Chiến Thần Ở Rể

Chương 85: 85: Tiêu Tiêu Ở Đâu






Giọng điệu của Dương Thanh rất ngang ngược.
Sau khi anh dứt lời, nhiệt độ trong phòng VIP dường như giảm xuống mấy độ.


"Mẹ nó chứ, rốt cuộc mày là thằng nào hả?", Quan Tuyết Phong tức lên cũng chẳng để ý tới hình tượng cậu chủ lịch lãm của mình nữa, vừa mở miệng đã chửi tục.


"Anh Phong, anh ta là Dương Thanh.
Chính anh ta đã làm em mất hết tất cả.
Em không cần anh ta phải chết, chỉ muốn anh ta phải vĩnh viễn sống trong sự hối hận.
Anh cứ đánh gãy tay chân của anh ta, để anh ta làm ăn mày ở trước cửa bar Ánh Trăng đi", gương mặt Phương Duyệt vô cùng dữ tợn.


Từ ngày bị Dương Uy bỏ rơi ngay trước mặt mọi người ở Night Light, cô ta đã trắng tay.
Tất cả đều là do người đàn ông trước mắt này ban tặng.


"Hóa ra mày là Dương Thanh!", Quan Tuyết Phong hơi híp mắt lại.


Anh ta vừa dứt lời đã thấy có một cái bóng lao tới.


"Bốp!"

Một bàn tay nắm lấy cổ anh ta, sau đó cả người anh ta bị nhấc lên cao.


Ý muốn giết người trong mắt Dương Thanh vô cùng mãnh liệt: "Con gái tao ở đâu?"

"Thả anh Phong ra!"

Thấy Quan Tuyết Phong bị nắm chặt cổ họng nâng lên, những người khác trong phòng đều khiếp sợ.
Sau đó mặt ai nấy đều biến sắc, tức giận hét lên với Dương Thanh.


"Cho chúng mù hết đi!", Dương Thanh chỉ nói một câu.



"Bộp!"

Mã Siêu tiện tay nắm lấy một chai rượu đập xuống bàn, chai rượu lập tức vỡ ra, chỉ còn một nửa.


Một giây sau, anh ta biến mất.


"Phụt!"

Khi anh ta lại xuất hiện, nửa chai rượu đã cắm vào trong mắt một tên côn đồ.


Sau đó, từng loạt tiếng kêu rên lập tức vang vọng trong phòng.


Những người khác nhìn thấy cảnh này, tim đập như điên.
Mã Siêu ra tay rất tàn nhẫn, gọn gàng dứt khoát.


Phương Duyệt bị dọa cho chết sững.
Cô ta trơ mắt nhìn Mã Siêu lại biến mất.
Mỗi khi anh ta xuất hiện ở trước mặt một người đều cắm nửa chai rượu vào đôi mắt của đối phương rất nhanh gọn.


Chỉ mấy giây ngắn ngủi, bốn gã đàn em của Quan Tuyết Phong vừa rồi còn nhìn Tần Y cởi quần áo trong phòng, bây giờ trong hốc mắt chỉ còn lại có hai lỗ máu.


Tiếng kêu rên nhanh chóng biến mất, không phải bọn họ không đau mà đã đau tới ngất đi rồi.


Tần Y cũng sợ ngây người, nhưng nghĩ đến biết bao tủi nhục mình vừa phải chịu, trái tim cô ta lạnh dần.


Cho dù Quan Tuyết Phong bị bóp cổ họng nâng lên, vẫn nhìn thấy rõ ràng Mã Siêu đâm mù mắt bốn gã đàn em của anh ta.


Trong mắt anh ta đầy vẻ khiếp sợ và khủng hoảng.
Mẹ nó, ai nói với mình là Dương Thanh không có lai lịch gì, chỉ là một thằng vô dụng tới ở rể nhà họ Tần?


Nếu thật là vậy, sao anh ta và đàn em dưới trướng của anh ta có thể mạnh như vậy?

"Rầm!"

Thấy Quan Tuyết Phong sắp nghẹt thở, Dương Thanh tiện tay ném một cái, cơ thể anh ta bay ra ngoài, đập mạnh vào một bàn thủy tinh cao cấp đắt tiền.


"Tao là người nhà họ Quan, mày không sợ bị nhà họ Quan trả thù hay sao, mà dám động vào tao hả?"

Quan Tuyết Phong đã bao giờ bị thương nặng như vậy? Cho dù biết đối phương rất mạnh, nhưng anh ta vẫn không sợ, gương mặt dữ tợn: "Mày đừng quên con gái mày còn đang ở trong tay tao.
Mày động vào tao thế nào, tao sẽ xử con gái mày như vậy".


Sắc mặt Dương Thanh vô cùng thâm trầm: "Mày uy hiếp tao à?"

Quan Tuyết Phong cười phá lên như điên: "Bây giờ mày mới biết sợ sao? Tao cho mày biết, mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Nếu bây giờ mày không quỳ xuống cầu xin tao, mày cứ chờ nhặt xác cho con gái mày đi! Ha ha ha ha..."

"Đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.
Mày không nói, vậy tao sẽ tự tìm", giọng Dương Thanh lạnh như băng.


Ngay khi anh vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng bước chân chỉnh tề.
Sau đó, một người đàn ông mặc trang phục màu rằn ri bước vào phòng.


Khi đến trước mặt Dương Thanh, anh ta lập tức đứng thẳng, cúi chào theo đúng tiêu chuẩn, trong đôi mắt đầy kích động và kính sợ: "Anh Thanh, em đã dẫn người tới, anh cứ ra lệnh!"

"Kiểm tra, tìm một cô bé bốn tuổi cho tôi, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào", Dương Thanh ra lệnh.


