Chiến Thiên

Chương 20: Nguy hiểm cận kề



Hết thảy trước mắt đều trở nên rõ ràng, Trịnh Hạo Thiên có thể thấy rõ nhanh vuốt sắc bén của hai đầu thanh lang đang xông đến.

Vào giờ khắc này, ngũ quan, ý thức của hắn được đề thăng trên diện rộng.

Chóp mũi hắn ngửi được một mùi máu tanh hôi thối, mùi vị này đến từ hai chậu máu đang mở to kia, thậm chí hắn còn đoán được, một khắc sau khi hai đầu thanh lang xông đến, hàm răng bén nhọn của chúng sẽ xuyên thấu qua cổ mình để lại mấy lỗ thủng.

Trong sâu thăm não bộ của hắn tựa hồ có âm thanh liều mạng reo hò cổ vũ: "Trốn, chạy mau..."

Nhưng thân thể hắn bây giờ ngay cả một chút lực lượng cũng không có, tay chân của hắn như nhũn ra, đừng nói là lang nha bổng nặng nề kia mà coi như cung gấp ngày thường hắn coi như tính mạng cũng không biết bị ném đi đâu.

Mơ hồ thần chết đã điểm danh hắn, thân thể hắn cứng ngắc không có chút hơi ấm, ngay cả máu huyết trên người tựa hồ cũng đọng lại không lưu thông nữa.

Ở tận đáy lòng hắn dâng lên vô tận bi ai.

Thì ra đây mới thực sự là mình.

Hắn vô số lần trong giấc mộng thấy mình đạt được khả năng của Dư thúc, cùng bọn họ vào núi săn thú.

Hắn tự tay mình săn giết vô số gấu và sói, hắn trở thành người thủ hộ trong thôn, trở thành săn sư uy danh gần xa chiếm được vô số vinh quang được vô số người khen ngợi.

Kể từ khi hắn bắt đầu tập võ cảnh tượng này đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ.

Song giờ khắc này rốt cục hắn đã tỉnh lại.

Hóa ra mình cũng chỉ là một kẻ bình thường, lần đầu tiên đối mặt với mãnh thú, cảm nhận mùi máu tanh đầy sát khí trên người nó thế nhưng hắn lại không chịu được, giống như trở nên một người khác xa lạ mà ngay cả hắn cũng không rõ.

Tựa hồ hắn nhớ lại đêm mưa hôm đó, tựa hồ một lần nữa hắn lại thấy được cảnh tượng hơn ba mươi đầu cự hùng xông vào thôn.

Sợ hãi rồi hoảng sợ là độc dược kịch độc nhất, đem khí lực trong cơ thể rút đi không còn sót lại một tia.

Hàm răng bén nhọn của cự lang phản xạ ánh lửa sáng lên, mang theo hơi thở tử vong lao thẳng vào hắn.

Hai tròng mắt vô ý thức của Trịnh Hạo Thiên mở lớn, điểm sáng trí mạng kia đã tràn ngập trong mắt hắn.

Song ngay lúc này hắn thấy được, nghe được, cảm thấy ...

Hai bóng người từ trên trời giáng xuống, hai tiếng xé gió xuất hiện bên tai hắn, hai hơi thở quen thuộc làm thân thể đang lạnh như băng của hắn trong nháy mắt trở nên ấm áp. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ba..."

Hai cây cương xoa phân biệt trước sau nện lên đầu hai con thanh lang, lực lượng va chạm khổng lồ thế ngạnh kháng đẩy lui hai con sói.

Độ cứng của đầu sói vượt qua sự tưởng tượng của Dư Uy Hoa và Lâm Đình, mặc dù đầu bọn chúng chảy đầy máu tươi nhưng sau khi lăn lộn trên mặt đất vài vòng lập tức bò dậy trong mắt hiện lên vẻ hung lệ, dường như không việc gì.

"Oanh..." Dư Uy Hoa lui về phía sau một bước, đứng sau người Lâm Đình hắn buông cương xoa xuống, hai tay cặp dưới nách Trịnh Hạo Thiên, hét lớn một tiếng chân khí trong cơ thể toàn bộ chấn động, lấy hết sức ném lên phía trên.

Mặc dù chân khí của Dư Uy Hoa chưa đến cảnh giới phóng xuất ra ngoài đả thương địch thủ. Nhưng khi hắn bộc phát toàn bộ chân khí trong nháy mắt lực lượng tăng phúc lên cũng mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Nhất thời thân thể Trịnh Hạo Thiên bay lên không trung.

Hắn kinh hô một tiếng tay chân vẫy loạn trên không trung, đột n hiên ôm lấy một cành cây to.

