Chiến Thuyền

Chương 10



Edit: Hà

Trử Kình Phong không hề cử động, mặc cho cái miệng chúm chím như quả anh đào kia đang dần thấm dầu đến trơn bóng, cuối cùng một xâu thịt thỏ vào hết cái miệng của nàng.

Hắn đem đồ ăn trên bàn đẩy đẩy, làm như muốn đẩy tới trước mặt nàng. Còn mình lại xách cái ấm trà trên bếp nhỏ, chuẩn bị pha một chén trà nóng.

Người dân của Liêu thành thích nhất là uống loại trà đen được pha theo công thức đặc biệt ở đây(*)mùi thơm ngát mà vị đắng hạ nhiệt tiêu độc, trong nước trà của Lý gia có thể thêm mấy quả mứt mơ và mật ong rừng, hoặc những miếng mứt lê trắng sấy khô sẽ làm cho nước trà trở nên cực kì thơm ngon, nhất là những viên đường được làm từ mật mía thì lại càng ngon một cách lạ thường. Dân bản xứ nơi đây gọi là "Ba cách uống trà"

*: Nguyên tác: Niệp diệp công phu trà: loại trà được sơ chế bằng phương pháp se sợi, quá trình cần phải dùng xẻng đảo đều trà trên lửa cao, dùng cách “xới vòng tròn” và “xới thẳng”, lúc lá trà đã se lại thành 1 đường thẳng thì hại nhỏ lửa, tiếp tục dùng cách cũ đảo trà, đến khi lá trà se nhuyễn, ko còn gai góc thì lúc này tắt bếp, cuối cùng để nguội, đem ra nơi có ánh nắng, dùng tay chà xát tương đối. Loại trà này đặc biệt ở vùng Giang Nam, vị đắng chát có tác dụng thanh nhiệt giải độc. Và dân bản xứ có ba cách uống trà rất đặc trưng là bỏ mứt mơ, mứt lê và đường mật mía đỏ vào. Khi pha đúng vị sẽ có mùi thơm rất đặc biệt. (Theo Baidu)

Thuộc hạ cũng là nhập gia tùy tục, nghe ông chủ quán trà giới thiệu, muốn cho chủ công thưởng thức loại thức uống mới này, liền mua một ít trà loại này. Tiếc là Trử Kình Phong là dân bản xứ của Liêu thành trước kia, không thích vị ngọt ngấy lắm, chỉ lấy lá trà, chứ không thêm các loại mứt hoa quả vào, nhấp một ngụm trà đắng nghét vào trong bụng, vị chát kia làm cho hắn nhịn không được khẽ nhíu mày, đầu lưỡi trở nên đắng chát.....

Vị đắng đó, cũng giống như cảnh ngộ đang ở trước mắt, chỉ cần nếm qua, thì cả đời khó quên... Nghĩ như vậy ánh mắt lại rơi xuống trên người cô gái bên cạnh có lẽ đang ăn no đang bưng chén trà, cũng đang nhấm nháp.

Mặc dù đã bị ngốc nghếch, nhưng cách ăn uống cũng không dây dưa, vẫn luôn thu hút sự chú ý của người khác, ung dung thong thả đem mứt lê, mứt mơ, sau đó thêm hai viên đường mật mía đỏ bỏ vào trong cốc trà, sau đó nhấc ấm trà còn đang bốc khói nghi ngút rót vào cốc, lập tức một mùi thơm lạ thường lan tỏa khắp trong lều.

Trử Kình Phong lười biếng ngồi bên cạnh, có chút thờ ơ nhìn cổ tay trắng mềm trơn bóng lộ ra khỏi ống tay áo, sau khi ngâm chén trà nhỏ xong, nàng lại không bưng lên liền, mà là cúi đầu dùng miệng liếm, giống như con chó nhỏ, liếm ngang liếm dọc. Có thể là rất khát, người này không giống Lý Nhị cô nương đoan trang tao nhã thong dong của ngày xưa, tiếng uống nước vang lên lách chách, chỉ chốc lát liền thấy thấy đáy ly.

