Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

Chương 43



Bữa ăn trưa trong lời giáo huấn kết thúc, Tần Vũ Phi được giải thoát, Cừu tổng đại nhân nghĩ chuyện cô yêu đương sẽ ảnh hưởng đến công việc tạm thời được coi là một chuyện tốt, như vậy anh ta sẽ có cớ mách lẻo với ba cô, làm ba cô chú ý đến chuyện tình cảm của con gái.

Cái cớ này rất đầy đủ, thật giống chuyện mà một cấp trên như Cừu Chính Khanh nên phụ trách.

Sau khi trở lại phòng làm việc, Tần Vũ Phi báo cáo chuyện cô ăn trưa với Cừu Chính Khanh cho Cố Anh Kiệt, cô nói với anh, bây giờ chỉ cần ba cô gọi lên mở một buổi nói chuyện giữa cha và con gái thì tốt rồi, chuyện cô cần phải làm là thừa nhận cô đang yêu, thế thì đỡ được bao nhiêu việc.

Cố Anh Kiệt thở dài một hơi.

“Làm sao thế?” Tần Vũ Phi không vui, cô cố gắng như vậy anh lại dám thở dài.

“Đại vương à, lá gan của em thật sự là quá nhỏ.” Sao có thể trẻ con nghĩ ra biện pháp phiền phức này thế, anh thực sự bó tay.

“Không hề!” Tần Vũ Phi không chịu thừa nhận. “Rõ ràng buổi sáng em đã nghĩ kỹ là sẽ nói thật rồi mà, cuối cùng họ không cho em cơ hội. Có một số việc khi đã bỏ lỡ sẽ không được như thế nữa.”

“Đúng đúng, em nói gì cũng đúng cả.” Cố Anh Kiệt phụ họa.

Anh không phản bác nhưng cô lại rất nhụt chí. Thật ra nghiêm túc nghĩ lại, làm như vậy thật sự rất ngu ngốc, cho dù không tính là ngu ngốc, cũng phải nói là vẽ vời thêm chuyện, vì vậy Tần Vũ Phi cũng thở dài: “Cố Anh Kiệt, sao anh không mắng em đi, anh phải quát em bây giờ gọi ngay cho mẹ, hoặc là quát em ngay lập tức lên tầng nói với ba.”

Cố Anh Kiệt mỉm cười, “Cứ như anh nói gì em cũng nghe vậy.”

Tần Vũ Phi bĩu môi, “Tuy rằng chưa chắc là sẽ nghe, nhưng anh phải biểu đạt vài ý kiến đi chứ, nói không chừng em thật sự sẽ làm theo lời anh mà.”

Cố Anh Kiệt lại cười, tiếng cười rất dịu dàng, “Cho dù bây giờ em không nói thật ngay thì có sao đâu. Đây cũng không phải là chuyện nếu không làm thì sẽ chết đúng không? Trước đây anh rất nôn nóng, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy cũng không có gì ghê gớm cả. Làm những gì em thấy vui là được rồi, em bằng lòng chờ đến lúc họ tới hỏi em sau đó trả lời “Đúng vậy” cũng được thôi. Em cảm thấy thế là thoải mái thì cứ làm như vậy, vì sao anh phải phản đối chứ? Trước đây anh lo lắng nhiều là do thiếu tự tin thôi.”

“Vậy bây giờ anh rất tự tin à?”

“Đúng vậy, anh thấy em một lòng một dạ với anh mà.” Cố Anh Kiệt không biết xấu hổ nói.

“Phừng!” Mặt Tần Vũ Phi đỏ lên. Anh rất tốt với cô, cô đã ngày càng thích anh, nhưng bị vạch trần như vậy cô không vui tí nào. “Không có.” Cô cứng miệng.

Cố Anh Kiệt thấp giọng cười, không để tâm việc cô nghĩ một đằng nói một nẻo. “Anh cũng một lòng một dạ với em.” Anh nói.

