Chiến Tranh Lạnh Cùng Anh Chồng Bá Đạo

Chương 7-1



Tả Thiên mang Khương Lai trở về nhà: "Khương Lai, em xác định đêm nay thật sự muốn ở lại đây?"

Đương nhiên không phải ở lại một cách đơn giản như vậy, phương diện này bao hàm cái gì trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng.

Giọng điệu của Khương Lai không phải muốn gây sự, chỉ là một mực nghiêm túc: "Đúng, trừ khi anh đổi ý."

"Làm sao anh có thể hối hận đây?" Là anh sợ cô hối hận.

Đây là lần đầu tiên Tả Thiên biết mình cũng có thời điểm không quả quyết như vậy, anh không muốn cùng Trương Thiến phát sinh quan hệ là vì anh không muốn, anh không muốn cùng Khương Lai tiến thêm một bước thân mật, là vì sợ hãi nếu như hai người họ không thể quay về giống như lúc ban đầu, sẽ làm cho cô bị tổn thuơng hơn nữa, đây là điều anh không muốn thấy nhất, cho nên mới luôn xác nhận mãi.

Tả Thiên thở dài, dứt khoát kéo cô lại gần, dùng hành động bày tỏ nội tâm chân thực nhất, cái miệng nhỏ của cô mặc cho anh nếm bao nhiêu lần, vẫn là hương vị ngọt ngào như vậy.

Khương Lai chưa bao giờ kháng cự mật với Tả Thiên, đương nhiên lập tức hé miệng nghênh đón anh xâm nhập, Tả Thiên cũng không khách khí với cô, bắt lấy cơ hội lập tức công thành đoạt đất, ngậm lấy đầu lưỡi của cô vừa liếm vừa mút, thăm dò tất cả các ngóc ngách trong miệng cô.

Khương Lai bị hôn đến choáng váng, hai chân như nhũn ra, may mắn Tả Thiên vươn tay ra đỡ hông của cô, cô mới không vô lực trượt ngã trên mặt đất.

"Đi, chúng ta đi ***."

Tác giả để là ba dấu sao đi đâu mn tự biết rồi đấy-----)

Những tiếng phát ra mỗi khi hai người tách nhau ra, Khương Lai vốn không nghe hiểu được, chỉ cảm thấy hơi thở mãnh liệt xẹt qua lỗ tai, như là bị điện giật, sau đó là một trận trời đất quay cuồng, thân mình bỗng nhiên bị Tả Thiên ôm ngang lấy, bước nhanh vào phòng ngủ.

Thời điểm cơ thể bị ném lên giường, đôi môi mỏng cũng đè ép xuống dưới một lần nữa, giống như cả hai đều là những đứa trẻ, mà trong miệng đối phương lại là nước miếng rất ngọt rất kỳ diệu, hai người liều mình mút vào, thỉnh thoảng cũng dành thời gian để thở, hai đôi môi tách ra mang theo sợi tơ bạc, ở dưới ánh đèn lóe sáng lên.

"Tả Thiên, Tả Thiên, em yêu anh."

......

Tả Thiên nhớ Khương Lai là lần đầu tiên, không thuận theo nội tâm ***, lòng tham không đáy tiếp tục đòi lấy, mà ôm cô cùng đi tắm rửa, có lẽ anh *** thật sự làm đủ, ngâm mình trong nước nóng một lúc, Khương Lai vốn mệt mỏi muốn ngủ cũng khôi phục tinh thần, nghiêng đầu lại hôn Tả Thiên.

Tả Thiên im lặng để cho cô hôn, một bàn tay ngăn lại người phụ nữ không an phận này, một bàn tay cầm vòi hoa sen thay cô rửa đi bọt sữa tắm trên người, Khương Lai lại đối với đầu gỗ là anh hết sức bất mãn, vươn tay sờ soạng ngực Tả Thiên, những ngón taymềm mại đùa giỡn hai điểm trước ngực anh, sau đó một ngón tay động vào thứ có chút thần kì.

Tả Thiên không kìm lòng được phát ra một tiếng rên trầm thấp.

"Thì ra chạm vào nơi này, anh cũng sẽ có cảm giác." Khương Lai giống một đứa bé vừa phát hiện ra kho báu, sử dụng hai tay, càng thêm hưng trí bừng bừng đùa bỡn hai điểm trước ngực.

Có chút cứng rắn, giống như hạt đậu nho nhỏ, bị đụng chạm rất nhẹ nhàng mà ***, thật sự là đáng yêu.

Thân thể Tả Thiên căng cứng, người phụ nữ này *** ngón tay giống như những phím đàn piano, tuyệt đẹp mà lại khờ dại châm ngòi thổi gió ở trên người anh, một lần lại một lần trêu chọc dục vọng của anh.

"Đủ rồi."

Khương Lai nâng đôi mắt to có chút mờ mịt nhìn anh, có lẽ do ngâm lâu trong nước nóng, khuôn mặt trở nên hồng nhuận mà bình thường ít khi nhìn thấy, "Anh không thoải mái sao? Nhưng lúc anh làm vậy với em, em cảm thấy rất thoải mái, hay là lực tay em không đủ?"

