Chiến Lang Ở Rể

Chương 49: Quà sinh nhật



Lê Văn Vân sờ sờ mũi, từ cuộc nói chuyện của hai người và chuyện trước kia Trần Nghị muốn theo đuổi Đặng Hân Hân thì có thể thấy, rõ ràng là con trai của Giám đốc chi nhánh Giang Thành ngân hàng Tân Hải cũng đang muốn theo đuổi Đặng Hân Hân.

Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân nói: "Đúng rồi, lần trước không phải Lê Văn Vân đã đóng giả làm bạn trai của chị rồi sao? Lần này để anh ta tiếp tục đóng giả đi."

Đặng Hân Hân chép chép miệng nhìn Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân chịu thua, hai người phụ nữ này cũng thật là.

Quan trọng là Đỗ Tịch Tịch vừa mới lấy anh ra làm bia đỡ đạn, đám người Trần Nghị đều biết. Bây giờ lại bảo anh đi đóng giả làm bạn trai Đặng Hân Hân, đám người đó tin khỉ khô ấy chứ tin.

Đặng Hân Hân nhìn về phía Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân nhún nhún vai nói: "Tôi thì không thành vấn đề, vấn đề là tôi cứ nhảy qua nhảy lại giữa hai người, bọn họ tin mới là chuyện lạ."

Đặng Hân Hân cười nói: "Cũng đúng, bọn họ có lẽ sẽ không tin đâu. Thôi bỏ đi, chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa. Hai người vào trước tìm chỗ ngồi đi, Diệp Mộng và Vưu Tường đã đến rồi."

Lê Văn Vân ngạc nhiên: "Cô cũng quen Diệp Mộng và Vưu Tường?"

Đặng Hân Hân gật đầu nói: "Diệp Mộng và Vưu Tường đều là bạn thời đại học của tôi, nhưng mà lúc đó Diệp Mộng không có để ý đến Vưu Tường, tôi thì lại không thích tính cách của Vưu Tường. Thật không ngờ cuối cùng bọn họ lại ở bên nhau."

Lê Văn Vân cười thầm, trong lòng nghĩ: "Ở bên nhau sao? Bọn họ mà ở bên nhau mới là chuyện lạ."

Anh nhìn Đặng Hân Hân, không ngờ cô cũng là sinh viên trường đại học Lâm Hải. Trường đại học Lâm Hải là một trong những trường hàng đầu trong nước, vì vậy chuyện cô có thể được nhận vào làm việc ở ngân hàng Tân Hải cũng không có gì là khó hiểu.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Đỗ Tịch Tịch và Lê Văn Vân đi vào phòng tiệc. Bên trong đã có rất nhiều người đến.

Bữa tiệc hôm nay không lớn, chỉ có bốn chiếc bàn tròn, hầu hết mọi người đã ngồi vào bàn. Những người này đa số vẫn còn trẻ, có lẽ đều là bạn và đồng nghiệp của Đặng Hân Hân. Cũng có một vài người lớn tuổi khác, có lẽ cô chỉ mời những ai thân thiết với gia đình cô.

Đỗ Tịch Tịch nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy mấy người Diệp Mộng, cô ấy nhanh chóng cùng Lê Văn Vân đi qua đó rồi ngồi xuống.

Thấy Lê Văn Vân cũng đi về phía này, Vưu Tường nhíu mày nói: "Anh ngồi bàn khác được không? Anh ngồi với chúng tôi thì thật hạ thấp thân phận của chúng tôi quá."

Lúc này, trên bàn ngoài ba người Diệp Mộng, Vưu Tường và Trần Âm Âm còn có Trần Hiểu Nguyệt và một vài người mà Lê Văn Vân không biết.

Trần Âm Âm bĩu môi nói: "Đúng rồi, anh quen với Đặng Hân Hân sao? Vì vậy liền chạy qua đây ăn cơm chùa."

Lê Văn Vân nhíu mày, Đỗ Tịch Tịch nói: "Chị Âm Âm, chị Hân Hân là người mời Lê Văn Vân đến đây."

