Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Chương 6



Một lúc sau về đến nhà, Lan Đạo Uy nhẹ nhàng đặt Phương Tử Cầm trên giường.

Sau khi cởi bỏ cà vạt cùng áo vest của mình, anh bắt đầu giúp cô thay quần áo.

Phương Tử Cầm nằm nửa tỉnh nửa say, hai mắt mê man khép hờ, cả người như không có sức lực tùy ý Lan Đạo Uy cởi bỏ quần áo trên người cô. Đến lúc trênngười Phương Tử Cầm chỉ còn lại đồ lót, thân thể của cô hiện ra trướcmắt, Lan Đạo Uy dường như quên cả thở, da thịt nàng hồng nhuận tinhkhiết, đường cong lả lướt mềm mại. Mồ hôi anh chảy dọc theo trán mà rơixuống.

Đáng chết! Lan Đạo Uy thấp giọng nguyền rủa, sức ảnh hưởng của cô đối với anh thực sự là quá lớn! Anh cố gắng kìm chế trái timđang đập kịch liệt của mình, thật nhanh giúp cô mặc quần áo ngủ vào.

Bỗng dưng Phương Tử Cầm mở tròn hai mắt nhìn chằm chằm Lan Đạo Uy. “Em… emmuốn ói!” Cô nói một cách khó khăn sau đó lấy tay che miệng lại.

Lan Đạo Uy vội ôm cô đi vào nhà tắm, để cô quỳ gối bên cạnh bồn cầu bắt đầu ói cho đến khi trong bụng không còn một thứ gì mới ngừng lại.

Anh dịu dàng lấy khăn ướt lau mặt và miệng của cô, sau đó ôm cô trở lạigiường. “Ngủ đi! Ngủ ngon đi! Ngày mai tỉnh lại, mọi việc đều quên hết.” Lan Đạo Uy nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Phương Tử Cầm, thì thào nói nhỏ.

Phương Tử Cầm mắt nửa nhắm nửa mở, mê man bất lực nhìn anh, lên tiếng: “Ông ấy tại sao lại đối xử với em như vậy… tại sao lại đối xử với em như vậy?”

Lan Đạo Uy cảm thấy đau lòng và phẫn nộ, thật không ngờ Phương Hữu Bang lại vô tình vô nghĩa, đối đãi tàn nhẫn với con gái mình như vậy. Anh cũngbiết ông ta đem theo tình nhân cao chạy xa bay nhưng vẫn giữ bí mậtkhông cho cô biết. Bởi vì anh không muốn làm cho cô bị tổn thương.

Kết quả giấy vẫn không gói được lửa, chỉ một người nghe thấy liền nhanhchóng truyền đi khắp giới xã giao, không thể tránh được việc gây thươngtổn lớn lao cho cô.

“Ừ… tất cả đều đã qua rồi, hãy quên nó đi!” Lan Đạo Uy dịu dàng an ủi vỗ về cô.

Mí mắt của Phương Tử Cầm đã sụp xuống muốn đi vào giấc ngủ nhưng môi côvẫn lay động bất mãn nói: “Đàn ông các người đều giống nhau, không timkhông gan, tôi… tôi ghét các người…” Những thanh âm hầu như không thểnghe thấy, cô chậm rãi rơi vào mộng đẹp.

Lan Đạo Uy vừa tức giậnvừa buồn cười chăm chú nhìn khuôn mặt lúc ngủ thật khờ dại của cô, ôm cô vào trong lòng, tuy chỉ là ôm cô cùng ngủ nhưng anh lại cảm thấy tronglòng ấm áp, vô cùng thỏa mãn.

& & &

Hôm quacơn đau đầu khiến Phương Tử Cầm tỉnh lại, cô hơi phát ra tiếng, mọi việc là như thế nào? Cô cảm giác như có người đánh vào cổ mình, toàn thânmệt mỏi vô cùng khó chịu.

Cô miễn cưỡng ngồi dậy mới phát hiệnmình đang mặc đồ ngủ, kỳ lạ, cô thay đồ ngủ khi nào? Làm sao mà một chút ấn tượng cũng không có!

Cô cố gắng nhớ lại việc tối qua bỗngdưng những chuyện không vui hoàn toàn quay trở lại trong đầu. Trời đất!Cô vĩnh viễn không quên cái cảm giác đau đớn tủi nhục này.

Lúcnày, Lan Đạo Uy mở cửa phòng thấy bộ dạng ngẩn người của cô. “Em tỉnhrồi à.” Anh đến gần cô. Phương Tử Cầm di chuyển tầm mắt mờ mịt chạm phải đôi mắt sáng ngời có thần của Lan Đạo Uy cả người liền tỉnh táo hẳn.

