Chiến Xu Chi Tinh

Chương 20



Đông Tâm Ngữ cảm thấy ba ngày này giống như một giấc mộng!

Trời sáng, đứng ở đình nghỉ chân sau núi nhìn phong cảnh núi rừng, nàng tâm tình tốt cơ hồ muốn hô to.

Sau khi cùng Diêm Quýnh rời khách sạn, Diêm Quýnh mang nàng tới ngoại ô Đài Bắc tìm một quán trọ nhỏ ở tạm, hắn cũng không có ý rời Đài Loan, ngược lại còn làm bộ muốn nàng dẫn hắn đi dạo một chút.

Nàng vốn lo sẽ bị Lâm Kiệt Sinh phát hiện hành tung, cũng không dám đi đâu, nhưng hắn lại dám lôi kéo nàng ra ngoài, còn cầm một quyển sách hướng dẫn du lịch Đài Loan, muốn tới nơi được viết trong sách để chơi đùa.

"Anh không sợ Lâm Kiệt Sinh tìm được sao?" Nàng buồn bực hỏi.

"Hắn tìm không thấy, thiết bị theo dõi trên người em đã bị anh hủy rồi."

"Nhưng hắn có rất nhiều thủ hạ……"

"Yên tâm, bọn họ nhất định canh giữ ở sân bay, tuyệt đối không thể tưởng tượng được lúc này chúng ta đang du sơn ngoạn thủy."

Vì lời cam đoan của hắn, mấy ngày nay nàng cùng hắn đi chơi khắp nơi, hiện tại lại lên núi xem mặt trời mọc, giống như một đôi tân hôn hưởng tuần trăng mật……

Vợ chồng tân hôn! Trời ơi, nàng nghĩ gì vậy?

Suy nghĩ lung tung, nàng đỏ mặt, xoay người nhìn Diêm Quýnh đang đứng dựa vào lan can hút thuốc, hắn một thân y phục hưu nhàn, tuy rằng thiếu vài phần lệ khí, nhưng cảm giác áp bức người khác vẫn phi thường mãnh liệt.

Hắn kém nhiều so với hình mẫu người chồng lí tưởng của nàng (vớ vẩn, hơn nhiều ấy chứ kém gì), lúc trước căn bản không biết chính mình sẽ yêu người đàn ông như vậy.

"Thực không nghĩ ra, lúc trước em liều mình muốn thoát khỏi trách nhiệm hướng dẫn du lịch cho anh, hiện tại lại cam tâm tình nguyện cùng anh tới đây……" Nàng cười nói.

"Đúng vậy! Khi đó em thấy anh thật như thấy quỷ, trốn còn không kịp." Hắn trong làn khói mù hơi nhếch khóe miệng.

"Thật tò mò, vì sao lần đầu tiên em nhìn thấy anh đã bị dọa muốn chết, hiện tại lại yêu anh như vậy?" Tóc nàng bị gió thổi loạn, nghiêng đầu suy tư.

Hắn yên lặng nhìn chằm chằm gương mặt tú lệ của nàng, nói:"Nhất định ngay từ đầu em đã bị anh hấp dẫn."

"Làm sao có thể?" Nàng cười nhẹ.

"Sao lại không thể? Cái này gọi là nhất kiến chung tình." Hắn thở ra một ít khói, hai tay khoanh trước ngực.

"Nhất kiến chung tình không nên là loại tình huống này chứ? Khi đó em vừa nhìn thấy anh liền……"

"Tim đập nhanh hơn, ngực cảm thấy buồn bực?" Hắn rất nhanh tiếp lời nàng.

"Sao anh biết?" Nàng kinh ngạc mở to miệng.

"Bởi vì nữ chính trong tiểu thuyết của anh khi thấy nam chính thì có tâm tình loại này." Hắn thuận miệng giải thích.

"À, đúng vậy! Nhưng làm sao có thể khéo thế? Em một chút cũng không giống cô ấy……" Nàng nhớ tới nữ chính trong "Run rẩy", Diêm Quýnh đã đắp nặn cô ấy là một người con gái thâm tình, dũng cảm lại chính nghĩa, nàng vẫn thực hâm mộ cá tính này của cô ấy.

"Không, hai người giống nhau."

"Làm sao giống?"

"Hai người dám yêu, yêu một người đàn ông không có tình yêu." Trên mặt hắn hiện lên vẻ ủ dột.

"Anh không phải không có tình yêu, Diêm Quýnh, anh chỉ là đem tình yêu chôn vùi quá sâu." Nàng ôn nhu nói với hắn. "Cuộc đời anh đã trải qua quá mức tàn khốc, những người kia đối xử với anh như vậy khiến anh đem trái tim mình tầng tầng bao vây ở huyệt động lạnh như băng, lâu dần liền quên mình đã giấu trái tim ở nơi nào."

"Nhưng em đã giúp anh tìm lại nó." Hắn cúi đầu nhìn nàng, đem nàng kéo đến trước ngực.

"Của anh tìm được rồi, nhưng của em có lẽ một ngày nào đó sẽ không còn nữa……" Nàng ngẩng đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Sẽ không, trái tim của em, có anh bảo vệ." Hắn hứa hẹn.

