Chiến Xu Chi Tinh

Chương 28



"Ngươi đi ra! Ngươi đi ra cho ta! Ngươi tên nhát gan lăn ra đây cho ta!" Diêm Quýnh điên cuồng lật tung toàn bộ cứ điểm để truy tìm, miệng giận dữ không ngừng kêu, trên mặt hừng hực lửa giận, một bộ dáng muốn giết người.

"Thiên Toàn! Đủ rồi! Ngươi dù kêu thế nào, Thiên Xu cũng sẽ không ra." Đoàn Duẫn Phi theo sau hắn, chịu không nổi mắt trợn trắng.

Diêm Quýnh từ lúc về đảo Bắc Cực Tinh tựa như chó điên, tìm khắp nơi trong cứ điểm, muốn bắt "Thiên Xu" hiện thân, nhưng vô luận hắn khiêu khích, chửi bậy thế nào, "Thiên Xu" vẫn an ổn ngồi trong máy tính như cũ, tùy ý hắn phát tiết, chẳng quan tâm.

"Thiên Xu, ngươi đi ra cho ta! Là nam tử hán thì hãy đi ra quyết một trận sống mái với ta! Ngươi có nghe hay không? Ngươi nợ ta một mạng, ta muốn thay Tâm Ngữ báo thù, ngươi con người âm hiểm hỗn đản, lăn ra đây……" Diêm Quýnh kêu thanh âm như vỡ ra. (sao đọc đoạn này lại chẳng thấy buồn, ngược lại còn thấy buồn cười nhỉ? Chửi bậy mà nhẹ nhàng thế?)

Hắn căn bản không nhớ rõ chính mình bằng cách nào trở lại đảo Bắc Cực Tinh, Đông Tâm Ngữ trúng đạn ngã xuống đất, thần trí hắn cũng giống như bị hút ra hết, chỉ ngơ ngác bị Gia Cát Tung Hoành mang đi, hoàn toàn mất cảm giác với thế giới bên ngoài, thành một cái xác không hồn.

Nhưng sau khi về đây, thấy nơi nơi đều có màn hình máy tính, nỗi đau lòng của hắn lập tức hóa thành một cỗ thâm trầm tức giận, hắn nhớ tới là ai hại hắn thành dạng này, nhớ tới tên kia biến hắn thành tên ngốc để đùa giỡn!

Tâm Ngữ chết đúng là do "Thiên Xu" hại! Ngay từ đầu đã lừa gạt hắn, làm hắn nghĩ người ủy thác là sinh kĩ Khoa Lợi, cuối cùng lại vẫn giống tên ngốc tự mình mang Tâm Ngữ đi chịu chết……

"Thiên Xu" Tên kia còn có lương tâm sao? Chết tiệt!

Tất cả, hoàn toàn là trách nhiệm của hắn!

Bởi vậy, Diêm Quýnh bắt đầu tích cực khiêu chiến "Thiên Xu", điên cuồng tìm hắn, hận không thể đào hắn từ trong máy tính ra để xé rách mới cam tâm.

"Này, Thiên Toàn, Thiên Xu sẽ không để ý tới ngươi đâu, ngươi kêu vỡ cổ họng vẫn không có khả năng khiến hắn lộ diện……" Đoàn Duẫn Phi lại một lần nữa nhắc nhở hắn, chỉ đơn giản như vậy Thiên Xu đã hiện thân, sẽ không trốn tới mười năm.

"Hắn trốn trong máy tính, đúng không? Ta đây phải tạp nát máy tính!" Diêm Quýnh hung hăng trừng mắt nhìn màn hình ở khắp nơi, xoay mình nắm tay đánh tới một trong số đó.

"Thiên Toàn!" Đoàn Duẫn Phi hô to một tiếng, đã thấy hắn đột nhiên dừng tay, hơn nữa kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình mà ngẩn người.

Hình ảnh yên tĩnh không biết xuất hiện từ khi nào một khuôn mặt thanh lệ, mặt mày, khóe miệng kia…. Chính là Đông Tâm Ngữ! Hơn nữa, nàng đang cười, trên mặt biểu tình sinh động chuyển hoán, giống như đang cùng hắn nói chuyện, chỉ là không có thanh âm.

"Tâm Ngữ……" Hắn kinh ngạc nhìn màn hình, nghĩ rằng mình hoa mắt.

"Thiên Xu thật lợi hại, hắn đã giúp ngươi đem tư liệu về cô gái của ngươi chuyển vào máy chủ, về sau ngươi có thể theo máy tính của mình kêu nàng ra nói chuyện phiếm cùng ngươi……" Đoàn Duẫn Phi không thán phục không được, chiêu này của Thiên Xu thật đúng là dùng được, Diêm Quýnh tên này có thể im lặng.