Tối hôm qua chính anh giúp cô thay áo ngủ, cả đêm ở bên cạnh cô, khôngngừng an ủi vỗ về cô. Phương Tử Cầm quay đầu đi, cô quả thực không dámtưởng tượng bản thân mình say rượu. Những hành động khi say rượu tối qua ở trước mặt anh càng làm cô ngại ngùng, xấu hổ không thôi.

LanĐạo Uy ngồi ở mép giường, hai tay ôm khuôn mặt cô, “Nhìn anh này!” giọng nói không cho người khác cự tuyệt. Phương Tử Cầm không tình nguyệngiương mắt nhìn anh, ánh mắt anh thâm thúy nhưng thẳng thắn, không cómột chút cười nhạo cùng khinh bỉ, ngược lại tràn ngập sự quan tâm chânthành, điều này khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn quý mến anh hơn.

“Sự việc tối hôm qua không phải là lỗi của em, em đừng đổ lỗi cho bản thân, quên nó đi.”

Phương Tử Cầm nhìn xuống, cố gắng không để rơi nước mắt.

“Nói thật dễ dàng, anh có biết là bao nhiêu người đang chờ để cười nhạo em không?” Cô hơi nghẹn ngào.

“Có anh ở đây, không ai dám nói gì đâu!” Giọng nói kiên định lạnh lùng củaanh làm cho Phương Tử Cầm bất giác yên tâm, ở bên người anh cô có mộtcảm giác an toàn chưa từng có.

“Cám ơn anh.” Cô chầm chậm nói.

Lan Đạo Uy cười khẽ, “Thật khó mới nghe được hai chữ này của em, anh thực sự có chút hết hồn đây.”

“Đừng trêu em!” Cô nhìn xuống, mặt hồng lên, nghiêm túc nói.

Lan Đạo Uy nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó nói: “Đi rửa mặt đi, anh đã làm xong bữa sáng!”

Phương Tử Cầm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh, “Anh tự làm bữa sáng à?”

Nhìn vẻ mặt không tin được của cô, Lan Đạo Uy không khỏi tức cười. “Anh luôn tự tay làm bữa sáng, đàn ông trong nhà anh ai cũng nấu ăn rất ngon, hôm nào thử cho em xem.”

Phương Tử Cầm nhanh nhẹn gật đầu, lập tức đi vào nhà tắm rửa mặt.

Ăn xong bữa sáng, Lan Đạo Uy hỏi cô: “Hôm nay em có định đi đâu không? Anh có thể cho lái xe ở lại.”

Phương Tử Cầm trầm mặc trong chốc lát, thực ra cô hiện tại rất sợ gặp ngườiquen, sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người.

“Em.. em nghĩ không cần, hôm nay em muốn ở nhà, không muốn đi ra ngoài!” Cô ngập ngừng nói.

Lan Đạo Uy hiểu chuyện gật đầu, “Em cứ thoải mái đi, không nên suy nghĩ nhiều, sau giờ làm việc anh sẽ lập tức về nhà.”

Lan Đạo Uy đi rồi, Phương Tử Cầm nhàm chán đi lại trong phòng, hồn giốngnhư đi lạc ở đâu. Buồn chán, cô đi vào thư phòng của Lan Đạo Uy, cửakhông khóa nên cô đi thẳng vào vừa thấy được giá sách trên tường, haimắt cô không nhịn được mở to, không ngờ anh là người yêu sách như vậy,có thật nhiều sách! Cô cẩn thận nhìn, đa số sách của Lan Đạo Uy là tiếng Anh, đầy đủ tất cả các lĩnh vực văn học, kinh doanh, du lịch…

Cô thuận tay rút ra quyển sách tiếng Anh “Sơn trang gầm thét”, không ngờanh cũng đọc loại sách này, cô không khỏi lắc đầu mỉm cười, cô thật sựlà hiểu quá ít về anh. Lập tức cô hoảng sợ bởi suy nghĩ của mình, cô với Lan Đạo Uy chẳng qua là quan hệ qua đường, thật không nên hiểu mà cũngkhông cần tìm hiểu.

Phương Tử Cầm cầm sách đến bàn của anh rồingồi xuống, bàn của Lan Đạo Uy thật lớn, có thiết kế giống như thờitrung cổ của Châu Âu, cô không khỏi tò mò mở ngăn kéo, muốn nhìn xem bên trong có những gì.

Ngoài một ít giấy tờ bên trên là một con tỳ hưu chặn giấy, thoạt nhìn rất oai phong, trên bàn còn trang trí nhiều đồ vật.

