Chiến Thiên

Chương 194: Thiên Tinh môn Ngọc Châu Tử



Giọng nói này cùng không lớn, chỉ giống như người bình thường đang nói chuyện, cũng không đao động đặc thù gì, nhưng bất cứ ai cùng có thể cảm giác được, trong thanh âm này lại ẩn chứa một lực lượng thần kỳ, không thể hình dung được.

Phảng phất như một dòng suối trong mắt chảy qua nội tâm, khiến cho mọi người sinh ra một loại cảm giác ngọt ngào, mát lạnh.

Ba đạo quang mang vững vàng tựa như núi ở giữa không trung không ngờ đột nhiên lại khẽ rung động.

Tang Mục. Ngạo Thiên Cung cùng Văn Nhân Băng Oánh vốn đang ung dung nhìn mọi người phía dưới biểu diễn, tuy rằng những người này thể hiện ra thực lực không thể coi thường, nhưng ở trong mắt ba người bọn họ vẫn chẳng tính là gì.

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần khẽ nhắc tay, là có thể khiến cho những người biến mất, cho nên cứ mặc cho đối phương nhảy nhót diễn trò, miệng lưỡi uốn lên tận trời, coi như đang xem diễn kịch.

Bọn họ tin tưởng, cường giả chân chính biết đưa ra quyết định sáng suốt.

Nhưng vào giờ khắc này, bọn họ đều cùng nhau động dung, bởi vì người mở miệng nói chuyện, không ngờ lại là một nhân tài trác tuyệt, bất kể là thân phận hay địa vị tuyệt đối đều không hề dưới bọn họ.

"Ngọc Châu Tử, không tường được, ngươi cũng tới rồi. Hừ..." Ngạo Thiên Cung hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi không hiện thân, mà hạ mình ngụy trang thành đệ tử hộ pháp bình thường trong Thiên Tinh môn, không thấy mắt mặt sao?"

Ánh mắt Văn Nhân Băng Oánh cùng Tang Mục nhìn chằm chằm xuống phía dưới, bọn họ trong lòng cũng lo lắng không thôi.

Trong đám cường giả thế hệ trẻ tuổi mới xuất hiện trên đại Linh giới, có truyền lưu một câu nói thế này.

Ngọc Châu Tử xuất thủ, trước định sau động, không động thì thôi, đã động tất thành.

Từ khi nàng xuất đạo tới nay, trải qua vô số lần chiến đấu, nhưng chưa bao giờ thất bại. Ngay cả người tu luyện tuyệt học của mình gần đến cảnh giới đỉnh phong như bọn Tang Mục, cũng tuyệt không muốn cùng nhân vật như vậy đối địch.

Thanh âm thanh thúy động lòng người tựa như tiếng ngọc của Ngọc Châu Tử lại một lần nửa vang lên: "Ngạo tỷ tỷ. Ngọc Châu không phải có ý giấu diếm, chỉ là xấu hổ thần thông thấp kém, không thể so sánh với ba vị, cho nên mới không có mặt mũi nào mà xuất hiện thôi."

Trên mặt Ngạo Thiên Cung hiện ra một nụ cười khẩy, những trong lòng nàng vẫn rất kiêng kỵ người này. Cho dù gặp phải Tang Mục. Văn Nhân Băng Oánh, một lời không hợp, nàng cũng dám động thủ không chút do dự. Nhưng đối mặt với ả Ngọc Châu Tử mềm mại, phảng phất như không hề có uy hiếp này, nàng lại không dám tiếp tục khiêu khích.

Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn về phía vị nữ tử trẻ tuổi đang nói chuyện kia.

Cũng không biết nàng sử dụng loại linh khí gì, mà quanh thân nàng chớp động vô số tinh quang, giống như đồng thời có vô số điểm sáng sản sinh cùng biến mất quanh thân thể nàng, tạo thành một đồ án cực kỳ mỹ diệu và huyền ảo.

Trước khi nữ tử này mở miệng nói chuyện, dị tượng xung quanh nàng không hề hấp dẫn được bao nhiêu ánh mắt. Nhưng khi ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người nàng, cũng không tự chủ được mà bị những điểm sáng không ngừng biến hóa kia hấp dẫn, mà ngay cả tâm thần tựa hồ cũng muốn chìm đắm vào trong đó.

