Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương

Chương 2



Thanh âm này làm toàn thân Khương Bình giống như là bị ném vào trong nước lạnh như băng, nhất thời nửa khắc không cách nào nhúc nhích.

Đột nhiên, cô cảm thấy có người đứng dậy đến gần cô, giống như được giải chú, cô lập tức xoay người muốn chạy tới cửa.

Tay của cô vừa mới đụng vào cửa, liền bị ngừời từ phía sau ôm cổ, giống như một con mồi nhỏ không cách nào phản kháng, bị kéo vào trong ngực rộng lớn của đối phương.

"Còn muốn chạy trốn sao? Em thật cho là tôi sẽ đơn giản tha cho em như vậy?"

Đỉnh đầu của cô truyền đến giọng nói đàn ông, bình tĩnh lại khó nén một tia giễu cợt, làm người ta nghe càng cảm thấy chói tai.

"Có lẽ anh nên hiểu rõ một chút, tôi cũng nên nhắc nhở anh một cái, điều kiện trao đổi của chúng ta đã hoàn thành rồi, anh cũng nhận được cái anh muốn, tôi tin tưởng chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì." Cô nỗ lực muốn coi thường cảm giác bị anh gắt gao ôm vào trong ngực.

Ánh đèn nhỏ vàng chiếu ở trên mặt của cô, như cũ có thể để cho Thiên Phàm thấy được khuôn mặt thanh lệ mịn màng của cô, dĩ nhiên còn có một đôi mắt như biết nói, lúc này đang nhóm một tia không vui cùng tức giận.

Một tháng sống chung với nhau, cô kiều mỵ cùng đáng yêu tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ anh, không cách nào quên, chia lìa hơn một năm, nếu như không phải công việc mình quá nhiều, anh đã sớm trở lại tìm cô rồi.

Dĩ nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là anh còn không có làm rõ ý nghĩ thật sự của mình.

Tròng mắt đen tham lam của anh chậm rãi nhìn chăm chú vào hai đỉnh núi cô kích động mà phập phồng, nhớ tới những thứ kia ban đêm bàn tay to của anh đã từng dịu dàng vuốt ve qua, còn có một mái tóc rối loạn ......

"Tôi vẫn là thích em đem tóc buông xuống, sau đó tựa như con mèo nhỏ vùi ở trong lòng của tôi, bộ dáng kia thật là làm cho người ta nhịn không được muốn đem em ăn một miếng."

Kể từ sau khi cùng cô chia lìa, mỗi đêm anh đều không thể tự kìm chế nhớ tới cô, rốt cuộc, anh không chịu nổi, anh nhất định phải trở về tìm cô, phải đoạt lại chiến lợi phẩm đã từng thuộc về anh này.

"Chẳng lẽ tôi một chút cũng không khiến em quyến luyến?"

"Dĩ nhiên không có, tôi sẽ không quyến luyến một người đàn ông thích dùng tiền để mua phụ nữ." Khương Bình lạnh lùng trả lời.

"Vẫn còn đang giận tôi?"

Lời của anh làm cơn tức của cô càng thêm lên cao, bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

"Mời tự trọng, buông tôi ra."

"Chẳng lẽ em không muốn một khoản lớn làm ăn của Vương đổng kia?"

Những lời này làm cô đang giãy dụa phản kháng lập tức dừng lại, một đôi mắt to thống hận nhìn chằm chằm anh.

"Quả nhiên là anh giở trò quỷ!"

Ánh đèn lờ mờ chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, trong đôi mắt kia nhưng là tràn đầy yêu thương, giống như đã yêu cô rất lâu.

Trên thực tế cũng đích thật là, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh còn tưởng rằng người mình nhìn thấy là mối tình đầu kia, trái tim thiếu chút nữa đã ngừng lại.

Mặc dù loại chuyện như vậy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại xảy ra rõ ràng, cho nên thời điểm anh nhìn thấy cô, giống như thấy người yêu không có duyên phận năm đó, kích thích tình yêu sâu trong lòng anh.

