Chiến Thiên

Chương 23: Vương Bưu



Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình động tác tương đối lưu loát, bọn họ xuất thân vốn là thợ săn, đối với chuyện tình rút gân lột da loại này từ nhỏ cũng làm qua không ít.

Nếu so sánh, Trịnh Hạo Thiên nửa đường xuất gia mặt này hãy còn kém xa theo không kịp.

Bất quá may mắn là, lúc này căn bản là không cần Trịnh Hạo Thiên xuất thủ, hắn nhìn hai vị đồng bạn nhanh chóng đem tất cả da sói lột xuống, hơn nữa cuốn lại với nhau.

Lâm Đình xoay chuyển ánh mắt, nói: "Phía trước hẳn là có một dòng suối nhỏ, chúng ta đem da sói qua xử lý một chút."

Dư Uy Hoa nhìn thi thể sói trên đất, khuôn mặt tiếc nuối, nói: "Csòn những đồ này đây?"

Lâm Đình cười khổ một tiếng, nói: "Không có biện pháp, tốt hơn nên ném đi."

Một con sói giá trị tuyệt đối không nhỏ, trong đó lớn nhất, dĩ nhiên là da sói, bất quá còn những thứ dư lại kia, thịt sói cùng móng vuốt sói cũng có thể buôn bán, hoặc là làm thức ăn trong thôn cũng không tệ. Nhưng bọn hắn giờ phút này có chừng ba người, chỉ sợ mỗi người dù cho là quái vật ba đầu sáu tay, cũng không cách nào đem những đồ này vận chuyển đến trong thôn.

Cho nên, sau Lâm Đình, Dư Uy Hoa hai người tiến hành xử lý bước đầu, cũng là cảm giác cao hứng một chút ngại ngần cũng không có.

Trịnh Hạo Thiên lúc này đã khôi phục một chút khí lực, hắn đứng lên, cười to nói: "Chúng ta lần này có thể nhặt về một mạng đã coi như là ông trời già phù hộ rồi, có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu đi."

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình nhìn nhau cười một tiếng, ba người bọn họ mang theo tất cả da sói cùng thi thể Bạch nhãn Lang vương đi tới chốc lát, rốt cuộc tìm được cái dòng suối nhỏ kia như lời Lâm Đình nói.

Dòng suối này cũng không lớn lắm, nước suối trong suốt thấy đáy, đáy khe suối hiển lộ rõ ràng, trông rõ từng bầy cá đẫy đà đang bơi chơi đùa, tựa hồ là không hề có cảm giác đối với sự có mặt của bọn hắn.

Dư Uy Hoa hai người cũng không khách khí, đem da sói trực tiếp ở trong dòng suối nhỏ rửa sạch.

Chỉ trong chốc lát, dòng suối trở nên một mảnh máu đỏ, bầy cá bên trong lại càng không biết trốn phương hướng nào, một con cũng không nhìn thấy.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên quay bốn phía một vòng, hắn nhặt được một chút cành khô chất đống ở chung một chỗ, đánh lửa, đem thi thể Bạch nhãn Lang vương lủi lên, từ từ thiêu nướng .

Thủ nghệ của hắn mặc dù cũng không tốt, nhưng là vẫn có đem năng lực nấu chín thức ăn.Hơn nữa lúc này sau khi trải qua sinh tử đánh giết, ba người bọn họ cũng là bụng đói kêu vang, chỉ cần là đồ có thể ăn, vậy thì tuyệt đối sẽ không có kén cá chọn canh gì cả.

Cho đến thời điểm Trịnh Hạo Thiên đem thịt sói nướng chín bảy tám phần thì bọn hai người Dư Uy Hoa đã đem da sói bước đầu rửa sạch sẻ. Dĩ nhiên, sau khi trở về thôn, còn phải tiến hành thêm một bước xử lý, bây giờ có thể làm đủ được một bước này đã là tương đối không dễ dàng.

Bọn họ đem da sói phơi hong ở trên cây khô, một khi hơi khô một chút, liền có thể đóng gói về nhà.

Đi tới trước đống lửa, ngửi mùi vị thơm ngào ngạt kia, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đều đầy vẻ kích thích vị giác.

