Chiến Thiên

Chương 167: Ba Tháng Khổ Tu



Thời gian như thơi đưa, thấm thoắt đã trôi qua ba tháng.

Trong ba tháng này. Trịnh Hạo Thiên ngoài tu luyện Đại Quang Minh Thánh Linh pháp ra, mỗi ngày đều phải rút ra một khoảng thời gian nhất định đề luyện chế phù triện.

Mỗi ngày mười cái Sinh Mệnh phù triện, năm cái Tịnh Tẩy phù, đây là con số hắn phải duy trì hàng ngày.

Sau ba tháng, trong tay hắn đã tích lũy được ước chừng năm trăm tấm Sinh Mệnh phù và cũng từng đó Tịnh Tẩy phù.

Tiếp đó hắn lại cầm toàn bộ năm trăm tấm Sinh Mệnh phù bán thấp cho Vân Thải Điệp, đồng thời đổi lấy hơn năm trăm viên yêu đan nhất giai các loại. Giao dịch lớn như vậy, khiến cho vị đại chưởng quỹ Vạn Bảo Hiên Biền Tây thành này cười đến mức không ngậm được miệng.

Vì cảm tạ Trịnh Hạo Thiên hậu ái Vạn Bảo Hiên, nàng chẳng những chủ động cung cấp tất cả phù triện trắng cũng Huyết Mặc trắp mà còn tặng cho hắn rất nhiều đan dược tu luyện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bởi vậy có thể thấy được, vận chuyển siêu phẩm phù triện từ Tiểu Linh giới đến Đại Linh giới có thể sinh ra nhiều lợi nhuận thế nào.

Vân Thải Điệp làm như làm như thật ra cũng hao phí không ít tinh thạch, nhưng lại có thể khiến cho Trịnh Hạo Thiên sinh ra hảo cảm rất lớn về nàng. Ấn tượng tiếp đón không chu toàn lúc trước, được nàng chậm rãi bù đắp, đã sớm biến mất không còn chút nào.

Đương nhiên đan được nàng tặng đều là Dạng Vân đan dùng cho cấp bậc liệp sư, về phần đan được cho liệp vương hoặc là linh khí sư thì không có bán.

Trịnh Hạo Thiên cũng không quá cường cầu, bởi vì thời gian hắn tiến giai quá ngắn, việc quan trọng nhất trước mắt phải làm chính là tận hết khả năng cũng cố cảnh giới bản thân, mà không phải bất chấp tất cả đề tăng lên thực lực.

Bất quá, ba tháng thời gian cũng đủ khiến cho tất cả mọi người quanh hắn xảy ra biến hóa cực lớn.

Phụ thân của hắn - Trịnh Thành Liêm và thê từ Lâm Đình - Uyển Ngọc được Dư Kiến Thăng và Lâm Bảo Hoa chỉ dẫn, cuối cùng cũng tu luyện ra một tia chân khí. Tuy chưa đạt tới cảnh giới liệp sư nhưng cũng không còn cách bao xa nữa.

Kết quả mỹ mãn thế này hoàn toàn chẳng có nữa điểm liên quan tới thiên phú của bọn họ.

Mỗi ngày. Dư Kiến Thăng đều đem Dạng Vân đan hòa vào nước cho bọn họ dùng. Trong điều kiện tu luyện xa xi như vậy, chỉ cần không phải là loại người trời sinh bế tắc kinh mạch thì nhất định có thể tu luyện ra chân khí. Đồng dạng, chỉ cần Trịnh Hạo Thiên có thể cung cấp đan được liên tục không ngừng, thì ngay cả mạnh mẽ ép bọn họ lên cảnh giới liệp vương cũng chưa chắc không thể.

Trong Tiểu Linh giới, có bút tích lớn như thế, trừ người có thể luyện chế siêu phẩm phù triện và có nơi bao tiêu như Trịnh Hạo Thiên ra, đúng là không có người thứ hai.