Khuôn mặt cô mỹ lệ, còn có một mái tóc đen nhánh xinh đẹp, cảm giác mềm nhũn khi ôm vào trong ngực......

Đã từng chết đi hạnh phúc, anh không muốn lần nữa mất đi.

"Không sai, chính là tôi, em muốn làm thế nào?"

"Anh!" Khương Bình hung hăng nhìn chằm chằm anh.

"Hôm nay, em cùng em lúc trước không có gì khác biệt, ở trước mặt của tôi, em vẫn là một cô gái nhỏ cần tôi giơ cao đánh khẽ."

Ghê tởm! Bị anh nói trúng, sự thật chính là tàn nhẫn vô tình như vậy.

Khương Bình cắn răng nghiến lợi quay đầu đi chỗ khác, thế nhưng thân thể cũng không có rời đi ngực của anh, bởi vì cô biết giãy giụa chỉ là càng thêm kích thích dục vọng chinh phục của anh.

Người đàn ông này ở trên thương trường biệt danh nếu đã gọi là "Liệp Vương", liền nhất định có đạo lý của nó.

Một thợ săn thích chinh chiến chém giết, con mồi chỉ cần bị anh nhìn trúng, không có một người nào có thể thoát đi được lòng bàn tay của anh!

Cô không phải là một người trong đó.

Khương Bình hít sâu một hơi, chậm rãi quay qua sau đó ngẩng đầu lên, một đôi mắt to ngập nước có chút buồn bã nhìn chăm chú vào anh, " Anh đến cùng là muốn như thế nào?"

Anh nghĩ muốn như thế nào?

Anh làm sao có thể làm gì! Những năm gần đây, anh duy nhất khát vọng, cũng chỉ là hi vọng có thể lần nữa có được tình yêu của quá khứ, thậm chí là đền bù lại.

Thiên Phàm không mở miệng nói một câu, chỉ là cúi đầu, thật sâu hôn môi của cô.

Anh không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nói, bá đạo nhiệt tình lại cuồng dã giày xéo cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt của cô.

Khương Bình cho là mình đã quên nụ hôn của anh là mất hồn cỡ nào, kỹ xảo đùa bỡn cô là cao siêu cỡ nào, cho là trong một năm mình tách ra, thật sự cố gắng quên, không nghĩ tới cô sai lầm rồi.

Môi của anh bá đạo xâm nhập trong miệng cô, đầu lưỡi linh hoạt không chút hoang mang trêu chọc cô, cho đến khi cô không chỗ có thể trốn, chỉ có thể thuận theo anh, đáp lại anh.

Cô nghe được hô hấp đối phương từ từ tăng nhanh, thân thể cũng bởi vì hưng phấn mà run rẩy, anh phát ra thở dài thỏa mãn, thật sâu khiêu khích khát vọng đối với anh sâu trong nội tâm cô.

Cô thử muốn giãy giụa, song đôi tay lại bị bắt được, sau đó bị anh đẩy ngã ở trên nệm tatami*, hai tay bị ép lên đỉnh đầu.

Nệm tatami: một loại nệm được lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. ( Ai muốn biết rõ, mời search google. ^^! )

Cô đóng chặt lại môi của mình, không cho phép anh dễ dàng vượt lôi trì một bước nữa, nhưng là cô không nên coi thường lực hút của anh.

Trong lòng của cô là hận anh, nhưng thân thể của cô lại phản bội cô, giống như là một con mèo con khát vọng chủ nhân vuốt ve, mỗi lần bị anh đụng vào, liền hoàn toàn không có biện pháp phản kháng.

Không nên là như vậy, cô không phải đã sớm tự nói với bản thân, tuyệt đối không thể có kí ức hoặc quyến luyến gì với một tháng kia.

