Chiến Xu Chi Tinh

Chương 15



Đông Tâm Ngữ vừa mới rời khách sạn, một đám nhìn như lưu manh hắc đạo liền xông vào phòng hắn, hắn đương nhiên biết nhóm người này vì sao mà đến, chỉ là có chút kinh ngạc sao chúng tới nhanh như vậy, vì không muốn người ngoài sợ hãi, hắn giả bộ bị tóm, tới kho hàng hẻo lánh này mới hạ sát thủ.

Một trận chém giết thống khoái, hắn không lưu lại mạng ai, vì gặp qua bộ mặt thật của "Thiên Toàn", không ai có thể sống.

Nhưng tay hắn chưa trở lại như cũ, Lâm Kiệt Sinh và Đông Tâm Ngữ lại đột nhiên xuất hiện, vốn hắn muốn chờ cho tay phục nguyên trạng rồi mới lộ mặt, nhưng nhìn thấy Đông Tâm Ngữ bị Lâm Kiệt Sinh kéo tóc, hắn tức giận khó nhịn, bất chấp hậu quả bị lộ bàn tay phải biến hình, nhịn không được ra tay cứu nàng, thuận tay giáo huấn Lâm Kiệt Sinh.

Ngũ quan Lâm Kiệt Sinh phẫn nộ, chật vật vặn vẹo, hắn ngẩng đầu, nhìn Diêm Quýnh một thân áo đen không tay, đang muốn mắng, lập tức cả kinh cứng họng khi nhìn thấy tay phải có hình dạng như máy móc thiết trảo của hắn.

"Tayngươi……" Đó là…… Đó là cái quỷ gì? Cổ tay trở lên rõ ràng là cánh tay người bình thường, nhưng từ cổ tay trở xuống lại là một bàn tay hoàn toàn bằng kim loại, thoạt nhìn giống đeo bao tay, nhưng cẩn thận nhìn kĩ lại phát hiện chỗ tiếp xúc giữa tay và thiết trảo trơn nhẵn không có vết nối, tựa như……

Tựa như bẩm sinh đã thế!

"Taycủa ta làm sao? Tiến sĩ thiên tài." Diêm Quýnh chậm rãi đến gần hắn, khuôn mặt tuấn tú chứa sát khí.

Đông Tâm Ngữ đứng sau lưng Diêm Quýnh, trong đầu một mảnh hỗn độn, vừa rồi trong chớp mắt Diêm Quýnh cứu nàng, nàng đã chạm vào bàn tay lạnh như băng tràn ngập mùi máu tươi của hắn, tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy thiết trảo thật sự kia, vẫn sợ hãi lạnh run như cũ.

"Ngươi đã nghiên cứu cải tạo gen người, chẳng lẽ còn hoảng sợ khi thấy bộ dáng này của ta?" Diêm Quýnh đến trước mặt hắn, cúi đầu ngạo nghễ nhìn hắn.

"Hả…… Cải tạo gen?" Hắn kêu lên kinh hãi, đây là giấc mộng hắn muốn hoàn thành nhất, chẳng lẽ đã có người thành công trước hắn?

"Đúng, cải tạo gen, sửa chữa gen con người, biến người thành chuột thí nghiệm, không có lương tri tàn phá tôn nghiêm con người……" Diêm Quýnh càng nói ánh mắt càng lạnh.

Đông Tâm Ngữ nghe ra thanh âm chua xót của hắn, phút chốc lòng nàng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Giờ phút này, nàng bỗng nhiên hiểu được vì sao khi ở khách sạn nhắc tới đột biến gen hắn lại có vẻ mặt căm hận, hắn biến thành như bây giờ, tất nhiên chịu rất nhiều thống khổ……

"Trời ơi! Ta đã hiểu! Ngươi…… Ngươi dĩ nhiên là…… Là người đột biến!" Lâm Kiệt Sinh giật mình hô nhỏ, thì ra Diêm Quýnh chính là người từng bị cải tạo gen.

Diêm Quýnh nheo đôi mắt lạnh lùng, tay phải vung ra, nhanh như chớp bóp cổ Lâm Kiệt Sinh, giơ hắn lên giữa không trung.

"Ngươi biết không? Ba chữ "Người đột biến" chết tiệt này làm ta chán ghét tới cực điểm." Khuôn mặt tuấn tú của hắn căm giận.

"A……" Lâm Kiệt Sinh đau khổ đá chân giãy dụa, ánh mắt kinh hoàng, không thở nổi.

Đông Tâm Ngữ không muốn thấy hắn giết người nữa, giữ chặt tay trái Diêm Quýnh, vội la lên: "Đừng như vậy! Diêm Quýnh, mau buông anh ấy ra……"

Diêm Quýnh liếc nàng một cái, điềm nhiên nói: "Yên tâm, trước khi hỏi ra "trái tim nhân tạo" đang ở đâu, tôi sẽ không giết hắn."

"Trái tim nhân tạo thực sự quan trọng vậy sao? So với một mạng người còn quan trọng hơn?" Nàng ghét hắn giết người, ghét thái độ coi thường mạng người của hắn.