Mặt Tần Vũ Phi đỏ hơn, khóe miệng không nhịn được cong lên, “Anh thật đáng ghét.” Uống nhầm thuốc rồi à? Nói chuyện buồn nôn thế.

“Không phải lòng tin của em với anh càng ngày càng lớn rồi sao? Trước đây em không dám nói cho người khác là vì sợ chúng ta chia tay em sẽ mất mặt, bây giờ em chịu nói ra, tuy rằng vẫn rất ngượng ngùng, lá gan quá nhỏ, nhưng đã là tiến bộ rất lớn rồi.”

“Nhưng có phải hơi chậm hay không?” Tần Vũ Phi khó có được một lần kiểm điểm bản thân, “Yêu cầu của anh có thấp quá không?”

“Không thấp.” Cố Anh Kiệt nói: “Anh bỗng nhiên nhớ đến, ở vũ hội lần trước lúc em đập vỡ cái đĩa, bạn bè xung quanh anh đều nói em bị chiều hư, khi đó anh nghe xong mấy lời này thấy rất khó chịu, liền nói với bọn họ, cho dù em bị chiều hư, có người bằng lòng chiều em là tốt rồi, liên quan quái gì tới họ. Lúc nói câu này, anh thật không ngờ tới có một ngày người đó là anh. Nếu đã là anh rồi, anh sẽ thật chiều chuộng em, cho nên em cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ làm theo ý mình là được.”

Tần Vũ Phi cầm di động nói không nên lời, kỹ năng nói ngọt của tên đào hoa này đúng là càng ngày càng cao, làm cô cảm động đến hỏng luôn rồi. Muốn mắng anh lẻo mép nói lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng cô thật sự rất cảm động.

“Nhưng nếu em đã chịu bị mắng rồi, anh sẽ nói thêm hai câu.” Cố Anh Kiệt vừa chuyển lời lập tức bày ra dáng vẻ hách dịch.

“Cái gì?” Tần Vũ Phi tức giận.

“Em thật sự hơi ngốc đấy. Em trông cậy vào Cừu Chính Khanh giúp em mật báo chứ không thèm trông cậy vào anh. Anh đi gặp ba em, nói cho ông chuyện của chúng ta là được rồi.”

“Có thể như vậy sao? Anh dám không?”

“Em nghĩ anh là em à?”

“À.” Đúng là Tần Vũ Phi thật sự đem suy nghĩ của mình gán cho anh, cô không dám trực tiếp tấn công vào nhà anh liền nghĩ chắc chắn anh cũng không dám. Cô muốn hai bên phân công làm việc, nếu có chuyện gì không ổn thì còn có thể cùng nghĩ cách, không cần trực tiếp đối mặt xấu hổ như vậy. Nhưng bây giờ anh lại nói dám.

“Sáng hôm nay anh còn hơi do dự mà.” Cô nói.

“Lúc đó anh chỉ đang tự hỏi thôi.”

“Được rồi, nếu anh đã nói như vậy, em nhất định sẽ cho anh cơ hội. Về phần Cừu tổng em lỡ để lộ rồi, không thể thu lại được nữa, cho nên chờ ba tìm em nói chuyện em sẽ nói với ông ấy, anh đã sớm muốn đến thăm ông, tiện thể giúp anh hẹn luôn, anh thấy được không?”

“Được!” Cố Anh Kiệt lập tức đồng ý. Anh hít sâu một hơi, đã bắt đầu hồi hộp rồi nhưng mặc kệ thôi, đành liều mạng vậy.

Vì vậy không hiểu sao bước tiếp theo của hai người đều đợi vào động thái của Cừu Chính Khanh. Buổi chiều, Cừu Chính Khanh lên tầng, Tần Vũ Phi thân thiết quan tâm lịch trình của anh ta, sau khi từ thư ký của anh ta biết được anh đã lên tầng họp với Tần tổng, cô vẫn luôn trong trạng thái đề phòng, vừa chờ vừa tưởng tượng cảnh Tần Văn Dịch tìm cô nói chuyện các kiểu, nhanh chóng soạn ra kế sách tốt để nói.