Vậy mà...... Cô làm sao có thể quên mất nụ hôn cao siêu lại mất hồn của anh! Còn có cái loại vuốt ve làm phụ nữ trên toàn thế giới đều không có cách nào chống cự, anh có thể dùng môi và đôi tay của anh khiến cho cô bay lên thiên đường vài lần.

Đây là kí ức duy nhất trong một tháng cô ở nơi đó bán mình.

“Em như thế nào cũng không có biện pháp chán ghét tôi nữa, em không được quên, trong một tháng đó, tôi là nỗ lực cỡ nào để cho thân thể em đối với tôi nghiện." Môi của anh không ngừng nhẹ gặm da thịt tuyết nộn, dọc theo cần cổ tinh tế tràn đầy đường cong phụ nữ di chuyển xuống, "Tôi chưa từng có dụng tâm lấy lòng một phụ nữ như vậy, em thật nên cảm giác mình là hạnh phúc, may mắn."

"Cái tên gia hỏa mặt dày này." Cô cắn răng nghiến lợi nói, muốn giãy giụa lại chỉ đổi lấy cả khuôn mặt đỏ bừng, yêu kiều hổn hển, dẫn đến anh càng thêm cực kỳ hưng phấn.

Anh ép chặt ở trên thân thể của cô, mặc dù cách đồ công sở đoan trang, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguyên vẹn cô mềm mại và thơm ngát, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng, làm cho anh không kịp chờ đợi muốn ôn chuyện cũ.

"Thì ra là em vẫn ngượng ngùng như vậy, một chút cũng không có đổi." Anh hôn hít khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ bừng của cô, cái miệng nhỏ hồng hồng có một chút sưng đỏ, để lộ ra anh vừa rồi đói khát khó nhịn đến cỡ nào.

"Không nên đụng tôi." Cô quay mặt.

Anh khẽ cười một tiếng, tà khí nói: "Chỉ sợ rất khó, nếu tôi quyết định xuất hiện ở trước mặt của em, điều này đại biểu cái gì em biết không?"

"Đại biểu anh hạ lưu, hèn hạ, vô sỉ, không giữ lời hứa."

Nghe được cô lên án, anh cũng không có tức giận, chỉ xem cô như là một cô gái nhỏ lộn xộn, trên mặt mang nụ cười dễ dàng tha thứ, nhưng mà anh không có định dừng lại xâm lược nội tâm suy nghĩ thật lâu, anh dùng đôi tay nắm lấy bộ ngực mềm mại lại co dãn của cô, bừa bãi vuốt ve.

"Dừng tay......" Đôi tay cô đã tự do, lập tức giữ bờ vai của anh liều mạng nghĩ muốn đẩy anh ra, nhưng anh là cao lớn cường tráng như thế, động liên tục cũng vẫn không nhúc nhích một cái, ngược lại thì cô đã thở gấp đến không được, cơ hồ sắp không có cách nào hô hấp.

Anh đang vui vẻ vuốt ve, nhìn thấy cô dừng lại động tác không ngừng thở gấp, liền dùng một bộ giọng điệu rất đau lòng nói: "Thế nào? Quá mức kích động không cách nào hô hấp sao? Tôi giúp em cởi nút áo ra, như vậy sẽ thoải mái một chút."

Cô rất muốn kêu anh biến, nhưng là đầu mới vừa rồi giãy giụa, cộng thêm mấy ngày nay buổi tối thức khuya làm thêm giờ, khiến đầu óc cô lập tức choáng váng, trời đất quay cuồng, hô hấp khó khăn.

Để cho anh thay mình cởi ra 1~2 viên cúc áo được rồi. ( chị thật là.... tự rước họa mà =.= )

Hai mắt cô nhắm lại, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của anh.

Quả nhiên, sau khi cúc áo cởi ra, hô hấp của cô thoải mái một chút.

Chợt, cô cảm thấy một hồi gió lạnh thổi vào thân thể cô, gây nên một hồi lạnh run, cô cúi đầu, không nhịn được thẹn thùng quát to một tiếng.

