Chiến Thiên

Chương 165: Cừu Mẫu



Hầm ngầm dưới lòng đất u ám không ánh sáng, không thấy mặt trời.

Một cơn gió lạnh thổi qua, không ngờ khiến cho người ta có một lại cảm giác sởn gai ốc.

Trịnh Hạo Thiên khẽ kéo kéo bàn tay ngọc của Cừu Hinh Dư, nói nhỏ: "Hinh Dư tỷ, bá mẫu sống ở đây?" Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc. Nếu không phải Cừu Hinh Dư đích thân dẫn đường, hắn nhất quyết không tin.

Cừu Hinh Dư dừng bước, trên khuôn mặt lộ một nụ cười chua xót, nói: "Hạo Thiên, ngươi biết vì sao ta cần người luyện chế Đại quang minh phù triện không?"

Trịnh Hạo Thiên hơi do dự một chút rồi nói: "Tỷ. Đại quang minh phù triện dùng để làm gì, Như thế nào mới luyện chế được?"

"Đại quang minh phù triện là phù triện cơ bản nhất, đồng thời cũng là phù triện cường đại nhất của quang hệ ngọc phù sư. Khi quang minh hệ ngọc phù sư tấn thăng thành linh khí sư lục giai, đồng thời nhận được truyền thừa thì mới có thể luyện chế loại phù triện này." Cừu Hinh Dư từ từ nói, trong thanh âm của nàng còn ẩn ước mang theo một tia mong đợi: "Loại phù triện này chỉ có một tác dụng duy nhất, đó chính là chữa thương trị bệnh."

"Chữa thương trị bệnh...." Trịnh Hạo Thiên hơi ngây ra, nói: "Bá mẫu bị thương?"

Cừu Hinh Dư khẽ thở dài, nói: "Gia mẫu trời sinh tính tình hiếu thắng. Năm xưa khi tu luyện linh khí bí quyết, lại vội vàng không cẩn thận, kết quả là tấu hỏa nhập ma. Tuy sau được phát hiện đúng lúc, may mắn giữ lại được tính mạng, nhưng thân thụ trọng thương, từ đó về sau chỉ có thể cư trú dưới lòng đất, không thể nhìn thấy ánh mặt trời."

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Hinh Dư tỷ.chờ đến lúc ta tu luyện tới lục giai linh khí sư, chỉ sợ còn phải đợi một khoảng thời gian nửa. Không bằng để ta đi Vạn Bảo Hiên xem xem, có lẽ có thể mượn được một tấm Đại quang minh phù triện."

Tuy Trịnh Hạo Thiên không biết thứ đó giá trị thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định, được Cừu gia coi trọng như vậy, nhất định không phải thứ tầm thường.

Bất quá, hắn tin tưởng. Vân Thải Điệp nhất định sẽ đề cho hắn mặt mũi.

Cũng lắm thì hắn sẽ liều mạng luyện chế siêu phẩm Sinh Mệnh phù triện, hay là bán cả siêu phẩm Tịnh Tẩy phù ra là được.

Vì mẫu thân Cừu Hinh Dư, hắn cũng không đề ý được quá nhiều.

Khóe miệng Cừu Hinh Dư hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong mỹ diệu, trong mắt nàng cũng thoáng toát lên thần thái vui mừng. Trịnh Hạo Thiên nóng nảy như vậy, tất nhiên là bởi vì nàng. Được người ta yêu thương như vậy, trong lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp....

Sau khi suy nghĩ một lát, nàng vẫn khẽ lắc đầu, nói: "Mẫu thân sẽ không đồng ý đâu."

"Vì sao?" Trịnh Hạo Thiên không hiểu ra làm sao.

Cừu Hinh Dư cười khồ một tiếng: "Kỳ thật, nều mẫu thân cúi đầu mở miệng với gia tộc một câu, thì cho dù một tấm Đại quang minh phù triện có hiếm hơn nửa cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng lão nhân gia đã lập thệ, nếu chúng ta vì lấy được Đại quang minh phù triện mà cầu trợ ngoại nhân, thì nàng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta."