"Vâng!", người đàn ông vạm vỡ cao giọng đáp và xoay người rời đi.


Quan Tuyết Phong lập tức nổi giận: "Các người là ai, dám lại xông vào địa bàn của tôi?"

Mà sau khi anh ta lao ra khỏi phòng lại há hốc mồm.



Cả hành lang đông nghịt người, tất cả đều mặc trang phục màu rằn ri, quan trọng là ai nấy đều cầm súng thật đạn thật sẵn sàng.
Dưới sự chỉ huy của người đàn ông vạm vỡ vừa nãy, bọn họ xông vào các phòng khác nhau.


Phương Duyệt cũng vội vàng lao ra.
Sau khi thấy vậy, hai chân cô ta mềm nhũn, không dám tin ngồi bệt xuống đất, ánh mắt đầy vẻ khủng hoảng.


Dương Thanh nháy mắt ra hiệu.
Mã Siêu lập tức đi tới, nắm lấy mái tóc xoăn của Phương Duyệt, lôi cô ta vào trong phòng.


Phương Duyệt đau đớn kêu rên, nhưng không ai thương xót cô ta.


"Nếu anh ta không nói, vậy cô nói cho tôi biết, Tiêu Tiêu rốt cuộc ở đâu?", Dương Thanh từ trên cao nhìn xuống Phương Duyệt dưới chân.


Phương Duyệt run rẩy vội vàng nói: "Anh rể, em chỉ chịu trách nhiệm đưa Tiêu Tiêu tới đây, nhưng em không biết rốt cuộc con bé bị mang đi đâu cả.
Anh hỏi Quan Tuyết Phong đi, anh ta biết đấy.
Chuyện của Tiêu Tiêu đều do anh ta bố trí".


"Cô cũng vừa nhìn thấy kết quả của những người này đấy.
Nếu cô không nói, vậy đừng trách tôi ra tay độc ác".


Dương Thanh chỉ tay vào đám côn đồ đã bị đâm mù mắt đang nằm trên sàn, tiện tay nhấc một chai rượu lên, "rắc" một cái đã đập ra một vết sắc bén, vung vẩy vài cái về phía Phương Duyệt.


"Anh rể, đừng mà.
Em thật sự không biết Tiêu Tiêu ở đâu, xin anh, đừng mà.
Hi vọng anh nể mặt chị họ mà tha cho em một lần đi.
Em không dám nữa đâu, anh rể đừng mà".


Thấy Dương Thanh cầm nửa chai rượu dí tới gần mắt mình, Phương Duyệt gào lên cầu xin, phía dưới chợt ướt, lại có mùi khai nồng của nước tiểu bốc lên.


"Chị họ à? Loại súc sinh như cô cũng xứng gọi cô ấy là chị họ sao? Tiêu Tiêu chỉ có bốn tuổi, sao cô nhẫn tâm lừa con bé đi chứ?"

Dương Thanh nổi điên, tát vào mặt Phương Duyệt, tức giận nói: "Cô biết không? Nếu không phải vì Tần Thanh Tâm, tôi đã khiến cô biến mất khỏi cõi đời này từ lâu rồi.
Còn cô thì sao chứ? Đã sai lại không biết ăn năn, lại còn tiếp túc gây chuyện.
Cô nói cho tôi biết, lần này, sao tôi có thể tha cho cô được?"


"Anh rể, em không phải là người, em là súc sinh, sau này em không dám nữa, xin anh hãy cho em một cơ hội cuối cùng đi.
Em chắc chắn sẽ không đối đầu với anh nữa", Phương Duyệt cảm giác được Dương Thanh muốn giết mình, vội quỳ dưới chân Dương Thanh chật vật cầu xin, cả người run lẩy bẩy.


Dương Thanh lắc đầu: "Rồng có vảy ngược, chạm vào phải chết! Tôi đã tha thứ cho cô quá nhiều lần rồi, nhưng lần này, cô chỉ có thể lấy cái chết để nhận lỗi".


"Anh Thanh, em đã tìm khắp cả bar Ánh Trăng nhưng vẫn không tìm thấy".


Đúng lúc này, người đàn ông vạm vỡ mặc trang phục màu rằn ri đi vào phòng báo cáo với Dương Thanh, sau đó liếc nhìn Quan Tuyết Phong đang vô cùng hoảng hốt của với vẻ khinh miệt: "Anh Thanh, hay là chúng ta tới nhà họ Quan đòi người?"

Dương Thanh lắc đầu: "Cậu dẫn người phụ nữ này đi, khiến cô ta hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!"

"Vâng, anh Thanh!", người đàn ông vạm vỡ gật đầu rồi vẫy tay.
Hai người đàn ông cao lớn khác xông lên, kéo Phương Duyệt đi.


"Anh rể, em thật sự biết sai rồi...", giọng nói của Phương Duyệt nhanh chóng biến mất.


Người đàn ông vạm vỡ dẫn người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh, Tần Y, Mã Siêu và Quan Tuyết Phong với vẻ mặt kinh hoảng.


Đây là lần đầu tiên Tần Y thấy vẻ ngang ngược và mạnh mẽ quyết đoán như vậy của Dương Thanh, trái tim không ngừng đập loạn.


Cô ta biết sau này mình sẽ không bao giờ gặp lại Phương Duyệt nữa, nhưng cô ta không hề thấy cảm thông và thương hại.


"Y Y, Sâm Ba đang chờ em ở bên ngoài, cậu ta sẽ đưa em về nhà trước", Dương Thanh đột nhiên nói.


"Anh rể, vậy còn anh?", Tần Y lo lắng.


Dương Thanh cười nhạt: "Còn chưa tìm được Tiêu Tiêu, đương nhiên anh phải tìm tiếp".


- ---------------------------


.