Chiến Tranh Lạnh Cùng Anh Chồng Bá Đạo

Chương 2-3



Khương Thi tràn ngập lửa giận nhất thời tiêu tán không còn một mảnh, đâu còn hơi sức mà tức giận ,lòng tràn đầy bất đắc dĩ .

Tả Thiên nâng cằm Khương Lai lên, thừa dịp cô chưa kịp chuẩn bị hôn một cái. Khương Lai cũng không rõ vì sao, khi mà môi Tả Thiên lướt qua cô cảm thấy vừa mềm vừa ngọt , còn ngọt hơnso với kẹo đường.

"Cậu cảm thấy bẩn sao?"

Khương Lai ngơ ngác ***.

Tả Thiên mỉm cười: "Vậy đi qua hôn ba ba một cái đi."

Khương Lai ngây người một lát rồi ngoan ngoãn đi về phía cha, Khương Thi mừng đến muốn khóc, ngồi xổm người xuốngnhìn con gái đi tới, ởtrên mặt mình hôn một cái.

Đây là nụ hôn đầu tiên từ khi Khương Lai không còn nhỏ dành cho Khương Thi, làm Khương Thi kích động như điên, vừa định ôm lấy con gái biểu lộ sự mừng rỡ thì Khương Lai đã vội chạy đến bên Tả Thiên, kéo người cậu xuống.

Tả Thiên bị bị đập đau đến nỗi phát ra tiếng kêu, Khương Lai cũng đau đến nước mắt lưng tròng, chất lỏng trong suốt dính ở trên lông mi dài, ở dưới ánh đèn nhìnsáng như pha lê, "Thật xin lỗi."

Tiếng kêu xin lỗi thực bất đắc dĩ, vẫn nghĩ là muốn cường hôn cậu mà không cẩn thận làm cậu bị đau rồi ! Tả Thiên sờ sờ môi, không biết nên đáp lại cái gì, nhưng nhìn bộ dáng Khương Lai cố tỏ ra trấn định, vươn tay sờ sờ đầu của cô, "Không đau, không quan hệ." Nghe Tả Thiên nói như thế, Khương Lai đột nhiên vọt vào trong ngực cậu.

Ôi! Xương sườn bị đập vào đến phát đau nhưng Tả Thiên vẫn cố nhịn đau, vươn tay ôm bả vai Khương Lai, cô nhóc này thoáng nhìn qua thìim lặng nhưng làm việc đứng lên đều hấp tấp, khí lực cũng lớn, thật sự là làm cho người ta hao tổn tâm trí.

Khương Thi nhìn bộ dáng một lớn một nhỏ ôm nhau, trong lòng hơi có chút ghen tị, nhưng phần nhiều là thoải mái, thật sự là kỳ quái, một người xa lạ lại có thể mang đến nhiều cảm xúc như vậy.

Ngày thứ tư, Tả Thiên muốnđi Tây Môn quán để thăm thú, hành trình này xem ra cũng tương đối nhẹ nhàng, vì thế cậu nói với Khương Lai .

Khương Lai mắt sáng rực lên: "Tôi cũng muốn đi, nhưngcậu đợi tôi một chút, tôi phải đem cơm trưa nấu cho ba đặt ở trong tủ lạnh."

Tả Thiên câm nín, "Để cho chú ấy ăn cơm ở ngoài không được à , bây giờ là kì nghỉ hè của cậu thì cậu có thể làm thứ gì mình muốn ,chú ấy không tự lo cho bản thân được sao?"

Khương Lai nhìn sang Khương Thi đang bước vào thư phòng, đối với hai người nhắm mắt làm ngơ, "Trước kia khi phải đi học tôi cũng làm sẵn cơm cho ba đặt trong tủ lạnh, ba không thích ăn đồ bên ngoài, nếu tôi không làm, ba sẽ nhịn đói cả một ngày."

Có người cha như thế sao? Tả Thiên nghe vậy thiếu chút nữa nổi giận, cậu rốt cục
cũng biết cô bé này vì sao lại có tính cách như vậy, rõ ràng là bị người cha hoàn toàn không có tính tự giác bức đến mức này.

Cảm giác được Tả Thiên không vui, tưởng cậu không muốn chờ mình, Khương Lai đứng dậy từ trên ghế, "Cậu cờ tôi một lát là được rồi, tôi sẽ ra nhanh thôi." Bóng hình nho nhỏ nhanh chóng chạy vào phòng bếp.