Cảm thấy như đã qua thật lâu sau, thư ký của Cừu Chính Khanh báo cho cô biết anh ta đã trở lại, bảo cô có thể đi qua rồi. Tần Vũ Phi cám ơn nhưng không đi, nói có việc muốn bàn dĩ nhiên chỉ là cái cớ để thăm dò mà thôi, bây giờ cô cũng không có suy nghĩ lại diễn tiết mục thảo luận công việc với Cừu Chính Khanh nữa, cô còn phải tập trung tinh thần ứng phó với ba.

Nhưng chờ rồi lại chờ, chờ đến lúc tan tầm Tần Văn Dịch cũng không triệu kiến cô, trong thời gian này Cố Anh Kiệt rất thường gọi điện hỏi cô tình huống ra sao, việc này càng làm cô thêm căng thẳng. Cuối cùng cô không thể chịu được nữa, nói với Cố Anh Kiệt, “Chẳng phải anh nói không nôn nóng chút nào sao? Hỏi nhiều như thế làm gì? Có tiến triển gì mới em sẽ gọi cho anh.”

Lúc Cố Anh Kiệt bị mắng anh cũng rất ngoan ngoãn, không hỏi gì thêm nữa.

Nhưng mãi đến khi tan tầm Tần Vũ Phi cũng không gọi báo một tiếng, Cố Anh Kiệt thật sự không nhịn được lại hỏi lần nữa.

“Ba vẫn chưa gọi em, hay là do bận rộn quá nên không quan tâm đến việc này, có thể tối về ông mới nói chuyện với em.”

“Vậy được rồi, tối chúng ta nói chuyện tiếp.” Cố Anh Kiệt không biết nên thở phào hay cảnh giác hơn, thời gian kéo quá dài, không biết trong đầu cha vợ đại nhân suy nghĩ những gì? Tốc chiến tốc thắng mới tốt hay cho ông một ít thời gian suy nghĩ mới tốt?

Đêm nay đối với Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt mà nói đều rất quan trọng, nhưng Tần Văn Dịch vẫn không tìm con gái nói chuyện, bà Tần cũng không, có vẻ như Tần Văn Dịch không nói cho vợ biết chuyện này. Tần Vũ Phi cảm thấy hơi bất an, cô chủ động pha một ấm trà đưa đến phòng đọc sách, cuối cùng Tần Văn Dịch chỉ nói với cô vài việc lặt vặt, không hề đả động đến những chuyện khác.

Tần Vũ Phi vội vàng về phòng gọi cho Cố Anh Kiệt, hai người cùng nhau phân tích xem ba cô như thế là có ý gì.

“Cố Anh Kiệt, nhà anh không có cừu oán gì với gia đình em đúng không?”

“Đương nhiên là không.”

“Anh không làm chuyện xấu gì để ba em biết đấy chứ?”

“Tuyệt đối không.”

“Lẽ nào ba em không hài lòng với anh?”

“Anh có chỗ nào làm ba em không hài lòng?” Cố Anh Kiệt tức giận, rõ ràng tất cả hạng mục anh đều cao điểm, sao lại làm cho Tần Văn Dịch không hài lòng. Được rồi, không ai hoàn mỹ cả, nhưng cho dù có chỗ không hài lòng cũng chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để ông suy nghĩ cặn kẽ như vậy đâu!

Cố Anh Kiệt nói ra suy nghĩ của mình, Tần Vũ Phi trầm tư một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “À, Cố Anh Kiệt, nếu ba em kêu anh ở rể anh có chịu không?”

“Anh ở rể để làm gì?” Cố Anh Kiệt kỳ quái kêu, “Khoan đã, ở rể là sao? Anh phải đi tìm hiểu chắc chắn một chút mới được.”