Đương nhiên bản thân những điểm sáng chớp động quanh thân nàng không hề có chứa lực lượng mê hoặc lòng người gì, mà là do chúng chớp sáng theo một quy luật rất kỳ diệu, không thể hình dung được, trong đó phảng phất như ẩn chứa ý chí đại đạo, cho nên mới sinh ra hiệu quả thần kỳ như vậy.

Đột nhiên, hào quang trên thiên không bùng lên mãnh liệt.

Vô tận kiếm quang do Văn Nhân Băng Oánh hóa thành, từng đạo từng đạo sáng ngời, những ánh hào quang do kiếm quang phát ra càng lúc càng chói lóa, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn lần át, che lấp những điểm tinh quang quanh người Ngạo Thiên Cung.

Tang Mục cùng Ngạo Thiên Cung cũng như vô tình hữu ý mà tỏa ra khí tức bản thân.

Ba người bọn họ vốn không hợp nhau, nhưng sau khi Ngạo Thiên Cung đột nhiên xuất hiện, quan hệ giữa bọn họ liền có vẻ dịu lại, thậm chí còn có xu thế liên thủ với nhau.

Bởi vậy có thể thấy được, địa vị Ngạo Thiên Cung chiếm cứ trong lòng bọn họ đến tột cùng là quan trọng đến mức nào rồi.

Ngạo Thiên Cung than nhẹ một tiếng, nói: "Văn Nhân tỷ tỷ, ngài chớ lo lắng. Tiểu muội tới đây, không phải là để đánh nhau."

Tinh quang quanh thân nàng mặc dù dưới ánh hào quang của kiếm hải có vẻ ảm đạm đôi chút, nhưng ngưng mà không tán, tạo thành một lực lượng phòng ngự vững vàng, cho dù là kiếm hải vô tận kia cùng không thể đem ánh sáng của nó che lấp hoàn toàn.

Văn Nhân Băng Oánh lãnh đạm nói: "Ngọc Châu Tử, ước định giữa các phái chúng ta, ngươi hắn rất rõ ràng chứ. Hàn Lâm tiểu Linh giới là do Vạn Kiếm tông phụ trách tiếp dẫn."

Ngọc Châu Tử còn chưa kịp trả lời, trên bầu trời đã truyền đến tiếng cười trong trèo của Ngạo Thiên Cung,"Văn Nhân Băng Oánh, ngươi nói vậy là sai rồi. Các ngươi được tiếp dẫn Hàn Lâm tiểu Linh giới, quả thật là vận may của các ngươi. Nhưng chỉ cần điều kiện chúng ta đưa ra khiến bọn họ động tâm, cùng có thể mời bọn họ gia nhập bổn môn."

Tang Mục cất tiếng cười to, thanh âm giống như lời đỉnh nổ lớn. ù ù vang lên: "Nói không sai. Vạn Kiếm tông các ngươi trước kia cùng từng làm không ít chuyện như vậy. Tất cả mọi người đều dựa vào thực lực, công bằng cạnh tranh thôi."

Vẻ mặt Văn Nhân Băng Oánh không giận không vui, không hề để mấy câu bọn họ ảnh hưởng đến tâm chí.

"Văn Nhân nói như vậy chỉ là muốn nhắc nhớ Ngọc Châu Tử muội muội, không nên dùng tương lai huyền hoặc để mê hoặc người ta thôi." nàng dừng lại một chút, nói: "Chỉ cần Trịnh tiên sinh đáp ứng, ta cùng không phản đối."

Ngọc Châu Tử quay về phía Trịnh Hạo Thiên, dịu dàng nói, 'Trịnh công tử.ý ngài thế nào?"

Trịnh Hạo Thiên dồn tụ linh lực vào trong mắt, nhưng khiến hắn thất vọng chính là, bản thân vẫn như trước không thể nhìn thấu lớp linh khí chi quang nhìn như tinh vân kia.