Khương Lai rất ít khi ra ngoài, lần này ra ngoài còn có ý nghĩa lớn hơn những lần trước đây, có lẽ bởi vì tính cáchcô lạnh nhạt, rất ít bạn bè thân thiết, đôi khi cũng có bạn rủ cô ra ngoài chơi, nhưng cô lo lắng cho cha ở nhà ăn uống không cẩn thậnnên luôn từ chối không lí do.

Mà cái người gọi là cha kia lại cố tình làmột nhà thiết kế rất kén ăn,hứng thú mỗi ngày là làm sao đấu khẩu cùng con gái để được ngủ nướng thêm một chút.

Khó được có ngày không có vướng bận gì có thể ra ngoài, lại cóTả Thiên đi cùng, tâm tình Khương Laigiống như được ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu qua, sáng lấp lánh .

Tả Thiên cũng không quên ở trên khuôn mặt lạnh nhạt của cô nhóc tìm thú vui mới.

"Ăn kem phải dùng mũi để cảm nhận vị ngọt mát lành, như thế mới vui thích."

"Đi trên đường ngẫu nhiên phải dùng cả tay và chân để nhận biết thứ mới,như vậy mới giúp mở mang đầu óc.”

"Khi rảnh rỗi cũng có thể tán gẫu cùng người khác, cậu sẽ phát hiện qua bóng hình của một người cũng có thể nói lên một vài điều về vận mệnh của người đó!."

Khương Lai rõ ràng là cô bé thông minh, nhưng lại đối với những câu nói đùa của Tả Thiên lại rất tin tưởng ,không chút nghi ngờ, Tả Thiên im lặng chống cằm nhìn Khương Lai ăn kem bị dính lên mép cùng mũi, rốt cục nhịn không được cười ha hả.

"Sao vậy?" Hoàn toàn không biết mình bị trêu đùa,Khương Lai quay sang nhìn Tả Thiên.

Tả Thiên cười đến đau bụng :"Khương Lai ,hiện giờ cậu rất đáng yêu!."

Khương Lai nghiêm túc phản bác, "Tôi lúc khác không đáng yêu sao!" Cô chính là người duy nhất khi nói chuyện luôn mang khuôn mặt lạnh lùng.

Tả Thiên sửng sốt một hồi, Khương Lai đã thành công làm cho cậu cười té ghế.

Mà Khương Lai vươn đầu lưỡi liếm vết kem trên mũi, hương vị ấy,rất ngọt.

Tối hôm đó Tả Thiên tắm rửa xong đi ra, Khương Lai ngồi ở bên giường nhìn cậu , hai chân cô tinh tế đu đưa lúc ẩn lúc hiện, như được chạm từ ngọc mà thành.

"Ngày mai chúng ta câu cá đi?"

Tả Thiên ngơ ngẩn: "Câu cá?"

Khương Lai lắc lắc chân mình: "Tôi gần đây vẫn đi giầy thể thao."

Tả Thiên cúi đầu, lúc này mới phát hiệnphía trên đầu giường có một đôi giày chơi bóng, có lẽ bởi vì cậu quá mức chú ý đến biểu tình biến hóa của Khương Lai nên không có chú ý tới giầy của cô.

"Cũng tốt." Không thểngờ cô còn nhớ rõ cậu nói hươu nói vượn, cô nhóc này rốt cuộc muốn cho cậu bao nhiêu kinh hỉ đây, chỉ là...... Tả Thiêngãi gãi đầu :"Chúng ta sau hãy nói, ngày mai tôi muốn rời Đài Bắc."

"Ngày mai?"

Khương Lai có chút phản ứng không kịp, ngơ ngác nhìn thiếu niên lười biếng cầm máy sấy đưa đưa cho cô: "Đúng rồi, chỉ chớp mắt đã qua năm ngày rồi, thời gian trôi nhanh quá!”

Khương Lai không yên lòng giúp cậu sấy tóc, tâm phập phồng như chìm nổi ở trong nước, rốt cuộc vẫn không thể làm mình an tâm được ,rõ ràng là lừa đảo, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo......

"A a a...... Đau......"

Tiếng kêu đau của Tả Thiên đem hồn phách Khương Lai trở về, cô sợ hãi phát hiện ra tóc Tả Thiên bị cuốn vào trong máy sấy , một cỗ mùi khét rất nhanh tràn ngập căn phòng.

Khương Lai vừa vội lại vừa sợ, nhất thời nghĩ không ra biện pháp giải quyết, nghe thấy Tả Thiên nhe răng trợn mắt nói: "Kéo ,kéo."

