Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương

Chương 9



Đi tới trước phòng Tây Phi, Khương Bình hít sâu một hơi, sau đó gõ nhẹ cửa một cái.

Không có phản ứng.

Có phải là bị đánh quá nặng hay không, cho nên không dậy được?

Cô không suy nghĩ nhiều, chuyển động tay cầm cửa liền chạy vào, trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi vào, lộ ra một chút ánh sáng..

Cô nhìn trên giường,sau đó muốn đi tới nhìn có người hay không

Đang lúc Khương Bình thận trọng vén chăn bông lên, đột nhiên nghe được âm thanh khóa cửa sau lưng vang lên, cô đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm ngừời đàn ông trong bóng tối chậm rãi đi vào.

"Tây Phi?"

"Khiến cô thất vọng rồi, tôi không phải người đàn ông trong lòng cô."

"Là anh!" Cô kinh ngạc lùi lại mấy bước, sau lưng đụng phải giường, phát hiện đã không có đường lui, chỉ có thể như động vật nhỏ bị kinh sợ, bất lực nhìn Hắc Báo từng bước một tới gần —— mặc dù con Hắc Báo này đầy thương tích.

Vết bầm ở khóe mắt thật là dọa người, có thể tưởng tượng hai người đánh nhau rất kịch liệt, nếu như Thiên Phàm cao lớn mà cũng bị thương, vậy vóc người gầy gò của Tây Phi nhất định nghiêm trọng hơn rồi.

"Tây Phi đâu? Thương tích của anh ấy có nghiêm trọng không? Anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh......"

Cô chưa nói hết lời, liền bị anh hung hăng kéo lại, trong ánh mắt của anh phun ra ngọn lửa tức giận, làm cô nhịn không được mà run lên.

"Hình như cô đã quên cô là vợ của ai."

"Anh buông tôi ra, anh làm tôi đau." Cô giùng giằng.

"Tôi chính là muốn làm cô đau, bởi vì tôi muốn cho cô nếm thử việc cô cùng em trai tôi thông đồng có bao nhiêu thống khổ."

"Không!"

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng mà làm sao anh chịu dừng tay, nghĩ đến việc cô cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, lửa giận ghen tỵ làm cho anh giống như là một con sư tử dữ tợn, chỉ muốn đem cô gái trước mắt này cắn nát.

Không để ý tới khẩn cầu của cô, bàn tay to của anh không ngừng nắm kéo y phục mỏng manh trên người cô.

Khương Bình sợ anh sẽ làm thương đến bảo bảo trong bụng, liền mặc cho anh xé rách.

Khi anh đem Khương Bình lột ra không mảnh vải che thân thì cái bụng nhô lên của cô đã nhắc nhở anh, người trước mắt đang mang trong bụng một tiểu sinh mệnh.

Anh chậm rãi quỳ xuống, đem đầu mình tựa sát vào bụng cô, bàn tay ôm hông cô thật chặt, trên mặt có vẻ thống khổ khó chịu.

Khương Bình có thể cảm nhận được nội tâm anh giãy giụa, vì vậy vươn tay ôm đầu của anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi không biết Tây Phi yêu thích tôi, tôi thật sự là không biết."

Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ ghen tỵ thay thế, "Coi như đàn ông toàn thế giới thích cô, cô cũng đều biết, nhưng cô là của tôi."

Anh chợt đứng lên, ôm lấy cô về phía giường lớn, đặt cô lên.

"A...... Chờ một chút......" Cô muốn mở miệng, nhưng mà hai chân của cô đã bị anh dùng đầu gối đẩy ra, lửa nóng dục vọng giống như là dụng cụ trừng phạt, bá đạo dã man xâm nhập thân thể cô.

"Không nên như vậy, mau......" Cô cầu khẩn khi anh thô bạo tiến vào, thật sâu đâm vào hoa tâm yếu ớt kia. Giọng cô đứt quãng, yếu đuối vô lực.

Vì bị anh bất ngờ đoạt lấy nên cô có chút khó chịu, hai tay của cô chỉ có thể nắm chặt ga giường, tận lực phối hợp cùng anh kéo ra đưa vào.

"A...... A...... Nhẹ một chút...... Van cầu anh...... Không nên thương tổn đến đứa bé......" Anh giống như dã thú thô bạo, động tác ra vào mang đến khoái cảm mãnh liệt, nhưng cũng khiến cô cảm thấy trong thân thể đau đớn.

Bản năng làm mẹ muốn cô hết sức bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, nhưng không biết làm thế nào mới có thể hạ hỏa cơn lửa giận của người đàn ông này, tâm tình lo lắng hóa thành nước mắt lăn xuống khuôn mặt.

