Chiến Thiên

Chương 174: Cực phẩm luyện yêu võ giả



Mặt trời chính ngọ tựa như một quả cầu lửa khổng lồ, không ngừng tỏa ra kim quang thiêu đốt mặt đất, cộng thêm cả không trung không có đến một ngọn gió, khiến cho bầu không khí có vẻ oi bức dị thường.

Bất quá lúc này, tất cả mọi người giữa bãi đất trống chẳng còn ai chú ý tới thời tiết oi bức như thiêu như đốt nửa, mà dồn hết lực chú ý lên trên người Dư Uy Hoa.

Nhất giai....

Tuy hắn chỉ là một luyện yêu võ giả nhất giai, nhưng sau khi hắn yêu hóa biến thân xong, ánh mắt tất cả mọi người không hẹn mà cùng chiếu về phía hắn.

Lúc này, nếu như đem cái đầu trên cổ hắn đổi thành một cái đầu gấu, vậy chắc chắn hắn sẽ biến thành một con yêu hùng thực sự.

Mức độ biến thân như vậy, chỉ cần không phải là kẻ đui mù, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra, mức độ yêu hóa của hắn đã cao tới chín thành rồi.

Tinh quang trong mất Cao Thăng chớp động, trong lòng hắn trong nháy mất đã lóe lên vô số ý niệm.

Nếu như vừa rồi hắn còn ý định lôi kéo Cốc Vũ Thành cùng đồng bọn của hắn, thì vào giờ khác này, ý định của hắn đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Cực phẩm luyện yêu võ giả, không ngờ Dư Uy Hoa này là một cực phẩm luyện yêu võ giả.

Trong tất cả những luyện yêu võ giả, có hơn bảy thành là hạ phẩm, hai thành là trung phẩm, số lượng luyện yêu võ giả thượng phẩm ít đến dáng thương, vẻn vẹn chưa tới một thành.

Và tất nhiên, số lượng luyện yêu võ giả cực phẩm lại càng hiếm hoi.

Trong vạn người không được một, ngay cả một phần mười số lượng thượng phẩm luyện yêu võ giả cũng không tới, xác xuất có thể sản sinh ra cực phẩm luyện yêu võ giả đúng là trăm vạn không được một.

Nơi này mặc dù có hơn mười vạn trung phẩm luyện yêu võ giả, nhưng Cao Thăng cũng không dám khẳng định trong mười vạn người này, còn có thể xuất hiện một cực phẩm luyện yêu võ giả nửa hay không.

Trong lịch sử các thế hệ cao thủ từ tiểu Linh giới tiến vào đại Linh giới, thường thường phải hai mươi, thậm chí là nhiều tiểu Linh giới hơn mới xuất hiện được một cực phẩm luyện yêu võ giả.

Cánh cửa tiến vào Phiêu Miễu đại lục trong đại Linh giới mỗi năm mở một lần, mỗi lần mở ra đều có cao thủ của hơn một ngàn tiểu Linh giới tiến vào.

Trong toàn bộ hơn một ngàn vạn nhân tài kiệt xuất tiến vào đại Linh giới, số lượng cực phẩm luyện yêu võ giả tuyệt đối không thể vượt quá mười.

Cho nên, sau khi Dư Uy Hoa thể hiện ra thực lực bản thân, toàn bộ các luyện yêu võ giả trong bài đất trống đều bị chấn động thật sâu....

Trên bầu trời phía xa, mấy lão đầu tử từng người từng người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Trong mắt bọn hắn lập tức lóe lên tinh quang, hung hăng nhìn chằm chằm vào Dư Uy Hoa, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức vậy.

"Vân huynh. Vạn Bảo Hiên các ngươi quả nhiên tin tức nhanh nhạy." Lão giả mặt đó thở dài một tiếng rồi nói: "Ngươi nói không sai, lần này Hàn Lâm tiểu Linh giới quả nhiên xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, chỉ cần sau này không chết yểu, hắn chắc chắn có thể luyện thành linh thể, trở thành một người trong đám chúng ta."