Nhưng là chẳng biết tại sao, Trịnh Hạo Thiên chân mày càng lúc càng nhíu chặc, hắn nhìn đám dầu mỡ sói chảy dầm dề, không khỏi nghĩ tới những bộ dáng thi thể sói thê thảm kia, nhất thời lại không còn có nửa điểm muốn ăn, ngược lại là trong bụng mơ hồ lâm râm đau, tựa hồ tùy thời cũng sẽ nôn mửa ra.

Bỗng nhiên, lỗ tai của hắn đột ngột dương lên, giật mình, nói: "Chờ một chút, có động tĩnh."

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình liền giật mình, bọn họ dỏng tai lắng nghe, nhưng là không hề có cảm giác. Hai người quay mặt nhìn nhau, liệu có phải Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa từ trong kinh sợ khôi phục như cũ hay sao.

Bất quá, trải qua một hồi, sắc mặt hai người bọn họ có biến đổi.

Bởi vì bọn họ rốt cục nghe được, ở phía xa quả nhiên truyền đến một đạo thanh âm giẫm đạp lên lá cây rất nhỏ.

Trong lòng của bọn họ lấy làm kỳ, Trịnh Hạo Thiên lúc nào trở nên lợi hại như thế? Thật ra thì, Trịnh Hạo Thiên cũng là trong lòng kỳ quái, bởi vì hắn đồng dạng phát hiện, kể từ sau khi hắn trở nên điên cuồng, trình độ ngũ quan bén nhạy tựa hồ đề cao rất nhiều. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối nghe không được thanh âm xa như vậy. Nhưng là lúc này, hắn lại có thể tương đối nghe được rõ ràng động tĩnh đến từ chính khoảng cách xa như thế kia .

Tuy nói lúc này đã từ trong trạng thái điên cuồng hồi phục xong, ngay cả thân thể cũng từ trạng thái bành trướng một vòng to co rút về nguyên dạng, nhưng loại cảm giác nhạy cảm này lại tựa hồ như là vẫn bảo lưu lại một chút trong cơ thể.

Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đem cung gấp lấy xuống. Sau khi trải qua cuộc chiến cùng đám sói, tính cảnh giác của bọn họ đã hết sức đề cao. Đặc biệt là Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình, sẽ không bao giờ nghĩ rằng khu vực này là an toàn nữa.

Tất tất tác tác, thanh âm này từ từ càng tiếp cận. Nhưng ba người Dư Uy Hoa đều là thở dài một cái, bọn họ rốt cục cũng nghe rõ, đó không phải tiếng bước chân mãnh thú, mà là thanh âm một người đi lại.

Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân người nọ ngừng lại, hắn tựa hồ cũng phát giác ra ba người Trịnh Hạo Thiên hành tung, cho nên không hề di động nữa.

Dư Uy Hoa thu hồi cung gấp, cao giọng nói: "Bằng hữu, nếu vào núi gặp mặt, mọi người chính là huynh đệ, xin mời đi ra gặp mặt."

Lâm Đình cùng Trịnh Hạo Thiên cũng đều đem cung gấp bỏ xuống, ánh mắt của bọn họ đồng thời nhìn ở một chỗ nào đó. Tiếng cười sảng khoái vang lên, một người chậm rãi từ trong bụi cây đi ra.

Đây là một trung niên khỏe mạnh, trên người của hắn mặc một bộ trang phục thợ săn điển hình. Hai hàng lông mày rất rậm, tựa hồ như hai con sâu róm ở trên mặt, hốc mắt lõm vào rất sâu, thoạt nhìn thật sự có chút người dọa người phải sợ hãi.

Bất quá, trong thời khắc hắn đi ra, trên người tựa hồ tràn đầy một loại mùi vị hào sảng nhiệt tình hào phóng, tạo thành sự tươi sáng đối lập với khuôn mặt của hắn.

"Ba vị tiểu huynh đệ, không biết nên gọi như thế nào."

