Chiến Thần Tu La

Chương 32: Thu tiền



Sau khi đưa Tô Nhàn về nhà, Giang Nghĩa vội vàng ăn cơm rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Giang Nghĩa dậy từ sớm rời khỏi nhà, chạy tới quán ăn Uyên Ương số 166 đường Gia Uy.

Vừa đẩy cửa bước vào đã nghe thấy ông chủ hỏi: “Muốn ăn gì vậy?”

“Chú Trình, là tôi.”

“Cậu cả?”

Quán ăn này là do Trình Hải mở ra, từ khi rời khỏi Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, một ông già không thông thạo gì khác như Trình Hải đành dựa vào khả năng nấu ăn của mình, dùng số tiền tích lũy bao năm nay để mở quán ăn nhỏ này.

Quán ăn này mới khai trương chưa được ba ngày.

Trình Hải lập tức sắp xếp chỗ ngồi cho Giang Nghĩa, đem lên mấy món đồ nguội rồi lấy một chai rượu ra.

Trình Hải rót cho Giang Nghĩa một cốc.

“Cậu chủ, sao hôm nay cậu lại có thời gian đến chỗ tôi vậy?”

Giang Nghĩa nhìn một vòng xung quanh: “Chú Trình, cửa tiệm này của chú làm cũng khá nhỉ.”

“Khá gì, tôi kiếm miếng cơm qua ngày thôi.”

Giang Nghĩa uống một ngụm rồi đặt cốc xuống, nói chuyện vô cùng nghiêm túc: “Chú Trình, với khả năng của chú mà lại chỉ ở đây mở quán ăn, đúng là lãng phí tài năng.”

Trình Hải cười: “Tôi đã có tuổi rồi, không muốn lăn lộn trên thương trường nữa, mệt lắm.”

“Nhưng Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng không có chú thì không được.”

Trình Hải thở dài một hơi: “Bây giờ Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng là của Hà Diệc Nho, tôi đã bị đuổi việc rồi, làm gì có gì mà không có không được chứ?”

Giang Nghĩa nói nghiêm túc: “Hôm nay tôi đến tìm chú chính là để nói về chuyện này. Tôi định lấy lại Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng rồi làm lại từ đầu, nhưng trong chuyện quản lý công ty tôi chỉ là kẻ ngoại đạo, tôi cần người giúp đỡ. Chú Trình, chú là nhân tài trong chuyện này, cũng là người mà tôi rất tin tưởng, tôi thật sự mong chú có thể quay về giúp tôi.”

Trình Hải xua tay: “Tôi già rồi, không muốn làm nữa, hơn nữa làm sao có thể lấy lại Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng? Đó là khoản thế chấp cho món nợ 3600 tỷ. Cho dù lùi một vạn bước, dù là Hà Diệc Nho và xí nghiệp Thiên Đỉnh không cần nó nữa, cho dù có bán đi thì cũng nhất định không bán cho cậu. Mối thù oán giữa cậu và Hà Diệc Nho lớn như vậy.”

Giang Nghĩa nhai một hạt lạc.

“Chú yên tâm, tôi đương nhiên có cách của tôi.”

“Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng là do chính tay ba tôi sáng lập nên, đó là tâm huyết của ông ấy, em trai tôi cũng dành hết sức lực, tình cảm cho nó. Nó là của nhà họ Giang chúng tôi, tôi quyết không cho phép Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bị người khác chiếm mất.”

“Tôi cũng nói luôn, trong vòng một tháng nữa, tôi sẽ lấy lại được Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.”

Trình Hải nhìn ánh mắt của Giang Nghĩa, ông ta biết là anh không nói đùa.

“Cậu cả, cậu thay đổi rồi, cậu càng có sức hút và có chí hơn.”

“Như vậy thì rất tốt.”

Trình Hải uống một ngụm rượu: “Vậy thì tôi cũng đồng ý với cậu, chỉ cần cậu lấy lại được Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng thì bất cứ lúc nào ông già tôi cũng sẽ ra giúp cậu.”

“Chú Trình, có câu này của chú là tôi yên tâm rồi.”

Hai người cùng rót đầy ly, chạm cốc và uống với nhau.

Đúng lúc đó, một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, õng ẹo đi tới: “Ông Trình, ông lại đây.”

Trình Hải vừa nhìn thấy người này, nhanh chóng đứng dậy đi tới.

“Chị Hoa, có chuyện gì vậy?”. Đọc ?r??ệ? ?ại [ ?rùm?r?? ệ?﹒VN ]

Người tên “chị Hoa” này chỉ mới hơn ba mươi tuổi, dựa theo tuổi tác không thể khiến Trình Hải gọi một tiếng “chị”, nhưng tất cả mọi người xung quanh khu vực này đều gọi cô ta như vậy, vậy nên Trình Hải cũng tôn trọng gọi một tiếng chị Hoa.

Chị Hoa mặc dù đã hơi có tuổi một chút nhưng thân hình vẫn rất đẹp, gầy chỗ cần gầy, béo chỗ cần béo, là kiểu thân hình tuyệt đẹp mà đàn ông vừa nhìn đã muốn chảy nước miếng.

Thêm vào đó, cô rất biết cách chăm sóc da, mặc dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn trẻ không khác gì mấy cô gái hơn 20.

Chị Hoa tiện tay cầm một chiếc ghế con rồi ngồi xuống, lấy ra một tờ hóa đơn vừa lật vừa nói: “Tiền bảo kê tháng này hình như ông vẫn chưa trả đúng không?”