Cô tiện tay lấy con tỳ hưu ra, cũng sắp xếp những giấy tờ trên bàn, bỗngcô dừng mắt lại xem kỹ cơ hồ không dám tin vào mắt mình! Ở đây hầu hếtđều là ảnh chụp của cô cùng một số tư liệu cá nhân.

Cô trấn tĩnhlại bắt đầu xem những tư liệu đó, bên trong đều ghi đầy đủ những việc có liên quan đến cô ví dụ như ngày sinh, chiều cao, cân nặng cùng với quátrình học hành của cô, thậm chí là sau khi cô lớn lên cũng có thời giantheo đuổi lớp hội họa.

Chuyện này thật sự rất vớ vẩn, cũng rấtđáng giận! Phương Tử Cầm tức giận dậm chân, như vậy chính là Lan Đạo Uyđã cho người điều tra.

Cô vừa xem ngày ghi trên tư liệu, sau khianh cùng cô gặp mặt lần đầu khoảng một tháng, bố cô lại cùng ngân hàngcủa anh ký hợp đồng vay tiền.

Tức giận làm mờ lý trí, Phương TửCầm nhận định nếu không phải tại Lan Đạo Uy, cô sẽ không lâm vào cảnhlưu lạc như thế này, anh và bố cô căn bản là cùng một giuộc, vì mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, mà cô chính là quân cờ hoặc là lợi thế trên tay bọn họ mà thôi.

Với tính tình quật cường của cô, cônhất định phải gặp mặt chất vấn Lan Đạo Uy, đem những tài liệu này đậpvào mặt anh, sau đó theo lẽ thường dĩ nhiên là quang minh chính đại rờikhỏi nơi này.

& & &

Khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ, cửa mở ra. Lan Đạo Uy một tay xách cặp hồ sơ, một tay cầm bữa tối của anh và Phương Tử Cầm.

Phương Tử Cầm đã sớm ngồi trong phòng khách đợi anh một lúc lâu. Trong thờigian chờ đợi, cô cẩn thận xem lại toàn bộ tư liệu của anh, những tin tức điều tra được thực không sai, toàn bộ những gì có liên quan đến cô đềuđược ghi lại rất cẩn thận và chu đáo, ngay những thói quen yêu ghét củacô cũng không hề bỏ sót.

Cô đồng thời cũng phát hiện ra một điểmvô cùng quan trọng, lấy kinh nghiệm cùng sự thông minh của Lan Đạo Uythật không khó để biết Phương Thị vốn không có thực lực chỉ còn lại cáivỏ, vì sao vẫn đồng ý cho vay tiền hơn nữa lại là một khoản khổng lồ?

Lúc này đối với Lan Đạo Uy, cô có vô số câu hỏi cần giải đáp. Chỉ thấy vẻmặt cô lạnh như băng nhìn Lan Đạo Uy, trong tay cầm lấy tập tài liệu.

Lan Đạo Uy không thể xem thường thái độ kỳ lạ của Phương Tử Cầm, ngồi ở ghế sô pha đối diện với cô, anh cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Trông em có vẻkhông vui.”

Phương Tử Cầm đem tập tài liệu để trước mặt nhìn anh lạnh lùng, trong mắt có tia phẫn nộ.

“Bên trong là cái gì hẳn anh biết rất rõ.”

Lan Đạo Uy lạnh nhạt liếc một cái, “Em đã xem à?”

Phương Tử Cầm không nhịn được gầm nhẹ: “Vì sao lại cho người điều ta tôi? Ngay cả việc riêng tư của tôi cũng không buông tha!”

Lan Đạo Uy nhướng một bên mày, hai mắt thâm trầm sáng như sao nhìn thẳngvào mắt cô. “Bởi vì tôi muốn biết tất cả về em, mà đây là phương phápnhanh nhất.” Anh trả lời trực tiếp khiến cho Phương Tử Cầm không khỏikinh ngạc.

Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc ngơ ngốc của cô, Lan Đạo Uy tiếp tục nói: “Lần đầu tiên gặp em, tôi đã quyết định phải là em, mà sự thật cũng chứng minh em nhất định là của tôi.”

Giọng nói trầm thấp của anh như có ma lực thúc giục khiến cô hoảng hốt không thôi.

Lan Đạo Uy đứng dậy đi qua phía cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh kéo cô ômvào lòng. Bàn tay anh nhẹ nhàng mơn trớn làn mi, cái mũi nhỏ xinh, cuốicùng dừng lại ở đôi môi hồng nhuận ướt át của cô.

Phương Tử Cầmhoàn toàn không thể động đậy, cả người như bị bao phủ bởi sức hấp dẫnnam tính của anh, ánh mắt anh tràn đầy sức hút khiến mắt cô không thểrời đi.

