Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương

Chương 10



"Phần thưởng nhỏ, em đã tỉnh, thật tốt quá, rốt cuộc em cũng tỉnh."

Khi Khương Bình tỉnh lại, phát hiện người bên cạnh kích động vô cùng.

"Em không chết?" Cô vừa mở miệng, giọng nói giống như gà bị giết.

Anh làm sao để em chết được? Em không thể, anh cũng không cho phép, hơn nữa anh muốn nói cho em biết. Lần này anh bị đánh, cái gì cũng đã nhớ, nhớ lại mọi thứ về chúng ta. Em có vui không? Chúng ta lại có thể một lần nữa bắt đầu ——"

Một câu nói yếu ớt đứt tình cảm xúc động của anh, mặc dù nhỏ giọng, nhưng lại kiên quyết: "Thả em đi!"

"Cái gì!"

Thiên Phàm lập tức dừng cảm xúc vui vẻ của mình, nhiều ngày nay đã làm anh tiều tụy như muốn chết. Trên đầu quấn băng trắng, giống như hoàng tử Ả Rập cao quý, khiến Khương Bình kích động muốn vươn tay ôm chặt lấy anh.

Nhưng mà không được!

Chẳn những không được, hơn nữa một chút hơi sức cô cũng không có. Mà tất cả đều do anh ban tặng, cho nên cô không nên đau lòng vì anh. "Em nói ——"

Một bàn tay to dùng sức ngăn chặn môi cô, hại cô thiếu chút nữa không thể hô hấp.

"Những gì em vừa nói, anh sẽ làm như không nghe thấy."

Cô gạt cánh tay muốn mưu sát của anh ra, yếu đuối nói: "Anh cần gì giả bộ không nghe thấy? Anh rõ ràng đã nghe rõ từng chữ."

"Anh – không – có – nghe - thấy." Anh kiên quyết từng chữ từng chữ tuyên bố.

"Anh có nghe."

"Anh không nghe thấy."

"Được rồi! Vậy em nói lại lần nữa......"

"Anh không muốn nghe."

Cô không nói gì chỉ trừng mắt nhìn anh, cảm thấy thân thể càng thêm mệt mỏi, cả người giống như đèn cầy sắp tắt trước gió.

"Anh ép buộc em yêu anh, đây là điều anh muốn sao? Đường đường là một Liệp Vương, anh cần phải như vầy sao?"

"Anh đương nhiên không cần, chỉ cần em không quật cường như vậy, chỉ cần em chịu bỏ xuống một chút tự ái của mình, chỉ cần em......"

"Chỉ cần em không giống em, chỉ cần em như một nữ nô phải quỳ xuống lấy lòng, chỉ cần em bỏ đi tự ái của mình, làm chiến lợi phẩm của anh, như vậy đây là điều anh muốn sao?"

Anh đưa lưng về phía cô, không mở miệng, bóng dáng cao lớn lạnh lùng, không cho phép những người khác nhìn thấy mình yếu ớt.

Nhưng mà anh yếu ớt sao? Cho dù có cũng không cho phép quá lâu, rất nhanh anh lại biến thành Liệp Vương tràn đầy tính xâm lược.

"Vì sao em luôn không khuất phục? Vì sao?" Anh tức giận xoay đầu nhìn cô mà gầm nhẹ.

Trên giường, sắc mặt cô tái nhợt như muốn té xỉu, nhưng mà một ít nước đã ngập tràn đôi mắt to tròn.

Cô gái này có vẻ ngoài mảnh mai dễ vỡ, vậy mà tinh thần, ý chí lại như núi cao, cứng rắn khó phá hủy.

"Vì sao anh luôn muốn người ta khuất phục anh?"

"Em biết rõ là anh không có, là họ muốn khuất phục trước anh, nói như vậy thật không công bằng, em...... Chết tiệt!" Anh khẽ rủa một tiếng, sau đó chạy tới trước mặt cô, nắm bả vai cô, hơi thở nóng rực phun trên mặt cô, anh giống như dã thú bị chọc giận nhìn cô chằm chằm.

