Chiến Thần Hắc Ám

Chương 95: Quân đội đàn áp



Huỳnh Nhân nói xong, Hoắc Thiên Quân lập tức sững sờ.

Sau đó giống như vừa nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười, cười ha hả.

"Anh nói cái gì? Những tên tội phạm trốn chạy đã quay trở về sao?"

"Đúng vậy."

Huỳnh Nhân gật đầu một cái, nghiêm túc nói.

"Không chỉ chạy về mà còn nước mắt nước mũi thú nhận tội lỗi của mình nữa, ngoan ngoãn để cảnh sát Vương bắt về quy án."

"Ha ha ha!"

Hoắc Thiên Quân càng cười càng lớn, chảy nước mắt nói.

"Làm sao anh biết những người đó sẽ chạy về vậy? Anh nghĩ rằng bọn họ là đồ ngu sao? Biết rõ nơi này có cảnh sát mà còn chĩa súng vào? Ôi không, tôi chết vì cười mất..."

Vương Trân cũng nhìn Huỳnh Nhân một cách kỳ lạ.

"Sao mấy tên phạm nhân đó lại ngu như vậy?"

"Bởi vì đối với họ mà nói, so với việc tự kết thúc thì bị cảnh sát bắt lại là chuyện tốt."

Huỳnh Nhân cũng không phản bác lại, anh khẽ nhấp một ngụm cà phê, sau đó nói một câu mà không ai có thể hiểu được.

"Đừng có ở đó mà nói nhảm, hôm qua chuyện cậu đánh thành viên hiệp hội võ đạo của tôi bị thương, tôi không bỏ qua đâu!"

Hoắc Thiên Quân đi tới trước mặt Huỳnh Nhân, nhìn xuống nói.

"Chúng tôi cũng không cần anh bỏ qua, anh đánh Mã Trung như thế nào, chúng tôi cũng sẽ đánh trả anh như thế đấy. Ngày hôm nay anh lên mặt như vậy, sau này sẽ phải trả giá."

"Hoắc Thiên Quân, cậu muốn tôi tra tấn cậu đúng không?"

Vương Trân lạnh lùng nói.

"Tôi là cảnh sát, anh dám nói chuyện đánh nhau ở trước mặt tôi sao?"

"..."

Sắc mặt Hoắc Thiên Quân đột nhiên thay đổi, vội vàng đổi giọng.

"Anh chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, bạn của anh không thể bị đánh oan uổng như vậy được, em nhìn mặt cậu ấy đi, không còn nhận ra mặt người nữa."

Tuy nhiên, Vương Trân liếc nhìn Mã Trung, người đang che mặt dưới đất, nói.

"Xin lỗi, đây chỉ là tự vệ."

"Cái gì!"

Sắc mặt Hoắc Thiên Quân thay đổi lớn, ánh mặt hiện lên sự u ám.

"Đây là ý gì?"

Vương Trân thành thật nói.

"Tôi có thể thấy rất rõ ràng, là bạn của anh động thủ với ông Huỳnh trước, ông Huỳnh không nhịn được nữa nên mới đánh lại, nếu thật thì hành động này chỉ được xem là "Phòng vệ quá mức"."

Bốp.

Vừa nói xong, khuôn mặt Hoắc Thiên Quân càng trở nên dữ tợn, anh ta vung tay lên muốn đánh vào mặt Vương Trân.

"Vương Trân, anh thấy em có mắt như mù."

Vương Trân không biết võ công thì sao có thể là đối thủ của Hoắc Thiên Quân, cô ấy lập tức hét lớn.

"Anh muốn làm gì?"

Bốp.

Nhưng cái tát kia còn chưa đánh trúng, cả người Hoắc Thiên Quân như bị đóng băng bất động.

Cả người run rẩy, trán anh ta chảy mồ hôi không ngừng.

Huỳnh Nhân vẫn ngồi tại chỗ, nhưng cái muỗng trong cốc cà phê đã biến mất.

Vương Trân tập trung nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trên vách tường sau đầu Hoắc Thiên Quân có cắm một cái muỗng bằng thép.

Đầu muỗng cắm sâu vào vách tường, lực tác dụng lên nó kinh khủng đến mức cái muỗng vẫn còn lắc lư lên xuống.

Nói cách khác, cái muỗng màu đã lướt qua da đầu của Hoắc Thiên Quân, cắm vào vách tường. Chỉ cần lệch một chút là đầu của Hoắc Thiên Quân đã bị xuyên thủng...

Giọng nói điềm tĩnh của Huỳnh Nhân vang lên.

"Nếu cậu dám ra tay, lần sau sẽ là cổ họng của cậu."

Phù.

Đầu gối Hoắc Thiên Quân mềm nhũn, giống như toàn bộ sức lực đã biến mất, khuỵu xuống mặt đất.

Giữa hai chân có một mảng nước màu vàng.

Chuyện vừa xảy ra thế mà đã dọa anh ta tè ra quần.

Lúc này Vương Trân cũng đã bình tĩnh lại, nói với Huỳnh Nhân.

"Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Huỳnh Nhân không quan tâm, anh nhìn đồng hồ trên tay, lẩm bẩm.

"Sắp đến giờ rồi."

"Cái gì đến giờ rồi..."

Vương Trân nghi ngờ, là cảnh sát hình sự, cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của rất nhiều người, nhưng với một người khó hiểu như Huỳnh Nhân, cô ấy không thể biết được.

