Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 23: Em họ của vợ



Mấy ngày tiếp theo, dự án tiến hành rất thuận lợi.

Có điều cũng sắp tới lễ Quốc Khánh rồi.

“Anh có thể giúp em đi đón em họ được không, em ấy tên Tiêu Thám, ở đại học Tô Hàng, em đã gửi cho anh số điện thoại của em ấy rồi.”

Lúc này đây Lý Tử Nhiễm bận hơn bình thường rất nhiều, hoàn toàn không có thời gian.

“Được, anh đi đón!”

“Có điều không phải là Triệu Thắm sao?”

Diệp Quân Lâm hiếu kỳ hỏi.

“Tiêu Thắm cùng họ với mẹ của em ấy.”

Lý Tử Nhiễm trả lời.

Sau khi rời khỏi công trường, Diệp Quân Lâm gọi điện thoại cho Thanh Long: “Thanh Long tôi cần một chiếc xe, khiêm tốn một chút là được.”

Không lâu sau, Thanh Long mang một chiếc xe tới.

Vậy mà lại là một chiếc Maserati tổng tài.

“Được rồi.”

– Diệp Quân Lâm bát đắc dĩ lắc đầu, lái xe đến cửa chính phía Đông của trường đại học Tô Hàng.

Bởi vì đã bắt đầu kỳ nghỉ rồi nên tất cả sinh viên đều nhao nhao xách hành lý rời khỏi trường.

Anh đang ở cửa phía Đông của trường, đợi nửa ngày Tiêu Thắm vẫn không xuất hiện.

Anh lại đợi thêm nửa tiếng nữa, Diệp Quân Lâm liền gọi điện thoại cho Tiêu Thắm.

“Alo, cho hỏi là ai thế?” Đầu dây bên kia truyền tới một âm thanh dễ nghe.

“Tôi là Diệp Quân Lâm, anh rễ em. Chị em bảo tôi tới đón eml”

Diệp Quân Lâm mặt không biểu cảm nói.

*À? Chị tôi không phải là nói bận nên không tới đón được sao?

Tôi còn còn nghĩ đợi lát nữa rồi tự về.”

Tiêu Thắm kinh ngạc nói.

“Em ở đâu? Tôi qua đón!”

Diệp Quân Lâm hỏi.

“À, tôi đang ở ghế lô vip 666 tầng năm KTV Hoàng Tước!”

“Được rồi, em chờ ở đấy, tôi qua đón.”

Bên trong KTV, Tiêu Thấm cúp điện thoại, lập tức có bạn hỏi: “Tiêu Thắm là ai gọi tới vậy?”

“Là anh rễ mình, muốn tới đón mình.” Tiêu Thắm nhíu đôi mi thanh tú, mang theo vài phần bất mãn.

“*Ò, mình biết là ai rồi. Người phạm tội cưỡng gian Diệp Quân Lâm, chuyện của anh ta cả Tô Hàng này đều biết.”

“Ha ha, không phải chứ, Tiêu Thắm cậu vậy mà lại để anh ta đến đón cậu?”

“Cậu không sợ mắt mặt sao!”

Đối diện với sự trào phúng của mọi người, Tiêu Thắm cũng vô cùng hối hận.

Vừa nãy nhanh miệng nhanh miệng đồng ý rồi, đáng lẽ ra phải cự tuyệt mới đúng chứ.

“Tiêu Thắm đừng kêu người khác tới đón nữa. Đợi lát nữa anh đưa em về, em cũng thấy xe của anh rồi. Anh mới tậu một chiếc BMV X5.”

Cậu con trai đang nói chuyện tên là Trác Dịch Cơ, là bạn học cùng lớp với Tiêu Thắm, người vẫn luôn theo đuổi cô.

Nhà của Trác Dịch Cơ kinh doanh khách sạn, có tiền và là phú nhị đại.

Bữa tiệc tối nay của Tiêu Thắm và các bạn cô cũng là do cậu ta tổ chức.