"Trong máy tính……" Mặt Diêm Quýnh biến đổi, hắn muốn Đông Tâm Ngữ được lập trình bằng máy tính để làm gì? Không cảm giác nhiệt khí, nhiệt độ cơ thể, chỉ có thể cách màn hình xem nàng? Không…… Hắn muốn Đông Tâm Ngữ chân thật, có thể chạm vào, Đông Tâm Ngữ hàng thật giá đúng!

Phút chốc, hắn phẫn hận rống to: "Ngươi cho ta thứ này có ích lợi gì? Có ích lợi gì? Ngươi mà lợi hại thì hãy đem Tâm Ngữ trả lại cho ta!"

Màn hình chợt đổi thành cái đầu màu trắng của "Thiên Xu", hắn trầm thấp trả lời: "Có thể, ta có thể đem Đông Tâm Ngữ trả lại cho ngươi."

"Cái gì?" Diêm Quýnh choáng váng, Thiên Xu đang nói gì? Hắn…. Có thể trả Tâm Ngữ lại? Có thể sao? "Ngươi đừng nói giỡn! Sao có thể? Ngươi hại chết nàng……" Hắn phẫn nộ, kích động lên án mạnh mẽ.

Nàng đã chết, Thiên Xu muốn lấy gì ra trả cho hắn? Hắn còn muốn thế nào?

"Ta chính là có thể đem nàng trả lại cho ngươi, nhưng phải chờ một tháng." Thiên Xu không giống đang nói giỡn.

"Ta không tin ngươi……" Hắn sao có thể tin tưởng? Chẳng lẽ "Thiên Xu" có năng lực cải tử hồi sinh?

"Tin hay không tùy ngươi, tóm lại, ngươi hiện tại bắt đầu im lặng chút cho ta." Thiên Xu không giải thích nhiều, lại lần nữa biến mất.

Diêm Quýnh hoang mang trừng mắt nhìn Đoàn Duẫn Phi, lúng ta lúng túng hỏi: "Ngươi có tin hắn không? Hắn có thể cứu sống Tâm Ngữ?"

"Làm ơn, ngươi thanh tỉnh một chút đi, Thiên Xu cũng không phải thần, hắn làm sao có thể làm Đông Tâm Ngữ sống lại?" Đoàn Duẫn Phi cười một tiếng thối tha.

"Có lẽ có thể……" Gia Cát Tung Hoành không biết khi nào tới sau lưng hắn, chậm rãi nói.

"Sao có thể?" Diêm Quýnh quắc mắt xoay người nhìn hắn.

"Tối hôm qua "Thiên Xu" cùng Canh tiên sinh đều làm ra vẻ thần bí, không biết đang làm gì, ta đoán rằng bọn họ có thể đang trị liệu cho Đông Tâm Ngữ……" Gia Cát Tung Hoành trầm ngâm nói.

"Cái gì? Tâm Ngữ không phải đã chết sao?" Diêm Quýnh cả kinh hỏi.

"Không, tối hôm qua khi đem nàng về đây, ta phát hiện nàng còn hô hấp, chỉ là rất mỏng manh." Gia Cát Tung Hoành thành thật nói.

"Trời ơi! Như vậy…… Nàng còn chưa chết? Nàng hiện tại ở nơi nào? Nàng bị đưa đi đâu?" Diêm Quýnh vừa sợ vừa vội, cánh tay vươn thẳng ra.

"Rất có khả năng……"Thiên Xu" chuẩn bị giúp nàng thay trái tim!" Gia Cát Tung Hoành mắt lóe tinh quang.

"Thật không?" Diêm Quýnh ngây ngẩn cả người.

"Đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta thôi……" Gia Cát Tung Hoành lời còn chưa dứt, Diêm Quýnh đã phóng tới phòng chữa bệnh.

"Thiên Quyền, ngươi như vậy chỉ làm mọi việc càng náo loạn, Thiên Toàn khẳng định sẽ làm loạn nữa!" Đoàn Duẫn Phi nhìn bộ dáng vội vàng của Diêm Quýnh, cảm thấy thật không ổn.

"Tốt nhất là thế! Như vậy, người kia mới có thể hiện nguyên hình……" Gia Cát Tung Hoành cười, trong nụ cười có ý vị thâm sâu.

Đoàn Duẫn Phi ngạc nhiên nhìn hắn, "Thiên Quyền" Gia Cát Tung Hoành thật muốn đấu trí cùng lão đại, không hiểu ai thua ai thắng?