Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 26: Món quà sinh nhật



Đặc Biệt “Hả? Sắp ly hôn sao? Ly hôn đi! Cháu vô cùng tán thành chị và anh rễ ly hôn!” Tiêu Thắm kích động giơ tay lên.

“Hả?” Mọi người đều nhìn về phía Tiêu Thắm bằng ánh mắt kỳ quái.

Diệp Quân Lâm cũng rất nghỉ hoặc.

Tiêu Thắm thấy mọi người đều đang nhìn mình, lập tức vẫy vẫy tay: “Cháu nói lung tung ý mà.”

Có điều trong lòng lại bổ sung thêm một câu: “Chị ly hôn với anh rể, em sẽ gả cho anh ấy!”

Đến tối, Triệu Nhã Lan nói: “Tiêu Thắm với chị nó ngủ một phòng, cậu ra sô pha ngủ!”

Tiêu Thắm nghe rất rõ ràng, không nhịn được hỏi: “Cô à cứ để cháu ra sô pha ngủ đi?”

“Sao có thể để cháu ngủ sô pha chứ?” Triệu Nhã Lan xoay người liếc mắt trừng Diệp Quân Lâm: “Cậu chịu khó một chút, căn nhà chúng ta đang ở có to không? Đừng nói đến biệt thự, căn hộ hai ba trăm mét này chắc không có vấn đề gì chứ? Sao cô có thể để cháu ngủ trên sô pha được chứ? Cô không hi vọng được gì vào nó cả, giò chỉ có thể dựa vào Tử Nhiễm thôi.”

*Cô à kỳ thực…” Tiêu Thắm do dự nửa ngày, nhưng vẫn là không nói ra được.

Theo cô thấy thì người lái một chiếc Mesarati tổng tài, khiến cho một lão đại đường phố phải quỳ trước mình làm sao có thể không mua nổi một căn nhà chứ?

Chỉ cần anh duỗi tay, một căn biệt thực cũng không thành vấn đề.

“Kỳ thực cái gì?”Triệu Nhã Lan nghi hoặc nhìn Diệp Quân Lâm.

“Không có gì đâu cô, cô mau đi ngủ đi.” Tiêu Thắm nói.

Hôm sau.

Mặc dù đang trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh thế nhưng Lý Tử Nhiễm vẫn đi làm, Lý Văn Uyên tạm gác công việc kinh doanh, toàn lực giúp đỡ Triệu Nhã Lan đi trực ban ngày hôm nay.

Chỉ có thể để Diệp Quân Lâm dẫn Tiêu Thắm đi chơi.

Tiêu Thắm nháy mắt, ghé vào người Diệp Quân Lâm.

“Anh rễ chúng ta ra ngoài chơi đi?”

“Không đi, quá nhiều người.” Diệp Quân Lâm lười nhác nằm trên sô pha.

“Anh rễ mau dậy…”

Tiêu Thắm kêu nửa ngày, Diệp Quân Lâm vẫn nằm im không nhúc nhích.

“Đúng rồi, anh rễ, ngày kia là sinh nhật của chị em, anh đã chuẩn bị quà cho chị ấy chưa?”

“Phải ha, đúng là phải chuẩn bị!”

“Đi, đi với tôi một chuyến!” Diệp Quân Lâm bỗng nhiên đứng dậy.

Tiêu Thắm cong môi, bất mãn trừng Diệp Quân Lâm mắy cái.

Ban nãy làm thế nào cũng không chịu đứng dậy.

Bây giờ vừa mới nhắc tới sinh nhật của Lý Tử Nhiễm liền lập tức đứng dậy.

Ra bên ngoài, Thanh Long đã chuẩn bị xe xong rồi, hôm nay Diệp Quân Lâm sẽ ngồi chiếc Audi R8.

“Anh rễ anh ngầu thật đấy chứ? Lại đổi một chiếc xe mới, lại còn là Audi R8, ở trong nước cũng phải ba trăm vạn đi.”

Tiêu Thắm từng làm người mẫu triển lãm ô tô, nên biết rất nhiều loại xe xa xỉ.

Thường thấy những chiếc xe xa hoa như vậy nên cô nhớ rất rõ ràng.

“Nói nhảm cái gì đấy, mau lên xe!”

Diệp Quân Lâm khởi động xe, chạy vọt ra ngoài như một thanh kiếm sắc bén.

Ngồi trong xe.

Ánh mắt Tiêu Thắm chưa từng rời khỏi Diệp Quân Lâm.

“Em nhìn tôi mãi như vậy làm gì?”

Bị Tiêu Thắm nhìn như vậy Diệp Quân Lâm có chút không được tự nhiên.

“Anh rễ à, em thấy chị với cô em cũng chẳng đối xử tốt với anh, dứt khoát ly hôn đi không phải là xong sao?”

Tiêu Thắm đề nghị.

Diệp Quân Lâm nói: “Em muốn tôi độc thân à?”

“Không phải, anh ly hôn với chị em, em lập tức gả cho anh! Anh xem, em với chị em đều xinh đẹp, em còn trẻ hơn chị ấy! Anh có cần suy nghĩ một chút không?”

Khi nói, cả người Tiêu Thắm nhích lại gần anh.

Toàn thân Diệp Quân Lâm nỗi hết cả da gà.

Nhỏ này lá gan cũng to thật.

“Anh rễ suy nghĩ một chút đi nha? Em xinh đẹp, dáng người lại chuẩn như vậy?”

Tiêu Thắm để lộ ra đôi chân trắng nõn nà.

“Em còn như vậy nữa, tôi sẽ nói cho chị em.”

Diệp Quân Lâm bình tĩnh nói.