Lời của Đỗ Tịch Tịch làm cho hai người kia ngạc nhiên, Vưu Tường nói: "Mặc kệ, bên kia còn một vài chỗ trống, anh qua bên đó ngồi đi. Bàn này chỉ còn hai chỗ, một là chỗ ngồi của Tịch Tịch, còn lại là để cho Hân Hân. Anh không có tư cách ngồi cùng bàn với chúng tôi."

Diệp Mộng nãy giờ vẫn bày ra thái độ dửng dưng, không nói giúp cũng chẳng lên tiếng. Đỗ Tịch Tịch khó xử nhìn Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân sờ sờ mũi, anh lười đôi co với Vưu Tường. Anh nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Trần Nghị, anh mỉm cười rồi đi qua đó.

Trần Nghị nhìn thấy Lê Văn Vân đang đi qua, anh ta bất giác thu mình lại. Anh ta chợt nhớ đến cảnh tượng Lê Văn Vân đánh nhau với Trịnh Hòa ngày hôm đó.

Bàn của Trần Nghị đều có nam có nữ, lúc nhìn thấy Lê Văn Vân, trên mặt của một vài người nở nụ cười như có như không.

"Anh đây là..." Có một người lên tiếng hỏi. Người này có dáng người không cao, nước da hơi ngăm đen, ăn mặc khá sặc sỡ, màu mè.

Lúc này, Trần Nghị như nghĩ ra cái gì đó, anh ta cười cười nói: "Đây chính là Lê Văn Vân."

Mí mắt của người kia giật giật, sau đó nhìn Lê Văn Vân rồi nói: "Lê Văn Vân, để tôi giới thiệu với anh, anh đây là Mao Vũ Sinh, là con trai của chủ tịch ngân hàng Tân Hải."

Lê Văn Vân có chút hứng thú nhìn Mao Vũ Sinh, Mao Vũ Sinh cười nói: "À, anh là Lê Văn Vân sao? Nghe nói anh đóng giả làm bạn trai của Hân Hân, sau đó lại đóng giả làm bạn trai của Đỗ Tịch Tịch. Anh chọc vào Trịnh Hòa mà vẫn có thể yên ổn sống đến giờ, xem ra anh cũng khá may mắn đấy."

Lúc này, Trần Nghị đứng bên cạnh, môi anh ta giật giật nhưng vẫn không nói gì.

Quả nhiên, Trịnh Hòa không công bố chuyện đó ra ngoài. Suy cho cùng thì chuyện đó đối với anh ta mà nói là vô cùng nhục nhã.

Lê Văn Vân cười cười nói: "Cũng thường thôi."

Mao Vũ Sinh cười một cách giễu cợt: "Mỗi lần anh đóng giả thì sẽ được trả bao nhiêu, nghe nói trước đây anh còn là một người khuân vác gạch, phải vậy không? Sao Hân Hân và Đỗ Tịch Tịch lại thuê anh được cơ chứ, nếu muốn tìm ai đóng giả thì cũng phải tìm người đàng hoàng một chút."

Nghe Mao Vũ Sinh nói như vậy, mấy người trên bàn đều cười thành tiếng.

Gương mặt Trần Nghị hiện lên một tia nham hiểm.

Lúc này, mọi người cũng đã đến khá đông đủ. Nhân viên phục vụ bắt đầu bê thức ăn lên bàn. Đặng Hân Hân từ từ đi vào giữa phòng tiệc, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn mọi người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi ngày hôm nay, mọi người hãy ăn uống thật thoải mái. Sau khi dùng bữa xong, tôi sẽ chọn ra một phòng vip tại KTV Đế Hào, chúng ta sẽ tiếp tục chơi."

Lúc Đặng Hân Hân đang đứng ở gần một cái bàn nói chuyện, một cô gái lấy ra một chiếc hộp rồi nói: "Hân Hân, sinh vật vui vẻ. Đây là quà tôi đã chuẩn bị cho cô, một đôi khuyên tai.”

Cô ấy mở chiếc hộp tinh xảo kia ra, bên trong là một đôi khuyên tai rất đẹp.

"Cảm ơn cô nha." Đặng Hân Hân cười tươi nói, sau khi nhận lấy chiếc hộp cô liền đưa nó cho một nhân viên bên cạnh.

Giống như những gì cô nghĩ, sẽ có rất nhiều người tặng quà cho cô.