“Em cũng thế.” Cô nghĩ là anh phải vào ở nhà cô, làm cho công ty của gia đình cô.

Một phút sau, hai người lại nói chuyện.

“Hóa ra ở rể là ý em lấy anh về làm vợ sau đó con sinh ra mang họ của em.” Tần Vũ Phi sửng sốt, “Khoan đã, em hiểu sai rồi.”

Cố Anh Kiệt mặt đầy hắc tuyến, hù chết anh rồi.

“Nhưng thật ra, chuyện em lấy anh về làm vợ có vẻ rất thú vị nhỉ.”

“Tần Vũ Phi!”

“Được rồi , được rồi, nói vào việc chính thôi. Ý của em là, ba em vẫn luôn ưu phiền chuyện người thừa kế của công ty ông, thật ra ông vừa ý Cừu tổng là bởi vì cảm thấy anh ta là người có thể giao phó công việc, ông lúc trước có nói, muốn em cưới một “Thanh niên tài tuấn” có thể giúp ông trông coi công ty.”

“Ừ.” Cái này hình như anh có nghe nói, không phải là “xem công việc như vợ cả, xem phụ nữ như vợ lẽ” sao.

“Cho nên anh xem, ba em có phải nghĩ rằng anh đã có Hoa Đức, không chịu hiến thân cho Vĩnh Khải của ông nữa, nên đang cân nhắc xem nên đặt điều kiện gì với anh.”

Cố Anh Kiệt im lặng suy nghĩ, thật ra anh không có quá nhiều hứng thú với Vĩnh Khải, tuy rằng bây giờ anh đang quản lý Hoa Đức, cũng đã từng tham dự việc kinh doanh sản phẩm của một bộ phận nhỏ ở Vĩnh Khải, nhưng đứng trên lập trường doanh nghiệp, việc kinh doanh của Vĩnh Khải và Hoa Đức là bất phân thắng bại, ở Hoa Đức đã quen nên anh mới thuận buồm xuôi gió.

Tần Vũ Phi thấy Cố Anh Kiệt không trả lời, cẩn thận hỏi: “Anh đang nghĩ, chuyện này không thể được đúng không?”

“Cũng không phải.” Nếu như thời gian tới bị cha vợ đại nhân gạt bỏ thì rất bất công.

“Thật ra, ừm, thật ra không sao đâu.” Tần Vũ Phi nghĩ cách cho anh, “Nếu như ba em thật sự đưa ra điều kiện như vậy anh cũng không cần phải đồng ý với ông, ông sẽ không đem công ty buộc cùng với em, em không phải là đồ vật. Việc quan trọng của anh là làm những gì mình thích. Em nói cho anh biết, ba em rất gian xảo, ông sẽ yêu cầu dựa vào sắc mặt của anh, nếu anh ra vẻ lấy lòng nịnh bợ, ông sẽ yêu cầu rất khắt khe, nếu lúc nói giọng điệu ông hơi đanh thép một chút, anh nhất định đừng để bị dọa, có thể ông chỉ thử một chút mà thôi, cũng không phải dứt khoát muốn như thế. Anh nhất định phải giữ vững tâm lý của mình, nói cách khác, anh lùi một bước, ông sẽ tiến lên ba bước. Em tiếp xúc với ông hơn hai mươi năm nên cũng có chút kinh nghiệm.” Cô lôi tật xấu của ba ra mà không hề ngại.

“Anh phải lấy lòng nịnh bợ chứ, dĩ nhiên không thể cứng rắn mà từ chối được.”

“Anh là người giỏi dịu dàng như thế mà, đương nhiên sẽ không cứng rắn từ chối rồi. Chỉ cần lấy ra thủ đoạn mà anh dùng để đối phó với bạn gái cũ lần trước không phải được rồi sao?”

Cố Anh Kiệt bất lực, “Em có chắc là đang khen anh không?”

“Giọng điệu của em chua xót như vậy, anh thấy thế nào?”