“Hừ, chả vui chút nào!”

Tiêu Thám trở lại chỗ ngồi, gương mặt không tình nguyện.

Cuối cùng Diệp Quân Lâm cũng lái xe đến trung tâm Tô Hàng nơi phồn hoa nhất Tô Hàng.

Mặc dù không phải là tòa nhà cao ốc bậc nhất Tô Hàng, nhưng lại là trung tâm xa hoa nhát Tô Hàng.

Tầng cao nhất có một nhà hàng Sky Revolving, có thể nói là có giá cả trên trời.

Các đầu bếp đều là đầu bếp ba sao của Michelin.

Không nói đến mỗi bữa ăn đều lên tới mười vạn, hơn nữa có tiền mà không đặ được.

Nói chung là muốn có chỗ ngồi ở đây thì phải đặt cọc 5 vạn trước một tháng.

Ghế ngồi trên những trang Web chính thức vừa được tung ra chưa tới một phút liền bị cướp hết.

Người có tiền cũng không đặt trước được.

Ăn cơm tại nhà hàng Sky Revolving của trung tâm Tô Hàng phần lớn đều là minh tinh hạng nhất và các doanh nhân giàu có hàng đầu.

Một khi đã đặt thành công, nhà hàng sẽ phái người chuyên biệt mang thẻ cơm tới, đặc biệt tắm thẻ đó còn được mạ vàng.

Có thể ăn cơm ở đây, cũng được coi như là một cách để chứng minh thân phận của mình.

“Anh rễ em đoán anh tới trung tâm Tô Hàng này chắc không đơn giản chỉ là mua giây truyền hay cái gì đó để làm quà tặng phải không? Anh muốn đặt chỗ ở nhà hàng Sky Revolving của trung tâm Tô Hàng sao?”

Tiêu Thắm ngước đầu tò mò hỏi.

“Em vậy mà lại khá thông minh đấy!”

Diệp Quân Lâm khích lệ nói.

“Em đã nói anh không phải là loại người tầm thường đó rồi mà, những thứ như dây truyền đối với em mà nói nó quá tầm thường, không bằng làm cho nó trở nên lãng mạn một chút đi?”

Tiêu Thắm đắc ý nhìn Diệp Quân Lâm.

Thế nhưng cô lại lập tức chuyển chủ đề: “Thế nhưng anh rễ anh không biết sao? Nhà hàng Sky Revolving của trung tâm Tô Hàng phải đặt trước một tháng đó? Còn phải thanh toán trước 5 vạn tiền cọc nữa!”

Vẻ mặt Diệp Quân Lâm vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Còn có loại quy tắc này sao? Sao tôi lại không biết chứ?”

Diệp Quân Lâm xác thực là không biết, anh chỉ biết là nơi đây rất nỗi tiếng mà thôi.

Những cái quy củ phức tạp như vậy anh hoàn toàn không biết.

“Ông chủ của nhà hàng Sky Revolving này là cha của học trưởng em, nên em mới biết rõ như vậy. Học trưởng ba lần bốn lượt mời em tới đây ăn.”

Diệp Quân Lâm gật đầu.

“Ừm.”

“Không đúng, anh rẻ, lời mời của anh ta em còn chưa có đồng ý! Em vẫn là một cô gái vô cùng trong sạch nhai”

Tiêu Thắm sốt ruột, vội vàng giải thích.

Diệp Quân Lâm nhíu mày: “Em giải thích với tôi chuyện này làm gì?”

“Mau lên xem xem, tôi mặc kệ nó là cái quy tắc gì.”

Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm bước vào trung tâm Tô Hàng.

Nhà hàng Sky Revolving nằm ở tầng tám mươi tám!

Tới nhà hàng Sky Revolving, có tám nhân viên nghênh đón ở cửa.

“Xin mời anh chị đưa ra thẻ cơm?”

Người phục vụ cho rằng hai người Diệp Quân Lâm hôm nay tới đây là để ăn cơm.

– Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Không phải, tôi tới đặt chỗ! Ngày kia cũng chính là ngày mùng ba, tôi muốn bao chỗ này!”

Tiêu Thắm bên cạnh si mê nhìn Diệp Quân Lâm.

Lão đại quả nhiên là khí phách.

“Không phải, thưa anh có thể là anh không biết quy định của chúng tôi! Cần phải đặt trước trên trang Web trước một tháng!

Nếu không thì không còn cách nào khác để tới đây ăn!”

Người phục vụ kiên nhẫn giải thích.

Diệp Quân Lâm đốt một điều thuốc: “Lời tôi nói cậu nghe không hiểu sao? Ngày kia tôi muốn bao chỗ này!”

“Khụ, khụ, khu…”

Diệp Quân Lâm rút điều thuốc chuyên dụng của quân khu ra, khói thuốc rất nồng.

Khi anh hút thuốc nó giống như đang hút tẩu thuốc khô, xung quanh nồng nặc hơi khói.

Loại thuốc này rất dễ khiến người ta hiểu lầm về giá thành của nó.

Hơn nữa quần áo của Diệp Quân Lâm cũng rất đơn giản.

Sắc mặt của những nhân viên này liền thay đổi: “Đây không phải là nơi anh có thể gây chuyện! Hơn nữa anh có biết bao chỗ này một ngày là bao nhiêu tiền không? Chỉ sợ là cả đời này anh cũng không kiếm được số tiền lớn như vậy!”

“Phải rồi! Đi nhanh đi! Không có tiền thì đừng có lắc lư ở đây nữa, chúng tôi chỉ phục vụ những vị khách có thân phận cao quý thôi, anh là cái thá gì chứ?”