: Kế hoạch của cậu ta rất đơn giản, sau khi chuốc say Tiêu Thắm thì sẽ dẫn cô tới khách sạn ngủ.

Hôm nay Tiêu Thắm mặc một chiếc áo hai dây và một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, làm cho một mảnh da thịt trắng như tuyết lộ ra, đặc biệt là đôi chân dài trắng như tuyết đang khép lại vào nhau kia, quả thực là khiến cho người ta huyết mạch sôi trào mà.

Tiêu Thắm rất xinh đẹp, là hoa khôi của đại học Tô Hàng, cô có rất nhiều người theo đuổi.

“Thế nhưng anh rễ tôi đã đến rồi.” Triệu Thắm bắt đắc dĩ nói.

“Đến rồi, bảo anh ta quay về đi, chúng ta không dễ gì mới tụ tập.”

Trác Dịch Cơ thấy khuôn mặt Tiêu Thám đã phiếm hồng, trong lòng vội vàng xao động.

“Nào nào nào, chơi trò chơi uống rượu đi!”

Khuôn mặt bạn thân Tiêu Thắm sớm đã phiếm hồng, sôi nổi gào lên chơi trò chơi.

Trên thực tế thì chính là vì Tiêu Thắm mà say khướt.

Không bao lâu sau, cửa phòng bao được mở ra.

Diệp Quân Lâm đi vào.

“Chú là ai vậy? Chú tới làm gì?”

Vài nam sinh đứng lên, lạnh lùng hét lên, bọn họ đều muốn khoe khoang trước mặt các nữ sinh.

Diệp Quân Lâm không để ý đến bọn họ, mà đi vào trong tìm kiếm.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng trên người Tiêu Thắm: “Tiêu Thắm tôi đến đón em.”

“Ha ha ha, Tiêu Thắm đây là anh rễ em nhỉ, danh tiếng lừng lẫy.

Anh nghe bạn anh nói qua, anh rễ em là người rất có tiếng tăm đó nha, cưỡng hiếp chị dâu, còn vong ân phụ nghĩa, muốn giết chết cha mẹ nuôi của mình. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền mài”

Trác Dịch Cơ cười nhạo nói.

“Ha ha ha…”

Những người khác cũng cười ầm lên.

Lúc này, Tiêu Thắm cảm thấy vô cùng mất mặt, hận không tìm cái lỗ chui xuống.

Cô nhỏ giọng oán hận nói: “Sao chị có thể kêu anh ta tới đây đón mình chứ? Thật sự là đã khiến cho mình mắt hết mặt mũi mà!”

Tiêu Thắm cũng không muốn ngắng đầu lên nhìn Quân Lâm.

, Diệp Quân Lâm không hề để mắt tới sự trào phúng của đám nhóc này.

“Tiêu Thắm đi thôi?”

Diệp Quân Lâm hỏi.

Tiêu Thắm ngắng đầu, lấy dũng khí nói: “Anh đi đi, tôi không muốn anh đón, tự tôi về được.”

“Chị em bảo tôi tới đón em, mau đi thôi.” Diệp Quân Lâm có chút không kiên nhẫn.

“Tiêu Thắm đã bảo anh đi rồi anh còn đứng đó làm gì nữa?

Điếc à! Mau cút đi! Anh là cái thá gì chứ? Mà đòi đi đón Tiêu Thám?”

“Phải đó, Tiêu Thắm của chúng tôi lát nữa sẽ được Trác ca đưa về! Mắc mớ gì tới anh chứ! Mau biến đi!”

Mấy người bạn kiêm luôn tiểu đệ của Trác Dịch Cơ suýt chút nữa đã đẩy Diệp Quân Lâm ra.

“Mau đi theo tôi! Nếu không tôi không có cách nào để giải thích với chị em!”

Diệp Quân Lâm sao không nhìn ra thủ đoạn của lũ nhóc này, đứng ở đâu đi chăng nữa thì ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thám.