Tức giận trừng phạt cô, làm lòng anh bình phục một chút. Anh vốn nên tận tình hưởng thụ khoái cảm trả thù này.

Nhưng mà nước mắt của cô lại khơi lên cảm giác tội ác của anh.

Anh đang làm cái gì?

Chẳng lẽ mình thật sự lấy cớ là nổi giận, tùy ý tổn thương cô đang mang thai?

Nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt, yên lặng rơi lệ, công kích của anh không khỏi chậm lại, luật động không còn bức người nữa, ngược lại dịu dàng như muốn hòa tan cùng cô.

Không còn bị anh cưỡng bách thừa nhận, cộng thêm hai tay của anh cũng gia nhập vuốt ve, giống như là an ủi thân thể bị hoảng sợ của cô.

Khi anh dịu dàng lại thâm tình tiến vào, thân thể Khương Bình từ từ buông lỏng, nhu thuận lại nghênh đón anh.

Bởi vì cao triều lại tới nên cô phát ra tiếng rên rỉ, cái miệng nhỏ nhắn lại bị anh dùng môi che lại. Bắt đầu vốn là trừng phạt, nhưng lại nhận được kết thúc dịu dàng.

"Em là của tôi, vĩnh viễn thuộc về một mình tôi." Anh thở dốc biểu thị chủ quyền, thân thể đồng thời cũng bởi vì khoái cảm mà không ngừng run rẩy.

Nhưng mà kích tình mãnh liệt đi qua, tức giận hoài nghi lại lặng lẽ trở lại.

"Không nên quên thân phận của em, cả đời này sẽ là vợ của tôi, bất kỳ đàn ông nào cũng không được đối với em có cái loại ảo tưởng, dù là em trai tôi cũng không được, tôi sẽ kiện các người tội thông dâm."

Thân thể của cô chấn động, giống như là nuốt một cục uất ức thật to, cô quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh.

Anh vẫn còn ở trong cơ thể của cô, nóng bỏng chiếm lấy cô, nhưng mà lời anh nói ra đã làm lạnh lòng cô.

"Em có cái gì uất ức muốn nói sao?"

Trả lời anh, là mảng trầm mặc tức chết người.

"Được, em cũng đã đồng ý, vậy em tốt nhất nên phối hợp, không có sự đồng ý của tôi, thì phải ngoan ngoãn ở trong phòng."

"Anh còn muốn nhốt tôi lại sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Thật may là lần này anh kịp thời tỉnh táo mới có thể không làm thương tổn đứa bé, nhưng mà lần sau cô cũng không dám chắc.

Nên cùng anh giữ khoảng cách mới đúng.

"Tôi đây là vì muốn tốt cho em, nếu như em nhịn dục vọng của mình không được, chạy đi ngoại tình cũng không quan trọng, nhưng mà vô cùng phóng đãng làm thương tổn đứa bé của tôi, vậy làm sao có thể?"

Ngụ ý chính là anh muốn nhốt cô trong phòng, trở thành chiến lợi phẩm chân chính của anh.

"Em cũng có thể cầu tôi tha cho, tôi sẽ vì vậy mà xem xét một chút." Chỉ cần cô mềm mỏng một chút, chỉ cần cô mở miệng nói cô yêu chỉ có mình anh, những đàn ông khác đều không ở trong mắt cô, cô chỉ muốn anh, như vậy anh cũng sẽ không nhốt cô lại.

Đợi một lúc lâu, anh một lần lại một lần nữa tự nói với mình cho cô một cơ hội, nhưng mà thời gian trôi qua, cô vẫn như cũ nằm ở trên giường, đưa lưng về phía anh không nói lời nào.

Rốt cuộc cũng không chịu nổi lạnh lùng của cô, Thiên Phàm thở phì phò nói: "Rất tốt, vậy thì em ngoan ngoãn đợi đến khi sinh hạ đứa trẻ, tôi mới suy tính có muốn hay không thả em ra ngoài."

Khi cô nghe anh tàn nhẫn tuyên bố thì cõi lòng tan nát, nước mắt không tiếng động lăn xuống.

Đây là kết quả của lựa chọn ban đầu của cô sao? Cô cho là mình có thể lần nữa làm lại cuộc đời, có thể có một gia đình, có thể cùng anh sống cả đời?

Vào giờ khắc này, cô phát hiện mình thật hận, thật hận, thật hận...... Hận anh có thể nhớ tất cả mọi người, duy chỉ có cô là quên mất.