Cố Anh Kiệt ôm trán: “Rõ ràng là đang nói tới ba em, sao lại kéo bạn gái cũ vào.”

“Không phải là em đang nghĩ tới đâu, chỉ là buột miệng nói tới anh thôi, không thì không chịu được.”

“Được rồi, vậy bây giờ em hài lòng chưa?”

“Hơi hơi rồi.” Tần Vũ Phi nói xong bỗng nhiên “A” một tiếng.

“Sao thế?” Cố Anh Kiệt sợ hãi nhảy dựng lên.

“Em nhớ ra rồi.”

“Nhớ ra cái gì?”

“Chúng ta vốn không cần phải sợ, bây giờ không phải đang nói đến chuyện kết hôn, chỉ là nói cho ba biết chúng ta đang yêu mà thôi, chi là yêu thôi, ai quan tâm chuyện công ty hay không công ty gì của ông, đúng không?”

“…”

“Sao anh không nói gì hết vậy?”

“Tiểu thư Tần Vũ Phi!” Cố Anh Kiệt thực sự tức giận.

“Sao vậy?”

“Chỉ số thông minh của em rõ ràng không đủ để đối phó với sự việc quan trọng như chuyện gặp cha mẹ vừa có chiều sâu vừa có chiều rộng lại bao gồm nhân tế học hôn nhân học và rất nhiều phạm trù lĩnh vực khác thế này đâu.”

“…”

“Cho nên…”

“Tạm biệt!” Tần Vũ Phi bị trêu chọc đến mức phát giận, cắt đứt lời anh.

“Chờ một chút, để anh nói xong câu cuối đã.” Cố Anh Kiệt vừa cười vừa nói.

“Tạm biệt!” Lần này Tần Vũ Phi nói xong liền kiên quyết ngắt máy.

Cố Anh Kiệt lập tức gọi lại, Tần Vũ Phi bắt máy.

“Cố tam thiếu có học thức có chiều sâu có chiều rộng còn chuyện gì sao?”

Cố Anh Kiệt cười to, “Anh muốn nói, chuyện này cứ giao cho anh đi, em đừng lo lắng nữa. Nếu ba em hỏi thì hẹn ngày gặp mặt là được rồi.”

“Hừ, không hẹn nữa. Anh ghét bỏ em, em không vui.”

“Vậy càng phải hẹn mới đúng, hẹn xong để ba em trừng trị anh, cho em hết giận.”

Tần Vũ Phi tưởng tượng cảnh khi đó, cười “Phì” một tiếng. “Được rồi, có vẻ như anh cũng rất gian xảo, vậy phải cố mà tin tưởng anh thôi.”

Cố Anh Kiệt mặt mày suy sụp: “Từ gian xảo này là dùng để khích lệ sao?”

“Đương nhiên là không, sao em lại khen anh được.” Tần Vũ Phi nhanh chóng gạt phăng, Cố Anh Kiệt cười to.

Hai người thỏa thuận xong, sau đó cúp máy.

Lòng Tần Vũ Phi bình tĩnh hơn phân nửa, nhưng Cố Anh Kiệt thì lại càng nôn nóng. Nhìn qua chuyện gặp cha mẹ này còn khó hơn anh tưởng tượng, lúc trước lực chú ý của anh chỉ đặt ở mẹ, bây giờ xem ra cánh cửa của Tần Văn Dịch cũng không thoải mái hơn bao nhiêu.

Cố Anh Kiệt suy nghĩ, xuống phòng khách ngồi, trước hết phải dụ mẹ vui vẻ đã, như vậy qua xong cửa của cha vợ đại nhân liền có thể giải quyết luôn cánh cửa này của mẹ.

Bà Cố đang xem ti vi, thấy con trai xuống liền vui vẻ. Mẹ con hai người vừa xem ti vi vừa nói chuyện trong nhà, ti vi đang chiếu thể loại tâm lý gia đình, bà Cố xem rất chăm chú, nhân cơ hội nói rất thích cô gái tên Đình Đình kia. Cố Anh Kiệt giả điếc, bà Cố bị làm mất mặt, không nhắc tới việc này nữa.