Sứng sốt một chút, bây giờ Trịnh Hạo Thiên mới hiểu được, mình bị Dư Uy Hoa ném lên cây đại thụ. Chẳng biết tại sao sau khi thoát khỏi nguy hiểm, tay chân của hắn khôi phục lại mấy phần khí lực, hắn giật mình, ngược lại biến đổi tăng lên một chút.

Song khi hắn đã ở vị trí an toàn lúc hắn cúi đầu nhìn xuống mắt trợn tròn đến cực hạn.

Lúc Dư Uy Hoa và Lâm Đình từ trên cây nhảy xuống hai mươi đầu cự lang đã vượt qua đống lửa từ bốn phương tám hướng lao đến.

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, một khối đá từ một gốc cây bay đến đè chết một đầu cự lang. Lại một tiếng động lớn nữa vang lên một đầu cự lang nữa lại bị treo ngược lên không trung.

Liên tiếp xuất hiện biến cố đã làm bầy cự lang cảnh giác tốc độ cũng nhất thời chậm lại.

Bất quá cho dù như thế cũng chỉ trong một lát bọn chúng cũng tiến đến cây đại thụ, mấy đầu cự lang giơ nanh múa vuốt nhìn hai người Dư Uy Hoa.

Dư Uy Hoa hất thanh cương xoa từ dưới đất lên cầm thật chắc trong tay kêu lên: "Lâm Đình ngươi đi trước đi"

"Ngươi trước" hai mắt Lâm Đình nhìn chằm chằm bầy cự lang trước mắt không chút do dự nói.

"Nói nhảm, ngươi cút cho ta"

"Không" biểu hiện của Lâm Đình vẫn như cũ.

Hai mắt Dư Uy Hoa đỏ ngầu, tay cầm cương xoa tựa hồ như trắng bệch.

Từ giọng nói của Lâm Đình hắn đã cảm nhận được quyết tâm của đối phương đó là một quyết định không thể nào lay chuyển được.

Cười thảm một tiếng Dư Uy Hoa nói: "Tốt, vậy chúng ta cùng chiến"

"Ngươi phải đi"

"Nếu ta có thoát về nhà cũng bị cha đánh chết" Dư Uy Hoa nhìn về phía trước đột nhiên cất tiếng cười to nói :

"Giết một con là đủ vốn, giết hai con là có lời. Lâm Đình chúng ta cùng nhau thi xem người nào giết được nhiều hơn"

Lâm Đình ngơ ngác một chút, rốt cục khóe miệng cũng nở nụ cười nói :

"Tốt, nhất định ta giết được nhiều hơn ngươi"

"Cổn..."

Lúc trước bọn hắn leo lên cây là bởi vì bầy sói còn cách xa. Có khoảng cách đó lúc bọn hắn leo lên cây cũng không bị tập kích.

Nhưng bây giờ bầy sói đã đến gần, nếu bọn hắn quay người leo lên cây như vậy kết quả khẳng định là bị bầy cự lang lao đến cắn xé ăn tươi nuốt sống, khi đó ngay cả chút năng lực phản kháng cũng không có.

Trịnh Hạo Thiên ở trên cây đang líu lưỡi nhìn hai người bạn tốt.

Lời của bọn họ hắn nghe không sót một từ nào, nhịp tim Trịnh Hạo Thiên tăng lên.

Hắn cũng không biết, nhịp tim của hắn đã vượt qua bình thường, chỉ sợ nếu hắn chưa luyện chân khí cũng không thể làm cho nhịp tim tăng lên mức khủng bố này.

Lúc này hắn đang tự trách mình.

Nếu như không phải hắn khiếp nhược, trèo lên cây thì hai người Dư Uy Hoa đâu phải nhày xuống mà gặp tuyệt cảnh.

Khi bầy sói còn chưa đến bọn họ đã có sơ hội chạy trốn. Nhưng lúc đó Dư Uy Hoa lại lựa chọn ném hắn lên cây còn Dư Uy Hoa thì âm thầm bảo vệ phía trước.

Đây là hai bằng hữu chơi đùa từ nhỏ, đối mặt với sinh tử lựa chọn của bọn chúng là dũng cảm đối mặt cũng không phải loại khiếp nhược chờ chết như hắn.

Là ta hại chết bọn họ.

"Đông ... đông ... đông"

Trong lòng hắn lại càng tự trách trái tim lại càng đập nhanh hơn, trong cơ thể hắn nhiệt khí cường đại mãnh liệt sinh ra, tràn ngập khắp toàn thân.

