Chiến Tranh Lạnh Cùng Anh Chồng Bá Đạo

Chương 10-2



Có một câu nói cho cùng, một người ngu xuẩn cũng không đáng sợ, đáng sợ là còn thiếu một dây thần kinh, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.

Tả Thiên cắt ngang lời cô, vuốt tóc cô: "Anh được em yêu thích sâu đậm như vậy, nguyện ý vì anh mà suy nghĩ thấu đáo, anh vinh hạnh còn không hết đấy."

Khương Lai vẫn tự nói với mình không được tiếp tục khóc, nhưng mà nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống, tí tách, thấm ướt hõm vai Tả Thiên.

Tả Thiên kéo Khương Lai từ trong ngực mình ra: "Lòng thật cứng, cho dù em khóc, em làm sai chỗ nào nhất định anh phải chỉ ra, thứ nhất có việc gì xảy ra cũng không được một mình gánh chịu, nếu anh là bạn trai của em, vậy thì em đừng cảm thấy phiền hà gì và cứ nói hết với anh; thứ hai không nên suy nghĩ bậy bạ buồn lo vô cớ, ai nói cho em ở trong môi trường có phóng xạ sẽ sinh ra đứa nhỏ quái thai, không nên nghe người ta nói vớ vẩn; thứ ba mong em tin rằng anh thực sự rất yêu em, việc anh yêu em như này, không liên quan đến việc em có thể sinh con hay không.”

Tả tiên sinh có trái tim cứng rắn càng nói giọng nói càng dịu dàng, cuối cùng giống như lời tâm tình nỉ non, nếu chỉ nhìn vẻ mặt của anh, sẽ mải mê nghe lời anh nói mà không cần quan tâm đến nội dung lời nói đó như thế nào.

"Thật sự?" Bởi vì Khương Lai quá mức vui mừng mà không thể tin.

Cô nghĩ sau khi ngả bài, Tả Thiên chắc chắn sẽ tức giận đến nỗi đạp cửa rời đi, nhưng mà sự tình phát triển theo hướng cô hoàn toàn không dám nghĩ tới, Tả Thiên không chỉ không trách cô, trái lại còn mang đến cho cô một trái bom ngọt ngào như vậy.

Hiển nhiên Tả Thiên hiểu sai ý, cam chịu gãi đầu: "Được, bị em nhìn thấu, thực ra anh cũng là một người ích kỷ, lần đầu tiên được người ta yêu thích sâu đậm như vậy, cho nên muốn nếm thử một chút tư vị của tình yêu một chút, anh hoàn toàn không vĩ đại như trong tưởng tượng của em, hoàn mỹ không sứt mẻ, rõ ràng anh không thể biết mình có thể dùng quan hệ ngang hàng để đối xử với em không, đã tùy tiện đồng ý với em, anh......"

"Không có, Tả Thiên ở trong mắt em chính là tốt nhất." Khương Lai ôm lấy bả vai Tả Thiên, một chữ một chữ phản bác nói: "Đối với em mà nói, không ở bên cạnh anh, em sẽ không vui vẻ, anh nguyện ý cho em một cơ hội để chứng minh tình yêu giữa em và anh, em vô cùng vui vẻ, vô cùng cao hứng!"

Đồng tử ướt sũng nước của Khương Lai phản chiếu hình ảnh của mình, nghiêm túc mà trong suốt, giống như anh là tín ngưỡng của cô, là duy nhất của cô, sinh mệnh của cô.

Từng mạch máu trong cơ thể Tả Thiên đều nhảy dựng lên, trái tim rất đau nhưng đau đến vô cùng sung sướng.

"Lai, anh......" Tả Thiên không kìm lòng được muốn hôn Khương Lai, lại bỗng xuất hiện một cánh tay ngăn trước mặt anh: "Lai, em sao vậy?"

Khương Lai trừng mắt nhìn, nước mắt còn vương trên lông mi lại ơi xuống: "Không được hôn em."

Lòng Tả Thiên như đang có thiên quân vạn mã gào thét chạy qua.

Khương Lai lại có thể, lại có thể cự tuyệt anh!

Tả Thiên thương tâm quay đầu sang một bên, càng xa Khương Lai hơn một chút: "Không phải em còn cái gì gạt anh đấy chứ?"

"Hả?"