Rõ ràng đây là lỗi của anh, tại sao muốn đem trách nhiệm giao cho cô?

Hùng Thiên Phàm, em hận anh, đời này em sẽ không tha thứ cho anh, bởi vì anh dám quên em.

"Đại thiếu gia, đại thiếu gia, không xong."

Tú Văn khẩn trương chạy một mạch vào trong, lại phát hiện Tiểu Thiên cùng Thiên Phàm đang ôm nhau —— mặc dù thoạt nhìn là cả người Tiểu Thiên áp sát vào Thiên Phàm, Thiên Phàm lại nhắm chặt hai mắt, mặt không chút thay đổi.

"Cái người không biết lớn nhỏ, không biết là muốn vào phòng chủ nhân thì phải gõ cửa sao?" Tiểu Thiên mất hứng mắng cô, nhưng vẫn không từ trên người Thiên Phàm đi xuống.

Hai người cứ như vậy nằm sát nhau trên ghế dựa, một đôi gian phu dâm phụ, làm Tú Văn giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

Nếu là cô nhìn thấy chồng mình và tình nhân cùng nhau ân ái, chỉ sợ ngay cả một hơi cũng sẽ thở không được.

Nhưng mà lúc này cô nhất định phải cứu người, nếu không phu nhân sẽ chết mất.

"Tôi có việc muốn tìm đại thiếu gia."

"Chuyện gì?" Thiên Phàm đang nhắm mắt hỏi.

"Phu nhân muốn chết."

Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, "Làm sao có thể? Cô ta làm sao có thể chịu chết? Trong lòng cô ta vẫn chờ Tây Phi! Cô không cần đi khắp nơi bịa đặt......"

Lời của cô còn chưa nói hết, cả người liền bị một lực đẩy ra, một giây tiếp theo thì toàn bộ mông đều chạm đất, đau đến mức nước mắt của cô ta thiếu chút nữa rớt xuống.

"Phàm." Cô nũng nịu. Anh làm gì mà lại thô lỗ đứng lên thế này, hại cô làm trò cười trước mặt người làm, nhất là Tú Văn lại len lén cười, rõ ràng là đang cười nhạo cô mà.

"Cô còn cười......"

"Đừng ồn ào!"

Thiên Phàm quát một tiếng, khiến Tiểu Thiên không vui, nhưng cũng không dám ồn ào nữa. "Chuyện gì nói mau?"

"Từ sáng đến giờ phu nhân cảm thấy không thoải mái, có thể là bị cảm."

"Cảm thì kêu bác sĩ! Tới nơi này là muốn đòi đồng tình sao?" Tiểu Thiên đứng lên, khinh thường nói.

Thiên Phàm biết vì sao Tú Văn sẽ tìm đến mình, bởi vì anh hiểu rõ Khương Bình, cô nhất định sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

"Không phải cô ta cô chấp nói không đi bác sĩ chứ?" Tiểu Thiên bỉu môi

Nếu như loại chuyện như vậy xảy ra trên ngừời Tiểu Thiên, cô nhất định sẽ thừa dịp cơ hội này mà vơ vét sản hoặc là cầu xin anh sủng ái nhiều hơn, bởi vì cô đã làm bộ ngã bệnh rất nhiều lần rồi.

Cho nên cô nghĩ người thế thân cũng có thể thực hiện chiêu này.

"Phàm, anh không được tin, cô ta nhất định là làm bộ, cô ta không muốn chết, nhưng lại không nhịn được bị anh giam lỏng trừng phạt, cho nên mới dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào muốn anh mềm lòng, anh đừng trúng kế." Nhưng mà Thiên Phàm nào có nghe lọt, khi anh nghe Khương Bình ngã bệnh, trong lòng liền không kịp chờ đợi, muốn lập tức xuất hiện trước mặt cô.

"Bác sĩ tới chưa?"

"Phu nhân nói muốn đi bệnh viện."

"Vậy thì nhanh đưa phu nhân đi bệnh viện. Rất nghiêm trọng sao?" Anh cau mày hỏi, bước chân cũng bắt đầu hướng cửa mà đi.

"Phu nhân nói sẽ tự mình xử lý, muốn ngồi tắc xi đến bệnh viện, xin đại thiếu gia không cần phí tâm, chỉ cần cho phu nhân chìa khóa là được rồi."

Nghe Tú Văn nói, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, làm Tiểu Thiên đi phía sau anh không kịp dừng, liền đụng đầu vào lưng anh, đau đến mức cái mũi cô ta lập tức hồng lên.