Định hỏi thêm vài câu, đột nhiên bên ngoài quán cà phê vang lên tiếng động cơ nổ, người đi đường thì la hét chói tai.

"Chuyện gì vậy?"

Phản ứng theo bản năng, Vương Trân chạy ra khỏi quán cà phê.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Vương Trân ngây người.

Ầm ầm.

Một chiếc xe van xông ngang trên con đường hình chữ "S" khiến người đi đường và các phương tiện xung quanh rối rít tránh né.

Thông qua lớp kính trong suốt, có thể thấy rõ tài xế trong xe sợ hãi đến mức không thể cầm vững vô lăng.

Họ lái xe đến cổng quán cà phê, một nhóm đàn ông mở cửa xe, hoảng hốt chạy về phía Vương Trân.

Nhìn thấy khuôn mặt của những người này, Vương Trân trợn tròn hai mắt, đây là nhóm nghi phạm đã bỏ trốn!

"Bọn họ...Quay về thật sao?"

Vương Trân ngây người, làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tội phạm quay về.

"Không thể nào! Tại sao bọn họ lại quay lại?"

Trong quán cà phê, Hoắc Thiên Quân đã bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy các trụ cột nhà họ Hoắc quay lại, anh ta không thể tưởng tượng nổi.

Anh ta suy nghĩ nát óc cũng không ra, tại sao những người đã chạy trốn dưới sự che chở của mình lại quay trở về!

Tại sao?

Chỉ có nụ cười trên mặt của Huỳnh Nhân là không thay đổi từ đầu đến cuối, anh hoàn toàn không ngạc nhiên với cảnh tượng ở bên ngoài.

"Không đúng, nhìn họ...rất sợ hãi?"

Không uổng làm cảnh sát bấy lâu nay, Vương Trân liếc mắt cũng nhận ra vấn đề trong đó.

Mặt của ai cũng trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ướt đầu, giống như đã gặp một chuyện gì đó đáng sợ nên phải chạy về tìm cảnh sát bảo vệ.

Phù phù...

Phù phù...

Họ chạy đến trước mặt Vương Trân, cùng nhau quỳ xuống, chủ động vươn tay ra, nước mắt nước mũi nói với Vương Trân.

"Cô là cảnh sát đúng không? Bắt tôi đi!"

"Tôi nữa, tôi nữa."

"Đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát đi, nếu không chúng tôi sẽ chết..."

Vương Trân thờ ơ không nhúc nhích, cũng không móc còng tay ra giải họ đi.

Cô ấy đứng ngây người tại chỗ, giọng nói của những người này liên tiếp vang lên trong đầu cô ấy.

Cuối cùng, cô ấy nhớ lại câu nói của Huỳnh Nhân.

"Đối với bọn họ mà nói, so với việc tự kết thúc thì bị cảnh sát bắt lại là chuyện tốt nhất."

Ngay lập tức, Vương Trân giống như nhớ ra cái gì đó, xoay người nhìn Huỳnh Nhân.

Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Vương Trân, Huỳnh Nhân cười nhẹ, uống cạn ly cà phê, sau đó đi ra ngoài.

Vương Trân định hỏi thăm xem họ đã xảy ra chuyện gì thì ấm một tiếng, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Lần đầu, chấn động còn nhẹ, những lần tiếp theo chấn động càng ngày càng mạnh. Đến cuối cùng giống như động đất, đến cả đá trên mặt đất cũng rung lên bần bật.

Bầu không khí lúc đó ngưng đọng lại, không ai di chuyển, tất cả mọi người đều có cảm giác chèn ép khi có đội quân một triệu người ập đến.

Mây đen tràn ngập thành phố như bị phá vỡ!

Nghe thấy chấn động, bọn đàn ông giống như chim sợ cành cong, chịu không nổi áp lực, hai tay ôm đầu, co rút trên mặt đất, run rẩy dữ dội.

Vương Trân và Hoắc Thiên Quân cũng mở to hai mắt, cảm giác nhói lên từ sâu trong tâm hồn.

Sau đó, họ đã chứng kiến một cảnh tượng khó quên.

Ầm ầm ầm.

Ở phía đường chân trời, đột nhiên xuất hiện một dòng nước sắt thép đen ngòm, từ từ tiến tới trung tâm thành phố.

Những nơi mà nó đi qua đều trở nên hỗn loạn, bầu trời mịt mù khói bụi.

Tất cả phương tiện đều nhường đường, mọi người đi đường cũng dừng lại để quan sát, có người còn lấy điện thoại ra để quay video.

Ước chừng có khoảng năm mươi xe bọc thép được trang bị đầy đủ đạn pháo, nhìn chúng giống như những con quái vật khổng lồ đang đi ở lối đi bộ.

Xung quanh xe đều có mười chiến sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang.

"Một..."

"Quân đội?"

Vương Trân sửng sốt, sắc mặt Hoắc Thiên Quân tái nhợt.

Dưới luồng sát khí này, bọn họ giống như một con kiến nhỏ bé, có người còn giống như muốn nằm rạp xuống mặt đất để cúng bái vậy.

Bây giờ, cuối cùng cũng biết tại sao họ thà chủ động quay về để Vương Trân bắt đi.

Bởi vì, họ bị quân đội truy đuổi!