"Anh lo lắng cho em, lo lắng muốn điên lên, anh sợ anh sẽ hại chết em, anh sợ em cứ như vậy vĩnh viễn nằm ở trên giường bất tỉnh, kết quả em vừa mở mắt liền muốn anh thả đi?"

"Không sai!" Cô bình tĩnh đáp lời anh.

Anh thật sự bị bức điên rồi.

"Được! Nếu em không biết điều như vậy, cũng đừng trách anh đối với em độc ác, anh sẽ khiến em chân chính thấy được việc trở thành kẻ địch của anh, sẽ bi ai cỡ nào." Dám trêu chọc lửa giận của anh phải trả giá khá cao.

Cô bất đắc dĩ nâng tầm mắt lên, nhìn anh chăm chú, dùng vẻ mặt đáng thương cầu khẩn anh, "Không cần uy hiếp em nữa, em bây giờ không còn gì để anh uy hiếp, anh không mệt mỏi nhưng em cũng đã mệt, chúng ta ở chung một chỗ, chỉ tổn thương lẫn nhau thôi."

"Ai nói? Chúng ta sẽ không, chỉ cần em không cự tuyệt anh, không cần kháng cự anh, chọc giận anh, chúng ta sẽ hạnh phúc mỹ mãn đến vĩnh cửu."

"Anh có lòng tin sao?" Giọng điệu của cô khó nén khổ sở, "Chỉ tiếc là em không có. Em mệt mỏi, xin anh buông tha."

Anh lẳng lặng nhìn cô chăm chú, sau đó trầm mặc đứng lên, đến bên cửa sổ, mở cửa ra, giống như pho tượng đứng nghiêm.

Anh rất muốn từ nơi này nhảy xuống, bởi vì ngàn vạn lần anh cũng không nghĩ ra tất cả hạnh phúc của mình lại bị chính tay mình phá hủy.

Thậm chí anh thiếu chút nữa hại người mình yêu nhất sinh non, hại chết con của mình, anh còn gì để nói nữa? Anh còn lập trường gì mà có thể yêu cầu Khương Bình yêu anh, một lần nữa chấp nhận anh?

Anh không có biện pháp, điều duy nhất có thể làm là chăm sóc cô thật tốt.

Cho nên mấy ngày trôi qua, anh chỉ yên lặng ở bên người cô, cho cô ăn cơm, thay cô lau người, nếu không thì đọc sách cho cô nghe.

Khương Bình không đuổi anh đi, nhưng cũng không để ý tới anh, chỉ là coi anh như một người trông chừng mà thôi.

Ngày đó khi anh cầm bình nước đi ra phòng bệnh thì phát hiện có một người lẳng lặng đứng ngoài cửa chờ anh.

Thiên Phàm vừa thấy cô ta, mặt không biểu lộ gì, lập tức gì xoay người đi về phía khác, không để ý tới cô ta.

"Chờ một chút, Thiên Phàm, anh không thể không để ý tới em." Tiểu Thiên vội vàng chạy theo, nhanh tay kéo tay áo của anh.

"Sao tôi lại không thể? Hiện tại tôi đối với cô chỉ có oán hận." Anh chăm chú nhìn cô ta, "Không nên ép tôi làm chuyện không nên làm."

Anh rất kinh ngạc, rõ ràng là khuôn mặt dáng dấp giống nhau như vậy, một người lại làm anh chán ghét muốn chết, một người lại làm cho anh si mê như muốn đòi mạng.

"Anh cái gì cũng đã nhớ?" Biết trí nhớ của anh đã khôi phục, Tiểu Thiên cảm giác mình giống như bị đánh vào vực sâu tuyệt vọng, "Em biết anh rất hận em, nhưng mà em yêu anh a!"

"Nếu cô không đi, không biến mất trước mặt tôi, biến mất trong cuộc đời tôi, tôi sẽ kiện cô tội giết người không thành, nói cho cảnh sát biết người cầm súng bắn tôi chính là cô."