Một lúc sau, không biết bà nhớ tới cái gì liền nhắc đến Tần Vũ Phi. Cố Anh Kiệt giật mình, cho rằng anh trai đã bép xép cái gì, cuối cùng bà Cố vẫn chưa biết quan hệ của anh và Tần Vũ Phi, bởi vì nhắc dến Đình Đình mới nhớ ra hôm đó gặp Tần Vũ Phi. Bà nói đã nghe người khác kể chuyện của Tần Vũ Phi, nói tính tình đại tiểu thư của cô quá lớn.

Cố Anh Kiệt tỉnh bơ không lên tiếng.

“Cô ấy cũng kỳ lạ, mấy năm nay không có bạn trai, lại thường đi chơi chung với chị em bạn bè.”

Cố Anh Kiệt thầm nói hội chị em của mẹ một khi đã tụ tập liền mở một đại hội bát quái thật lớn đấy.

“Không phải mẹ nói xấu sau lưng người ta, nhưng con thử nghĩ xem, cô gái này thật sự không biết nghi gia gì cả, suốt ngày ham chơi. Nghe nói lúc ở Mĩ du học có một người bạn trai, cuối cùng chẳng ra đâu vào đâu cả. Con trai của dì con học cùng trường với nó, nói có người đồn rằng con bé đã từng sinh con ở đó, cũng không biết là thật hay giả, nhưng thật lòng mà nói lời đồn đai về nó thực sự không tốt cho lắm, mẹ có lòng muốn khuyên bà Tần vài câu mà cũng không biết nói thế nào. Mọi người thân thiết như thế, thường hay đánh bài với nhau, nhưng bà ấy cũng ít khi nói tới con gái. Thật ra là phụ nữ, điềm đạm nho nhã thì tốt hơn, giống như chị dâu của con đấy, thông thư đạt lễ, biết tiến biết lùi. Bà Tần hơi chiều Tần Vũ Phi quá rồi, như vậy không tốt cho nó, chuyện khó nghe bên ngoài mà đồn ra thì chịu thiệt là con gái bà ấy chứ còn ai nữa.”

Cố Anh Kiệt không thể nhịn được nữa, anh nói: “Mẹ, Tần Vũ Phi rất tốt mà.”

Bà Cố gật đầu, “Thì hẳn là không xấu, cô ấy sạch sẽ, đôi mắt có thần, mặt mày cũng không tệ.”

“Cô ấy ở Mĩ sinh con chỉ là lời đồn thôi.”

“A, con biết chuyện này sao? Tốt nhất là không có, nếu không sau đó nó lập gia đình, bên kia chắc chắn sẽ chú ý tới. Tuy Tần gia có tiền nhưng đàn ông ai không ngại chuyện này chứ. Lần sau mẹ phải nói với dì con chuyện này là giả thôi.”

“Đúng rồi, mẹ phải nói với dì đi, bà ấy đã truyền tới tai ai thì tốt nhất là phải nói rõ với người đó. Vũ Phi tốt, tuy cô ấy hơi có tính tình đại tiểu thư, nhưng ai được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên lại không như thế, chưa nói đâu xa, mẹ xem chị con đi, chẳng phải cũng không thua kém gì cô ấy đúng không? So với loại phụ nữ trong lòng khó chịu còn giả bộ dịu dàng hiền lành, tính cách Vũ Phi ngay thẳng đơn thuần đáng yêu hơn bao nhiêu!”

Bà Cố đã cảm thấy có chỗ không đúng, lẳng lặng nhìn con trai.