“Em cũng cảm nhận được, phải không?” Em cuối cùng cũng thuộc về tôi!” Lan Đạo Uy khí phách cuồng vọng nói.

Lời nói đao to búa lớn của anh làm Phương Tử Cầm tỉnh lại khỏi cơn mê tình. “Anh thật là ngông cuồng tự cao tự đại, tôi trịnh trọng nói cho anhbiết, tôi không thuộc về bất cứ ai, hiện tại không có mà tương lai cũngkhông thể có!” Cô trợn hai mắt lên phẫn uất nhìn anh.

“Xem ratinh thần của em đã hoàn toàn hồi phục, vốn tôi nghĩ mình còn phải nhẫnnại vài ngày nhưng bây giờ đã không còn cần thiết nữa.” Anh hầu nhưkhông thấy sự phẫn nộ của cô, sau khi tự cảm thán ngón tay cũng khônggián đoạn ve vuốt đôi môi mềm mại của cô.

“Anh… anh muốn làm gì?” Phương Tử Cầm ấp úng hỏi, trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi.

“Lấy thù lao của tôi.” Anh nói nhỏ bên tai cô, một tay cũng không hề kháchkhí quàng ra trước ôm lấy bộ ngực cao ngất mềm mại của cô.

“A!”Phương Tử Cầm thất kinh la lên một tiếng, lập tức bị Lan Đạo Uy lấy nụhôn che đôi môi của cô. Đầu lưỡi của anh lướt qua môi của cô, trước làđùa giỡn sau đó nhẫn nại thúc giục nó tách ra cho anh, cô thấy khó thởliền mở hé đôi môi anh đào, anh lập tức đưa đầu lưỡi vào, thân mật tìmkiếm.

Bị anh đùa giỡn như vậy, Phương Tử Cầm cảm thấy cả ngườinóng bức không thôi, hoàn toàn quên mất chuyện mình phải chất vấn anh,toàn thân cô vô lực rúc vào người anh, cái cảm giác xa lạ cùng phản ứngcủa bản thân khiến cô cảm thấy sợ hãi.

“Không… chúng ta khôngthể… Anh buông ra!” Phương Tử Cầm nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói. Đôi môicủa Lan Đạo Uy giữ lấy cô, không cho cô kháng cự, tham lam nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của cô. Tận đáy lòng của Phương Tử Cầm không nhịn đượcdấy lên một khát vọng, cô thực không biết cảm giác hôn lại khiến ngườikhác mê say như vậy.

“Trời đất! Em thật ngọt.” Lan Đạo Uy phát ra một tiếng khát khao, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, bờ môi anh chậmrãi di dời đến vành tai của cô, bàn tay mang theo lửa thiêu đốt lướt qua gáy của cô, dừng lại trước ngực cởi bỏ áo sơ mi của cô, tham lam tìmkiếm bộ ngực sữa. Khi ngón tay Lan Đạo Uy chạm được da thịt trần trụicủa cô, tâm trạng mê say của Phương Tử Cầm có đôi chút tỉnh táo lại, côliều mạng lắc đầu, muốn đẩy tay anh ra.

“Hm! Đừng lộn xộn.” Anhthấp giọng nói, một bên ôm lấy bộ ngực mượt mà tròn trịa mê người của cô làm hai đóa hoa nhỏ hồng xinh đứng lên trong lòng bàn tay anh.

Cảm xúc xa lạ không ngừng đánh sâu vào tâm linh yếu ớt của Phương Tử Cầm,cô vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, trong lúc giãy dụa với lý trí của chính mình, đột nhiên tầm mắt của cô chạm phải tập tư liệu của mình ,cả người cô nhất thời tỉnh táo lại. Cô thấp giọng hô. “Anh buông ra!” Lan Đạo Uy dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục.

Hít một hơi, cô dùng sức cắn vào đầu vai anh một cái.

“A! con mèo nhỏ hoang dã này!” Cuối cùng anh buông cô ra nhưng đôi mắt vẫn mê man chứa đầy khát khao tình dục.

Phương Tử Cầm ngồi dậy, hai tay thoáng run rẩy sửa sang lại quần áo của mình.“Anh rõ ràng đã biết Phương thị vốn không còn giá trị gì, vì sao lại còn cho bố tôi vay tiền, chẳng lẻ anh đã có ý đồ?” Cô điều chỉnh tiếng nóicủa mình làm cho nó có vẻ nghiêm chỉnh một chút.

Giống như đãhiểu thấu ý nghĩ của cô, Lan Đạo Uy lắc lắc đầu, “Đừng hiểu sai, tôi rất muốn có em, đúng vậy, nhưng không có ý định lấy lợi ích của công ty rađùa giỡn.”