Khương Lai phảng phất như được đặc xá ,ném máy sấy bỏ chạy. Bị ném đi không thương tiếc như vậy, máy sấy rơi bộp xuống đất, cùng lúc đó vang lên kêu đau thất thanh củaTả Thiên.

Đến khi Khương Lai cầm kéo hớt hải chạy lại, Tả Thiên dùng ánh mắt mang theo lệ quang nhìn cô chằm chằm, chỉ chỉ vào máy sấy đang thổi làm tóc bay phấp phới, "Thôi khỏi cần,cứ để nó cuốn hết đi!”

Khương Lai bối rối vì bản thân lạimắc phải chuyện tốt, nàng ảo não cắn môi, nước mắt bắt đầu ở trong hốc mắt đảo quanh, Tả Thiên sờ sờ da đầu còn đau chưa hết, tiến lên ôm Khương Lai, "Quên đi, cháy hết tóc cũng vô dụng, rút bớt việc."

"Là tại tôi, là tôi đã làm cháy tóc của cậu......" Khương Lai càng nghĩ càng khổ sở, ở trước mặt mọi người cô luôn là cô bé thông minh hiểu chuyện, không biết vì sao chỉ cần gặp phải chuyện của Tả Thiên cô lại sai lầm chồng chất? Cô nhất định sẽ bị chán ghét.

Tả Thiên thở dài, rõ ràng mình mới là người bị thương tổn, nhưng dù sao cậu cũng là người mềm lòng, không thể để Khương Lai mang bộ dáng khổ sở như vậy, giống như khi cô không vui vẻ tâm tình cậu cũng trở nên trầm trọng, "Không sao đâu, tôi nhiều tóc, mất đi mấy sợi cũng không sao đâu, tôi còn muốn cảm ơn cậu đã giúp tôi sấy tóc, sau khi sấy tóc, mấy ngày nay tôi ngủ rất ngon đấy!."

Khương Lai bán tín bán nghi, "Thật sự?"

Tả Thiên dùng sức gật đầu, "Thật sự."

Khương Lai nhìn cậu, "Cậu không ghét tôi?"

Tả Thiên buồn cười vuốt tóc Khương Lai : "Làm sao có thể ghét cậu đây, tôi còn rất thích cậu đấy!."

Khương Lai nghe vậy thiếu chútnữa tim ngừng đập, qua một lúc lâu mới trở lại trạng thái bình thường, cô thẹn thùng chui vào trongchăn, Tả Thiên cũng không quá mức để ý đến tâm tình rối rắm phức tạp của cô nhóc ,nghĩ đến điều này đại diện cho việc cậu đã an ủi được Khương Lai, tâm tình thoải mái tắt đèn, định đi nghỉ ngơi.

"Ngủ ngon."

Không biết qua bao lâu, cái đầu nho nhỏ trong chăn vụng trộm chui ra, dưới ánh trăng màu bạc,Khương Lai thấy thiếu niên tuấn tú tốt đẹp đó vẫn giống như trong hồi ức về buổi đầu gặp mặt.

Cô mê muội vươn tay lướt qua mắt cậu, ánh mắt này luôn phảng phất ý cười, vừa nhìn qua đã bị say mê ngơ ngẩn.

"Tôi cũng thực sự rất thích cậu, tôi năm nay mười tuổi, cậu mười tám, chờ tôi lớn lên, chúng ta ở cùng một chỗ được không? Tôi thật sự rất thích cậu đấy!." Thanh âm rất nhỏ nhẹ vang lên khe khẽ trong phòng, Khương Lai thật cẩn thận ở trên môi Tả Thiên nhẹ nhàng chạm vào một chút rồi nhanh chóng dời đi.

Đáy lòng bùm nhảy loạn, Khương Lai khẩn trương đem thân mình nhét vào ổ chăn,cô sợ tiếng tim đập rộn ràng của mình sẽ làm vương tử âu yếm bị đánh thức.

Ngủ ngon, Tả Thiên của tôi.

Dưới ánh trăng màu bạc, có một cô bé đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, đến cả khóe môi cũng hơi hơi giơ lên.

Tả Thiên mở mắt, ánh mắt phức tạp dừng ở trên người cô nhóc đang nằm mơ mà khóe miệng cũng nhếch lên, lông mi dài thỉnh thoảng khẽ động đậy, giống như công chúa Bạch Tuyết đang ngủ say, cô ngủ sâu nhưng cũng rất an ổn, khóe miệng hơi hơi giương lên làm người ta rất muốn biết cô đang mơ giấc mơ đẹp như thế nào.