Nhược Ngu vừa nhấc mắt, liền thấy đôi mắt hẹp dài đang không nhúc nhích nhìn chăm chú nàng... À, hiểu rồi! Có tật xấu y như em trai nhà mình, luôn thèm thức ăn trong tay mình. Bây giờ bụng đã được lấp đầy, nên bắt đầu nhàn hạ muốn chơi đùa với "em trai" nhỏ trước mắt, Nhược Ngu khẽ ngậm quả mứt mơ trên đầu môi, cố ý ngậm tiến tới bên miệng nam tử, đôi môi kia đã bị nước trà ngọt thơm nhuộm đến ửng hồng.

Trò này nàng hay chơi, chọc Hiền nhi lần nào cũng có tác dụng, mỗi khi được món ăn vặt ngon nào đó, nàng thường hay ngậm vào miệng, dụ dỗ cậu nhóc kia đi tới, sau đó lùi mạnh về phía sau, làm Hiền nhi vừa bước đến vồ hụt, làm gương mặt tròn tham ăn của Hiền nhi phồng lên giận dỗi, kêu khóc không ngừng.

Đáng tiếc nàng tựa hồ đã quên rằng vị trước mắt này không phải là cục thịt tròn mềm thơm đáng yêu ở nhà mình, sau khi đến gần gương mặt tuấn tú đó thì đang đắc ý muốn rút lui trở về phía sau thì cái gáy đã bị bàn tay to chặt chẽ cố định lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn đôi môi mỏng ở dưới cái mũi cao thẳng dần dần tiến đến gần mình...

Nhược Ngu lúc này mới biết sợ hãi, bị ánh mắt kia nhìn có chút sợ, nuốt mơ cũng không dám. Chỉ có thể bất lực nhìn hắn....

Trử Kình Phong nhìn cặp mắt nổi lên gợn nước kia, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lùi mạnh về phía sau, chán ghét đem nữ tử kia thô lỗ đẩy sang một bên, lười nhìn cách ăn uống ngốc nghếch của nàng thêm lần nào nữa.

Cú đẩy này rất mạnh làm cái gáy của Nhược Ngu va mạnh vào đất, vang lên giống như tiếng trống. Nàng bị động tác đột ngột của nam nhân đờ ra một lát, đầu có chút đau, nhất thời bị choáng váng. Còn chưa phục hồi tinh thần, cả người lại bị kéo lên, và một bàn tay to đang xoa lên gáy của mình một cách thô lỗ.

Nhìn gương mặt khó đăm đăm, nhíu mày trợn mắt kia, Nhược Ngu quyết định từ nay về sau nàng sẽ ghét người nam nhân này. Vì thế liền dùng sức đẩy bờ ngực rắn chắc của hắn.

Trử Kình Phong vốn cũng kiên nhẫn không nhiều, bị nàng đẩy đẩy, càng thêm giận, trên tay vì dùng sức hơi mạnh, nên đường cong lả lướt của người trong lòng dán sát vào người hắn, khiến hắn cảm nhận được cực kì rõ ràng.

Xúc cảm mềm mại, đột nhiên làm cho máu huyết cả người hắn gần như sôi lên. Loại cảm giác này đối với Trử Kình Phong mà nói, cực kì xa lạ, nhưng mà lại xuất hiện đi xuất hiện lại không biết bao nhiêu lần mỗi khi gặp phải nữ nhân này. Gần như không thể chống đỡ được...

Quân tử như vậy là đủ rồi! Là nàng ba lần bốn lượt trêu chọc, phải để cho nàng trả giá thật lớn vì lời nói và việc làm của mình mới được.

Nghĩ như vậy, thân hình nhỏ nhắn của Nhược Ngu lại bị đẩy ngã trên mặt đất, ngay sau đó, một đôi môi mỏng mang theo cảm giác mát lạnh liền phủ trên môi của nàng...

Nam nhân mới vừa rồi vẫn luôn uống trà, đôi môi kia tràn đầy mùi thơm ngát cuả lá trà, xúc cảm lạnh lẽo mà ướt át rất là thoải mái. Nhưng mà nội tâm Nhược Ngu xem thường: Còn thua cả Hiền nhi! Hắn không biết đã ngậm vào miệng rồi thì không thể tiếp tục đòi sao. Nam tử đầu bạc lại nhất quyết không tha, cho nên ngay cả đầu lưỡi đều đưa vào...