Trong miệng Tả Thiên không rõ là tư vị gì: "Bằng không làm sao em không cho anh hôn em?"

Hậu tri hậu giác Khương Lai mới phát hiện có chỗ kỳ lạ: "Không phải, em......"

Tả Thiên trừng mắt nhìn cô, trên mặt cô gái nhỏ vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt to sưng đỏ, cái mũi và đôi môi hồng hồng, lại vô tội lại đáng thương, muốn tức giận cũng không có chỗ phát tiết.

Khương Lai vẫn đáng thương như vậy nhìn anh: "Thật xin lỗi Tả Thiên, em nói cho anh biết hết rồi, không có chuyện gì gạt anh."

Tả Thiên kiêu ngạo bĩu môi: "Anh không tin, bằng không em hôn anh đi.”

Khương Lai cắn môi, xem ra vẫn không muốn thỏa hiệp.

Tả Thiên nhéo lỗ tai cô lại không dám dùng sức, vân vê làm Khương Lai nổi lên một trận da gà: "Những thứ anh nói lúc nãy em nghe tai này rồi bỏ qua tai kia phải không, hai người kết giao quan trọng nhất là khai thông, khai thông biết chưa?"

Khương Lai ủy khuất nói: "Vừa rồi anh chưa nói khai thông."

Tả Thiên giận dữ nói: "Được rồi, coi như anh chưa nói qua, nhưng chúng ta rất vất vả mới giải quyết được vấn đề giữa ha người, không phải em lại muốn âm thầm gây chuyện nữa đấy chứ." Cả ngày hôm nay đã khiến anh rơi vào tình trạng kiệt sức, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Khương Lai đỏ mặt, cắn cắn môi rốt cuộc nói: "Bao cao su đã bị ném đi, vừa rồi không khí tốt như vậy, anh hôn em, em biết là mình chắc chắn sẽ hôn trả lại anh, em lại không tự chủ được, bị anh hôn đã muốn sờ thân thể anh, lúc trước vẫn như vậy, đầu óc sẽ trống rỗng, bây giờ em còn đang gần nguồn có phóng xạ, em......"

Tả Thiên chán nản với sức tưởng tượng của Khương Lai, nhưng không thể phủ nhận, chuyện Khương Lai lo lắng có thể xảy ra đến 80%, anh qua quýt làm bậy chính là người bất chấp tất cả.

Thấy Tả Thiên không nói gì, nghĩ đến chắc là anh tức giận, Khương Lai sợ hãi giữ chặt tay anh: "Không nên tức giận Tả Thiên, về sau em có chuyện gì, nhất định sẽ nói cho anh biết đầu tiên được không?"

Được đến hứa hẹn này thật là thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhưng Tả Thiên không hiểu đạo lý này tốt ở chỗ nào, anh cố ý thổi gió bên tai Khương Lai: "Không liên quan, không liên quan, chỉ một buổi tối mà thôi, tối hôm qua chúng ta cũng làm, anh tính qua, mấy ngày này là kỳ an toàn của em, không có khả năng chúng ta trúng thưởng được......"

Anh ấy biết cái gì gọi là kỳ an toàn sao, người đàn ông này vì phúc lợi nửa người dưới mà cái gì cũng nói ra, nhưng mà hết lần này tới lần khác Khương Lai vẫn mang bộ dạng này, bị Tả Thiên nài nỉ một chút, không biết như thế nào liền chạy tới *** đi.

Một buổi tối sẽ không có vấn đề? Nhưng trước đó thì đã có vấn đề lớn hơn rồi.

Vấn đề này Tả Thiên phát hiện ra ngay sau đó, sau một lần hoan ái vui vẻ anh ôm lấy Khương Lai nói? Thập Lai Lai, em có phát hiện ra điều gì không? Gần đây mỗi ngày chúng ta đều quấn lấy nhau."

Khương Lai mệt mỏi tìm tư thế thoải mái trong ngực anh: "Ừ."

"Em không biết là có vấn đề gì sao, dì cả của em đi đâu rồi?"

"Đúng vậy." Cô gái nhỏ trong ngực không yên lòng lên tiếng.

Tả Thiên đợi một hồi, quả nhiên cũng không lâu lắm, cô gái nhỏ đang ngủ mơ màng trong ngực anh bỗng dưng nhảy dựng lên.