"Thật là đau!"

Thiên Phàm chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái.

"Cô ấy là vợ của tôi, nếu ngã bệnh, đương nhiên là tôi muốn tự mình dẫn đi bệnh viện." Anh kiên quyết nói.

Không sai! Anh là chồng hợp pháp của khương Bình, hai người cũng đã trao lời thề kết hôn, vô luận sống chết, nghèo khó đều không xa không rời.

Không phải đều nói như vậy sao? Lúc trước anh từng cam kết như vậy sao? Cho nên anh bất kể mình có mất trí nhớ hay không.

"Không cần gọi tắc xi, tôi sẽ lái xe đưa phu nhân đi bệnh viện. Cô có thể đi theo?"

"Này......" Tú Văn ấp a ấp úng.

Phát hiện cô có cái gì không đúng, cứ việc hoang mang, anh vẫn đi về phòng phía tây, bước chân không có dừng lại.

"Đã chuẩn bị đi bệnh viện rồi sao?"

Thiên Phàm đi đến cửa phòng, chuẩn bị mở cửa đi vào, lại nghe Tú Văn lớn tiếng nói: "Phu nhân đã không còn trong phòng."

Vừa mới lấy chìa khóa ra muốn mở cửa, tay liền dừng ở giữa không trung, Thiên Phàm híp mắt, phát hiện khóa cửa có dấu vết bị nạy hư.

Anh đột nhiên dùng sức đẩy cửa ra, trong phòng không có một bóng người, anh nhìn một lượt, phát hiện hành lý của Khương Bình đặt trong góc phòng đã không thấy đâu.

Đi khám bệnh sẽ mang theo hành lý sao?

"Ai dẫn phu nhân đi? Nói ngã bệnh là giả......" Anh đang ép hỏi liền nghe tiếng mở cửa xe.

Anh chạy tới bên cửa sổ nhìn, phát hiện Tây Phi mang hành lý của Khương Bình lên xe, Khương Bình mặc một áo khoác màu trắng giống như pho tượng.

"Hai người muốn chạy trốn sao? Đừng mơ tưởng."

Thiên Phàm đứng trên cửa sổ rống giận, làm hai người ở dưới lầu chú ý.

Tây Phi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn anh hai, trên mặt không hờn giận, không lời nào có thể miêu tả được, nhưng mà Khương Bình vẫn không ngẩng đầu, chỉ yên lặng đứng yên.

Tây Phi thấy anh hai từ cửa sổ chạy mất, nhất định là chạy xuống, chờ một chút nữa không tránh sẽ có một cuộc đánh nhau. Anh không sợ đánh nhau, chỉ là sợ Khương Bình sẽ phải chịu dính líu.

"Đi nhanh đi! Nếu không đợi lát nữa sẽ rối một nùi đấy." Tây Phi đi tới bên cạnh đỡ cô, đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

Vừa nhận điện thoại của cô, anh lập tức bất chấp tất cả bay trở về, bởi vì anh bị giọng nói của cô trong điện thoại hù đến chết. Cô khóc sụt sùi muốn anh cứu cô và đứa trẻ.

Sau khi trở lại anh mới biết cô bị giam ở trong phòng mấy ngày rồi, mặc dù không bị ngược đãi, nhưng mà tinh thần cũng đã bị thương tổn rất lớn.

Khương Bình không có hơi sức, chỉ có thể dựa vào người Tây Phi, chậm rãi di chuyển chân mình ngồi vào trong xe.

"Không cho phép cậu dẫn cô ấy đi!"

Đôi bàn tay có lực nhanh chóng đem cô ôm về, một giây tiếp theo cô liền rơi vào lồng ngực Thiên Phàm.

"Dĩ nhiên em có thể mang cô ấy đi, bởi vì em không thể chấp nhận chính mắt mình nhìn thấy anh hai phạm tội mưu sát." Tây Phi nói xong, liền muốn chạy lại đem Khương Bình kéo qua, nhưng bị Thiên Phàm đẩy một cái.

"Cậu là không sợ bị đánh sao? Vợ của anh sẽ chính anh xử lý." Thiên Phàm lạnh lùng nói.

"Anh bận rộn cùng tình nhân cũ tro tàn lại cháy, tình cũ kéo dài, còn có thể nghĩ đến sống chết của cô ấy cùng con của anh, nếu như không phải là Khương Bình gọi điện thoại cho em, chỉ sợ em phải tới thay anh nhặt xác." Tây Phi đau lòng nói.

"Coi như là nhặt xác cũng không tới phiên cậu."