Ánh mắt Tả Thiên lưu chuyển một chút sau đó dứt khoát dời đi, cậu xốc chăn lên, ở dưới ánh trăng mặc quần áo, sau đó bước đi.

Khụ!Thực sự xl mn về cách xưng hô của 2 nv chính .TT hơn KL 8 tuổi nhug mình lại để cách xưng hô cậu-tôi tại lúc đầu mih ko để ý lúc sau mới biết nhug đã trót dại nên lười sửa với lại mình nghĩ tính cách KL khá lạnh nhạt nên gọi như vậy có hơi ki cục chut nhug thôi mn bỏ qua nhé!!!

Mười hai năm sau.

Thành phố Đài Bắc ,một tiệm ăn nhanh nhiều người rất náo nhiệt.

"Này, cậu nhìn về phía bên trái xem, chị của cô bé kia rất được phải không?." Phan Dương chép chép miệng.

Tả Thiên trong tháng này mới từ nước Mĩ trở về, đảm nhiệm công việc phó giáo sư ở đại học, Phan Dương là đồng sự cùng khoa của anh, hai người tuổi xấp xỉ, không đến vài ngày đã trở nên thân thiết.

Tả Thiên liếc mắt một cái, ngồi bên kia là một cô bé khoảng chừng mười tuổi, để tóc ngắn ngang vai, vừa nhìn đã làm người ta yêu thích, chỉ là cô bé đang im lặng cúi đầu ăn sợi khoai.

"Chị của cô bé đang xếp hàng, đếm ngược từ người thứ hai, cô gái tóc buông dài kia kìa."

Lấy thị giác của Tả Thiên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêng của cô gái tóc đen dài kia, nước da của cô so với em gái càng thêm trắng sáng hơn,cánh mũi nho nhỏ mười phần kiên định, giống như đang ám chỉ cá tính của cô, cô gái này cùng cô bé đang im lặng ăn kia thật sự có vài phần rất giống.

Tả Thiên quay đầu lại nhìn Phan Dương, "Đúng vậy, nhưng phía trước cũng có mấy nữ sinh đang mua đồ, tại sao lại cố tình coi trọng cô ấy?"

Phan Dương nghe thế thấy rất thú vị, hưng trí bừng bừng giải thích: "Cậu không biết đấy thôi, cô gái này không chỉ có bộ dáng xinh đẹp, chỉ số thông minh cũng rất cao,tại thời điểm hai mươi mốt tuổi đã hoàn thành chương trình học thạc sĩ chuyên ngành hóa học, thời điểm tốt nghiệp đã thuận theo tự nhiên vào viện nghiên cứu, ba tháng trước, cô ấy còn ở trường học của chúng ta giảng dạy một buổi, lời nói ngắn gọn súc tích, đến bây giờ bản thân tớ còn rất ấn tượng đấy."

Tả Thiên nhướn mày buồn cười nhìn anh, "Cậu cảm thấy hứng thú?"

Phan Dương gãi gãi đầu, "Tớ hai mươi lăm tuổi mới lấy được bằng thạc sĩ, hiện tại cũng không còn khát vọng mãnh liệt gì nữa, cô ấy lại là người sống có nguyên tắc, có cá tính, khẳng định là đáng để chú ý."

Ý tứ này rõ ràng là có hứng thú.

Tả Thiên cười vỗ vỗ bả vai Phan Dương, "Được rồi, đừng bày ra cái vẻ mặt đó nữa, tớ đi giúp cậu xem xét ý tứ của người ta, nếu hoa đã có chủ, có thể làm cậu sớm hết hy vọng, nếu còn là người độc thân, thì cậu cứ việc thoải mái làm quen." Nói xong liền bướctớichỗ ngồi của cô bé đang cắm cúi ăn.

Tả Thiên gõ gõ vào bàn, cô bé đang im lặng ăn cơm ngẩng mặt lên, "Có việc gì sao ạ?"

Vừa rồi cô bé cúi đầu ăn làm Tả Thiên không để ý lắm, bây giờ nhìn thấy toàn bộ diện mạo của cô bé làm cho Tả Thiên lắp bắp kinh hãi,khuôn mặt kia giống như một khuôn mặt đã từng quen biết đang trong trí nhớ của anh ùa về, khuôn mặt của cô bé này và khuôn mặt trong trí nhớ thật rất giống nhau.