Nhưng hắn ẩn ước cảm giác được, đối phương tựa hồ không có ác ý.

Hơi trầm ngâm. Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Trịnh mỗ nào dám không tông mệnh."

Tuy hắn đã xác định gia nhập Vạn Kiếm tông, hơn nửa cũng đáp ứng Cừu Đường Cổ, nhưng trước khi lên đường. Cừu Đường Cổ đã dặn hắn một câu: "Phải tạo cho Vạn Kiếm tông một chút áp lực, như vậy mới có thể lấy được nhiều lợi ích hơn nửa."

Nếu như bọn họ không phải thế hiện ra thiên phú cường đại, cũng không có khả năng dẫn đến nhiều nhân vật chú ý như vậy, lại càng không thể làm cho Vạn Kiếm tông phải trả một cái giá lớn mà hứa hẹn.

Thân hình Ngạo Thiên Cung nhoáng lên một cái đã từ trên bâu trời bay xuống, đứng trước mặt Trịnh Hạo Thiên.

Nàng khẽ cười, nói: "Trịnh công tử, đắc tội."

Trong nháy mắt, linh khí trên người nàng đã tỏa ra, hơn nửa vừa vặn bao phủ toàn bộ thân thể Trịnh Hạo Thiên vào bên trong.

Lúc này Trịnh Hạo Thiên rõ ràng đang đứng bên cạnh mấy người Cừu Hinh Dư cùng Lâm Đình, nhưng khi đạo tinh quang này tản ra, lại chỉ bao phủ một mình hắn trong đó.

Những người còn lại tuy vẫn đứng bên cạnh hắn, nhưng không hẹn mà cùng có một thứ cảm giác rất cổ quái. Trịnh Hạo Thiên đứng ở trước mặt, tựa hồ chỉ cần khẽ vươn tay là có thể chạm vào, nhưng trong lòng họ lại có một thứ cảm giác gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, tựa như đó chỉ là một cái ảo ảnh, còn bản thân hắn đã rời xa khỏi đây không biết bao nhiêu ngàn dặm rồi.

Chiêu này tuy nhìn qua uy lực không lớn, còn xa mới có thể so sánh với kim quang, quang luân cùng kiếm hải ngày đó, nhưng trên phương diện vận dụng cùng tinh diệu tuyệt luân không tưởng tượng được.

Mấy người Cừu Hinh Dư ở dưới này chỉ cảm thấy kỳ quái cùng hâm mộ mà thôi, nhưng ba người Văn Nhân Băng Oánh trên trời lại nhịn không được mà biến sắc.

Chiêu thức thần thông tựa hư như thực đó chính là một trong những tuyệt học chấn môn của Thiên Tinh môn, người bình thường nếu muốn thi triển. Ít nhất phải đạt tới linh thể chỉ cảnh. Nhưng Ngọc Châu Tử có thể đại biểu cho Thiên Tinh môn tới chỗ này thì có nghĩa là nàng còn chưa đạt tới cảnh giới đó.

Chưa ngưng tụ thành linh thể đã có thể vận dụng Đấu Chuyển Tinh Di đến bậc này, danh xưng bất bại của Ngọc Châu Tử quả nhiên không phải khoa trương.

Nghĩ đến vừa rồi nàng ta còn khiêm tốn tự cho rằng mình không phải là địch thủ của ba người bọn họ, ngay cả người tốt tính như Văn Nhân Băng Oánh cũng nhịn không được mà thầm oán trong lòng không thôi.

Bất quá điều này cùng khiến bọn hắn càng thêm quyết tâm.

Nếu không đến bước đường cùng, tuyệt không thể đối đầu với nữ tử này.

Trịnh Hạo Thiên đảo mắt một vòng, lúc này thân thể của hắn đã có thêm một lớp màng màu tráng mỏng manh, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến nó sụp đổ.

Xuyên qua lớp màng này nhìn thế giới bên ngoài, không ngờ lại gây cho hắn một loại cảm giác khác hẳn.

Đột nhiên bên trong não vực của hắn, bên trong đan điền của hắn, tựa hồ cùng có một thứ gì đó bị kinh động.