Một loại lực lượng thần kì tràn ngập khiến hắn kiên định hẳn lên.

"Ngao ô..."

Một con hắc lang từ giữa đám thanh lang bảo vệ từ trong đêm tối bước ra.

Dựa vào ánh lửa Dư Uy Hoa và Lâm Đình thấy rõ ràng,

Đầu hắc lang như chìm trong đêm tối, trên người lộ ra hơi thở cường đại.Nhưng chân chính làm cho người ta khiếp đảm chính là trong con mắt của nó có một màu trắng, chính là một con bạch nhãn lang.

Cắp mắt quỷ dị khiến người ta rét run, đang nhìn bọn họ vẻ trào phúng giống như nhìn mấy con dê đang đợi làm thịt lãnh khốc vô tình.

Ánh mắt cả bầy sói trong đêm tối như quỷ hỏa lập lòe. Nhưng tất cả bầy sói cộng lại cũng không kinh khủng bằng một đầu bạch nhãn lang này.

Nó giương hàm răng sắc bén lộ ra đầu lưỡi đỏ như máu, tru lên một tiếng trầm thấp.

Phảng phất như nhận được mệnh lệnh, gần hai mươi đầu cự lang đồng laotj lao đến.

Bọn chúng giống như một đội quân, theo thứ tự trước sau lao đến. Một đầu rồi lại một đầu không ngừng hướng hai tên nhân loại tấn công.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình phối hợp như thiên y vô phùng, từ nhỏ cùng nhau luyện võ, kết quả giờ phút này đều hiển lộ hết ra bên ngoài.

Hai người bọn họ che chở lẫn nhau, cương xoa trong tay vung lên đâm chém khắp nơi, hướng tới phía yếu hại bầy sói mà hỏi thăm.

Có lẽ vì biết lần này không thể may mắn thoát khỏi bọn họ xuất thủ cực kì bén nhọn, khí thế cực kì sắc bén không hề thua kém bầy sói.

Cương xoa trong tay vung lên nhằm nơi yếu hại của cự lang, trong suy nghĩ bọn họn quyết một mạng đổi một mạng.

Chẳng qua bầy cự lang trước mặt cũng không phải như bầy sói bình thường, dưới sự chỉ huy của bạch nhãn lang mỗi đầu thanh lang đều linh hoạt làm người ta khó có thể tưởng tượng nổi, bọn chúng không ngừng tấn công, nhưng vừa tiếp xúc với hai người liền nhanh chóng lùi lại, giống như trước đó đã diễn luyện vô số lần, không ngừng vòng quanh hai người.

Trong lòng hai người Dư Uy Hoa đều biết rõ, bày sói đang đùa giỡn, bọn chúng đang đợi hai người kiệt sức lúc đó mới phát động một kích trí mạng.

Chẳng qua dù nhìn thấu chiêu số của đối phương nhưng cũng không có bất kỳ cách hóa giải nào.

Số lượng bầy sói nhiều, cho dù hai người chủ ý vào một đầu nhưng bầy sói chỉ hơi va chạm không để cho hai người cơ hội liều mạng.

Hơn nữa nếu lao lên liều mạng sẽ rơi vào vòng vây của bầy sói, khi đó lấy thực lực của hai người chắc chắn không có sức chống cự.

Sau nửa canh giờ không ngừng huy động cương xoa hai người đã thở hồng hộc tinh thần cũng lâm vào trạng thái mệt mỏi.

Trong mắt bọn họ đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng và phẫn hận, cương xoa trong tay nặng như Thái Sơn.

Bạch nhãn lang lại tru lên lần nã, hai đầu thanh lang vẫn thủ hộ cạnh nó rốt cục cũng động.

Bọn chúng vọt lên không một tiếng động, giống như một tia chớp trong nháy mắt vượt qua đồng bọn mạnh mẽ va chạm với cương xoa.

Cổ tay Dư Uy Hoa và Lâm Đình run lên, cương xoa bị đẩy sang một bên.

Hai chậu máu tanh tưởi hướng về phía cổ họng bọn hắn cắn tới, hai con ngươi ánh lên quang mang ngoan độc .

Dư Uy Hoa và Lâm Đình vô lực chống cự bọn họ ngã phịch xuống mặt đất, cương xoa trong tay cũng thả ra, móc ra dao găm tùy thân, hai người cũng không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, cho dù đến thời khắc tối hậu bọn họ cũng không quên muốn đổi mạng với bầy sói.

Song đúng lúc này hai người nghe thấy tiếng rống to.

Đó là một tiếng gầm gừ tức giận kinh thiên động địa.