"Cháu tên là gì? Chú nhìn cháu rất quen mắt." Rõ ràng là mạo muội, nhưng Tả Thiên có một chút cảm xúc không khống chế được, chưa kịp suy nghĩ thì câu hỏi đã bật thốt lên.

"Cháu hiện tại chỉ có mười tuổi." Cô bé lạnh nhạt trả lời một câu, ngụ ý chính là mời chú muốn bắt chuyện cũng nên chú ý đến đối tượng một chút.

Tả Thiên nhíu mày, "Chú biết, nhưng chú thích bồi dưỡng từ nhỏ."

Cô bé lạnh nhạt liếc mắt xem thường, "Ghê tởm." Nói xong cúi đầu tiếp tục ăn, mặc kệ Tả Thiên gõ bàn hay nói chuyện như thế nào cũng không buồn quan tâm.

Tả Thiên có cảm giác thất bại, anh còn tưởng rằng bản thân mình thuộc loại người được cô bé hoan nghênh cơ đấy .

"A...... Tả Thiên?" Tiếng kinh hô đột nhiên phát ra từ bên cạnh, Tả Thiên quay đầu lại, lúc này mới phát hiện người chị gái của cô bé đã mang đồ ăn lại bàn họ ngồi, bởi vì quá kích động mà trên mặt bàn ăn côca đã tràn hết ra.

"Cô quen biết tôi?" Trong ấn tượng của Tả Thiên không có người nào như thế.

Nghe thấy câu trả lời của anh, sắc mặt cô gái tóc đen dài đối diện lập tức thay đổi, từ chỗ bàn ăn hung hăng bước tới bên Tả Thiên, túm lấy cổ áo của anh, " Anh vậy màkhông nhớ em?"

Khi hai người đứng gần nhau, Tả Thiên đối diện với cặp mắt trong suốt hắc bạch phân minh, giống như nước chảy ra từ khe núi, anh nghĩ đến cô bé giống như đã từng quen biết, bừng tỉnh đại ngộ, "Khương Lai?"

Cô gái tóc đen dài nghe thấy hai chữ này, giống như bị ủy khuất lớn nhào vào trong lòng Tả Thiên, bởi vì sức lực quá lớn, Tả Thiên lảo đảo vài bước sau đó mới ổn định đứng vững, cái tính hấp tấp này thực ra không thay đổi bao nhiêu ,anh thấy kinh ngạc nhưng cũng hơi vui mừng, thì ra cảm giác được người khác nhớ đến cũng không quá xấu.

Phan Dương ở một bên nhìn xem lại bừng bừng lửa giận, còn tưởng rằng bạn tốt không chống lại được ma lực của cô gái tóc đen dài, tức giận định lại chỗ Tả Thiên tính toán, "Buông cô ấy ra, cô ấy không phải đối tượng để cậu có thể tùy tiện chơi đùa."

Bên thái dương Tả Thiên nhỏ một giọt mồ hôi, những lời này hơi quá đáng, rõ ràng là người ta chủ động yêu thương nhung nhớ mình Phan Dương cậu cũng thấy, lại miễn cưỡng muốn lừa mình dối người, bẻ cong sự thật cũng thôi đi, lại còn nói là tùy tiện chơi đùa người khác, có kiểu gạt người như vậy sao?

Khương Lai nghe thấy vậy muốn bạo phát, cô đẩy Tả Thiên ra, một đôi mắt lóe lên lệ quang hung hăng trừng anh, "Tùy tiện chơi đùa? Anh chơi đùa rất nhiều cô gái?"

Tả Thiên thở dài ai oán nói : "Nếu anh nói không em sẽ tin tưởng sao?"

Khương Lai nhìn anh một lúc lâu, có lẽ bị khuôn mặt thành khẩn làm cho rung động, có chút bình tĩnh lại, một bên Phan Dương lại bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa, "Đừng để bề ngoài của cậu ta đánh lừa, anh là đồng sự của cậu ta, tận mắt chứng kiến cậu ta một tuần đổi một người bạn gái, thỉnh thoảng nửa đêm còn đi ra ngoài quán ăn đêmđể tìm kích thích."

Tả Thiên lập tức cho Phan Dương một ánh mắt nhanh chuẩn sắc như dao.

Phan Dương bất vi sở động, vì mỹ nhân, tiếp tục dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào bôi đen bạn tốt của mình, "Chỉ cần là người làm việc cùng bọn anh, là giống cái, hầu nhưkhông có một người nào tránh được ma chưởng của cậu ta, vài sinh viên còn bị cậu talàm lớn bụng......" Phan Dương nói liên miên không ngừng.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn bọn họ.

