Chiến Thần Tu La

Chương 137: Tôn nghiêm của đàn ông



Tôn Tuấn Phong nhìn Giang Nghĩa và nói: "Ồ, tôi hiểu rồi, chắc không phải là anh muốn đưa cô Đinh đi tàu điện ngầm đó chứ? Đương nhiên, một chuyến tàu điện ngầm mấy ngàn tỷ, đắt hơn nhiều so với chiếc BMW X6 của tôi, haha."

"Chỉ có điều... bây giờ đang là giờ cao điểm, Giang Nghĩa, anh thật sự để cho cô vợ xinh như hoa như ngọc của mình chen chúc trên tàu điện ngầm, chen chúc với đám đàn ông hôi hám kia, trong lòng anh thực sự không để ý sao?"

"Dù gì anh cũng là đàn ông, lại không thể có chút tôn nghiêm của một người đàn ông sao?"

Vẻ mặt Giang Nghĩa không chút thay đổi, cũng không thèm liếc Tôn Tuấn Phong, lẳng lặng lấy chìa khóa xe ra.

"Thu Huyền, chúng ta đi thôi."

"Ừ!"

Giang Nghĩa nắm tay Đinh Thu Huyền rời đi.

Tôn Tuấn Phong phỉ nhổ ở phía sau: "Đồ rác rưởi chết tiệt, còn dám giả bộ ở trước mặt tao? Cũng không biết tự lấy nước tiểu soi lại mình, mày là cái thá gì chứ?"

Anh ta lấy chìa khóa chiếc BMW ra, vừa bước tới để mở cửa xe thì nghe thấy tiếng rít chói tai từ phía sau vang tới.

"Hả?"

Tôn Tuấn Phong quay người nhìn lại thì thấy một nhóm phụ nữ đột nhiên tụ tập ở ven đường, ngây ngất nhìn một chiếc xe.

"Chiếc xe đó là... Rolls-Royce phiên bản giới hạn?!"

Một người có nhiều nghiên cứu về xe hơi như Tôn Tuấn Phong chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được kiểu mẫu của chiếc xe đó.

Người lái nổi loại xe này, bốn chữ: không giàu cũng sang.

Loại xe này không phải ai cũng có thể lái được, dù có tiền cũng chưa chắc đã lái được. Rolls-Royce, chính là đại diện cho thân phận.

Huống chi là phiên bản giới hạn?

So với chiếc xe đó của người ta, chiếc BMW X6 của bản thân quả thật chẳng là gì, giống như nhặt được từ trong đống rác vậy.

Với thân phận của anh ta, cả đời cũng không có khả năng lái được một chiếc ở xe cấp bậc này.

Tôn Tuấn Phong cau mày và tự mình lẩm bẩm: "Người nào trong nhà họ Đinh lái nổi một chiếc xe như vậy?"

Anh ta lắc đầu.

Không thể nào, người nhà họ Đinh tuyệt đối không có thực lực này.

Cho dù là gia chủ Đinh Trung cũng chỉ lái một chiếc Bentley, vốn không lái nổi một chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn.

Sẽ là ai?

Nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đó đang đậu bên đường chờ lan can, Tôn Tuấn Phong nhanh chóng móc một tấm danh thiếp trong túi trước ngực ra và chạy tới.

Người quyền quý ở cấp bậc này, không phải lúc nào cũng có thể gặp được.

Phải nắm bắt cơ hội làm quen.

Nói không chừng bởi vì gửi đi một tấm danh thiếp mà có thể mang đến một cơ hội rất lớn, loại chuyện này rất thường gặp.

Tôn Tuấn Phong đã thực sự chạy đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce như một cơn gió và gõ vào kính của chiếc xe một cách vô cùng kính cẩn.

Cửa kính xe mở ra.

Tôn Tuấn Phong nhanh chóng khom người cúi đầu và gật một cái thật sâu.

"Xin chào quý ông cao quý, tôi là Tôn Tuấn Phong, chủ tịch công ty bất động sản Vũ Quan Trí, xin được làm quen với anh. Nếu có chỗ quấy rầy, mong thứ lỗi."

Nói xong, anh ta vừa ngẩng đầu lên, vừa đưa danh thiếp tới.

"Đây là danh thiếp của tôi, mong anh nể mặt nhận..."

Nói được nửa lời, Tôn Tuấn Phong sững sờ, cả người đứng ngẩn ra ở đó, hai tay nắm tấm danh thiếp không biết phải làm sao, vừa sửng sốt lại nghi ngờ.

Chỉ vì anh ta nhìn thấy người đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe lại là Giang Nghĩa!

Tên Giang Nghĩa, con rể ở rể nghèo chẳng có gì!

Tên Giang Nghĩa nghèo rớt mồng tơi đã bị anh ta chế giễu một cách không nể tình!

Tên Giang Nghĩa rác rưởi ăn bám nhà vợ!

"Giang Nghĩa?"

"Giang Nghĩa!"

Tôn Tuấn Phong lắp bắp hỏi: "Anh, sao anh có thể, có thể ở trong xe?"

Giang Nghĩa cười cười: "Đây là xe của tôi, tôi không ở trong xe thì nên ở đâu? Chẳng lẽ “tôi không nên ở trong xe, tôi nên ở dưới đáy xe?” Tôi cũng không phải là đồ đần."

Tôn Tuấn Phong cứng họng, không biết nên nói gì cho phải.