Cho dù là tứ đại thế lực Biền Tây thành trước kia cũng tuyệt đối không thể làm cái hành động đốt tiền như vậy.

Nhiều Dạng Vân đan như thế, nếu đề dùng cho võ giả có thiên phú xuất chúng, chỉ sợ một tên luyện yêu võ giả cũng có thể dễ dàng bồi dưỡng ra.

Bất quá đối với người giàu nứt lố đổ vách như Trịnh Hạo Thiên mà nói, hắn tịnh không đề ý đến chút tiền mọn này.

Trừ hai người kia ra. Dư Kiến Thăng và Lâm Bảo Hoa cũng đã tấn thăng đến trung giai liệp sư, đồng chạm đến trạng thái đỉnh phong của trung giai liệp sư, có thể đột phá bất cứ lúc nào.

Lâm Đình thì đã đột phá đến cảnh giới cao giai liệp sư, đồng thời đang thử nghiệm cô động chân khí, trùng kích cảnh giới liệp vương.

Về phần Dư Uy Hoa, cái tên này vốn là cao giai liệp sư, được một lượng lớn Dạng Vân đan hồ trợ, cuối cùng cũng cô đọng chân khí thành công. Sau đó lại nuốt thêm Bích Linh đan, liền trùng kích liệp vương thành công.

Tôn Kiều Cảnh. Nhạc Mãnh, thậm chí cả Cừu Đường Cổ cũng nhìn mà đò mắt không thôi.

Khi bọn họ tu luyện, đều phải tiến lên từng bước từng bước một, làm sao được như mấy người Dư Uy Hoa, lắp tên lửa vào đít, chỉ chờ châm lửa là phóng, chả cần làm gì.

Nói đi cũng phải nói lại, Trịnh Hạo Thiên đã tiêu hao nhiều Dạng Vân đan như vậy, nếu như không đạt được thành tựu như vậy thì thật hết nói nổi.

Tài lực khổng lồ, quả nhiên là con đường tắt để tu luyện võ đạo.

Vì thế. Cừu Đường Cổ từng cảm khái mà nói, hiện giờ Trịnh phủ đã xa xi bằng phần lớn chủ phong trong Vạn Kiếm tông rồi.

Hôm nay. Trịnh Hạo Thiên ra vẻ thần thần bí bí kéo Dư Uy Hoa và Lâm Đình đi tới một căn phong hèo lánh sâu trong nội viện.

Tòa phủ này vốn là phủ trạch của Lý gia - một trong tứ đai thế lực Biền Tây thành, bên trong loại Kiến trúc nào cũng có. Căn phòng này có khá đặc biệt, được dựng lên từ các loại tài liệu chắc chắn vô cùng, là nơi chuyện dành cho luyện yêu võ giả tu luyện.

Dư Uy Hoa cũng Lâm Đình đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn kiều dáng cấu trúc nơi đây mà miệng liên tục sách sách xưng kỳ. Bọn họ tuy cũng có nhà ở trong thành, nhưng nếu đem ra so với nơi này mà nói, thì đúng là gặp phải sư phụ, không lên tiếng nổi.

"Hạo Thiên, chỗ này thật không tệ, nếu sau này ta trở thành luyện yêu võ giả thì sẽ tới chỗ ngươi tu luyện đi." Dư Uy Hoa cảm khái nói.

Trịnh Hạo Thiên cười ha hả, nói: "Hiện giờ ngươi có thể tu luyện ở đây rồi."

Dư Uy Hoa tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta đã là luyện yêu võ giả đâu."

Chân mày Lâm Đình khẽ động, hỏi: "Hạo Thiên, người có yêu đan?"

Hai mắt Dư Uy Hoa lập tức phát sáng. Hiện giờ hắn đã là liệp vương, chỉ cần dùng yêu đan, luyện hóa yêu lực là phách lực trong đó là có thể trở thành luyện yêu võ giả.