"Anh...... Làm sao anh biết?" Cô có mang mặt nạ con chuột mà! Làm sao có thể bị phát hiện?

"Đừng quên chúng ta đã từng yêu nhau." Nếu như ngay cả mùi của người yêu cũng không nhận ra, thì thật uổng công xem là người yêu?

Nhưng mà anh lại vì loại tình cũ này mà trả giá rất nghiêm trọng, anh đã hối hận lắm rồi, cũng bởi vì cô ta đã nhiễu loạn làm cho anh thiếu chút nữa mất đi Khương Bình, mất đi người anh yêu nhất.

"Em biết em sai rồi, nhưng mà anh không nên đuổi cùng giết tận như vậy, thật vất vả em mới khiến tổng giám đốc của tập đoàn Long Tuấn nhận làm con nuôi, em vốn là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu như anh chịu bỏ qua cho tập đoàn Long Tuấn, em cũng sẽ không làm như vậy với anh."

Từ nhỏ đến lớn cô luôn hi vọng có thể tiến vào giới thượng lưu, cho nên cô liền đổi tâm cùng tổng giám đốc Long Tuấn ở chung một chỗ.

Mặt ngoài là quan hệ cha nuôi và con gái nuôi, nhưng bí mật cũng không đơn thuần như vậy.

Thiên Phàm lẳng lặng nhìn người có dung nhan mỹ lệ trước mắt, đột nhiên từ trên người cô ta anh cảm thấy bản thân mình cũng vì tư lợi, chỉ nghĩ cho bản thân, tuyệt không quan tâm sống chết của người khác, mình phạm sai lầm, cũng trách cho đối phương.

Khó trách Khương Bình lại không thích anh, bởi vì vào lúc này, anh cũng cảm thấy mình rất ghê tởm.

"Cô đi đi! Thừa dịp tôi chưa thay đổi chủ ý, cô lập tức đi cho tôi."

"Em biết rõ anh cùng cô gái kia ở chung một chỗ, sẽ lấy cô ta là bởi vì anh còn yêu em, nếu đã như vậy, em sẽ trở lại bên cạnh anh! Anh có thể không cần để ý cô ta, cùng lắm thì cho cô ta một khoản tiền, chúng ta lại có thể giống như trước đây, thật vui vẻ sống qua ngày." Cô vừa nói, vừa dựa vào người anh.

"Ai muốn cùng cô sống qua ngày? Tôi cưới Khương Bình là bởi vì tôi yêu cô ấy, không liên quan đến cô." Anh thật sự không biết cô ta lại có thể mặt dày nói tự nhiên như thế.

"Em không tin......"

"Cút!"

Giọng nói lạnh lùng làm Tiểu Thiên giật mình, dung nhan xinh đẹp cũng trắng bệch, vẻ mặt giống như là tên vô lại ăn hiếp cô gái nhỏ.

Coi như là hù chết cô ta, hù dọa cô ta khóc thì thế nào? Dù sao cô ta cũng trả giá cho hành động ác độc của mình.

"Cút thì cút! Làm gì dữ như vậy!" Tiểu Thiên oa một tiếng, bỏ lại mấy câu oán giận, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng nhếch nhác chạy đi của cô ta, hoảng hốt như là ở phía sau có sát thủ đuổi giết vậy, trong lòng Thiên Phàm cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Anh hiểu được tình cảm cũ của mình đã chính thức kết thúc, hiện tại việc anh nên làm chính là hết sức vãn hồi tình cảm đối với Khương Bình.

Anh cúi đầu nhìn bình trà trống không trong tay, xoay người tiếp tục làm chuyện cần làm.

Anh không chú ý tất cả việc vừa rồi đều bị Khương Bình nghe được.

Cô chậm rãi trở về giường bệnh, sau đó nằm xuống, ánh mắt đờ đẫn chăm chú nhìn trần nhà, trong đầu đều hiện lên một màn kia.