"Cởi ra 1~2 viên là được rồi, anh làm gì đấy?" Mặc dù cô xấu hổ dùng đôi tay che kín ngực, nhưng mà áo đã bị cởi ra lộ ra đồ lót màu hồng, càng giống như là một bức tranh vẽ mê người.

Nhìn ngực bị che phủ như ẩn như hiện, hai nửa viên tuyết trắng nở nang so với toàn bộ phơi bày còn muốn làm người ta mất hồn hơn.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Phàm tồn tại vẻ khát vọng không che giấu được, ánh mắt tràn ngập dục vọng của anh khiến cho lòng cô như nai con nhảy loạn, cơ hồ không cách nào khống chế mình.

"Không nên như vậy......"

"Thông minh như em, còn không biết tình hình bây giờ đã không thể tùy theo em nữa sao?"

Thanh âm anh khàn khàn hấp dẫn làm cho cô choáng váng, chỉ ánh mắt tràn đầy xâm lược của anh cũng đã làm cho toàn thân cô không ngừng cao trào, chứ đừng nói anh còn thực sự động thủ.

"Không cần...... Tôi thỉnh cầu anh......"

"Thế nào? Mới vừa rồi cao cao tại thượng như công chúa lạnh băng, hiện tại lại đáng thương cầu khẩn như công chúa Bạch Tuyết...... Cũng tốt, cầu xin thợ săn tôi đi! Tôi muốn nhìn xem em như thế nào cầu khẩn tôi tha cho em một cái mạng?" Bàn tay to của anh chia ra kéo hai tay của cô, kiên quyết kéo qua hai bên. "Không......" hai tay cô vô lực phản kháng, nhưng cuối cùng đánh không lại lực lượng mạnh mẽ mà đanh thép của anh, bị đặt ở hai bên đầu, không thể động đậy.

Thiên Phàm cúi đầu, dùng răng cắn nơ hình con bướm trong nội y của cô, sau đó tà mị kéo lên trên.

"Hùng Thiên Phàm!" Cô hung hăng hít một hơi thật sâu lớn tiếng kêu, kèm theo một tiếng xấu hổ cảnh cáo của bản thân, một bộ ngực sữa xinh đẹp trắng như tuyết liền giống như là bánh bao hấp nhỏ bật ra ngoài.

"Có, anh ở chỗ này! Tại sao còn phải gọi anh? Chẳng lẽ là muốn anh nhanh một chút sao?" Anh giả bộ ngu hỏi.

"Tôi nào có?"

"Vậy anh liền tuân lệnh rồi." Anh căn bản cũng không để ý tới kháng nghị của cô, cúi đầu mở to miệng ngậm nụ hoa nhỏ vừa xuất hiện liền mê hoặc mình, chậm rãi mút, trêu chọc.

Trời ạ! Thật thoải mái......

Khương Bình cắn chặt lấy môi dưới, không để cho rên rỉ xấu hổ bật ra miệng, mặc dù loại cảm giác đó mãnh liệt giống như một ngọn lửa chạy băng băng ở toàn thân, không có để cô phát tiết ra miệng, cô nhất định sẽ bởi vì không cách nào chịu đựng mà bị thiêu đốt hầu như không còn.

Nhưng mà không thể, bởi vì chỉ cần để anh nghe được một tiếng, anh sẽ giống như là thợ săn lấy được tin tức thắng lợi, càng thêm tăng cường thế công xâm lược.

Thiên Phàm khẽ liếm nụ hoa nhỏ xấu hổ bên phải của cô, một tay khác cũng không quên nhẹ nắm lấy, ngón cái tà ác khe khẽ xoa ngực trắng mịn màng.

Cô bị trêu chọc đến toàn thân mềm yếu vô lực, hé ra khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp cũng xấu hổ đến giống như là quả táo đỏ.

Khi anh cố ý muốn hòa tan thân thể của cô, hòa tan lý trí của cô thì cô như thế nào có thể kiên trì tới cùng?