"Anh không ngại nó là nhân tạo?" Nàng khóe mắt hơi ướt, thanh âm đều là giọng mũi.

"Làm sao có thể? Là nó giúp em sống tiếp, không phải sao?"

"Nếu có một ngày nó không đập nữa, anh nhớ mang nó theo, như vậy trái tim em sẽ vĩnh viễn bên anh……" Nàng mỉm cười.

Hắn rất nhanh ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ngăn chặn lời nói làm hắn kinh hãi này.

Nàng ôm lấy lưng hắn, nhiệt tình đáp lại hắn, học hắn lấy lưỡi đinh hương tiến vào gây xích mích trong miệng hắn.

Tình dục giống thủy triều lập tức bao phủ Diêm Quýnh, hắn hừ nhẹ một tiếng, thở dốc bên tai nàng, "Còn khiêu khích anh như vậy, anh sẽ ở trong này……"

Nàng cười đẩy hắn ra, chạy nhanh ra khỏi tiểu đình.

Bọn họ trong ánh chiều tà đi xuống núi, dọc theo đường đi gió lạnh thổi nhẹ, nhưng nàng cảm giác hắn tựa hồ đang đề phòng cái gì.

"Sao vậy?" Nàng bất an hỏi.

"Không có gì." Hắn vỗ nhẹ vai nàng, lắc đầu.

"Anh lo Lâm Kiệt Sinh đuổi theo?"

"Không…… Bọn họ một chút cũng không đáng sợ, đáng sợ là……" Đáng sợ là Bắc Đẩu Thất Tinh! Ba ngày, nếu hắn không đoán sai, "Thiên Xu" nhất định đã bắt đầu hành động.

"Anh lo về người trong tổ chức của anh? Bọn họ…… đều rất lợi hại sao?" Nàng thấy hắn kiêng kị, nhịn không được hỏi.

Hắn lặng im một lát, mới nói: "Ừ, "Bắc Đẩu Thất Tinh" có bảy thành viên, danh hiệu từng người là Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang, bọn anh ai cũng có sở trường riêng, mỗi người đều có thể độc lập tác chiến, khi cần cũng có thể hợp tác khăng khít, anh là "Thiên Toàn", sở trường là đòn cánh tay, bình thường một chọi một còn có phần thắng, nhưng nếu "Thiên Xu" phái hai người đến đối phó anh, anh tuyệt đối không thắng nổi."

"Thiên Xu…… Chính là người trong máy tính? Lão đại của anh?" Nàng tò mò đây là người như thế nào mà có thể lãnh đạo một đống kì nhân? "Hắn là người…… Hay là máy tính?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

"Nói thì chắc em không tin, theo hắn mười năm, ngay cả hắn là cái gì anh cũng không rõ, các thành viên khác cũng chưa bao giờ gặp qua hắn." Hắn cười trào phúng.

"Vậy sao các anh lại nghe lệnh của hắn?" Ngay cả đối tượng nguyện trung thành là ai cũng không biết, thật thái quá.

"Đúng vậy, bởi vì sáu cái mạng của bọn anh đều là được hắn cứu mười năm trước, hắn được xem như ân nhân cứu mạng của bọn anh, năm đó anh mới 15 tuổi, phương pháp báo đáp duy nhất chính là vì hắn cống hiến." Hắn nghiêm mặt nói.

"Cứu các anh? Các anh xảy ra chuyện gì?" Nàng kinh ngạc hỏi.

"Sáu người bọn anh từ nhỏ đã bị trở thành chuột thí nghiệm, trước khi được lão đại cứu, vẫn sống trong phòng thí nghiệm, em từng nhìn thấy cánh tay của anh chứ? Tế bào của cánh tay này bị kim chúc thâm nhập làm thay đổi gen, mới có thể tạo thành bộ dáng ma quỷ. Về phần những người khác, có người bị cải tạo hai mắt, hai chân, thậm chí là yết hầu…… Bọn anh bề ngoài tuy rằng bình thường, nhưng trong thân thể sớm không còn bộ dáng vốn có. Trong y học có một cách xưng hô rất thích hợp với bọn anh……"Người đột biến"!"

Nàng ngạc nhiên há hốc mồm vì kinh ngạc, vạn vạn lần không nghĩ tới Bắc Đẩu Thất Tinh tất cả đều là người đột biến……

Diêm Quýnh thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, lạnh lùng cười,"Đừng có một bộ biểu tình cực kỳ bi thảm thương hại như vậy, bọn anh không đáng thương, đáng thương phải là bọn đã biến bọn anh thành dạng này, bởi vì chúng phải trả giá đắt cho hành vi của mình."

"Có ý gì?" Nàng sửng sốt.

"Thế giới đang hỗn loạn, lòng người trầm luân, tội nghiệt nổi lên bốn phía, sự tồn tại của bọn anh chẳng qua là một loại xu thế, mặc kệ pháp luật, anh tin toàn thế giới đều muốn là vũ đài "Bắc Đẩu Thất Tinh", đó là định nghĩa hoàn mỹ nhất về bọn anh!" Diêm Quýnh càn rỡ cười lạnh.

Nàng không lý do sợ run cả người.