Nhược Ngu cảm thấy mình đang bị thua thiệt, nên nghĩ ít ra mình cũng nên làm gì đó để trả đũa mới được, lập tức cũng không yếu thế đưa đầu lưỡi ra liếm, sau cùng lại thấy môi nam tử kia hàm chứa mùi thơm thoang thoảng, liền giống như một đứa bé đã tìm được thức ăn ngon, liều mạng mà mút...

Trong cổ họng nam nhân phát ra âm thanh gầm nhẹ giống như mãnh thú, thân mình to lớn toàn bộ nằm đè lên trên thân thể mềm mại kia.

Chỉ là lúc này, Nhược Ngu liền thua trận, cảm thấy gần như không thể thở nổi nên đẩy đẩy hắn muốn ngồi dậy.

Nam nhân vất vả đứng dậy, nhưng áo của Nhược Ngu đã bị kéo xốc xếch, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh cùng với cái yếm đang bao quanh bộ ngực căng tròn cao ngất, là da nõn nà sáng bóng như muốn phát ra ánh sáng, hơi thở tản ra mang theo hương hoa nhài thơm ngát, trong lúc này lại phập phồng, như dụ dỗ người khác đắm chìm trong mảnh tuyết trắng bên trong...

Giờ khắc này, mỹ nhân ấm áp thơm mềm trước mắt làm cho người ta đã quên nàng là người ngốc, âm thanh sôi sục sâu trong mạch máu quanh quẩn bên tai...

“Hư đốn... Xấu xa...” Đột nhiên tiếng khóc nức nở đánh tan không khí mờ ám kiều diễm, Nhược Ngu đã bị hắn làm cho sợ sãi, khi thấy đáy mắt hắn lại nổi lên màu đỏ ửng lập tức lại bật khóc.

Trử Kình Phong cũng đang cực kì chán ghét bản thân mình --- Không ngờ mình lại có thể đói bụng đến ăn quàng, đây chỉ là một cô gái ngốc nghếch. Khi nào thì Trữ Kình Phong hắn lại hạ giá đến mức đi sàm sỡ một nữ nhân ngốc đã sắp làm thê tử của người khác như thế này.

Nghĩ vậy, hắn thấp giọng quát: “Im miệng!”

Chỉ là nước mắt hài tử chưa bao giờ nói ngừng liền ngừng được, tiếng gầm thét làm địch nhân vỡ gan tan mật của vị Tư Mã của Đại Sở lại hoàn toàn mất đi công hiệu trước mặt Nhị tiểu thư của Lý gia.

Nhưng hung thần ác sát nào đó chỉ được cái ngoài hung hãn nhưng trong lòng lại mềm như bún, khi nhìn thấy nước mắt nàng càng lúc càng rơi nhiều hơn thì, đầu bị tiếng khóc của nàng làm choáng váng, tai ong ong, Trử Kình Phong hít một hơi thật sâu nói: “Nếu ngươi không khóc, ta mang người đi bắt gà rừng có được không?”

Lý Nhược Ngu nghe xong lời này, âm thanh nghẹn ngào dần dần nhỏ lại, nghĩ nghĩ, thu lại nước mắt, xoay xoay cổ tay, chuẩn bị dùng sức búng một cái thật mạnh.

Trử Kình Phong nhanh chóng đưa tay nắm chặc cổ tay nàng, liều mạng hít sâu một hơi, sau đó cúi mặt xuống khẽ nói: “ Ý của Bổn tọa, là vào rừng để bắt...”

Lý phủ ở Liêu thành hiện giờ lại đang rối tung cả lên.

Vốn dĩ Thẩm Như Bách tự động đem Lý Nhị cô nương mang đi, đã làm cho Lý lão phu nhân khó chịu trong lòng, bà là người luôn chú ý lễ giáo, tuy rằng Nhược Ngu sắp sửa gả vào Thẩm gia, nhưng một mình mang theo cô nương như vậy lại không hợp lễ nghi.

Chỉ là e ngại thanh danh cùng thể diện của con rể nên bà cũng không tiện phát tác. Nhưng ngày thứ hai Lý lão phu nhân liền muốn đến Thẩm gia tìm Nhị cô nương về.