Trình Hải phải cố cười: “Cửa hàng của tôi mới khai trương, đã nói rõ là từ tháng sau mới bắt đầu tính tiền mà.”

Chị Hoa chau mày: “Tháng sau? Ha ha, vậy cái quán này của ông cũng để tới tháng sau rồi khai trương cũng được, bây giờ ông đóng cửa quán đi.”

“Chị Hoa đừng làm vậy, có gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau, cần gì quan tâm đến cửa hàng của tôi thế nào. Không phải chỉ có chút tiền bảo kê sao. Tôi sẽ trả, chị cần bao nhiêu?”

Chị Hoa lật xem tờ hóa đơn: “Vốn dĩ tiền bảo kê một tháng là 18 triệu, nhưng nể tình tháng này ông mới khai trương, tôi giảm cho ông 20%, ông đưa cho tôi 14 triệu 4 trăm là được rồi.”

“Chị Hoa, tháng này chỉ còn lại không tới năm ngày, như vậy có phải là nhiều quá không?”

“Sao, ông còn định cò kè mặc cả với tôi sao?”

“Không, tôi không dám.”

Trình Hải lập tức tới quầy, lấy tiền đưa cho chị Hoa, không dám nhiều lời thêm một câu nào nữa, tất cả cảnh tượng này Giang Nghĩa đều nhìn thấy hết.

Giang Nghĩa không nói gì, chỉ ngồi nhìn một cách thờ ơ, uống rượu và ăn đồ ăn.

Chị Hoa nhận tiền xong, lại giở hóa đơn và nói: “Vẫn còn một chuyện nữa tôi muốn nói với ông, gần đây giang hồ không yên bình lắm, chúng tôi quản lý cũng rất phiền phức, tiền nhân lực cũng tăng lên, vậy nên chúng tôi phải thu thêm ít tiền quản lý.”

“Phí quản lý chia thành hai phần, phần thứ nhất là tiền vốn cố định hàng tháng, mỗi tháng 9,6 triệu, phần thứ hai là 20% doanh thu mỗi tháng của cửa hàng.”

“Ông cũng biết đấy, cửa hàng càng lớn, chuyện quản lý của chúng tôi càng phiền phức, những nơi cần phải lo cũng càng nhiều, vậy nên thu nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường.”

“Đây cũng là một cách đốc thúc các ông, các ông nộp càng nhiều tiền chứng tỏ các ông cũng kiếm được nhiều.”

Khuôn mặt của Trình Hải đanh lại.

Trò đùa gì không biết, mỗi tháng 18 triệu tiền bảo kê, 9 triệu 6 trăm tiền vốn, lại còn lấy 20% doanh thu, vậy mỗi tháng cái quán nhỏ này của ông ta còn kiếm được cái mẹ gì nữa?

“Chị Hoa, cái cửa hàng nhỏ này của tôi vừa khai trương, việc làm ăn vẫn chưa tốt lắm, chị thu như vậy thì hơi cao quá, có thể bớt một chút không?”

Chị Hoa nhìn Trình Hải lạnh lùng: “Ông Trình, tôi nể mặt ông thì ông đừng có mà không biết điều, ông có biết ông mở cửa hàng ở đây, chúng tôi phải chịu giúp ông bao nhiêu tiền quản lý vận hành không? Chúng tôi phải nuôi bao nhiêu người như vậy, chúng tôi không cần ăn cơm sao?”

“Tôi biết, tôi biết, nhưng như vậy thật sự quá nhiều.”

“Ông còn dám ép tôi sao? Cái quán này ông không muốn mở nữa đúng không?”

“Tôi muốn mở, muốn mở.”

“Muốn mở thì ông ngoan ngoãn đi cho tôi.Hôm nay ông nộp luôn cho tôi 9,6 triệu tiền vốn đi, còn về 20% doanh thu tới tháng sau tôi sẽ đi thu đúng hạn.”

Trình Hải cúi đầu, tức đến nỗi cả người run lên nhưng lại không dám nói một câu nào.

“Còn không mau đi đi?”

Trình Hải thở dài một hơi, quay đầu đi về phía quầy.

Mới đi được một nửa, Giang Nghĩa đã giơ tay ra kéo ông ta ngồi xuống bên cạnh mình: “Chú Trình, chúng ta đang ngồi uống rượu vui vẻ, sao tự nhiên chú lại đi rồi? Nào, ngồi đây uống với tôi thêm một ly nữa.”

Khuôn mặt Trình Hải chán nản: “Tôi không uống nữa đâu, tôi còn có việc.”

“Không được, chú nhất định phải uống cùng tôi.”

Giang Nghĩa kéo Trình Hải lại không cho ông ta đi, đương nhiên là Trình Hải biết Giang Nghĩa định làm gì. Ông ta nói nhỏ: “Cậu chủ, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào, người phụ nữ đó không dễ dây vào đâu, chúng ta nhẫn nhịn một chút là được, tuyệt đối đừng gây phiền phức.”

Giang Nghĩa cười lạnh.

“Có một số chuyện tôi không nhìn thấy thì thôi.”

“Tôi đã nhìn thấy rồi thì bắt buộc phải quản.”

“Chú Trình, chú cứ nghe lời tôi, cần ăn uống gì thì cứ ăn uống, hôm nay cô ta không lấy được một xu nào đâu.”