Trịnh Hạo Thiên hít một hơi lạnh. Tuy hắn vẫn không rõ vì sao lão thái thái này lại nói như vậy, cũng không hiểu gia thế vị lão thái thái này như thế nào, nhưng chỉ đựa vào phần khí khái cương trực, cứng rắn này cũng làm cho hắn trong lòng ẩn ước phát sợ rồi.

Vị lão nhân gia này chỉ sợ khó mà sống chung được.

Cừu Hinh Dư nhẹ nhàng nắm lấy tay Trịnh Hạo Thiên, nói: "Bây giờ mang ngươi đến, chính là để mẫu thân đại nhân biết, cho dù chúng ta không cầu người ngoài thì vẫn có năng lực luyện chế Đại quang minh phù triện. Chăng qua lúc này phải chờ đợi thêm một khoảng thời gian mà thôi."

Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu, nói: "Hinh Dư tỷ, ta hiểu."

Hai người bọn họ nắm tay nhau, xuyên qua thông đạo, đi tới một căn phòng.

Những căn hầm ngầm này tuy được xây dựng dưới mặt đất, những không phải là tối đen không ánh sáng, mà ở trên đinh phòng đều được khảm một tí tinh thạch tỏa ra quang mang nhu hòa.

Tuy còn lâu mới so được ánh sáng mặt trời bên ngoài, nhưng với nhãn lực của bọn hắn, đã không đến mức tạo thành cản trở gì rồi.

Phòng chia thành gian trong và gian ngoài. Cừu Hinh Dư dẫn hắn tới gian ngoài rồi dừng lại, mà ở giữa hai gian lại đặt một bức bình phong, ngăn cách tầm mắt của hai gian.

"Mẹ, con đến rồi, người mau xuất hiện đi." Cừu Hinh Dư nũng nịu.

Trịnh Hạo Thiên trừng mắt, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Cừu Hinh Dư có bộ dáng làm nũng thế này, không kiểm được lại phải nhìn lại nàng.

Cừu Hinh Dư tức trừng mắt nhìn lại hắn, cánh tay ngọc định giãy ra, những Trịnh Hạo Thiên thật sự phản ứng quá mau lẹ, nàng còn chưa kịp dùng sức thì hắn đã nắm chặt lấy, không chịu buông ra rồi.

"Hinh Dư, ai đi cũng ngươi vậy, Sao vi nương nghe không ra?"

Một giọng nói tràn đầy mỹ cảm từ trong gian còn lại truyền ra, tiếp đó một người chậm rãi bước ra.

Đây là một vị trung niên mỹ phụ, nhìn vẫn còn phong vận. Tuy ánh sáng nơi này không đủ, nhưng Trịnh Hạo Thiên lại vẫn phát hiện ra, dung mạo của nàng rất giống Cừu Hinh Dư.

Lúc này trên mặt nàng nở một nụ cười cực kỳ hòa ái, từ nét cũng toát ra vẻ cưng chiều nồng đậm, nhìn về phía Cừu Hinh Dư bằng một ánh mắt rất thân thiết.

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người. Vô luận thế nào, hắn cũng không thể liên tướng được vị mỹ phụ nhân này với lão thái thái quật cường, không chịu nói lý lẽ kia.

Ánh mắt mỹ phụ trung niên lập tức rơi xuống bàn tay Trịnh Hạo Thiên đang nắm chặt lấy tay Cừu Hinh Dư.

Hai má Cừu Hinh Dư đỏ bừng, bàn tay mềm mại hung hăng giãy mạnh, lập tức vùng thoát khỏi tay Trịnh Hạo Thiên.

Nàng tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay mẫu thản, nói: "Nương, con giới thiệu cho người một người."...-

Mỹ phụ trung niên nhìn động tác của nàng, cười tủm tỉm, giơ tay nhẹ nhàng ấn ấn đầu mũi nàng, cười nói: "Ngươi đó, lớn từng này rồi mà vẫn không ổn trọng, cẩn thận làm người ta sợ." Cừu Hinh Dư đầu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói: "Nương ơi, hắn không dọa người ta là tốt rồi."