Nhất là một luồng sóng khoái cảm không ngừng từ ngực truyền tới toàn thân, từ trên cao đi xuống chảy đến giữa hai chân, kích thích chỗ sâu nhạy cảm trong cơ thể, tràn ra chất mật ướt át trong suốt ......

"Thân thể của em so với lí trí em đáng yêu hơn nhiều, ít nhất nó rất hoan nghênh bạn cũ là tôi đã từng mang cho nó rất nhiều sung sướng ." Anh nhẹ nhàng lôi kéo nụ hoa nhỏ nhạy cảm của cô một cái.

“Im miệng, đây chỉ là phản ứng bản năng." Cô phải dùng hết tất cả hơi sức mới có thể nói ra những lời này, vừa nói xong, lập tức bị anh dùng sức vuốt ve ở hai bên ngực, "A......"

Giống như là trừng phạt, bàn tay to của anh không ngừng cầm nắm, ma sát hai vú to mềm mại của cô, sức lực lớn đến cơ hồ khiến cô cảm thấy đau đớn, nhưng càng nhiều hơn là khoái cảm mất hồn .

Nhìn thấy cô vẫn như cũ quật cường cắn chặt môi dưới, tròng mắt đen của anh nhíu lại, cúi đầu, bá đạo hôn môi của cô.

Khi anh che lại môi của cô trong nháy mắt kia, cũng đem lấy tiếng khóc sụt sùi của cô che lại, nuốt vào trong thân thể của anh, để lộ ra cô vô lực khuất phục.

Anh đói khát hôn môi cô, bàn tay vốn là chiếm đoạt ngực cô vẫn tiếp tục vuốt ve bộ ngực sữa đáng yêu kia, một cái tay khác là chậm rãi di chuyển xuống dưới......

Khương Bình đang chôn sâu ở trong sóng biển khoái cảm đột nhiên cảm giác được có một bàn tay to đặt lên hai chân của mình, mới giựt mình sợ hãi phát hiện váy mình đã bị vén lên, lộ ra quần lót nhỏ mỏng manh .

Lý trí của cô hồi phục chút, lửa nóng thân thể cũng lạnh như băng một chút, tay nhỏ bé đè lại bả vai cường tráng của anh đẩy ra, hai chân giùng giằng không để cho anh xâm lược thành công.

Nhưng là không còn kịp rồi, ngón tay thon dài của anh đã cách vải mỏng hoạt động qua lại, theo ngón tay anh di động, một chút xíu nước đọng nho nhỏ cũng từ từ mở rộng.

"Phần thưởng nhỏ, em cũng đã xuân tâm nhộn nhạo rồi, nếu không thỏa mãn em thật tốt, anh sợ rằng em sẽ rất khổ sở."

"Tôi sẽ không."

"Anh không tin."

Cô muốn mở to miệng kháng nghị, lời còn không có nói ra, liền cảm thấy quần lót bị lôi kéo, vườn hoa thiếu nữ không có bảo vệ, một trận lạnh lẽo xâm nhập.

Nhưng là rất nhanh, trận lạnh lẽo kia liền bị một cỗ hơi thở lửa nóng thay thế.

"Anh...... Không cho phép." Cô rất rõ ràng anh muốn làm cái gì.

Không sai! Người đàn ông này nguyên vẹn biết nhược điểm của cô, chỉ cần anh làm động tác này, dù là trời sập xuống, cô đều không quản được rồi.

Thiên Phàm hơi cười cười, đôi tay kéo bắp chân giãy giụa của cô, sau đó đè lên, không nhanh không chậm liếm cánh hoa ướt át này một cái......

"A......" khoái cảm như chạm điện làm cho toàn thân cô căng thẳng, cơ thể một giây kế tiếp tất cả đều nhũn dần, giống như là băng hòa tan.