Dư Uy Hoa cười nói: "Ta tên là Dư Uy Hoa, đây là ta hai đệ đệ Lâm Đình cùng Trịnh Hạo Thiên, chúng ta đều là Đại Lâm thôn dưới chân núi, tiền bối người là.."

Trung niên hán tử vỗ một cái phình vào cái túi đeo ở lưng, nói: "Ta tên là Vương Bưu, là chuyên chúc thợ săn của Lý gia bên trong Biền Tây thành."

"Biền Tây thành Lý gia?" Dư Uy Hoa ba người cũng là trong lòng cả kinh, đối với người này nhất thời thêm vài phần tôn trọng. Biền Tây thành là thành thị lớn nhất bên trong phụ cận gần nghìn dặm Hùng Lang sơn, khoảng cách Đại Lâm thôn cũng không xa, cưỡi ngựa hai canh giờ là đến. Nhưng là, cuộc sống bên trong Biền Tây thành cùng Đại Lâm thôn cũng là cách xa như trời với đất, căn bản là vô pháp đánh đồng.

Lý gia là một vọng tộc nổi tiếng bên trong Biền Tây thành, người có thể được Lý gia chiêu dụ, nếu không là săn sư, thì thấp nhất cũng là thợ săn nổi bật. Cho nên sau khi nghe được danh tiếng Lý gia, ánh mắt của bọn hắn nhất thời có biến hóa cực kỳ vi diệu.

"Ba vị tiểu huynh đệ, ta là bị tiếng kêu của cuồng bạo Hùng vương hấp dẫn tới, các ngươi có từng gặp qua?" Vương Bưu đối với vẻ biểu tình biến hóa của bọn họ phi thường hài lòng, hỏi thẳng vào vấn đề luôn(*)

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình không chút do dự lắc đầu, nói: "Chúng ta không có nhìn thấy."

Bọn họ quả thật không có nhìn thấy cuồng bạo Hùng vương, bởi vì tiếng gầm gừ tràn đầy thô bạo kia thật ra là từ miệng Trịnh Hạo Thiên. Nếu như Vương Bưu ở chỗ này tìm cách tìm kiếm cuồng bạo Hùng vương, khẳng định như vậy là uổng phí tâm cơ rồi.

Chân mày Vương Bưu hơi nhăn, lầu bầu nói: "Không thể nào, cái thanh âm kia hẳn là tại phụ cận nơi này."

Ánh mắt của hắn chuyển động, đột nhiên ngưng tụ, hồi lâu sau kinh ngạc nói: "Ba vị tiểu huynh đệ chân nhân bất lộ tướng, thế nhưng săn giết một bầy sói, Vương mỗ bội phục!"

Đám người Dư Uy Hoa quay đầu nhìn lại, không khỏi cười khổ không dứt trong lòng. Bọn họ gạt phơi da sói ở trên nhánh cây tương đối dễ thấy được, căn bản là lừa không được người.

Cũng bởi vì kinh nghiệm của bọn hắn chưa đầy đủ, nếu là lão thợ săn mà nói, khi nghe được có người nhích tới gần, nhất định trước tiên sẽ một bước đem những thứ da sói này thu giấu đi.

Dư Uy Hoa lắc đầu, nói: "Tiền bối quá khen, chúng ta chẳng qua là nhặt được một tiện nghi thôi."

Thời điểm hắn nói những lời này, không biết hữu ý vô ý hướng Trịnh Hạo Thiên liếc nhìn, hắn và Lâm Đình đúng là nhặt được một cái đại tiện nghi.

Vương Bưu khẽ mỉm cười, cánh mũi khẽ lay động, ánh mắt căn bản rơi đám thịt sói đã nướng chín, nói: "Ba vị, Vương mỗ vào núi mấy ngày rồi, còn chưa từng ăn đồ chín, không biết có thể hay không để cho ta hưởng miếng lộc ăn." Hắn tự tay trong ngực móc ra một thanh bạc nho nhỏ, nói:

"Một chút lòng thành, xin mời các vị nhận lấy."

Dư Uy Hoa vung tay lên, nói:

"Quy củ trong núi, gặp nhau tức là hữu uyên, mời một bữa món ăn thôn quê không nên tính là gì, nếu là chúng ta thu bạc của ngươi, chẳng phải là muốn người đời bị cười nhạo."