Vừa nói đến dọa người. Cừu Hinh Dư lập tức nhớ tới tình cảnh trong sơn động lúc trước. Trịnh Hạo Thiên yêu hóa biến thân thành một con cuồng bạo hùng vương, suýt chút nửa là dọa cho nàng hồn phi phách tán, không khỏi lại hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên cười trừ, từ khi gặp Cừu Hinh Dư tới nay, đây là lần đầu tiên thấy nàng có biểu tình như thế.

Trung niên mỹ phụ lắc đầu cười khổ, quay đầu lại nói: "Ngươi chắc là Trịnh tiểu ca rồi, mời ngồi."

Trịnh Hạo Thiên lập tức tiến lên, khom người một cái thật sâu, nói: "Vãn bối Trịnh Hạo Thiên, bái kiến bá mẫu."

"Được rồi, được rồi, mau đứng lên đi." Trung niên mỹ phụ vung tay lên, ánh mắt cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt càng lúc càng hài lòng.

Dung mạo Trịnh Hạo Thiên có lẽ không thể gọi là anh tuấn lãng tử, nhưng tuyệt đối được di truyền vẻ trung hậu thật thà của Trịnh Thành Liêm, vừa nhìn đã biết đây là một người thành thật. Có lẽ không thể đại phú đại quý, nhưng tuyệt đối đáng tin cậy.

Đương nhiên đây chỉ là một loại trực giác từ bề ngoài mà thôi.

Lão phụ nhân sỡ dĩ hài lòng như vậy, kỳ thật cũng là do mấy người phụ từ Cừu Đường Cổ. Cừu Hinh Dư và Tôn Kiều Cảnh không ngừng thao thao bất tuyệt, khen ngợi không tiếc lời bên tai nàng.

Chính là bởi vì có người trải đường sẵn từ trước, cho nên sau cái nhìn đầu tiên, nàng đã cảm thấy khá hài lòng.

Trung niên mỹ phụ than nhẹ một tiếng, nói: "Trịnh tiểu ca, lẽ ra ngươi nên đến gặp lão thân sớm hơn một chút mới đúng."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng cười khổ, trước kia ta căn bản còn không biết đến đại nhân vật như ngài, cho dù có tám muốn bái phỏng, chỉ sợ chưa chắc đã bước qua được cửa ấy chứ.

Hai má Cừu Hinh Dư ửng đỏ, nói: "Nương, người cứ gọi là Hạo Thiên đi, đừng khách khí nửa." Hơi đừng lại, nàng lại nói tiếp: "Hạo Thiên cũng khổ tâm vì chuyện này rất nhiều, người đừng trách hắn nửa."

Trung niên mỹ phụ nghi hoặc hỏi: Hạo Thiên hắn làm gì?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Cừu Hinh Dư vội vàng nói: "Hắn hiện giờ đã tu luyện linh khí pháp quyết, đồng thời phân liệt khí xoáy thành công, trở thành một quang hệ linh khí sư. Hơn nửa vì người, nên hắn đã quyết định trở thành một ngọc phù sư rồi."

Trung niên mỹ phụ ồ lên một tiếng, nàng hơi ngập nừng một chút, ánh mắt nhìn về phíaTrịnh Hạo Thiên càng lúc càng nhu hòa. Nếu như nói vừa rơi chỉ có năm thành là hài lòng, thì hiện giờ ít nhất cũng nhảy vọt lên trên bảy thành rồi.

Trịnh Hạo Thiên cũng cười khổ trong lòng không thôi, không tưởng được Hinh Dư tỷ cũng học được cách ba hoa rồi.

Bất quá, hắn cũng hiểu. Cừu Hinh Dư đây là suy nghĩ cho hắn, cho nên tất nhiên không không thể vì vậy mà để ý, càng không đại gì mà đi phản bác phủ nhận.

"Hạo Thiên người thật có lòng a."