Nhưng ở Tiểu Linh giới, số lượng yêu đan vô cùng ít ỏi, thậm chí so với đan dược còn hiếm hơn gấp trăm lần.

Trừ phi có được kỳ ngộ như Nhạc Mãnh, nếu không thì còn cách mua của Vạn Bảo Hiên thời. Nhưng cái giá phải trả đó không phải người thường có thể trả nổi.

Ngoại trừ Cừu phủ. Lý phủ và phủ thành chủ ra, trong toàn bộ Biền Tây thành chỉ sợ không thể tỉm được nhà thứ tư có thực lực này.

Cho nên, đại đa số liệp vương đều đợi đến khi Đại Linh giới chỉ môn mở ra, tiếp đó tiến vào Đại Linh giới, đầu nhập vào một môn phái nào đó.

Trong Đại Linh giới, nhất giai yêu đan không tính là đồ quý hiếm, chỉ cần lấy thân phận liệp vương gia nhập một môn phái nào đó, gần như trăm phần trăm sẽ được ban cho một viên yêu đan, từ đó về sau thoát khỏi thân phận người thường, trở thành tu luyện giả chân chính.

Chợt liên tưởng đến quan hệ thân mật giữa Trịnh Hạo Thiên và Vạn Bảo Hiên. Dư Uy Hoa không nhịn được mà tim đập thình thịch.

Theo như lời Tằng Cẩm Kha nói, liệp vương bình thường nếu tiến vào Đại Linh giới, cản bản không có quyền lựa chọn, chỉ có thể mặc cho các đại môn phái tùy ý lựa chọn, tranh giành.

Nhưng nếu họ đã là luyện yêu võ giả, thì tinh hình khác hoàn toàn, có quyền lựa chọn môn phái mình muốn gia nhập.

Mấy người Dư Uy Hoa có một lượng lớn Dạng Vân đan trợ giúp, nhất định có thể tấn chức liệp vương, đồng thời gia nhập vào một môn phái nào đó.

Chỉ là nếu như có thể, chẳng ai lại nguyện ý tách rời khỏi thân bằng hảo hữu cả. Cho nên Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều nghĩ, tốt nhất là có thể trở thành luyện yêu võ giả, như vậy thì tình huống sẽ là bọn họ lựa chọn môn phái, chứ không phải môn phái lựa bọn họ nữa.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, lấy ra một cái túi đã cất trước trong phòng.

Mở túi ra, một đống bỉnh sứ nhỏ phát ra những tiếng đinh đương thanh thúy, rất đễ nghe.

Dư Uy Hoa cũng Lâm Đình không hẹn mà cũng hít một hơi lạnh thật sâu.

Tuy bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đột nhiên nhìn thấy nhiều bình bình lọ lọ như vậy, vẫn không tránh khỏi có chút choáng váng.

Nếu như mỗi một chiếc bình đều chứa một viên yêu đan, vậy chẳng phải là....

Hai người thoáng ước lượng một chút, chỗ này ít nhất cũng có bốn năm trăm chiếc binh sứ.

"Hạo Thiên, đây là?" Dư Uy Hoa ngập ngừng hỏi.

Hắn thật sự khó tin tưởng nổi. Trịnh Hạo Thiên lại có nhiều yêu đan như vậy.

Dù sao đây cũng là yêu đan, thứ cực kỳ trân quý, đâu phải là rác rưỡi.

"Đây đều là yêu đan. Uy Hoa ngươi chọn một cái đi."

Trịnh Hạo Thiên vui vẻ nói.

"Trời ạ, ngươi làm sao có nhiều yêu đan như vậy?" Lâm Đình không kiềm chế được thốt lên: "Người vừa đi cướp Vạn Bảo Hiên về à?"