"Tôi hận anh...... Tôi hận anh......" Cô thở gấp rên rỉ, thanh âm nghẹn ngào xen lẫn vui vẻ kích tình nhiều hơn.

Nhược điểm của cô, nhược điểm sẽ không có một người đàn ông khác biết được, chỉ có anh biết, mỗi lần anh đều đắc ý đối phó cô như thế này.

Mà cô không có tiền đồ mỗi một lần đều sẽ đầu hàng, bởi vì cô tham luyến loại khoái cảm làm người ta muốn thét chói tai này.

"A...... Ừ......" Từ giữa hai chân không ngừng truyền tới vui vẻ mất hồn, làm cho cô kiều mỵ rên rỉ, cái mông trắng như tuyết cũng không khỏi tự chủ nâng cao, đem nhụy hoa tươi non hiến đến trước mặt của anh.

Anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt ân cần cống hiến như vậy, đầu lưỡi linh hoạt càng thêm ở nhụy hoa nhỏ trêu đùa, kích thích cả người cô tê dại khó nhịn.

"Không nên như vậy...... Tôi không chịu nổi......"

"Không phải nói hận anh?"

Cô đáng thương cắn môi dưới, thân thể đã đầu hàng, nhưng là muốn cô không biết thẹn nói ra lời khiến mình mất thể diện, cô không làm được.

Vẻ mặt cô tự nhiên giao chiến, thật là cực kỳ đáng yêu, đồng thời, anh cũng không đành lòng nhìn cô nhăn mày lộ ra từng cái nếp nhăn, không đành lòng cô cắn môi dưới đến độ chảy máu, quyết định về sau sẽ cùng cô tính sổ.

Hiện tại trước thật tốt thương yêu cô.

“Được rồi, anh liền không ép em nữa, chúng ta nồng nhiệt thật tốt một cái. Anh biết rõ em cũng rất lâu không có làm rồi, hiện tại chỉ cần ngoan ngoãn, anh sẽ thỏa mãn thân thể đói khát đã lâu của em." Anh ở bên tai của cô nhỏ giọng nói, hơi thở thở ra lửa nóng, cũng đem ngọn lửa trong cơ thể cô trêu chọc càng thêm nóng bỏng.

Anh bắt được tay nhỏ bé của cô đi tới dục vọng đã sớm sưng lên của anh, chậm rãi vuốt ve.

“Em xem một chút, nó bởi vì khát vọng em mà trở nên lớn như vậy rồi."

Khương Bình thẹn thùng nghiêm mặt, nhưng tay nhỏ bé không có lùi về.

"Muốn nó sao?" anh nhẹ nhàng hỏi, "Chỉ cần muốn, đưa tay, anh liền thuộc về em."

Tay nhỏ bé trắng noãn rốt cuộc không kháng cự được lửa tình hấp dẫn, từ từ giải phóng dục vọng của anh, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, nằm ở trước mặt anh giống như là một con cừu nhỏ nhu thuận, chuẩn bị tiếp nhận anh đoạt lấy.

Thiên Phàm nhìn cô giống như một đóa hoa nở rộ vì anh mở ra hai chân, đem nhụy hoa e lệ mềm mại không có chút nào cất giữ hiện ra ở trước mặt anh.......

Đột nhiên, cô nghe được cửa có tiếng người nói chuyện, giống như một thùng nước lạnh hung hăng đổ lên đầu cô.

Trời ạ! Cô rốt cuộc đang làm gì? Lại có thể bị anh hấp dẫn như bị quỷ ám.

Không! Không thể!

Cô đột nhiên mở mắt, đón nhận tròng mắt đen tràn đầy kích tình của anh, muốn lùi bước, lại bị anh nhanh hơn một bước phát hiện ý đồ của cô, bàn tay bắt được hông cô, không nghi ngờ gì nữa đem chính mình đẩy vào trong thân thể của cô......

Khương Bình trợn to hai mắt, nhưng không ngăn cản được anh xâm nhập, đương nhiên như vậy, tuyệt không chần chờ liền đi vào thân thể cô, sau đó bắt đầu luật động mất hồn .