Lão giả họ Vân của Vạn Bảo Hiên nghe xong chỉ cười tủm tỉm, vuốt râu, vẻ mặt thân nhiên ung dung, giống như đã định liệu hết thảy.

Thực ra, sau khi đột nhiên thấy Dư Uy Hoa yêu hóa biến thân, hắn cũng giật nảy cả mình, thiếu chút nửa bứt luôn bộ râu quý giá nhất của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trong lòng hắn thầm mắng, đám đệ tử hỗn đản trong hiên làm ăn cái rắm gì thế không biết, một cực phẩm luyện yêu võ giả lợi hại như vậy xuất hiện, mà không ngờ chẳng có lấy một mẩu tin tức.

Bất quá, đến lúc này, hắn không thể không thừa nhận. Hàn Lâm tiểu Linh giới lần này quả nhiên nhân tài lớp lớp, không thể khinh thường.

Không những sản sinh ra được một quang hệ linh khí sư kỳ lạ, mà còn xuất hiện một cực phẩm luyện yêu võ giả. Đây chính là nhân tài mà tất cả các môn phái cùng thế lực cường đại mơ ước a.

Cao Thăng đưa tay ra, định mở miệng nói gì đó thì lỗ tai đột nhiên nhúc nhích, phảng phất như nhận được mệnh lệnh của ai đó, hắn lập tức ngậm chặt miệng lại, tựa như chưa từng thấy qua chuyện này.

Dư Uy Hoa sải bước tiến lên, đột nhiên vung tay đánh ra một quyền, hung hăng táng thẳng vào mặt Cốc Vũ Thành.

Tuy hẳn có được năng lực biến thân cực phẩm, nhưng đối phương lại có tới chín tên luyện yêu võ giả, cho nên sau khi hắn yêu hóa biến thân chắn nhiếp tâm thần đối phương, liền lập tức ra tay, hơn nửa còn là hạ thủ không chút lưu tình.

Cốc Vũ Thành kêu to một tiếng, song quyền của hắn vừa động, lập tức ra phóng ra như hai tia chớp, nặng nề va chạm với nắm tay Dư Uy Hoa.

Tuy hắn cùng là một vị thượng phẩm luyện yêu võ giả nhất giai, nhưng nếu chỉ luận về lực lượng, bất kể thế nào cũng không thể so sánh được với hùng vương luyện yêu võ giả biến thân cực phẩm.

Uỳnh, uỳnh! Hai tiếng nổ lớn vang lên cùng một lúc, thân thể Cốc Vũ Thành không trụ vững được nửa mà bay ngược về phía sau.

Tám người còn lại cũng đồng loạt xuất thủ không chút đo dự. Sau khi thấy được năng lực biến thân cực phẩm của Dư Uy Hoa, bọn họ đã không còn dám coi thường cái tên nhìn có vẻ khờ khạo này nửa rồi.

Nhưng trong khoảnh khắc nắm tay tất cả mọi người đánh lên người Dư Uy Hoa, trên người hẳn đột nhiên bộc phát, tỏa ra một tầng quang mang chói lợi.

Là hào quang của linh khí, là một kiện linh khí phòng ngực hình bối tâm (hình cái áo ba lỗ,|)

Mấy người kia sau khi yêu hóa, tuy rằng lực lượng cường đại, nhưng vẫn không thể nào phá vỡ được tầng ánh sáng thủ hộ do linh khí phát ra. Quyền kình của tất cả bọn họ đánh lên tầng ánh sáng kia chẳng khác nào ném một hòn đá xuống biển, đến một gợn sóng cùng không thể dậy lên nổi.

Dư Uy Hoa được thế liền cường công không ngừng. Hắn vung quyền như gió, xuất thủ như diện, mỗi một chiêu xuất ra đều chẳng khác nào một chiêu do võ giả yêu hóa trung phẩm toàn lực đánh ra.

Quyền kình của đối thủ đánh lên linh khí trên người hắn thì chẳng khác nào gãi ngứa, không hề có chút uy hiếp, nhưng hùng lực của hắn nếu đánh lên thân thể người khác thì còn đâu là người.