Không bao lâu, Thiên Phàm trở lại phòng bệnh, vừa thấy cô tỉnh, liền mừng rỡ cười, "Em đã tỉnh, đói bụng rồi sao? Anh giúp em mua chút đồ ăn được không?"

Cô vẫn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn trần nhà.

Thiên Phàm thấy cô không có phản ứng, cũng không để ý, thông cảm mà nói: "Không sao, bệnh viện rất tiện, em muốn ăn cái gì thì nói, anh lập tức đi mua."

Đột nhiên, cô chậm rãi xoay đầu lại nhìn anh, "Muốn ăn cái gì anh cũng sẽ mua?"

"Dĩ nhiên, anh biết phụ nữ có thai sẽ muốn ăn rất nhiều thứ, là chồng đương nhiên sẽ hết mình tuân theo."

“Muốn ăn bắp nướng."

"Được, anh đi mua."

"Phải nướng bằng than."

"Ừ!" Anh nhớ.

"Bắp phải non mềm, không được loại khác."

"Được, anh sẽ chú ý."

"Em muốn ăn bắp nướng ở gần nhà em."

"Nhà em?" Cô đang nói đùa sao? Bây giờ bọn họ đang ở Maldives, chẳng lẽ muốn bay trở về Đài Bắc

"Không làm được thì không nên dễ dàng cam kết như vậy." Cô lạnh lùng, hai mắt nhắm lại, sau đó xoay ngừời đưa lưng về phía anh, không nói thêm gì nữa.

Cô là cố ý, quả nhiên độc nhất là tâm phụ nữ, phái nữ báo thù là đáng sợ nhất

Thiên Phàm lẳng lặng chăm chú nhìn bóng lưng cô,kiên quyết nói: "Cả sao trên trời anh còn có thể thay em hái xuống, càng không cần phải nói là bắp nướng." Vừa nói xong, anh giống như dũng sĩ xông pha trận địa liền chạy ra ngoài.

Cho đến khi Khương Bình nghe tiếng chạy bộ xa đần, mới chậm rãi xoay đầu lại.

Cô cố ý gây khó với anh, anh thật sự có thể bay về Đài Loan giúp cô mua bắp nướng sao?

Sẽ có người ngu ngốc như vậy?

Nếu như anh thật sự làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, có lẽ cô sẽ suy tính có cần thừa nhận anh là cha đứa bé?

Khương Bình hai mắt nhắm lại, cảm giác tinh thần đã tốt hơn nhiều. Mấy ngày nay dưỡng thân cộng thêm Thiên Phàm đút cho cô rất nhiều thuốc bổ, bệnh của cô đã sớm bình phục.

Vậy tại sao còn phải ở bệnh viện?

Cô không nhịn được thở dài một cái, không muốn thừa nhận bởi vì chính mình còn tham luyến sự chăm sóc cùng sủng ái của Thiên Phàm, nói một cách thẳng thừng, cô vẫn không chịu thua kém.

Khương Bình lại nhẹ nhàng thở dài một cái, thoải mái nằm trong chăn mềm mại, đây không phải là loại chăn bông ươn ướt cồng kềnh của bệnh viện, mà đã bị Thiên Phàm thay bằng chăn lông vũ.

Cả gối đầu cũng thế, mọi thứ trong phòng bệnh này rất thoải mái, anh cố ý muốn cho cô có cảm giác gia đình.

Mình tha thứ cho anh sao?

Ý thức cuối cùng trước khi Khương Bình ngủ say là —— cô đã sớm tha thứ cho anh.

Không biết ngủ bao lâu, mãi cho đến khi một mùi bắp nướng thơm ngào ngạt đánh thức Khương Bình.

Cô chậm rãi mở mắt, trước mắt là màu vàng ươm của bắp nướng.

"Rất thơm?"

Ánh mắt của cô nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh cười như thiên sứ, nhưng làm người ta không hiểu là tại sao đầu anh lại đầy bụi đất?

