Chiến Xu Chi Tinh

Chương 11



"Thả tôi ra!"

Đông Tâm Ngữ kêu to, nhưng Diêm Quýnh lại mắt mù tai điếc, vẫn chuyên chú thuê xe đi thẳng, tốc độ nhanh làm nàng chỉ dám thắt dây an toàn thật nhanh, nhắm chặt mắt, muốn động cũng không dám động.

"Diêm Quýnh ──"

"Câm miệng, nếu không tôi bẻ gãy cổ em." Hắn rốt cục nói chuyện với nàng, nhưng vừa mở miệng với khẩu khí âm âm đã làm cho da đầu người ta run lên.

Nàng phút chốc câm bặt, nghĩ đến việc hai gã nhân viên bảo an bị giết trong không đến một giây, như thế nào cũng không đủ dũng khí kêu một tiếng.

Hắn vừa lòng liếc nàng một cái, đạp mạnh chân ga, xe chạy như bay về phía trước.

Nàng nhanh tay giữ lấy thành xe, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Hắn đến tột cùng vì sao mang nàng đi, nàng thật sự nghĩ không ra……

Không lâu, tới khách sạn, hắn ngừng xe, quay đầu nói với nàng:"Chờ một chút, khi cùng tôi vào khách sạn tốt nhất đừng ồn ào, được không?"

Dưới ánh mắt bức người của hắn, ngoài gật đầu, nàng không lựa chọn khác.

Diêm Quýnh kéo nàng xuống xe, sau đó đặt tay lên vai nàng giống như một cặp tình nhân, ôm nàng đi vào khách sạn.

Nàng cứng ngắc phối hợp cùng hắn, ngoan ngoãn theo hắn về phòng, vừa vào cửa, hắn mới buông nàng ra, chỉ vào sô pha ra lệnh: "Ngồi xuống."

Nén giận đủ lâu, nàng rốt cuộc chịu không nổi, run giọng hỏi:"Anh….Rốt cuộc anh đem tôi đến đây để làm gì?"

"Tôi là đang cứu em, Đông Tâm Ngữ, em đừng không biết tốt xấu." Hắn xoay người nhìn chằm chằm nàng.

"Cứu tôi? Thật buồn cười, tôi đang sống êm đẹp, không cần người khác cứu." Nàng cả giận nói.

"Em mà ở cùng vị anh họ thiên tài kia sẽ xong đời." Hắn hừ lạnh.

"Tôi không biết anh và anh họ tôi xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể nói cho anh, anh họ tôi là người tốt, không giống anh……" Nàng chỉ vào hắn, muốn lên án hắn tàn nhẫn, đã bị ánh mắt của hắn nhìn tới không nói được nữa.

"Tôi làm sao?" Hắn lạnh lùng hỏi.

"Anh…… Anh đáng sợ! Có thể tùy tiện…… giết người, chẳng lẽ anh không biết đó là trái pháp luật sao?" Nàng há mồm hít một hơi thật sâu, đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra.

"Trái pháp luật? Thì sao? Pháp luật chỉ là được người nghĩ ra, ta khinh." Hắn cuồng vọng cười lạnh.

"Anh……"

"Thuận tiện nói cho em, anh họ em cũng không phải người tốt, hắn chẳng những là kẻ trộm, còn là tên ác ôn không có nhân tính."

"Anh nói bậy!" Nàng giận dữ.

"Hừ, không tin em có thể đi hỏi hắn, cái phòng mà em làm "kiểm tra sức khỏe" rốt cuộc để làm gì." Thấy nàng biện hộ cho Lâm Kiệt Sinh, cơn tức của hắn dần tăng lên.

"Đó chỉ là phòng kiểm tra đo lường bình thường thôi……"

"Phòng kiểm tra đo lường? Thật buồn cười, em từng gặp qua ai làm kiểm tra bình thường mà phải toàn thân gây tê chưa?" Hắn nhất châm kiến huyết (châm một mũi đã thấy máu, nghĩa là chỉ một lời nói của anh đã đánh trúng lòng Tâm Ngữ).

"Cái này……" Nàng đáp không được, chuyện này ngay cả chính nàng cũng thấy khác thường.

"Huống hồ, phòng khám bệnh không phải ở tầng một, có y tá cùng bác sĩ sao? Nhưng ở tầng chín, ngoài các thiết bị, chỉ có hai nhân viên bảo an vũ trang đầy đủ trông coi, em không thấy kì lạ ư?"

"Đó là bởi vì……Tôi là người thân của anh ấy, nên anh ấy mới an bài tôi lên tầng chín……" Nàng nói một cách khiên cưỡng, sự thật thì mỗi lần Lâm Kiệt Sinh đều bảo nàng lên tầng chín, mỗi lần kiểm tra kéo dài hai ngày, trong hai ngày đó, nàng hoàn toàn ở trong trạng thái không hay biết gì.