"Sao anh lại không nói lý như vậy."

"Nếu không muốn thì sao? Hôm nay cậu đừng mơ tưởng muốn trước mắt anh đem vợ của anh đi."

"Cô ấy là vợ của anh, không phải chiến lợi phẩm của anh, càng không phải là tài sản của anh." Tây Phi gầm nhẹ nói.

"Tiểu tử thúi." Thiên Phàm đem Khương Bình buông ra một bên, chuẩn bị xông lên cùng em trai đánh nhau một trận.

Khương Bình không thể tin được nhìn hai người đàn ông trước mắt đánh nhau, bọn họ giống như hai đứa trẻ mới lớn ngây thơ, vì tranh đoạt một món đồ chơi mà đánh nhau.

Vấn đề là, hiện tại đã là lúc nào, vẫn còn đánh nhau!

Cô đã đau muốn chết, kết quả là hai người người đàn ông lại có thể đánh nhau.

Là đánh nhau quan trọng, còn là sống chết của cô?

Tại sao hai người lại như vậy?

Trời ạ! Cô muốn bất tỉnh, toàn thân đều đau nhức, hai chân như muốn xụi xuống, không cách nào đứng yên.

"Không...... Không nên đánh......" Cô cho là thanh âm của mình rất lớn, thật ra thì căn bản là giống như con muỗi ong ong, căn bản không thể rung chuyển hai người đàn ông đang oanh oanh liệt liệt đánh nhau.

Trời ạ! Chẳng lẽ cô sẽ chết ở nơi này, trước mặt hai người đàn ông này sao?

Không, cô không cần, nhưng mà cô đã sắp đứng không vững, sắp té xỉu.

Ngay tại thời điểm hai người đàn ông đang hung hăng đánh nhau, Thiên Phàm đột nhiên phát hiện Khương Bình đau đớn ôm bụng, anh nhất thời nóng lòng xoay người ôm cô.

"Phần thưởng nhỏ, em không sao chứ?"

Cô mở mắt, nở nụ cười yếu ớt, "Em còn tưởng rằng anh sẽ không nhớ cách xưng hô là phần thưởng nhỏ này rồi."

"Anh......"

Lời Thiên Phàm còn chưa nói hết, đầu liền bị một cái ghế đập vào, một trận đau nhức kịch liệt truyền đến.

Tiểu Thiên vội vàng đem ghế vứt qua một bên, là cô muốn đánh Tây Phi, nào biết anh lại chạy ra, nên chiếc ghế mới đánh vào đầu anh.

"Em...... Em chỉ muốn giúp anh, không phải cố ý......" Tiểu Thiên bị sợ tới mức hai tay phát run, sau đó lập tức chạy vào trong phòng trốn.

Thiên Phàm không đuổi theo, chỉ chăm chú nhìn Khương Bình, từng chữ từng câu mà nói: "Phần thưởng nhỏ, anh tuyệt đối sẽ không để cho em đi, sau khi tỉnh lại, chân trời góc biển nhất định sẽ tìm được em."

Một lời công khai xong, cả người anh liền đè trên người Khương Bình, đè cô thiếu chút nữa không cách nào hô hấp.

"Trời ạ! Sao lại đè vào bụng phu nhân bụng như vậy......"

Kèm theo tiếng hét của Tú Văn, tất cả mọi người cũng ba chân bốn cẳng đem hai người tách ra, đem Thiên Phàm cùng Khương Bình mang lên xe, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, một người lập tức mang đến phòng cấp cứu, một người khác đưa đi X quang, còn Tây Phi thì đứng trước phòng cấp cứu, bởi vì tình huống hốn loạn vừa rồi mà ngực cũng thở hổn hển.

Nằm bên trong là người anh yêu mến nhất, hi vọng không có chuyện gì với cô.

Nhưng mà anh không hề coi thường khi thấy anh hai cho là mình muốn dẫn Khương Bình đi, trên mặt anh hai vô cùng lo lắng sợ hãi.

Từng mất trí nhớ thì như thế nào?

Coi như cả đời cũng không khôi phục được trí nhớ thì thế nào?

Đó là một loại sợ hãi khi mất đi người mình thích nhất.

Khương Bình, bất kể xảy ra chuyện gì em cũng có thể khiến cho anh hai yêu em, sợ rằng cả đời này chỉ có cái chết mới có thể chia tách hai người.

Mà có lẽ anh nên rời đi, anh nghĩ, trở về Đài Loan cũng tốt, nơi đó có rất nhiều cô gái tốt, nhất định có thể tìm được một người thuộc về anh.