Một vị trung phẩm luyện yêu võ giả nhất giai dáng thương phát ra một tiếng hét kinh hoàng.

Cùng với tiếng hét thảm, cả người hắn bị đánh bay lên giữa không trung, lộn nhào trong không trung mấy vòng rồi với nặng nề roi xuống mặt đất.

Tuy rằng vết thương không nguy hiếm tới tính mạng, nhưng nhất thời nửa khắc cũng khó mà đứng dậy nổi.

Dư Uy Hoa cười dài một tiếng, hắn xoay người, không chút do dự mà bắt đầu tấn công điên cuồng một vị trung phẩm luyện yêu võ giả nhất giai khác.

Bất kể đối phương có làm thế nào, hắn vẫn khóa chết, sau đó điên cuồng tấn công, đánh ngã từng người tùng người một, đánh cho đối phương không đứng dậy nổi nửa mới thôi.

Chỉ trong vòng nửa khắc đồng hồ, năm tên nhất giai trung phẩm luyện yêu võ giả đã bị hắn đăngã toàn bộ, dưới lực lượng hùng vương oanh kích, toàn bộ đều nằm sóng xoài trên đất mà rên rỉ đau đớn.

Bất quá đến lúc này, Dư Uy Hoa cũng đã bị hơn trăm quyền đánh lên người, mặc dù có linh khí chi quang hộ thân, nhưng chân khí của hắn cũng đã như ngọn đèn hết dầu rồi.

Dù sao hắn vẫn chỉ là một liệp vương nhất giai, hơn nửa còn dựa vào một đống đan dược chồng lên mà sinh ra lực lượng, so với những liệp vương đã trải qua thiên chuy bách luyện như Nhạc Mãnh thì kém hơn một bậc.

Dưới sức tiêu hao vừa công vừa thủ, chân khí của hắn quả nhiên đã không thể duy trì nổi.

Cốc Vũ Thành ánh mắt thâm độc, tất nhiên nhanh chóng nhìn thấy huyền cơ trong đó, hắn lớn tiếng quát: "Tiểu tử này sắp cạn kiệt chân khí rồi, mọi người cố gắng lên."

Mấy người còn lại trong mắt đều lóe lên hàn quang, toàn lực ra tay công kích, muốn trong thời gian ngắn nhất tiêu hao sạch sẽ chân khí của Dư Uy Hoa.

Tuy Dư Uy Hoa là một cực phẩm luyện yêu võ giả, hơn nửa trên người còn có linh khí thủ hộ.

Nhưng bên phe Cốc Vũ Thành lại có tới chín người, dưới tình huống lấy nhiều đánh ít lại bị hắn đánh cho nghiêng ngả, năm người đã nằm đo ván, bốn người còn lại cho dù da mặt có dày đến đâu cùng khó có thể chịu nổi loại nhục nhã này.

Nếu hôm nay bọn hắn không thể đánh bại Dư Uy Hoa thì chỉ sợ sau này khó mà ngẩng đầu lên làm người được nửa.

Trong mắt Cao Thăng hiện lên chút do dự. Dư Uy Hoa chính là một cực phẩm luyện yêu võ giả cực kỳ khó gặp a.

Nhân vật như vậy tuyệt đối là đối tượng bị các phương thế lực tranh đoạt. Hiện giờ chân khí của hắn đã không còn bao nhiêu, chẳng bao lâu nửa là sẽ bị đánh bại, nếu như lúc này ta ra tay cứu trợ, mặc dù có đắc tội với đám người Cốc Vũ Thành, nhưng có như vậy mới khiến Dư Uy Hoa cảm kích hắn.

Chỉ là nhớ tới lời dặn dò của trưởng bối vừa rồi, mặc dù trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt nhưng không dám tự tiện hành động.

Linh khí chi quang trên người Dư Uy Hoa càng lúc càng mờ nhạt, phảng phất như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào. Hắn đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Chân khí các ngươi mới sắp tiêu hao hết đó."

