Chiến Thần Tu La

Chương 47: Tự ba đi mà gả



Trên đường trở về, Đinh Thu Huyền lái xe, cả đoạn đường đều không nói gì.

Giang Nghĩa nhìn cô một hồi lâu, thở dài một hơi rồi nói: “Anh xin lỗi.”

Đinh Thu Huyền bất ngờ: “Hả?”

“Anh xin lỗi, anh đã đồng ý với em là sẽ không chủ động kiếm chuyện với ông cụ, ngày hôm nay anh không khống chế được, là lỗi của anh.”

Đinh Thu Huyền cười khổ một tiếng, bây giờ nói những chuyện này thì có ý nghĩa gì nữa?

Huống hồ gì mọi chuyện cũng không phải là lỗi của Giang Nghĩa.

Đám người Đường Văn Chương, Đinh Trung thật sự khinh người quá đáng. Nếu như Giang Nghĩa không phản kháng, chỉ sợ là đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Đinh.

Không chỉ có Giang Nghĩa, ngay cả Đinh Thu Huyền cũng sẽ bị xa lánh.

Chỉ bởi vì cô là phụ nữ, chỉ vì cô không gả cho một người chồng có quyền có thế. Mặc dù cô cũng là người của nhà họ Đinh, nhưng mà chưa từng được ông cụ nhìn nhận.

Đinh Thu Huyền nói: “Em không có trách anh, chuyện ngày hôm nay nếu như đổi lại là ai thì cũng sẽ tức giận. Cứ nói chuyện lúc Lê Khôn đến xin lỗi đi, lúc đó chị cả trực tiếp đẩy em từ trong đám người ra, nếu như Lê Khôn không phải là đến xin lỗi mà là đến để trả thù, chỉ sợ là ngày hôm nay em đã lành ít dữ nhiều rồi.”

Trong mắt cô mang theo một tia dịu dàng nhìn Giang Nghĩa.

“Nếu như hiện tại em đang ở rìa vách núi, em tin tưởng người bất chấp nguy hiểm kéo em trở về cũng chỉ có anh, đám người nhà họ Đinh hận không thể tự tay đẩy em xuống vách núi.”

“Giang Nghĩa, em rất may mắn, chúng ta vẫn không chia lìa.”

Có thể làm cho Đinh Thu Huyền hướng nội, hay xấu hổ nói ra mấy lời nói cảm động như thế này, nói rõ tình cảm của cô đối với Giang Nghĩa thật sự đã có thay đổi. Ban đầu là xem thường, thất vọng, đến bây giờ đã từ từ chấp nhận.

Cho dù Giang Nghĩa vẫn nghèo như thế, nhưng mà ít ra tình cảm này là chân thật.

Giang Nghĩa cảm thấy trong lòng ấm áp, đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác như vậy.

Hai người đỏ mặt nhìn nhau không nói gì.

Về đến nhà.

Đinh Thu Huyền còn chưa ở miệng thì đã nhìn thấy Đinh Nhị Tiến ngồi trên ghế sa lông, ông ta nói với bọn họ: “Về rồi à?”

“Dạ.”

“Vậy làm như thế nào, chắc cũng không cần ba phải nói đâu nhỉ?” Đinh Nhị Tiến vỗ vỗ tài liệu ở trên bàn: “Bây giờ hai đứa có thể làm thủ tục ly hôn, ba đã chuẩn bị giấy tờ xong hết rồi.”

Đinh Thu Huyền ngây ngẩn cả người: “Ba, ba làm cái gì vậy?”

“Làm cái gì hả? Lúc trước Giang Nghĩa đã đồng ý với ba, nếu như không thể hoàn thành hai chuyện thì phải lập tức ly hôn, sao rồi, muốn đổi ý à?”

Đinh Thu Huyền cười khổ, hóa ra là ba còn chưa biết chuyện đầu tư đã thành công, còn có chuyện nhà họ Lê đến xin lỗi.

Cũng không có gì kì lạ, hai chuyện này vừa mới kết thúc, chắc có lẽ bên phía công ty vẫn còn chưa có người nào thông báo cho Đinh Nhị Tiến.

“Ba, thật ra thì…”

Đinh Nhị Tiến ngắt lời cô: “Không cần phải nói nhiều, ly hôn đi, mặt khác…”

Ông ta lấy một tấm hình đặt lên mặt bàn: “Đây là Tiểu Mạnh, con trai của chủ nhiệm trong công ty bọn ba, cậu ấy là người trung thực hiền hậu, lại rất có tài, lại là con một của chủ nhiệm của ba, đến bây giờ vẫn còn chưa kết hôn. Ba với chủ nhiệm đã thương lượng với nhau rồi, bây giờ con ly hôn, sau đó lại đi xem mắt với Tiểu Mạnh, nếu như người ta coi trọng con, vậy thì sắp xếp rồi tái hôn.”

Đinh Thu Huyền quả thật cạn lời, tốc độ này của ba không khỏi quá nhanh rồi đó chứ?

Mình còn chưa ly hôn, Đinh Nhị Tiến đã sắp xếp hết tất cả công việc tiếp theo, thật sự không có kẽ hở nào.

Mẹ vợ Tô Cầm bất đắc dĩ nói: “Thu Huyền, ba của con cũng là vì muốn tốt cho con, mặc dù có hơi đường đột, nhưng mà có lẽ Tiểu Mạnh thật sự có thể mang đến sự trợ giúp nhất định cho sự nghiệp của con.”

Đinh Nhị Tiến nói: “Mẹ con nói rất có lý, nếu như con và Tiểu Mạnh kết hôn với nhau, vậy thì ba với chủ nhiệm là thông gia, cũng có lợi ích rất nhiều để ba thăng chức.”