"Nói cho em, đó chẳng phải phòng kiểm tra đo lường, mà là phòng thí nghiệm! Trong phòng đó, Lâm Kiệt Sinh làm chuyện vô nhân tính là thí nghiệm trên cơ thể người, mà em, có lẽ là đối tượng thí nghiệm của hắn……"

"Câm mồm! Câm mồm! Tôi không tin……" Nàng kích động ngắt lời hắn.

Hắn mặt dài ra, rõ ràng tốt bụng nói cho nàng tình hình thực tế, nàng lại có dáng vẻ chịu đả kích rất nặng, chỉ nhìn cũng làm người khác nổi giận.

"Em thật ngốc!" Hắn tức giận mở miệng mắng,"Bị trở thành chuột bạch còn không biết, em có đầu óc không hả? Nói không chừng Lâm Kiệt Sinh còn cho những thứ loạn xạ bát nháo vào cơ thể em mà em lại chẳng biết gì cả, đến lúc giống tôi thì thảm cả đời rồi……"

Cảm giác mình nói hơi nhiều, hắn bỗng nhiên ngừng lại.

"Cái gì bát nháo? Cái gì…thảm giống anh?" Nàng nghe ra sự căm hận trong khẩu khí của hắn, xoay mình ngẩn ra, ngạc nhiên theo dõi hắn.

Diêm Quýnh…… Từng trải qua cái gì sao?

"Không có gì, tóm lại, em phải đề phòng Lâm Kiệt Sinh, hắn không có ý tốt, đừng ở cùng một chỗ với loại người này." Hắn cảnh giác vẫy vẫy tay, nói sang chuyện khác.

"Chỉ bằng một câu của anh, tôi sao tin được? Anh họ là người thân của tôi, mà anh dù sao cũng chỉ là người ngoài……" Nàng quật cường kêu.

"Người ngoài" hai chữ làm ngực hắn dấy lên ngọn lửa không tên, không khỏi lạnh giọng: "Hừ! Người thân? Người thân sẽ không hại em? Nói cho em, sở dĩ tôi đến Đài Loan tìm Lâm Kiệt Sinh, vì hắn đã trộm trái tim nhân tạo của Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi! Vị anh họ thiên tài của em chỉ là một tên trộm không hơn không kém!"

Kẻ trộm? Làm sao có thể? Anh họ là một tiến sĩ vĩ đại……

"Không thể! Nhất định là anh nghĩ sai, anh họ tôi không thể đi trộm một trái tim không phải của mình……" Nàng cơ hồ là lập tức biện hộ cho Lâm Kiệt Sinh.

"Vì sao không thể? Hắn tham dự việc thiết kế trái tim nhân tạo, hắn hiểu được nó có giá trị bao nhiêu……"

"Dì của tôi rất giàu, anh họ từ nhỏ không phải lo ăn lo mặc, hắn không thể vì lợi làm ra loại sự tình này!" Nàng ngắt lời hắn.

Hắn híp mắt lại, cười lạnh: "Đối với một số người, danh so với lợi quan trọng hơn, vì nổi danh, có thể không từ thủ đoạn."

"Đủ rồi! Trừ phi tận mắt tôi chứng kiến, nếu không tôi sẽ không dễ dàng tin lời anh." Đúng vậy, Diêm Quýnh nhất định là trí tưởng tượng quá phong phú, mới có thể lên án không chút căn cứ.

Hắn lạnh mặt nhìn chằm chằm nàng, không hiểu vì sao mình lại lo cho nàng? Sự sống chết của người khác luôn không liên quan đến hắn, Đông Tâm Ngữ cho dù bị giết, cũng không phải trách nhiệm của hắn.

"Nếu không tin, vậy thì biến! Chạy về chỗ Lâm Kiệt Sinh, tận mắt nhìn hắn đang làm gì, đi mà làm chuột thí nghiệm của hắn. Tôi chờ nhìn hắn đem em chỉnh "không ra hình người"." Hắn chỉ vào cửa, cuồng nộ quát.

"Anh……" Nàng co rúm lại lui về phía sau từng bước.

"Tiện thể về nói cho Lâm Kiệt Sinh, ta Diêm Quýnh đã muốn cái gì là không thể không lấy được, tốt nhất phải chuẩn bị tâm lý." Hắn trong mắt hiện lên một tia âm ngoan.

"Anh…… Rốt cuộc là ai?" Một tiểu thuyết gia bình thường tuyệt đối không có dạng này, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Tôi là ai? Em không phải sớm biết rồi sao?" Hắn nheo mắt cười lạnh.

"Không, tôi không biết, trừ thân phận tác giả tiểu thuyết kinh dị, tôi hoàn toàn không biết gì cả." Nàng trong lòng khẽ run.

"Biết lai lịch của tôi thì không ai có thể sống sót, khuyên em đừng quá tò mò, nếu không mạng em cũng không dài……" Hắn lạnh giọng cảnh cáo.

"Nhưng……"

"Mau cút! Nếu không đi tôi sẽ đem em xé rách!" Hắn lành lạnh nói xong giơ tay phải lên, chậm rãi co duỗi các đốt ngón tay, phát ra tiếng "Tạp, tạp" dọa người.

Nàng đột nhiên ngây dại giống bị sét đánh!