Thật là sơ suất, cho đến hôm nay Tả Thiên mới hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này.

Mà Khương Lai ban đầu sắc mặt xanh mét, hết xanh lại đen, từng đợt sát khí hướng về phía Tả Thiên,Tả Thiên bỗng nhiên có dự cảm rất không tốt, ngay cả Phan Dương một bên thuận miệng bịa chuyện cũng không nhịn được hạ thấp âm thanh.

Chỉ thấy Khương Lai một đầu tóc đen, cầm tay cô bé đang ăn khoai ngồi yên lặng kéo đến trước mặt Tả Thiên, "Mang thai em cũng mang thai, hừ, nhưng mà anh đừng dùng thủ đoạn đểđối phó những người con gái khác ra để đối phó với em, ngay cả đứa bé em cũng sinh rồi, anh phảiphụ trách với mẹ con em."

Như sét đánh ngang tai,khóe miệng Phan Dương run run, "Em, em mới chỉ có hai mươi hai tuổi?"

Khương Lai trừng anh, "Có ý kiến?"

Phan Dương nhìn cô bé mười tuổi đứng bên cạnh, lại nhìn thiên sứ trong lòng mình, rốt cục không chịu nổi đả kích mãnh liệt như sóng lớn này, bụm mặt lệ tuôn rờiđi.

Tả Thiên có thể coi như trấn định, dù sao loại chuyện này bản thân mình có làm hay không anh rõ ràng nhất, anh bất đắc dĩ cười, "Khương Lai, đừng nói giỡn nữa, không buồn cười chút nào đâu!”

Khương Lai ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, "Ai nói em ở đây nói giỡn." Cô vỗ bả vai của cô bé, "Noãn Noãn, kêu cha."

Cô bé im lặng nghiên cứu Tả Thiên một hồi, không ngờ cũng kêu một tiếng: "Cha."

Tả Thiên có chút cười không nổi, "Khương Lai, lúc ấy em mới chỉ có mười tuổi, anh tại sao lại không cố kị mà làm ra chuyện không phải với em.”

Khương Lai sửa lại lời anh, "Anh hôn em."

Tả Thiên phảng phất bắt được một tia hi vọng, "Đúng rồi, anh chỉ hôn em, chỉ có hôn môi chắc là không thể sinh ra đứa nhỏ."

Khương Lai lạnh lùng bác bỏ: "Ai nói hôn môi không thể sinh đứa nhỏ, em nói có thể là có thể, dù sao đứa nhỏ cũng ở đây, anh nói gì cũng vô dụng, phải phụ trách với em."

Lời này rõ ràng là ngụy biện, nhưng người ta đã cắn chặt khớp hàm không buông lỏng, vậy nên Tả Thiên đến một biện pháp cũng không có.

Tả Thiên còn muốn nói thêm cái gì, lại nhìn thấy Khương Lai chìa tay trước mặt anh, "Di động."

Có lẽ vì thái độ của Khương Lai quá mức đương nhiên, khí thế cũng đủ mạnh, Tả Thiên thật sự đưa điện thoại của mình cho Khương Lai, đầu tiên Khương Lai nhập số điện thoại di động của mình vào điện thoại của Tả Thiên, sau đó lưu lại rồi gọi đến điện thoại của mình, đợi đến khi nghe được điện thoại di động của mình kêu lên, mới trả lại điện thoại cho Tả Thiên.

"Cho anh thời gian một ngày để suy nghĩxem phải phụ trách với mẹ con em như thế nào, ngày mai cho em câu trả lời." Nói dứt lời cô cũng không quan tâm Tả Thiên nữa, lôi kéo cô bé bên cạnh một lần nữa ngồi xuống, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, hai người bắt đầu thưởng thức đồ ăn.

Tả Thiên mặc dù thấy là không sao cả, nhưng đối mặt với đủ loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khiển trách, tò mò, anh cũng không giữ nổi bình tĩnh, dui dụi mắt, anh nhanh chóng rời khỏi tiệm ăn nhanh.

Mười hai năm không thấy, cô nhóc vừa ngoan vừa lạnh lùng kia, tại sao lại biến thành người kiêu ngạo thô lỗ không phân rõ phải trái? Đều nói năm tháng thay đổi đời người, đúng là có vài phần đạo lý, Tả Thiên nằm sấp xuống bàn, nhìn đến hai chữ trong di động mà chợt ngẩn người.