"Làm sao anh lại bẩn như vậy?" Cô vừa nói vừa quên mất mình muốn cùng anh giữ khoảng cách, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thay anh lau đi bụi bặm.

"Lần đầu tiên nướng bắp...... Quá trình không phải quan trọng, quan trọng là thành quả. Em nhanh chóng ăn một chút, nếm thử vị nướng của anh xem có giống quán ở gần nhà không?"

"Là anh nướng?"

"Đúng vậy! Những thứ này được tìm kiếm khắp nơi, là anh tự mình nướng cho em ăn. Như thế nào, đủ thành ý chứ?"

Khương Bình chần chờ cắn bắp nướng, sau đó không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.

Nhìn thấy ánh mắt của cô, Thiên Phàm cười càng thêm vui vẻ.

"Tại sao có thể như vậy?"

"Như thế nào? Mùi vị rất giống?"

"Đúng vậy!"

"Là anh đặc biệt gọi điện thoại, kêu ông chủ kia hướng dẫn, sau đó vừa nướng, vừa mời ông ấy làm sư phụ, ông tán dương anh có tài cao chí lớn. Anh đang suy nghĩ, nếu sau này có rút khỏi thương trường, có lẽ có thể mở quán bán bắp nướng, đơn thuần sống qua ngày."

"Em có thể giúp anh trông coi quán, giúp anh chọn bắp ngon." Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền ngây ngẩn cả người.

Thiên Phàm cũng ngây ngẩn cả người.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người cứ như vậy lúng túng nhìn nhau, sau đó anh đột nhiên cầm tay cô, tâm tình có chút kích động nói: "Em nguyện ý cùng anh bán bắp nướng, điều này đại biểu cái gì?"

"Không đại biểu gì cả." Cô muốn rút tay trở về, không thể tin được chính mình lại có thể vì vui vẻ mà đem những lời trong lòng nói hết ra ngoài.

Như vậy anh nhất định sẽ biết cô đã tha thứ cho anh, thậm chí bắt đầu vẽ ra tương lai hạnh phúc của hai người.

"Có, anh cực khổ nướng bắp cho em, anh thành tâm sám hối...... Không phải là anh thanh minh cho bản thân, nhưng mà anh vẫn phải nói, lúc đầu anh cũng là vô tội, anh là bệnh nhân, mất trí nhớ a!"

"Nếu như anh thật lòng quan tâm một người, tại sao lại dễ dàng quên như vậy?" Vừa nghĩ tới trước đây mình bị anh quên đi, nước mắt đã không nhịn được mà lăn xuống, lúc này cô mới chịu thừa nhận mình không hề muốn bị anh quên lãng.

Thiên Phàm đau lòng ôm chặt lấy cô, cực kỳ hối tiếc nói, "Là lỗi của anh, là lỗi của anh, anh ngàn vạn lần không nên, ngàn vạn lần không nên quên em, anh đồng ý về sau sẽ nhớ em thật kỹ, anh nhất định."

"Thật?"

"Thật, anh mà lừa gạt em, anh là chó con."

Nước mắt của cô rốt cuộc cũng chậm rãi lăn xuống, làm tim anh đau đớn.

"Đừng khóc, nhất định về sau anh sẽ luôn làm em cười, không còn khóc nữa."

Cô hít một hơi thật sâu, "Em tin anh."

Rốt cuộc cũng nghe được cô đã tin mình, rốt cuộc đã tha thứ, rốt cuộc cũng chịu tiếp nhận anh, anh vui vẻ muốn khiêu vũ, nhưng mà hiện tại vẫn là muốn hôn cô.

Bao lâu nay mới có thể một nếm một ngày vui vẻ như thế này, đột nhiên.....

"Không được! Cháy rồi, nhanh lên, cứu hỏa."

Sắc mặt hai người lập tức tái nhợt, Khương Bình còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh ôm lấy, bất chấp tất cả chạy ra ngoài.