"Hình như đã rất lâu chưa tới, là tháng trước, không đúng, giống như rất lâu......" Khương Lai buồn rầu day day thái dương: "Em đã quên lần trước đến từ lúc nào."

Tả thiên cũng đã hơi lo lắng: "Ngày mai em xin nghỉ đi, chúng ta đi bệnh viện khám xem."

"Vâng." Khương Lai nghĩ nghĩ lại chần chờ hỏi: "Tả Thiên, có phải em ở phòng thí nghiệm đã lâu, cho nên, cho nên cái kia mới không đến, em cũng không thể sinh đứa nhỏ?" Bộ dáng cô đã sắp khóc lên.

Tả Thiên vốn nghĩ muốn gõ vào trán cô, nhưng dù sao không đành lòng, đứng lên ôm cô vào trong lòng: "Phòng thí nghiệm nào có đáng sợ như vậy, em đừng suy nghĩ lung tung."

Cũng không biết Khương Lai có nghe lọt được hay không, từ đầu tới cuối lông mày cũng không giãn ra.

Trời vừa sáng, Khương Lai cùng Tả Thiên đi tới bệnh viện khoa phụ sản để khám bệnh.

Bác sĩ vừa nghe bệnh trạng, thản nhiên hỏi: "Hai người quan hệ có ổn định không?”

Thật đúng là nói trắng ra, nhất thời khuôn mặt Khương Lai đỏ hết lên, Tả Thiên cũng có chút xấu hổ: "Phải"

"Vậy tám chín phần mười là cô mang thai." Bác sĩ khẳng định nói.

Khương Lai cùng Tả Thiên hai mặt nhìn nhau, rất lâu cũng không thốt lên lời nào.

Siêu âm ba chiều xong, bác sĩ kết luận đáp án trăm phần trăm: "Đứa nhỏ đã hơn một tháng, làm mẹ cũng quá không cẩn thận."

Khương Lai cắn miệng không rên một tiếng, Tả Thiên ôm Khương Lai đôi mắt kiên định: "Là tôi không chú ý, bác sĩ, có thể nói với tôi những việc cần chú ý hay không, để tôi còn chuẩn bị thật tốt."

"Thật ra cậu là ông chồng tốt đấy." Bác sĩ đưa một quyển cẩm nang "những việc phụ nữ có thai cần chú ý" cho Tả Thiên, "Về nhà xem cho kỹ, rảnh rỗi nên đi dạo nhiều hơn một chút, bên trong có không ít thứ cần chú ý đấy."

"Được."

Tả Thiên mang Khương Lai đang hồn vía lên mây về nhà, Khương Lai ngồi vào ghế sô pha quen thuộc, rốt cuộc kịp phản ứng, nắm tay Tả Thiên nhảy dựng lên: "Tả Thiên...... Tả Thiên em mang thai."

Tả Thiên đè lại trái tim đang lơ lửng trên không trung của mình, vội vàng ấn người phụ nữ đã mang thai này xuống ghế sô pha một lần nữa: "Đều đã mang thai rồi, đừng kích động, đứa nhỏ còn rất yếu ớt."

"Vâng." Khương Lai ngốc nghếch gật đầu, dùng tay vuốt bụng: "Thật thần kỳ, một chút cảm giác cũng không có, trong bụng tự nhiên lại có một sinh mạng bé nhỏ, Tả Thiên, anh thử tương tượng xem đứa bé có giống em hay không?"

"Giống ai cũng tốt, tốt nhất là, là kết hợp giữa hai người chúng ta, kế thừa chỉ số thông minh của em, tình yêu của anh, diện mạo thôi, hai người chúng ta cũng chưa để tâm, giống ai cũng có thể làm người khác mê mệt." Tả Thiên sung sướng mặc sức tưởng tượng.

Khương Lai cũng bị mang vào *** một thế giới tuyệt vời: "Ừ, con của chúng ta nhất định sẽ rất ngoan, rất nghe lời, lông mi giống anh, ánh mắt giống em, cười rộ lên giống mặt trời nhỏ."

Tả Thiên thấy cô tràn đầy dáng vẻ hạnh phúc, rốt cuộc yên tâm, thực ra anh rất sợ cô nghĩ đến chuyện dị dạng quái thai, nhưng mà lúc này cô gái nhỏ đang chìm trong không khí vui sướng khi biết mình sắp làm mẹ, sẽ không nghĩ loạn.