Tả Thiên bị chọc cho tức đến vô lực, nghĩ bản thân mình một hồi khắc chế dục vọng mà người ta cũng không cảm kích, còn mang vẻ mặt vô tội khiến anh giận sôi máu, anh cầm lấy vòi hoa sen phun thẳng vào mặt Khương Lai, Khương Lai bị phun trở tay không kịp, uống vài ngụm nước, trong màn sương mù phát ra tiếng nức nở như mèo kêu.

Chung quy lại Tả Thiên vẫn không đành lòng, ném vòi hoa sen, lấy khăn mặt lau mặt cho Khương Lai, "Biết sai lầm chưa?"

Khương Lai trừng mắt nhìn, khí nóng trong phòng tắm tạo thành một màn sương mờ, qua màn sương ấy có thể nhìn thấy người đàn ông này có đôi chân thon dài, cơ bắp rắn chắc của anh cũng không phải là khoa trương, ôm trọn lấy khung xương, đường cong có thể nói là hoàn mỹ, lúc hai người thân mật nhất, anh cũng không hoàn toàn cởi hết quần áo, đến bây giờ cô mới hoàn toàn thấy thân thể của anh, hết sức chân thực, nhất thời không nhịn được nhìn đắm đuối.

Tả Thiên nhìn cô đang si ngốc nhìn thân thể mình, có chút giống bộ dáng của chú chó nhỏ khi thấy xương, không khỏi một trận ***, nhưng mà anh cũng lười so đo với cô, lấy khăn tắm lau khô thân thể hai người, sau đó ôm cô trở về giường.

Dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua hoan ái như vậy, một hồi ngả lưng xuống giường, mí mắt Khương Lai cũng sắp không chống đỡ được, nhưng cô vẫn có chút luyến tiếc nhắm mắt lại, hai tay giữ chặt lấy cánh tay Tả Thiên, giống như sợ lúc mình không chú ý, Tả Thiên sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cô.

"Đêm nay em cũng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt để khôi phục thể lực, ngủ đi." Tả Thiên nhìn thấy cô rất mệt mỏi, vẫn còn cậy mạnh để tỉnh táo, thật sự có chút không thể lý giải.

Khương Lai ***: "Không cần."

"Vì sao?"

"Bởi vì đêm nay rất tươi đẹp, mười hai năm trước cũng là như vậy, khi đó em cũng vui vẻ đến trong mơ, thế nhưng giấc mơ còn chưa hết, anh đã biến mất trong đó, em chán ghét loại cảm giác này."

Khương Lai nhớ lại tâm tình lúc đó, tay chân nhất thời lạnh như băng, nhất thời nhích lại gần Tả Thiên hơn.

Tả Thiên nghe xong rất đau lòng, thống hận chính mình để lại bóng ma cho Khương Lai lớn như vậy, anh vươn tay ôm lấy Khương Lai, "Hiện tại em còn có cái gì phải sợ? Em biết hết mọi hành động của anh, bây giờ còn nằm trong nhà của anh, chạy trốn sao, cho dù anh thật sự muốn trốn, cũng không trốn thoát khỏi bàn tay của em."

Khương Lai nghĩ lại cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, trong lòng Tả Thiên tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh đắm mình vào trong mộng đẹp, mãi đến khi Tả Thiên nghe được hô hấp vững vàng của cô mới yên tâm ngủ.

Khi Tả Thiên tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu trắng, lười biếng vẽ lên màu vàng cho cả căn phòng, người bên cạnh đã sớm không thấy, anh cảm thấy có chút mất mác, anh xoa mặt mình, mơ hồ còn có thể cảm nhận được hương vị chỉ thuộc về Khương Lai.

Có lẽ bởi vì không có người phụ nữ kia ở đây nên mới cảm thấy lạnh lẽo thế này, trải qua một đêm hưởng thụ, Tả Thiên cảm thấy tinh lực dư thừa, cả người sảng khoái, anh thu dọn gọn gàng rồi rời giường, ném ga chứng kiến hai người hoan ái vào máy giặt, sau đó xoay người định ra ngoài ăn thì nhìn thấy trên bàn cơm có sandwich cùng sữa đã được bày sẵn.

Anh đến gần, trên bàn ăn có tờ giấy nhỏ, sở nghiên cứu họp, em đi trước.

Lời nói ngắn gọn trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô búp bê xinh đẹp kia, giống hệt như tính cách lạnh nhạt của cô, hôm qua khi cô bị thuần phục dưới thân thể anh, khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt nhắm chặt, bộ dáng lông mi run rẩy hình như càng thêm đáng yêu một chút, nghĩ đến biểu hiện này chỉ mình anh thấy được, trong lòng Tả Thiên có một loại thỏa mãn không nói nên lời, giống như chiếm được món quà bí mật.

Khương Lai vốn nghĩ rằng sau khi hai người phát sinh quan hệ, tình cảm sẽ gia tăng, nhưng mà những chuyện sau đó không chiều theo ý người, thời gian hai người ở chung giảm bớt rất nhiều, nếu không phải cô thu xếp hành lý của mình, công khai chuyển vào phòng ngủ của Tả Thiên, rất có thể hai người bọn họ vài ngày cũng không thấy mặt nhau.