Hai gò má Phương Tử Cầm trở nên đỏ bừng, trong lời nói của anh ý tứ đã rõ ràng, không có khả năng anh vì cô mà đem lợi ích lại cho bố cô. Trong lòng anh chuyện làm ăn hiển nhiên quan trọng hơn cônhiều. Suy nghĩ này làm cho Phương Tử Cầm không khỏi cảm thấy hơi đaulòng!

“Nếu đã như vậy, sao anh lại tiếp tục giúp tôi giải quyếthết mọi chuyện còn lại.” Cô vẫn còn một chút hy vọng, vẫn chưa từ bỏ ýđịnh mà hỏi.

Lan Đạo Uy bất cần nhún vai, “Chuyện này đối với tôi thật dễ dàng, ngân hàng không bị ảnh hưởng gì, huống hồ vì vậy mà tôicó được em, cứ coi như là phần thưởng!”

Câu trả lời của anh khiến cho Phương Tử Cầm hoàn toàn gục ngã, vốn nghĩ rằng anh là vì cô nhưngsự thật chứng minh, cô chỉ là đối tượng chinh phục, là trò chơi của anh.

“Anh không cần phải hao phí tiền tài sức lực như thế, có lẽ tôi sẽ chấp nhận sự theo đuổi của anh.” Cô lạnh lùng trào phúng, một chút cũng khôngmuốn thừa nhận cô đối với anh đã có chút tình cảm.

Lan Đạo Uyphát ra một tiếng cười trầm thấp, giơ một ngón trỏ lên trước mặt cô khẽlay động, “Ôi, Không! Tôi không có thời gian chơi cái trò chơi tình yêungu xuẩn, không giống những tên công tử muốn lấy lòng em! Tôi muốn trựctiếp nhanh chóng có được những gì tôi muốn có.”

Những lời anh nói đã dấy lên một trận mưa to gió lớn trong lòng Phương Tử Cầm, cũng làmcho cô nhớ tới thời thơ ấu không thoải mái vì ông bố bạc tình. Đàn ôngquả thực đều không phải là người, lòng cô sớm đã chết vì sao lại có mộtmơ mộng không thực tế như thế này.

Nhìn thấy mặt cô lạnh lẽo và tái nhợt, Lan Đạo Uy đưa tay vuốt lấy má cô.

Phương Tử Cầm lặng lẽ tránh anh đụng vào, “Anh không sợ mất cả chì lẫn chàisao?” Cô cười lạnh nói, miễn cưỡng tạo một vỏ bọc ngụy trang cho vếtthương lòng của mình.

Lan Đạo Uy nhướng cao mày, tiếp chiêu của cô. “Tôi luôn luôn đạt được những gì mình muốn, cho tới giờ chưa từng thất bại.”

Lời nói của anh ám chỉ rõ ràng khiến hai gò má Phương Tử Cầm nhanh chóng đỏ ửng lên, trong lòng cũng thoáng qua một chút bất an.

“Trước đây tôi đã nói với anh, cái anh đạt được chỉ là thân thể này mà khôngcó trái tim. Thân thể này đối với tôi mà nói không hề có ý nghĩa, tráitim của tôi vĩnh viễn thuộc về chính tôi, ai cũng không thể khiến nó cam tâm tình nguyện thuần phục.” Ngữ khí của cô lạnh như băng tuyết vàquyết liệt, khôi phục bộ dạng của người đẹp băng giá như trước.

“Đây là lời khiêu chiến của em phải không? Tôi vui vẻ chấp nhận.” Lan Đạo Uy nhướng một bên mày rậm lên nhẹ cười.

Phương Tử Cầm học anh chớp đôi mi thanh tú, mắt tròn mở to nhìn anh, hơn nữacố ý đến gần anh, bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực anh đùa giỡn. “Trò chơinày thật hấp dẫn, rất thú vị!”

Oái, hai mắt Lan Đạo Uy bắn ra một tia sáng lợi hại, anh ôm chặt Phương Tử Cầm vào lòng, một tay kìm lấycằm của cô khiến bộ ngực mềm mại của cô phập phồng trong ngực của anh.

Phương Tử Cầm không hề nghĩ đến hành động của anh nhanh chóng như vậy, hoàn toàn bị động.mặt.

Tôi nói rồi, tôi không tham gia trò chơi, bất kể là thân thể hay tráitim em tôi nhất định sẽ có, cũng nhất định sẽ đạt được.” Anh gằn từngtiếng một. Đôi mắt giống như báo đen bắn ra tia lợi hại mãnh liệt, nhìnchằm chặp vào con mồi. Khí thế của anh thực dọa chết người, ánh mắt cựcnóng cuồng dã dường như muốn hun đốt cả người cô.