Lâm Đình cùng Trịnh Hạo Thiên cũng khẽ gật đầu, thật ra thì lần này thu hoạch của bọn hắn thật lớn, cũng quả thật không đem này một ít bạc đồng để ở trong lòng.

Vương Bưu cười ha ha, nói: "Ba vị tiểu huynh đệ tuy còn trẻ tuổi, nhưng một thâ

Hắn thu hồi bạc, từ trong túi lấy ra một hồ lô lớn cùng mấy cái chén rượu gỗ, nói: "Ta lần này vào núi, may mắn được một chút Hầu Nhi tửu, xin mời ba vị cùng nhau thưởng thức."

"Hầu Nhi tửu?" Dư Uy Hoa kinh hô một tiếng, trong mắt nhất thời mơ hồ tỏa sáng.

Trong Hùng Lang sơn tự nhiên có không ít Hầu Nhi, Hầu Nhi tửu bọn chúng cất giữ lại càng xa gần nổi danh. Nếu như thợ săn vào núi, có thể tìm được Hầu Nhi tửu mà nói, như vậy một khi đưa vào bên trong Biền Tây thành, sẽ đổi được khoản lớn tiền tài.

Bên trong núi lớn, nguồn tài phú vô cùng tận, nhưng là muốn đạt được những thứ tài phú này, như vậy thực lực cùng kỳ ngộ thiếu một thứ cũng không được.

"Không tốt." Lâm Đình chần chờ một chút, nói: "Hầu Nhi tửu quá mức quý trọng, chúng ta không dây nổi."

Vương Bưu cười to nói: "Vương mỗ năm nay bốn mươi hai, ba người các ngươi cộng tuổi lại đoán chừng cũng không kém ta bao nhiêu đâu. Các ngươi ba huynh đệ này giờ cũng đã hào phóng như vậy, chẳng lẽ ta đây cái lão thợ săn còn muốn keo kiệt sao."

Hắn bỗng nhiên dừng một chút, hào khí can vân nói: "Đừng có bà bà mụ mụ nữa(**) , nam tử hán đại trượng phu, tính khí nên thoải mái một chút."

Ba người Dư Uy Hoa đồng thời nhướng mày lên, tâm tính bọn họ dù sao cũng là thiếu niên, bị Vương Bưu kích thích, cũng là không hề từ chối nữa.

Thật ra thì, tất cả số thịt bọn họ thiêu nướng cũng không phải là Cự Lang bình thường, mà là Bạch nhãn Lang vương, ngay cả là thịt Lang Vương thì giá trị cũng là không hề bình thường, so sánh với Hầu Nhi tửu chưa chắc thua kém bao nhiêu.

Đi tới bên cạnh đống lửa, Dư Uy Hoa lấy chủy thủ ra, thuần thục cắt lấy một miếng thịt, cứ như vậy đưa tới.

Vương Bưu tổng cộng đeo sáu chén rượu gỗ, cũng không biết hắn một người vào núi, vì sao phải chuẩn bị nhiều chén rượu như thế, nhưng là lúc này phân cho mọi người, cũng là dư dả.

Nhận lấy chủy thủ, hắn hung hăng cắn một cái, dầu trơn theo khóe miệng của hắn nhỏ xuống, mùi thơm càng lúc càng phát ra nồng nặc.

"Thịt thật ngon, chỉ là tay nướng còn kém một chút." Vương Bưu không chút khách khí cười nói.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt trở nên hồng, hắn vừa rồi chỉ là muốn đem thịt sói nướng chín, nơi nào còn chú ý được mùi vị trong đó.

Vương Bưu đem chén rượu bày ra, cả bốn chén rượu đều rót ra nửa chén, một cổ mùi thơm rượu bất thường nhất thời tràn ngập không gian.

"Hôm nay có thể biết ba vị tiểu huynh đệ, coi như là hữu duyên, ta mời các ngươi một chén..."

(*) nguyên văn: khai môn kiến sơn: mở cửa thấy núi

(**) mụ mụ bà bà: ý nói đừng có như đàn bà con gái;