Trịnh Hạo Thiên tức giận nói: "Vạn Bảo Hiên đâu có dễ cướp như vậy, ta đây là quang minh chính đại dùng đồ đổi đồ." hắn tiện tay rút ra mấy chục tấm siêu phẩm Sinh Mệnh phù, đồng thời nhét vào tay bọn hắn, cẩn thận giảng giải tác dụng của phù triện.

Khi hai người bọn họ nghe nói, sử dụng Sinh Mệnh phù có thể giúp hồi phục đầy đủ chân khí trong nháy mắt, hai mắt đều không tự chủ được mà phát sáng.

Nếu không phải biết phù triện trân quỷ vô cùng, một tấm có thể đổi một viên yêu đan, bọn họ có lẽ đã không nhịn được mà dùng thử một phát rồi.

Dư Uy Hoa cũng chẳng thèm khách khí, hắn tiến lên, do dự một hồi lâu, cuối cùng nhắm hai mắt lại, thò tay vào đống bình mà lần mò, tiện tay móc ra một chiếc bình nhỏ.

Mở nắp binh, lấy ra một viên yêu đan.

Trong viên yêu đan này phong ấn một con yêu thú hình đang giống như hươu sao. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là trên đỉnh đầu có một đôi sừng lớn vô cùng, đồng thời còn bóng loáng, thinh thoảng còn lóe lên một tia quang mang lam nhạt, có vẻ rất chói mắt.

Hơi do dự một chút, cuối cùng Dư Uy Hoa cũng há miệng, nuốt viên yêu đan xuống.

Tiếp đó, hắn khoanh chân ngồi xuống.

Trịnh Hạo Thiên cũng Lâm Đình chăm chú quan sát, sau nữa canh giờ5 thân thể Dư Uy Hoa đột nhiên run rẩy.

Một cỗ khí tức mênh mông từ trên người hắn tỏa ra, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập cả căn phòng.

Nhưng khi cổ hơi thở này tiếp xúc với vách tường xung quanh liền lập tức trở nên nhạt nhòa, cuối cùng tiêu tán.

Căn phòng này không ngờ còn có cả kỳ hiệu hấp thu khí tức. Cho nên ở nơi này tiến hành luyện hóa yêu đan, căn bản là không sợ người khác biết được.

Quần áo trên người Dư Uy Hoa Vờ tan thành từng mảnh, mà thân thể hắn cũng biến thành một con hươu sao.

Nhưng mà khiên người ta tiếc nuôi chính là, trình độ yêu hóa biên thân của hãn không ngờ chỉ có ba bốn thành mà thôi.

Sắc mặt Dư Uy Hoa lập tức trở nên âm đạm, ngay cả sắc mặt Lâm Đình cũng trở nên rất khó coi.

Bọn họ đều biết, trong số những luyện yêu võ giả thì có tới bây thành là hạ phẩm. Nhưng trước khi tiến hành luyện hóa yêu đan, mỗi người đều có một phần hi vọng trong lòng.

Hy vọng mình có thể trở thành thành viên trong ba phần còn lại, thậm chí là trở thành thượng phẩm luyện yêu võ giả.

Nhưng sự thật quá tàn khốc, nhìn thân thể yêu hóa chỉ đừng ở mức hạ phẩm. Dư Uy Hoa cũng đều trở nên trầm mặc.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, hắn vừa định nói thì tháy Dư Uy Hoa cười khổ một tiếng nói: "Lâm Đình, ta thất bại rồi. Ba tháng sau tới lượt ngươi luyện hóa yêu đan, nhất định phải thành công."

Lâm Đình cười khổ một tiếng, nói: "Xác suất thật sự là quá thấp, ta cũng không có nắm chắc được."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Uy Hoa, ngươi chưa thất bại đâu."

Dư Uy Hoa cũng Lâm Đình đều ngẩn ra, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "Ta đã từng nói, sẽ cho các ngươi một kinh hỉ."

Hai người Dư Uy Hoa đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn mấy trăm bình yêu đan này, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây còn chưa tính là kinh hỉ sao?