Phương Tử Cầm miệng lưỡi khô khốc, bị anh làm khiếp sợ đến không nói nên lời chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh.

“Em.. em đói!” Thật lâu sau, cô chậm rãi nói một câu, giọng nói có chút nũng nịu.

Cơ thể cứng đờ của Lan Đạo Uy liền thả lỏng, đồng thời cũng cởi bỏ nhữngkìm chế của mình, mở những hộp đồ ăn trên bàn ý bảo cô đến ăn.

Phương Tử Cầm ngồi trên ghế yên lặng ăn bữa tối, tâm tư lại bay bổng suy nghĩ. Lan Đạo Uy là một nhân vật nguy hiểm, đối với cô có sức ảnh hưởng vàhấp dẫn chí mạng, việc này trước đây chưa từng có, trong lòng cô khôngngừng cảnh cáo chính mình ngàn vạn lần không để bị sự dịu dàng của anhmê hoặc. Thái độ của anh đối với cô đã chứng minh thật rõ ràng, cô không thể cũng khiến trái tim mình bị giam cầm.

Cái gì cũng có thể mất nhưng duy nhất tôn nghiêm là không thể! Đó chính là nguyên tắc bất dibất dịch của cô. Cô không muốn mình sẽ trở thành một người phụ nữ vôdụng, suốt ngày không làm việc gì chỉ chờ nghe lời anh, việc này đối với cô cực kì sỉ nhục!

“Em muốn xin anh một việc.” Phương Tử Cầm chớp mắt nói.

“Nói đi!” Lan Đạo Uy trả lời thật nghiêm túc.

“Em… em không muốn cả ngày ở nhà, em muốn về Tư Tài tiếp tục làm việc.” Cô nâng đầu, mở đôi mắt to ngấn nước khẩn cầu nhìn anh.

“Chuyện này không có trong thỏa thuận của chúng ta lúc trước.” Lan Đạo Uy lạnh nhạt nói.

“Em chỉ là muốn làm việc để quên đi những chuyện không thoải mái.” PhươngTử Cầm cố tỏ ra vẻ đáng thương, nhu nhược, một mặt nhìn trộm phản ứngcủa anh.

Chỉ thấy anh trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt cũng hiền hòa hơn rất nhiều.

“Công việc của em thời gian rất linh động, lúc nào anh cần em có thể gọi điện thoại cho em.” Phương Tử Cầm thừa dịp nói thêm vào.

“Được rồi!Nhưng tôi nói trước là buổi tối trước sáu giờ là em phải quay về nhà,còn nữa khi nào tôi gọi cho em thì em phải ở bên cạnh tôi, biết không?”Trầm tư một hồi lâu, cuối cùng Lan Đạo Uy cũng đồng ý.

Đôi mắtPhương Tử Cầm hiện lên một tia sáng giảo hoạt, khóe miệng cũng nhếch lên một ý cười mơ hồ, thật không nghĩ tới anh vô tư đáp ứng như vậy, thậtsự là quá tốt!

“Cám ơn anh!” Cô chớp mắt mỉm cười đáp tạ.

Nhìn cô khuôn mặt đắc ý tươi cười, Lan Đạo Uy không khỏi hoài nghi chính mình có quyết định sai lầm hay không.

& & &

Buổi tối chín giờ, Phương Tử Cầm tắm rửa rất nhanh, thay áo ngủ, toàn thânnhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi phòng tắm. Nhưng trong lòng cô không hề nhẹ nhàng chút nào, giờ phút này chính là thời khắc quan trọng.

Đêm nay cô phải cùng Lan Đạo Uy ngủ chung giường, tuy đêm nay không phải là đêm đầu tiên nhưng tối qua cô say túy lúy, một chút tri giác cũng không có. Hôm nay tình hình không giống, cô còn chưa có chuẩn bị tâm lí đốimặt với “nhu cầu” của Lan Đạo Uy.

Khi ánh mắt của cô tiếp xúc với chiếc giường cực lớn màu lam thì cả người lạnh run, chỉ có thể dùng từtay chân thừa thãi để diễn tả tâm tình hiện tại của cô.

May mắnlà lúc này Lan Đạo Uy đang ở trong văn phòng xử lý công việc khiến chocô có một chút thời gian để nghĩ biện pháp vượt qua đêm nay; dù saotránh được một đêm hay một đêm, chuyện ngày mai để ngày mai, bây giờphải tìm cách cái đã.