Không ngờ đến gần trưa thì quản gia đã ra khỏi thành làm việc lại vội vã đi tới, nói là ở ngoài thành nhìn thấy cô gia Thẩm gia cùng Tam tiểu thư, thời điểm lúc ông đến gần ông nghe thấy cô gia trước mặt Tam tiểu thư nói không thấy nhị tiểu thư. Vì thế liền vội vàng chạy về báo tin.

Lý lão phu nhân vừa nghe, linh hồn của bà gần như tan mất. Vội vàng mang theo một đám hạ nhân ra khỏi thành đi tìm.

Thẩm Như Bách đuổi theo Lý Tuyền Nhi kiểm tra xe ngựa một phen, lúc ấy đã phát hiện phía sau xe hỗn độn, đoán chừng Nhị cô nương đã nhảy xe, vì thế liền chuẩn bị dẫn người quay trở lại truy tìm tiếp.

Khi hắn liếc mắt một cái liền bắt gặp bóng dáng quản gia Lý phủ vội vã rời đi thì biết chuyện hôm nay chỉ sợ đã lộ ra ngoài, bất quá trong lòng hắn đã có dự tính khác, nên tùy ý để tên quản gia kia đi mật báo.

Đợi cho người Lý gia tới thì Thẩm Như Bách đã từ trong miệng Huyện thừa đại nhân của Liêu Thành biết được tin Lý nhị tiểu thư tự tiện xông vào khu vực săn bắn bị Trử Tư Mã mang đi.

Như thế làm cho nội tâm Thẩm Như Bách căng thẳng, lập tức liền cho người đi hỏi thăm, đi tới doanh trại của Trử Tư Mã.

Lý lão phu nhân cũng tự mình chạy đến, dọc theo đường đi, bà nghe quản gia nói không ít về sự tích của Trử Tư Mã. Mấy loại thủ đoạn cắt thịt lóc xương của hắn đối với cừu nhân, nghe xong Lý lão phu nhân cảm thấy đầu váng mắt hoa, nắm lấy chai nước nhân sâm đỏ nấu với đường phèn không ngừng trút vào miệng.

Vị Trử Tư Mã này xuất thân không phải là thấp, lúc trước tổ phụ của hắn hắn ở trong cung làm Thái y tổng quản, lại bị đại công chúa Sở Trường Nhạc nhìn trúng, liền mời về làm Phò mã. Có thể xem như là hoàng thân chính tông của đại Sở. Tuy rằng nay hoàng tộc đại Sở suy thoái, nhưng chi của Trữ Kình Phong lại có hắn làm đến chức Vương hầu, trong tay đang nắm là binh quyền có thực lực, quyền lực lại đang ở xa nơi kinh thành đấu đá này. Thực lực của hắn không phải tầm thường.

Theo lý thuyết, hoàng thân quốc thích như hắn đương nhiên không thể có chút xíu liên quan nào đến một dân quèn ở chốn Giang Nam như Lý gia của bà. Nhưng Nhược Ngu lại từng có va chạm qua với vị Trữ Tư Mã này, nay đã trở nên si ngốc lại còn rơi vào trong tay của hắn.... Nếu... Nếu bà đến muộn, chẳng phải sẽ bị Tư Mã đại nhân nghiền xương thành tro sao!

Nghĩ như vậy, Lý phu nhân không khỏi oán giận Thẩm Như Bách đang đứng bên cạnh, sao lại không trông chừng Nhược Ngu? Sao lại để nàng chạy lạc thế?

Đến lúc dừng lại chỗ lưng chừng núi, Lý lão phu nhân nóng vội, liền từ trên xe ngựa đứng lên, xa xa nhìn thấy bóng dáng nữ nhi...

Chỉ thấy nữ nhi đang ngồi bên khóm hoa tươi nở rộ trên sườn núi, trong tay đang nắm một vòng hoa vừa mới làm xong, cười hì hì đem nó đeo lên mái tóc trắng của nam tử anh tuấn có thân hình cao lớn...

Lý phu nhân rốt cuộc không thể gắng gượng nỗi nữa, ngã ngồi trên xe ngựa, bà không khỏi chột dạ khi nhìn sắc mặt cũng đang tối sầm của con rể, trong lòng cảm thấy mấy áy náy: Đứa con gái ngốc của mẹ.... Tại sao con lại có thể thân thiết với nam tử khác như thế?