiên hạ…–> từ đó mang hàm ý châm chọc Lý Ký giết hại Tần gia một nhà, lại còn giả bộ làm ân nhân tri kỷ của Tần Tố.)  

“Còn có một chuyện.” Vương Tông Viêm bỗng nhiên cười thật đắc ý,

“Đại hỏa ở Tần gia, không phải ta phóng.”

Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, Tần Tố vẫn cứ choáng váng, vịn thạch bàn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Đại não hỗn loạn, không thể suy nghĩ.

“Kỳ thật, ngươi cũng có thể đoán được đi.” Vương Tông Viêm nói, hai mắt nheo lại, nhìn đối diện Tần Tố sắc mặt trắng bệch.

“Là….Chỉ là ta không dám nghĩ.”

“Không, là ta ích kỷ. Ta và ngươi xem như lưỡng tình tương duyệt, đến cuối cùng không thể để tiểu tử Lý Ký kia hưởng lợi, giang sơn mỹ nhân mọi thứ hắn đều muốn, nào có chuyện tốt như vậy!”

“Tần Tố a Tần Tố, ta và ngươi kiếp này vô duyên, ta thà nguyện ngươi cô độc suốt quãng đời còn lại cũng không muốn ngươi ở bên Lý Ký.” Vương Tông Viêm ngồi trên giường đá, một chữ một chữ nói.

Nghĩ ra sao, liền làm thế ấy; nghĩ ra sao, liền nói như vậy; cho tới bây giờ y vẫn như thế, sống một cách cuồng ngạo, miệt thị lễ pháp, tự do tự tại.

Y không chiếm được, cũng sẽ tuyệt đối không để người khác chiếm được.

Lý Ký….Ta thua dưới tay ngươi, cũng chỉ bởi ta không nhẫn tâm bằng ngươi, chí ít, cho tới giờ, ta chưa từng lợi dụng người mình yêu. Mà ngươi, lại ngay cả Tần Tố cũng lợi dụng.

“….Ta nợ ngươi, sẽ trả ngươi, kể cả vốn lẫn lời.” Tần Tố trầm thanh, chậm rãi nói.

“Tố Nhi nói như vậy là muốn vì ta tuẫn tình?” Vương Tông Viêm cười cười hỏi.

“Ta thứ nhất thật có lỗi với cha nương, không cách nào tự tay đâm hung phạm, hai thực có lỗi với Vương gia, liên lụy biết bao mạng người vô tội của Vương gia; ba….Thực có lỗi với ngươi.” Tần Tố nhắm mắt lại, chậm rãi nói.  

Vương Tông Viêm trước sau không hề nợ hắn, Tần Lam chết, là do trách nhiệm công việc của hắn; Tần gia bị diệt vong, là do Lý Ký sai sử. Vương Tông Viêm chưa từng nợ hắn, chưa từng nợ Tần gia. Ngược lại, đối hắn tình thâm ý trọng.  

Mà hắn? Tự tay đưa y lên pháp trường, còn cả Vương gia….

Hắn sai rồi, thật quá sai rồi.

“Cũng tốt, chỉ mình ta dưới đất cũng thật tịch mịch.” Vương Tông Viêm cười nói, “Để ngươi lại một mình, ta còn thực sợ ngươi bị Lý Ký lừa mất.”  

“Ngươi a, quả nhiên đích xác là tên tiểu nhân quang minh lỗi lạc.” Tần Tố cười nói.

“Đáng tiếc đáng tiếc, tiểu nhân luôn đấu không lại ngụy quân tử. Bất quá  may được giai nhân nguyện bồi, thật cũng không oan uổng.”

Tần Tố nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại rất chua xót.

Bi ai, vì ai bi ai. Từ đầu tới cuối kẻ lầm đường chính là mình, từ đầu tới cuối vẫn trách oan y.  

Nụ hôn nhu hòa rơi trên mắt hắn, mang theo thương tiếc chưa từng đổi thay.  

“Đừng nhìn ta như vậy, ánh mắt ngươi không nên có bi ai.” Thanh âm y thật thấp, mang theo vài phần khàn khàn cùng yếu ớt.

Tần Tố nhắm mắt lại, hơi ngửa mặt lên, hôn lên môi y, môi Tông Viêm có chút khô nứt, nhưng rất ấm.  

Ấm áp hắn tham luyến, cho tới bây giờ đều là hoa trong gương, trăng trong nước, khi bình minh lên, sẽ không còn bóng dáng.

Một chút ấm áp sau cùng, như cuồng hoan ngày tận thế, cứ như vậy khắc sâu vào sinh mạng hắn, vĩnh viễn không thể phai nhạt.

Người đầu tiên hắn yêu, sắp phải rời xa hắn.