Đột nhiên một nụ cười hiện lên khuôn mặtnhỏ nhắn của cô, đúng vậy, giả vờ ngủ! Cô liền quyết định giả vờ ngủ,cách này có vẻ cũ rích nhưng cũng là một biện pháp an toàn nhất, Lan Đạo Uy hẳn là không mặt dày đến nỗi đánh thức một cô gái tâm hồn bị tổnthương vất vả lắm mới ngủ được.

Sau khi quyết định, Phương Tử Cầm lập tức nhắm mắt tiến vào giấc ngủ nhưng lỗ tai cô thì lại dài ra lẳnglặng nghe động tĩnh trong phòng.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếngcửa phòng mở ra, tiếng bước chân đi đến bên giường rồi dừng lại. Cô nhắm chặt hai mắt, ngay cả thở cũng không dám, cho đến khi nghe tiếng nướcchảy trong phòng tắm cảm xúc nặng nề của cô mới thả lỏng một chút.

Một lúc sau, Lan Đạo Uy đi ra khỏi phòng tắm, trên người mặc quần ngắn đểngủ, nửa người trên để trần, anh liếc mắt ngắm Phương Tử Cầm một cái, tư thế nằm ngủ cứng ngắc của cô khiến anh không khỏi bật cười. Ai cũngbiết là cô đang vờ ngủ nhưng anh cũng không định làm khó cô, mấy ngàynay cô đã chịu không ít sức ép, anh không nghĩ là trong tình cảnh nàylại làm cô khó chịu.

Lan Đạo Uy lên giường nằm cạnh cô, một taykéo cô vào lòng khiến cô dựa chặt vào ngực anh, một tay ôm lấy vòng eonhỏ nhắn của cô.

Phương Tử Cầm ngừng thở, không dám di động mảymay, dựa vào trong lồng ngực ấm áp cường tráng rắn chắc của anh khiến cô không khỏi động lòng, nhưng sợ hãi anh sẽ tiến đến chuyện khác nên toàn thân cô vẫn cứng đờ.

“Hãy thả lỏng đi, tôi chỉ muốn ôm em ngủ, không có ý gì đâu.” Tiếng nói trầm ấm của Lan Đạo Uy vang ở bên tai.

Phương Tử Cầm vẫn không dám lên tiếng nhưng thân thể thoáng đã thả lỏng.

Lan Đạo Uy vùi mặt vào mái tóc dài của cô, hít mùi hương của cô. “Tiểu mỹnhân Phương Đông của anh, ngủ đi!” Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng của anh như một dòng nước ấm rót nhẹ vào lòng cô, làm cô bất giác hoàn toàn lơi là phòng bị.

Mùi hương nam tính nhẹ nhàng khoan khoái của LanĐạo Uy bao trùm lấy cô, dựa vào vòm ngực rộng lớn chắc chắn, Phương TửCầm lần đầu cảm thấy vô cùng an tâm, toàn thân ấm áp. Chậm rãi cô chìmvào giấc mộng đẹp, cảm giác được người khác ôm trong lồng ngực thực làthoải mái như vậy sao! Cô mơ hồ nghĩ, trên môi đồng thời nở một nụ cườithỏa mãn.

& & &

Liên tiếp vài ngày sau, Phương Tử Cầm đương nhiên theo lẽ thường không hề phòng bị ngủ trong lòng LanĐạo Uy. Hơn nữa Lan Đạo Uy phong độ đối với cô hết mực nuông chiều làmcô không hề có chút phòng bị nào. Mà tư thế ngủ của cô cũng thật khoatrương hết sức, thường thường cả người nằm trên thân thể Lan Đạo Uy, nếu không thì tay chân phóng loạn xạ quả thực giống như anh không hề tồntại.

Tất cả những việc này làm Lan Đạo Uy dở khóc dở cười. Chínhthân thể anh cũng thừa nhận không chịu nổi sự tra tấn này, tâm tình nhưcon sông dâng cao sắp tràn bờ. Ngủ ở bên cạnh cô nhưng không được chạmvào cô là thử thách lớn nhất trong cuộc đời anh, cũng là ngoại lệ duynhất, anh chưa từng có thái độ dung túng như thế đối với bất kì cô gáinào.

Hôm nay, Lan Đạo Uy đang ở trong văn phòng phê duyệt côngvăn nhưng tâm tình anh thực sự không tốt, cảm xúc cực kỳ bực dọc đã dọanạt không ít nhân viên cấp dưới, không ai dám lên tầng mười hai, sợ trởthành bao cát để trút giận.

Đã qua một tuần, Lan Đạo Uy trong đầu thật phiền não, anh không biết mình có thể nhẫn nại được bao lâu nữa!Cho đến nay chưa từng có cô gái nào có thể kích thích anh đến như vậy,cũng làm cho anh mất đi sự bình tĩnh lãnh đạm vốn có.