Bệnh viện này là một tòa nhà cao lầu, tổng cộng có mười hai tầng, anh muốn Khương Bình được chữa bệnh tốt nhất, nên an bài cô ở phòng vip lầu mười hai.

"Thiên Phàm, thả em xuống, tự em đi."

"Không được, bây giờ thân thể em còn yếu, sao có thể đi được? Không cần lo lắng, sẽ không ngã, huống chi không phải là leo lầu, mà là xuống cầu thang, không thành vấn đề."

Trong miệng nói là không thành vấn đề, nhưng mà hai chân như muốn nhũn ra, nhưng vì phải cứu mình và vợ yêu, anh vẫn cắn răng tiếp tục chạy xuống.

Vừa ra bên ngoài bệnh viện, đã có rất nhiều bệnh nhân được mang ra, toàn bộ tụ tập trên quảng trường, mọi người nghị luận ầm ĩ chỉ tòa nhà, chờ lính cứu hỏa báo cáo tình hình tai nạn.

Khương Bình được đặt trên cỏ mềm mại, liền vội vàng nhìn Thiên Phàm nằm trên mặt đất, "Anh không sao chứ?"

"Không sao...... Mới mười hai lầu mà thôi...... Nhưng mà để anh nghỉ ngơi một chút." Vừa nói xong, anh giống như là sắp thiếu khí hô hấp.

Khương Bình vội vàng dùng tay áo của mình thay anh lau mồ hôi, lại dùng tay thay anh quạt gió.

Vừa lúc đó, lính cứu hỏa cùng viện trưởng báo cáo tình hình tai nạn, chỉ thấy viện trưởng tức giận rống to, "Không phải đã nói không cho phép ở trên nóc nhà bệnh viện nướng đồ sao? Hơn nữa lại còn nướng bắp, rốt cuộc là người nào ngu ngốc làm chuyện này?"

Khương Bình cúi đầu, nhìn người đàn ông đang thở gấp, ánh mắt của anh sáng lóng lánh nhìn chăm chú vào cô, hai người không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười.

Anh vươn tay kéo cô, vùi vào ngực cô giống như đứa bé làm nũng mẹ, khóe miệng không che giấu được nụ cười.

Khi người trong bệnh viện dẫn từng bệnh nhân về phòng, không có ai chú ý tới hai người vốn là vui vẻ cười lại bắt đầu triền miên ôm hôn.

Bọn họ ôm hôn thật say đắm, dưới ánh trăng quấn quít nhau, nhiệt tình không ai hoài nghi tình yêu bọn họ.

"Em yêu anh." Rốt cuộc cô cũng đã nói ra, thâm tình khẩn thiết nói ra tình yêu của mình.

"Anh cũng yêu em."

"Em thừa nhận em đã đầu hàng, em nguyện ý làm chiến lợi phẩm của anh."

"Nói bậy, làm sao em lại là chiến lợi phẩm của anh?"

"Nếu không thì sao? Sống chết của công chúa Bạch Tuyết không phải nằm trong tay thợ săn?"

Anh hôn cô thật sâu, nói nhỏ: "Sự thật là, trong nháy mắt thợ săn nhìn thấy công chúa thì đã đầu hàng, cho nên ai là chiến lợi phẩm của ai?"

Cô nở nụ cười ngọt ngào, "Nói như vậy, em muốn cất giấu chiến lợi phẩm duy nhất này thật tốt?"

"Không sai! Là duy nhất, cho nên em phải thật tốt yêu anh, thương anh, không thể ăn hiếp anh."

Cô cười càng thêm rực rỡ, đem đầu anh kéo xuống, cho anh một nụ hôn nhiệt tình.

Anh cũng rất mau khuất phục, hơn nữa thiết tha phối hợp cùng.

Trong thế giới của cô, công chúa Bạch Tuyết không có bảy chú lùn, cũng không có bạch mã hoàng tử, chỉ có duy nhất thợ săn bá đạo bức cô tức muốn chết lại có thể vì cô mà tự tay nướng bắp cho cô ăn.

Tương lai thật hạnh phúc!