Đinh Thu Huyền đen mặt lại, cô hỏi với giọng điệu không vui: “Trong lòng của ba, con chỉ là công cụ để lấy lòng người khác thôi à? Ba gả con đi, rốt cuộc là vì muốn tốt cho con, hay là vì tốt cho ba? Nếu như ba muốn thăng quan tiến chức, vậy thì ba tự mình mà đi gả cho Tiểu Mạnh đó đi.”

“Hỗn xược! Có ai nói chuyện với ba mình như vậy không?”

Đinh Thu Huyền cắn môi, vừa tức vừa sốt ruột.

Giang Nghĩa khuyên ngăn: “Ba, nếu như ba thật sự muốn thăng quan tiến chức, có lẽ con có thể giúp ba suy nghĩ một vài biện pháp, cũng không cần phải nịnh bợ lấy lòng chủ nhiệm làm gì.”

“Cậu?” Đinh Nhị Tiến mắng: “Cậu là cái thá gì chứ? Mấy lời của cậu có tác dụng gì? Còn nữa, sau này cậu đừng có gọi tôi là ba nữa, nếu như cậu là đàn ông thì hãy thực hiện theo lời hứa đi, lập tức ly hôn với con gái của tôi, sau này có thể cút bao xa thì cứ cút bấy nhiêu, đừng có xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa.”

Bầu không khí lại trở nên khó xử.

Mãi cho đến khi...

Đinh Thu Huyền lạnh lùng nói: “Con sẽ không li hôn với Giang Nghĩa!”

“Con dám!”

“Tại sao lại không dám? Ngày hôm nay nhà họ Đinh đã có thể kéo được chín nghìn tỷ đầu tư, người của nhà họ Lê cũng đã đến nhà xin lỗi, Giang Nghĩa nói được làm được, anh ấy không cần phải rời khỏi nhà họ Đinh, càng sẽ không ly hôn với con.”

“Cái gì?”

Đinh Nhị Tiến hoài nghi có phải là lỗ tai của mình đã nghe lầm rồi không, ông ta càng không muốn tin tưởng những gì mà Đinh Thu Huyền nói là sự thật.

“Nếu như ba không tin, vậy thì ba có thể tự gọi điện thoại về nhà đi.”

“Ha ha ha, con làm như là ba không dám hỏi vậy?”

Đinh Nhị Tiến lập tức lấy điện thoại bấm gọi về nhà, hỏi thăm tin tức liên quan đến sáng nay. Sau khi nghe đối phương trả lời, ông ta liền ngây người tại chỗ.

Thành công, thế mà Giang Nghĩa lại có thể thành công?

Kéo được đầu tư thì không nói, còn để người nhà họ Lê đến nhà xin lỗi, chuyện này...

Đinh Nhị Tiến chất vấn: “Giang Nghĩa, rốt cuộc là cậu làm chuyện đó bằng cách nào?”

Giang Nghĩa nhún vai: “Chân thành chính là con đường tốt nhất, chỉ cần ba cố gắng thuyết phục, người ta cũng dễ nói chuyện lắm.”

Lý do thoái thác này rất khó để Đinh Nhị Tiến chấp nhận.

Ông ta không ngừng lắc đầu: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, tôi biết Lê Khôn mấy mươi năm rồi, ông ta không phải là loại người sẽ cúi đầu xin lỗi người khác, chắc chắn là trong đây có chuyện quái lạ.”

Đinh Thu Huyền cười lạnh, cô nói: “Mặc kệ có chuyện gì kỳ quái, nói tóm lại là ông ta xin lỗi là sự thật, Giang Nghĩa đã làm được những chuyện mà anh ấy đồng ý với ba. Cho nên, ba phải thực hiện lời hứa để Giang Nghĩa ở lại.”

Đinh Nhị Tiến không biết nên nói cái gì cho phải.

Từ lúc đầu, ông ta đã không nghĩ tới là Giang Nghĩa có thể làm được những chuyện này, cho nên mới có thể thương lượng chuyện hai đứa con xem mắt với chủ nhiệm. Bây giờ lại biến khéo thành vụng, không có cách nào xử lý cục diện.

“Nhưng mà…” Đinh Nhị Tiến rất lúng túng: “Giang Nghĩa có ở lại hay không thì để lúc khác nói, ba đã đồng ý với chủ nhiệm rồi, con sẽ ly hôn, cũng sẽ đi xem mắt với Tiểu Mạnh, con đột nhiên lại đổi ý, kêu ba phải ăn nói với chủ nhiệm như thế nào đây?”

“Muốn nói như thế nào là chuyện của ba, cũng không phải là con kêu ba hẹn người ta đi xem mắt.”

“Con, sao con có thể nói chuyện với ba như vậy?”

“Hứ!”

Đinh Thu Huyền quay đầu bước đi, Giang Nghĩa đi theo sau, hai người đi vào trong phòng, Đinh Thu Huyền liền đóng cửa phòng lại.

Đinh Nhị Tiến sốt ruột đặt mông xuống ghế: “Bây giờ phải làm gì mới tốt đây.”

Tô Cầm lườm nguýt ông ta: “Tôi đã khuyên ông từ trước rồi, đừng có gấp gáp như vậy, cho dù ông có coi trọng Tiểu Mạnh đi nữa, muốn đứa con rể này thì ông cũng phải chờ tụi nó ly hôn chắc chắn rồi mới nói. Bây giờ thì hay rồi, bây giờ hai bên đều không dễ ăn nói, cái họa này ông tự mà gánh đi.”

“Được rồi, bà đừng có nhiều lời nữa, mau cút đi.”

Đinh Nhị Tiến không ngừng gõ bàn, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem phải làm như thế nào để có thể giải thích chuyện này với chủ nhiệm.