“Thật ra có hay không lo việc nhà không liên quan gì đến việc thích ra ngoài chơi cả. Lúc ra ngoài chơi thì có thể thư giãn, làm những gì mình thích, chỉ cần có chừng mực là được. Cái mà họ gọi là nhà, chính là tình cảm vợ chồng tốt, tôn trọng bảo vệ lẫn nhau, sống vui vẻ hạnh phúc. Đó mới là biết lo cho gia đình. Quan niệm lạc hậu của mẹ phải thay đổi rồi, mẹ đừng thấy cô gái nhu thuận yên tĩnh nào cũng bảo tốt, ai phải ở chung lâu mới hiểu rõ người đó, nghe người khác nói vài câu mà đánh giá ngay là không được.”

Bà Cố há hốc mồm, phản ứng này của con trai có phải hơi quá rồi không. “A Kiệt, con sao vậy?”

“Mẹ, Vũ Phi là bạn gái của con.”

“…” Bà Cố cho rằng mình đã nghe nhầm.

“Con và cô ấy đang yêu nhau, con rất yêu cô ấy.”

“…” Bà Cố ngẩn ra.

“Con rất hiểu cô ấy. Cô ấy không hề giống như mẹ nghĩ, cô ấy rất đáng yêu. Con vốn muốn nói cho mẹ sớm hơn, nhưng vì biết cô ấy không phải mẫu người mẹ thích nên định tìm cơ hội thích hợp rồi nói sau. Nhưng thân là bạn trai, có người nói cô ấy không tốt thế này không tốt thế kia trước mặt con, thậm chí còn có lời đồn đãi vô căn cứ như thế, nếu con không nói giúp cô ấy, vậy con làm đàn ông quá thất bại.” Cố Anh Kiệt nhìn mẹ, lấy thái độ chắc chắn nhất nói. “Mẹ, Vũ Phi là bạn gái con, con và cô ấy rất nghiêm túc, chúng con đã nghĩ đến chuyện gặp cha mẹ rồi. Nếu như có thể, con nói thật, nếu không có bất cứ chuyện gì đột ngột xảy ra, con muốn kết hôn với cô ấy.”

Vở kịch nhỏ:

Tần Vũ Phi: Ầy, tôi cảm thấy mình thật không tốt, làm việc không thẳng thắn, giày vò nhau rất lôi thôi.

Cố Anh Kiệt: Vợ à, anh không chê em đâu, anh thấy như vậy rất đáng yêu.

Tần Vũ Phi: Đứng sang một bên, không liên quan tới anh, em đang mắng tác giả.

Tác giả: Hả, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?!

Tần Vũ Phi: Tất cả là do chỉ số thông minh của bà đó, khiến cho tôi làm chuyện không có đầu óc như thế này.

Tác giả: Nói vậy sai rồi, chỉ số thông minh của người đang yêu đều rất đáng ngại, cô phải chấp nhận sự thật.

Tần Vũ Phi: Vậy chắc chắn do não bà có vấn đề nên mới cho là thế.

Bổn tác giả: Có phải không?

Tần Vũ Phi: Đúng.

Bổn tác giả: Khoan đã, khoan đã, để tôi nghĩ một chút. Không đúng Vũ Phi à, cô là nữ chính trong tiểu bạch văn, nữ chính của tiểu bạch văn nên ngốc một chút mới đúng!

Tần Vũ Phi: Đó cũng là do não bà có vấn đề, chỉ biết viết tiểu bạch văn thôi.

Tác giả: ……….. Khoan đã, khoan đã, để tôi nghĩ đã, vậy thì sao, mọi người nhanh chóng mở một cuộc họp, bàn một chút về vấn đề uy nghiêm của tác giả đi.

Mọi người:…

Tác giả: Ơ, người đâu, đừng đi mà, mọi người đừng đi mà, nếu không thì đổi trọng tâm câu chuyện, về vấn đề uy nghiêm của tác giả tiểu bạch văn thì thế nào? Không muốn à? Vậy tôi lại đổi tiếp, nói về vấn đề uy nghiêm lúc tác giả viết tiểu bạch văn thì sao….