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang luồng suy nghĩ của Lan Đạo Uy.

Anh tức giận quát. “Vào đi!”

Người đến chính là em trai Lan Đạo Uy – Kỉ Tụng Bình.

“Sao vậy? Nghe giọng anh có vẻ không vui, tâm tình không được tốt à?” Kỉ Tụng Bình khuôn mặt tươi cười lên tiếng.

Lan Đạo Uy vứt cho em trai một ánh mắt dọa nạt, “Không phải chuyện của cậu!” Khẩu khí cực kì nóng nảy.

Kỉ Tụng Bình cẩn thận liếc Lan Đạo Uy một cái, anh trai luôn luôn sángsuốt, lạnh lùng ngạo nghễ trên thương trường, chưa từng thấy anh thấtthường như thế bao giờ. Anh trai nhìn có vẻ thật không thoải mái, cảmxúc kìm nén. Việc này… thật sự không phải bình thường.

“Ồ, anh không phải là đang tìm người trút giận đó chứ?” Kỉ Tụng Bình không biết sợ hỏi.

“Anh nói rồi, việc này không liên quan đến cậu!” Lan Đạo Uy gầm nhẹ.

Kỉ Tụng Bình rất nhanh suy nghĩ ra, cảm xúc thất thường của anh trai nhất định có liên quan đến cô gái họ Phương kia.

“Nghe nói anh đang sống chung với con gái nhà Phương thị?” Kỉ Tụng Bình không hề né tránh hỏi thẳng. “Khó trách anh gần đây không về biệt thự ở núiDương Minh, em gái mấy ngày nay rất nhớ anh.”

Vẻ mặt Lan Đạo Uy âm trầm, không nói lời nào.

“Anh đừng nói với em là anh cùng Phương tiểu thư sống chung hơn một tuần rồi mà chưa chạm được vào người cô ấy đấy nhá?” Kỉ Tụng Bình đoán già đoánnon nói, theo như anh biết thì bộ dạng của anh trai hiện giờ nhất địnhlà đang tìm người trút giận.

Lan Đạo Uy vẫn không nói một câunhưng ánh mắt nhìn về phía Kỉ Tụng Bình thật dữ dội. Nếu ánh mắt có thểgiết người thì Kỉ Tụng Bình sớm đã nằm trong….

“Hắc hắc, thật sựkhiến người khác không tin được, Lan Đạo Uy phong lưu nhất mực mà sốngcùng với con gái hơn một tuần mà không làm gì hết! Đây chính là cáititle thật hấp dẫn!” Kỉ Tụng Bình một chút cũng không hề để ý đến vẻ mặt bất mãn của Lan Đạo Uy.

“Đủ rồi! Cậu cố ý đến đây chọc giận anh phải không?” Lan Đạo Uy cuối cùng không nhịn được hét ầm lên.

Kỉ Tụng Bình thấy bộ dạng của anh trai không chịu nổi tra tấn bèn thôikhông đùa giỡn nữa. “Em đến để nói cho anh biết khoảng hai tháng nữa bamẹ sẽ đến Đài Loan.”

“Anh biết, anh sẽ sắp xếp mọi việc.” Lan Đạo Uy gật đầu.

Kỉ Tụng Bình do dự hồi lâu rồi lên tiếng: “Anh.. anh cũng biết ba mẹ rấttruyền thống và bảo thủ, đừng cho họ biết anh sống cùng với phụ nữ ở bên ngoài.”

“Anh biết cân nhắc!” Lan Đạo Uy lạnh lùng liếc anh một cái, “Nếu không có việc gì, em có thể đi được rồi.”

Kỉ Tụng Bình không dám tin nhìn chằm chằm anh mình, anh trai lại ra lệnhđuổi anh đi, anh trai chưa từng đối xử với anh như vậy, xem ra cô Phương Tử Cầm này thực sự làm anh ấy quay đầu chuyển hướng.

Trước khi đi, Kỉ Tụng Bình vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với Lan Đạo Uy.

“Nếu anh thật sự quan tâm đến cô ấy như vậy thì đừng cho cô ấy quay về làmviệc ở Tư Tài!” Kỉ Tụng Bình bình tĩnh nói vào trọng tâm.

“Vì sao?” Lan Đạo Uy nhướng mày nhìn em trai.

“Tư Tài có người tên là Lữ Tử Khiêm, thường cùng cô ấy như hình với bóng ra ngoài làm việc, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!” Kỉ Tụng Bình không hềmuốn anh trai mình bị người khác lừa gạt.

Lan Đạo Uy chìm vào suy tư, không hề biết Kỉ Tụng Bình đã rời khỏi văn phòng từ lâu.