“Anh đi đi, tôi không biết anh, tôi sẽ tự về!” Tiêu Thắm tức giận nói.

Àm!

Đúng lúc này cửa phòng bao bị người ta dùng một chân đạp đỗ.

Một người bị đá bay vào tường.

“Phàn Hưởng cậu sao rồi?”

Nhận ra bạn học của mình, mọi người liền vội vàng tiến lên đỡ dậy.

Đẳng sau còn có một cô gái, mặt sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới bị đánh.

“Tiết Oánh cậu sao vậy?” Tiêu Thắm thấy máy người cũng ngồi không yên, liền vội vã xông lên phía trước.

Tiết Oánh khóc sướt mướt nói: “Ban nãy đi vệ sinh xong có người quấy rối mình, Phàn Hưởng ra mặt giúp mình nên đã bị đánh, ô ô ô…”

Lúc này một thanh niên có bộ dáng côn đồ đi tới.

“Ai u, không ngờ nha, ở đây lại có một cô em xinh đẹp như vậy, còn là mấy cô em nữ sinh nha! Đêm nay chúng ta sẽ thoải mái chết mắt!”

Đám côn đồ này vừa nhìn thấy Tiêu Thắm, ánh mắt nhìn trực tiếp.

Ánh mắt không chút kiêng dè mà đánh giá đôi chân nuột nà để lộ ra kia của cô.

“Là các anh đánh bạn học của tôi?”

Trác Dịch Cơ tiến lên, lạnh giọng chát vần.

Phía sau cậu ta còn có chừng mười mấy nam sinh, tức giận trừng mắt nhìn mấy tên côn đồ.

Bọn họ ỷ đông người, tự nhiên cũng sẽ không sợ mấy kẻ côn đồ này.

Hơn nữa ở đây còn có các bạn nữ nên dũng khí liền tăng vọt.

“Phải, là tao đánh, làm sao?”

Dẫn đầu là tên du côn nhuộm tóc màu bạc, trên mặt tràn đầy hứng thú nhìn Trác Dịch Cơ.

“Hoặc là xin lỗi, hoặc là chúng tôi sẽ đấu với anh!”

Trác Dịch Cơ muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt Tiêu Thắm.

“Ha ha ha, các anh em buồn cười chết tao mất, máy đứa sinh viên bọn mày mà cũng dám đấu với tao? Bọn mày Ÿỷ vào người đông là có thể ăn đứt bọn tao sao?”

“Ha ha ha…” Mấy tên du côn cười một trận.

“Đi, gọi các anh em tới, nói cho lão đại bọn họ biết, nói ở đây có mười em nữ sinh! Mau tới đi!”

Mười lăm phút sau, bọn Trác Dịch Cơ trợn tròn mắt, trong tay bọn côn đồ còn có gậy gộc và dao, quơ quơ trông rất dọa người.

Bọn họ chặn cửa phòng bao, dí dỏm nhìn bọn Tiêu Thắm.

Đám nhóc này đã từng thấy cảnh tượng như vậy bao giò đâu?

Trực tiếp bị dọa cho tè ra quần.

Cho dù là Trác Dịch Cơ hai chân cũng run nảy bảy.

Bốp… bốp… bốp…

Tên côn đồ tóc bạc vỗ lên mặt Trác Dịch Cơ, cười lạnh nói: “Ngông cuồng à, ban nãy không phải là ngông cuồng lắm sao?”

“Anh… em… em sai rồi…” Trác Dịch Cơ lập tức nhận sai.

Bếp…

Tên côn đồ tóc bạc lập tức tát một cái lên mặt cậu ta.

Bịch!

Những tên côn đồ khác lại dùng chân đá cậu ta mấy cái, Trác Dịch Cơ lập tức nhìn thấy màu đỏ.

Trong phòng bao, một mảnh tĩnh mịch, không ai dám nói chuyện.