Cùng với tiếng gầm lớn, hắn lật tay vồ lên trên ngực, ở nơi đó lập tức phát tỏa ra một tầng hào quang rực rỡ. Bên trong hào quang này tràn ngập lực lượng quang minh thần thánh.

Cổ lực lượng này vừa xuất hiện trong nháy mắt đã hòa tan vào cơ thể Dư Uy Hoa, biến mất vô tung vô ảnh.

Ngay sau đó Dư Uy Hoa ngửa đầu đắc ý cười dài, linh quang trên người hắn lại một lần nửa tỏa sáng rục rỡ, hơn nửa quyền phong gào thét phóng ra, so với lúc trước còn lăng lệ hơn vài phần.

''Sinh Mệnh phù?" Cao Thăng kinh hô thốt lên. Lúc này, ngay cả hai mắt hắn đều ẩn ước có chút đỏ lên rồi.

Là một luyện yêu võ giả, hắn đương nhiên tác dụng của Sinh Mệnh phù, cũng càng hiểu được thứ này giá trị trân quý đến nhưởng nào.

Nhưng cùng chính bởi vì như vậy cho nên hắn mới cảm thấy đau lòng vô cùng, không ngờ người này lại sử dụng Sinh Mệnh phù bừa bãi như vậy, đây chính là điển hình của một kẻ phá gia chi tử mà.

Thật không thể tưởng được, trên người Dư Uy Hoa này không những có được linh khí mà còn có được bảo vật như vậy trên người phòng thân.

Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn liền xuất hiện vô số ý niệm, ở Hàn Lâm tiểu Linh giới rốt cuộc là có võ đạo thế gia khủng bố nào mà lại có thể cấp cho đệ tử trong tộc trang bị cao cấp như vậy, thật sự là quá khó tin.

Loại đãi ngộ này, cho dù là trong mấy siêu cấp đại môn phái ở đại Linh giới cũng chẳng có mấy.

Cả đám người Cốc Vũ Thành hoảng loạn kêu lên. Dưới những đòn tấn công như cuồng phong bão táp của Dư Uy Hoa, bọn họ càng lúc càng chống đỡ chật vật.

Lại một người nửa kêu thảm một tiếng, vị nhất giai thượng phẩm luyện yêu võ giả kia bắn thẳng ra ngoài, không ngờ đã bị Dư Uy Hoa một quyền đánh trọng thương.

Ba người Cốc Vũ Thành uất hận muốn chết, nhưng cũng chẳng làm sao được. Nếu như trên người bọn họ cũng có một kiện linh khí thì kết quả nhất định sẽ thay đổi.

Nhưng loại bảo vật như linh khí trân quý đến nhường nào chứ. Ở trong tiểu Linh giới lại càng hiếm thấy, bất luận thế nào bọn họ cũng không có khả năng có được.

Vị thiếu nữ đứng trong nhóm linh khí sư kia dần dần nhíu hai hàng mi thanh tú lại, nàng đột nhiên yêu kiều cất tiếng: "Dừng tay cho ta."

Cốc Vũ Thành cùng hai tên đồng bạn lập tức thu tay lui lại phía sau. Nhưng Dư Uy Hoa vẫn mặc kệ coi như không nghe thấy, từng bước tiến tới, tiếp tục tấn công không ngừng.

Thiếu nữ kia giận dữ, cổ tay vừa lật, một đạo hàn quang lập tức bay ra, hướng về phía thân thể Dư Uy Hoa mà tập kích.

Linh khí, không ngờ nàng cùng xuất ra một kiện linh khí.

Trên mặt Dư Uy Hoa vẫn thản nhiên như thường, không chút sợ hãi. Thậm chí đến cả một động tác bỏ chạy hay đón đỡ cũng không có. Bởi vì hắn rất tin tưởng, nếu linh khí sư của đối phương xuất thủ. Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không khoan tay đứng nhìn.

Bỗng nhiên một đạo quang mang rực rỡ xuất hiện, nhìn tựa như một quả đóa hoa huyễn lệ nở rộ giữa không trung. Ngay một khắc sau đó, một con thương long bay thẳng lên trời, ngửa đầu ngâm một tiếng thông thiên địa,