Khí xoáy quang cùng ám xoay tròn kịch liệt, bên trong đan điền tựa hồ cũng không cam lòng chịu yếu thế, bắt đầu ẩn ước nóng lên. Hai luồng lực lượng tiềm tàng bên trong cơ thể hắn bắt đầu không ngừng hòa vào nhau

Trước kia khi hắn phân liệt khí xoáy, cùng từng có cảm giác như thế.

Bất quá sau khi khí xoáy phân liệt xong, hai cổ lực lượng kia lập tức về vị trí cũ, không bao giờ chạm mặt nhau nửa.

Chỉ là hiện giờ, sau khi hắn tiến vào không gian thần kỳ này, hai cổ lực lượng này không ngờ lại được kích phát, hơn nửa dần dần dung hợp.

Đã trải qua một lần kinh nghiệp. Trịnh Hạo Thiên nào đám chậm trễ, vội vàng cẩn thận thế nghiệm cảm giác này, hắn ẩn ước đã hiểu ra, nếu như mình có thể chủ động nắm trong tay loại biến hóa này, thì bản thân hắn sẽ có lợi ích không gì so sánh nổi.

Chỉ là khi hắn còn chưa kịp hiểu ra được điều gì thì chợt nghe một giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng vang lên.

"Trịnh công từ. Ngọc Châu Tử thất lễ rồi."

Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn lại.

Sau khi tinh quang xung quanh thân thể nàng mất đi, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng dung nhan Ngọc Châu Tử.

Đây là một nữ tử trẻ tuổi dung mạo tuyệt mỹ (sao truyện nào cũng thấy gái đẹp như rác ngoài đường thế nhi, hix hix), thân thể nàng hơi gầy, nhưng lại càng tôn lên vẻ kiên cường tú lệ. Trên chiếc eo thơn có một dải lụa màu vàng buộc chặt, khiến cho những đường cong kinh tâm động phách, hoàn mỹ vô cùng của nàng chiến lộ hết ra ngoài.

Bất quá khiến người ta chú ý nhất lại chính là đôi mắt tựa như hai vì sao của nàng.

Đôi mắt này trong veo như nước, không hề có một chút tạp chất lẫn vào trong đò. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Tuy chúng còn xa mới bằng đôi mắt vũ mị động nhân, câu hết hồn phách người ta của Cừu Hinh Dư, nhưng cũng có sức hấp dẫn cực lớn.

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người trong nháy mắt, vội vàng nói: "Ngọc Châu Tử không cần đa lễ. Ở trước mặt ngài. Hạo Thiên chỉ là một tiểu bối mà thôi."

Tuy rằng không biết đối phương thật sự có bao nhiêu tuổi, nhưng có thể tu luyện tới cảnh giới thế này, chắc chắn không thể nhỏ tuổi hơn mình.

Ngọc Châu Tử khẽ cười khúc khích, đôi mắt trong veo thoáng dập dồn như sóng nước, khiến cho cảnh vật xung quanh bổng tươi đẹp hơn vài phần.

"Trịnh công từ, kỳ thật tiểu muội so với ngươi còn nhỏ hơn một tháng đó."

Trịnh Hạo Thiên lòng rùng mình, ánh mắt nhìn về phía đối phương đã nhiều hơn vài phần cảm giác giác khác thường.

Ngọc Châu Tử không ngờ lại trẻ như vậy, điều này thật quá khó tin đi.

Mà chân chính là cho hắn cảm thấy kinh hãi chính là, nàng lại biết tuổi của mình...

Ngọc Châu Tử che miệng yêu kiều cười, trong con ngươi thoáng lóe lên một tia tinh nghịch.

"Các đại môn phái chúng ta từng có ước định, cho được đi thăm dò lai lịch của người tới từ tiểu Linh giới, cùng không được bắt người nhà của họ để uy hiếp. Cho nên ngươi có thể yên tâm, về phần tuổi của người, là một vị hảo tỷ tỷ nói cho ta biết."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên sáng ngời, trong đầu lập tức hiện lên một thân ảnh dịu dàng vĩnh viễn không thể phai mờ