Khẩu khí chỉ trích của nàng làm Diêm Quýnh nhăn mày, tức giận đá Lâm Kiệt Sinh sang một bên, quay lại đối mặt nàng. "Đừng cho là tôi ra tay cứu cô là cho cô quyền giáo huấn tôi, Đông Tâm Ngữ, đã nhìn thấy bộ mặt thật của tôi thì phải chết, cô không phải là ngoại lệ."

Nàng rùng mình, từng bước lui ra sau.

Nàng không hiểu vì sao mình lại yêu một người lãnh huyết vô tình như vậy? Diêm Quýnh âm ngoan nàng hiểu rõ hơn bất kì ai, đến tột cùng thì điểm nào của hắn hấp dẫn nàng?

"Anh…… Cũng muốn giết tôi?" Nàng thê thảm nhìn hắn, trái tim đau, yêu người như thế, rõ ràng là tự tìm đường chết.

"Đúng." Hắn không chút do dự nói.

"Anh chẳng những bị cải tạo thân thể, ngay cả lương tâm cũng bị hủy, mạng người trong mắt anh một chút cũng không đáng giá, phải không? Là vì anh không coi người khác là con người trước, người ta mới biến anh thành yêu quái, mà trái lại anh còn trách người ta nhìn anh với ánh mắt coi thường?" Nàng vừa đau lòng, vừa giận dữ trách mắng hắn.

Hai chữ "yêu quái" từ miệng nàng thốt ra như liều thuốc dẫn, làm tâm tình Diêm Quýnh nháy mắt trở thành cường bạo.

"Cô nói gì? Dám nói tôi như vậy? Cô dám……" Cơn tức xông tới tận đỉnh đầu, hắn phút chốc mặt biến sắc, xúc động cuồng nộ khiến hắn biến hình, chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời thét dài, năm ngón tay trở nên vừa nhọn vừa dài, sau đó cả cánh tay phải đều bị ánh sáng kim loại nuốt hết, trong nháy mắt, từ vai phải của hắn trở xuống hóa thành một cỗ máy lớn hơn khiến người ta sợ hãi, tiếng kim loại va vào nhau "lách cách", động tác biến thể như trong phim khoa học viễn tưởng, toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi vài giây, lại làm người ta kinh tâm động phách!

Đông Tâm Ngữ cùng Lâm Kiệt Sinh đang nằm dưới đất đều bị dọa ngây người!

Đây mới là biến hóa cuối cùng của Diêm Quýnh sao? Lí Phiêu bọn họ chính là bị cánh tay này của hắn sát hại sao? Đáng sợ……

Biến thân hoàn thành, Diêm Quýnh nộ khí đằng đằng nhấc tay quét về phía Đông Tâm Ngữ, hắn muốn nàng biết, bất luận kẻ nào cũng không thể gọi hắn là "Yêu quái"! Nhất là nàng!

Nàng nhắm chặt hai mắt, bị bao trùm bởi nỗi tức giận của hắn, chỉ có thể chờ chết.

"Dừng tay!" Lâm Kiệt Sinh lo lắng rống to, cũng đã không kịp ngăn cản.

"Soạt" một tiếng, áo trước ngực Đông Tâm Ngữ đã bị lợi trảo của hắn cắt qua, mảnh áo bay tán loạn, ẩn ẩn lộ ra bộ ngực tuyết trắng, cùng vài vết máu nhợt nhạt trên ngực do bị lợi trảo sượt qua.

Đau……

Nàng há miệng thở mạnh, mở mắt ra, kinh ngạc chính mình vẫn còn sống.

Vì sao? Vì sao Diêm Quýnh không xé rách nàng?

Ngẩng đầu nhìn Diêm Quýnh, nàng giật mình hoang mang.

Diêm Quýnh mặt lạnh lùng, trong tàn khốc có phẫn nộ và khó hiểu. Hắn giận bản thân khi hạ thủ với nàng lại không đành lòng, lực đạo chợt giảm bớt, mới chỉ làm rách áo nàng thôi.

Đáng giận, cái quỷ gì vậy? Hắn chưa bao giờ như vậy a!

Ngay lúc tâm tình hắn hỗn độn hết sức, Lâm Kiệt Sinh lảo đảo che trước mặt Đông Tâm Ngữ, vội la lên: "Trời ơi! Ngươi dám làm hại nàng? Nàng không thể chết được, nó mà chết thì toàn bộ nghiên cứu của ta trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nàng là tiền đặt cược cho tương lai của ta!"

Diêm Quýnh nhíu mày, bị khẩu khí của Lâm Kiệt Sinh chọc giận, nhất thời quyết định rat ay lần nữa với Đông Tâm Ngữ. Lần này, hắn không chút lưu tình.

"Tiền đặt cược của ngươi? Ta đây hiện tại sẽ phá hủy nàng, thuận tiện giải thoát nàng khỏi nỗi thống khổ làm chuột thí nghiệm……" Hắn lại lần nữa chụp vào ngực nàng.

Đông Tâm Ngữ sợ hãi cơ hồ sốc, nàng tự biết lúc này đây hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

"Không ──" Lâm Kiệt Sinh kinh hoảng thất thanh hô to:"Đừng tổn thương trái tim nhân tạo!"