Sau một lát, trung niên mỹ phụ cuối cùng cũng khẽ cười, nói.

Trong con người Cừu Hinh Dư lóe lên tinh mang đầy vẻ kinh hỉ, nói: "Nương, người không để bụng sao?"

Trung niên mỹ phụ bật cười, nói: "Nếu các ngươi muốn cúi đầu trước Khô Vinh phong, ta tuyệt đối không đồng ý. Nhưng Trịnh Hạo Thiên là người một nhà, chẳng lẽ nương còn không thông tình đạt lý đến vậy ư?"

Cừu Hinh Dư vội vàng gật đầu, trong mắt nàng đã trở lên long lanh, tựa hồ chợt trở nên ngân ngấn nước.

Vì tính cố chắp, cường liệt của mẫu thân, toàn bộ Cừu phủ từ trên xuống dưới đều chưa từng đề cập qua chuyện này với mẫu thân, vốn cứ nghĩ, sau khi không được gia tộc trợ giúp, mẫu thân cả đời này khó mà khôi phục lại được hoàn toàn.

Nhưng vào giờ khác này, trong lòng Cừu Hinh Dư đã tràn đầy hi vọng

Nàng tin tưởng, chẳng bao lâu nửa Trịnh Hạo Thiên nhất định sẽ tấn thăng đến lục giai linh khí sư, và hắn cũng tuyệt đối có thể luyện chế ra một tấm Đại quang minh phù triện hoàn mỹ.

"Hạo Thiên, ta có mấy lời muốn nói với nương, ngươi ra ngoài trước đi." Cừu Hinh Dư xoay người về phía Trịnh Hạo Thiên, hai mắt nhấp nháy ra hiệu.

Nhẹ nhàng gật đầu. Trịnh Hạo Thiên hướng về trung niên mỹ phụ thi lễ rồi men theo đường cũ đi ra ngoài.

Lần gặp gỡ này tuy ngắn ngủi, nhưng đã khiến hắn biết được một ít bí mật mà Cừu phủ không muốn cho người ngoài biết. Mà quan trọng là, mẫu thân Cừu Hinh Dư có ấn tượng rất tốt với hắn, đã hoàn toàn tiếp nhận hắn rồi, cho nên mới nói hắn là người một nhà, đồng thời đồng ý đề hắn luyện chế phù triện cho mình.

Một khi thương thế Cừu mẫu khỏi hắn, khôi phục lại sức khỏe. Cừu Hinh Dư nhất định sẽ rất vui, chỉ cần đựa vào một điều này thôi, Trịnh Hạo Thiên cũng quyết tâm cố gắng rồi.

Từ trong hầm ngầm đi ra, vừa mới mở cửa phòng. Trịnh Hạo Thiên đã thấy Cừu Đường Cổ đứng chờ sẵn ở cửa.

Hai người liếc mắt nhìn nhau. Cừu Đường Cổ chậm rãi nói: "Sao rồi, Nàng có chịu không?"

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: Bá phụ yên tâm, chỉ cần vàn bối tấn chức đến lục giai linh khí sư, luyện chế ra Đại quang minh phù triện, bá mẫu nhất định sẽ sử dụng."

Cừu Đường Cổ thở phào một hơi nhẹ nhõm, phảng phất như trút được tăng đá nặng ngàn cân trên lưng xuống, cả người trở nên thoái mái rất nhiều.

Sau một hồi lâu, hắn thở dài: "Hạo Thiên, có phải ngươi rất nghi hoặc?"

"Vảng." Trịnh Hạo Thiên không chút che đấu.

Nếu song phương đã trở thành người một nhà, hắn dĩ nhiên phải biết chân tướng chuyện này.

"Hiện giờ cũng là lúc nên nói cho người rồi." Cừu Đường Cổ cảm khái, nói: "Lão phu nguyên quán Biền Tây thành, nhưng ba mươi năm trước cũng huynh đệ Tôn gia tấn chức liệp vương, sau đó tiến vào Đại Linh giới. Mà bá mẫu ngươí vốn chính là người Đại Linh giới..."