"A!" Cô vốn là nín thở, nhưng vào lúc này phun ra một cỗ hơi thở không thể làm gì được.

Một tiếng kêu nhỏ này khiến tất cả kháng cự đều công phá, cô nhớ tới thời điểm lần đầu tiên bị anh tiến vào, cái loại chuy tâm đau thấu xương đó khiến cô cơ hồ đã muốn bất tỉnh.

Hôm nay, sau khi gặp mặt lại hoan ái, hoàn toàn đánh thức ký ức cô cố ý chôn sâu, cảm giác bị nhét vào lửa nóng truyền khắp toàn thân, một loại khoái cảm thoải mái vui vẻ cũng thay thế tất cả lý trí, hai tay của cô không kìm hãm được chậm rãi leo lên bờ vai anh.

"A!"

Rên rỉ say sưa tiết lộ tình cảm nội tâm của cô, Thiên Phàm ôm chặt cô, cô gắng đong đưa, dùng toàn lực tự mình thăm dò tư vị ngọt ngào của cô.

Trong đầu Khương Bình chậm rãi hiện lên một tháng kia, chính là cái buổi tối khi cô xuất hiện ở trong phòng của anh, cô thẹn thùng rồi lại phải cố làm ra trấn định đối mặt anh ——

Giả trang chính mình là một kỹ nữ được rồi, bị đùa giỡn chỉ là thân thể của mình, nhưng tuyệt đối không phải là linh hồn của mình.

Ngày đó, cô tính toán để cho mình giống như là một thân thể không có linh hồn cùng anh hô mưa gọi gió, mặc cho anh định đoạt, nhưng mà anh đâu có nguyện ý người phụ nữ mình khổ cực lấy được chỉ là một búp bê bơm phồng.

Vì vậy, anh sử dụng xuất ra tất cả kỹ xảo sở trường, vừa cưỡng bách vừa dụ hoặc cô vì anh mở ra chân ngọc, sau đó tiến vào trong thân thể ngây thơ của cô, nhuộm từng mảnh hoa hồng......

Trải qua một đêm nghi thức giám định, càng làm cho anh mừng rỡ như điên, cao hứng mình lấy được một con mồi thuần khiết không tỳ vết, chỉ dành riêng cho mình .

Từ đó về sau mỗi buổi tối đều muốn được cùng cô quan hệ thân mật, ở trên giường lớn của mình, trên mặt đất, ở trên bàn, ở trên bậc thang...... Bất kỳ địa phương có thể nghĩ được đều có lưu lại ký ức hai người hoan ái.

Thậm chí có một ngày, anh nhất thời cao hứng nói muốn đi nhìn biển, hai người tới bờ biển, gió biển đem thân thể thiếu nữ mảnh khảnh yểu điệu của cô lộ ra không bỏ sót, âu phục màu trắng mỏng manh như ẩn như hiện chỉ là gia tăng mị lực mà thôi, càng thêm lay động người đàn ông dục vọng đã sớm thất thường, anh khó kìm lòng nổi tấn công cô, không để ý có phải ở nơi công cộng hay không, liền vén quần cô lên, dùng bàn tay tràn đầy ma lực vuốt ve toàn thân yếu đuối vô lực của cô.

Rốt cuộc vẫn là không thể làm gì để cho anh xâm nhập, bên tai nghe tiếng sóng biển, còn có tiếng thở dốc của người đàn ông ở phía trên, Khương Bình nhắm mắt lại, chậm rãi đong đưa eo thon, hùa theo anh chạy nước rút đoạt lấy.

"A......" Khi khoái cảm cao trào mãnh liệt ở hiện thực giống như biển rộng lan tràn cuốn tới đây, cô không nhịn được rên rỉ ra tiếng, ở trong tiếng kêu hoan hỉ lần nữa khuất phục luồng sóng cường thế công kích của anh.