Quả nhiên, vừa mới nhận món quà này thì món quà khác lại xuất hiện. Mặc dù những món quà đó không phải là thứ quý giá gì nhưng giá trị của chúng chắc chắn cũng không hề nhỏ, món rẻ nhất chắc cũng hơn một nghìn.

Sau khi một đám người đã kéo đến tặng quà, Đỗ Tịch Tịch mỉm cười đứng dậy, cô ấy cầm lấy quà của mình đi đến bên cạnh Đặng Hân Hân, cô ấy mở quà ra rồi nói: "Đây là gốm Thanh Hoa, em biết chị Hân Hân thích sưu tầm đồ cổ, vì vậy hôm nay đã đích thân đi đến công viên Tứ Hải chọn đấy."

Vừa nhìn thấy món quà, mắt của Đặng Hân Hân liền sáng lên: "Cảm ơn Tịch Tịch, chị rất thích."

Vưu Tường cười híp mắt nói: "Gốm Thanh Hoa đó được đấy, giá tiền của nó chắc cũng phải khoảng ba mươi vạn."

Anh ta vừa nói xong, xung quanh liền vang lên những tiếng thở dài ngao ngán.

Ngồi cùng bàn với Lê Văn Vân, Trần Nghị liên tục cau mày, anh ta cũng đã chuẩn bị một món quà, tính ra cũng khá là đắt đỏ. Anh ta cho rằng đây sẽ là món quà tốt nhất đêm nay. Nhưng vừa nhìn thấy gốm Thanh Hoa mà Đỗ Tịch Tịch tặng thì anh ta biết quà của mình không phải là thứ tốt nhất.

Lúc này, Vưu Tường cười cười nói: "Ai cũng biết Hân Hân là người của khoa văn nghệ trường đại học Lâm Hải, cô ấy nhảy rất đẹp. Tôi và Mộng Mộng suy nghĩ hoài nhưng vẫn không biết nên mua tặng thứ gì. Cũng may là trước ngày đi đến Giang Thành, tại một buổi triển lãm chúng tôi đã nhìn trúng một đôi giày nhảy bằng thủy tinh."

Nói xong, anh ta lấy ra một hộp quà, sau đó mở ra. Dưới ánh đèn, đôi giày thủy tinh vô cùng lộng lẫy từ từ lộ ra, thật sự rất đẹp.

Đặng Hân Hân hơi ngẩn ra, cô nói: "Cái này...đắt quá, tôi không thể nhận."

"Không đắt." Vưu Tường cười nói: "Chỉ có tám mươi mấy vạn thôi, có là gì đâu."

Những người bên cạnh nghe giá tiền, ai nấy cũng há hốc mồm. Giọng điệu của anh ta thật quá đáng ghét.

Diệp Mộng cười nói: "Hân Hân, cậu nhận đi, đây là tấm lòng của chúng tớ."

Đặng Hân Hân ngẩn người, sau đó gật gật đầu: "Được rồi, cảm ơn hai cậu."

Diệp Mộng mỉm cười.

Ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, sắc mặt Trần Nghị bắt đầu trở nên rất khó coi. Quà mà anh ta chuẩn bị có giá trị cũng tương đương với quà của Đỗ Tịch Tịch, cũng khoảng ba mươi vạn. Nhưng bây giờ mà đem so với Vưu Tường thì hoàn toàn là hai thứ không cùng đẳng cấp.

Anh ta như một con rùa rụt cổ, lấy quà ra một cách ngượng ngùng.

Lúc này, Mao Vũ Sinh ngồi gần Trần Nghị, anh ta khinh thường liếc Trần Nghị rồi chậm rãi đứng dậy. Mao Vũ Sinh lấy ra một chiếc chìa khóa xe rồi nói: "Anh nghĩ mãi cũng không biết nên tặng thứ gì cho em. Anh thấy kiểu xe em bây giờ cũng rất phổ biến rồi, vì vậy anh mua tặng em một chiếc Porsche, đừng chê nhé."

Trần Nghị khóc không thành tiếng.

Porsche, giá tiền của chiếc xe này chắc chắn không thua kém gì đôi giày thủy tinh kia.

Lúc này, Mao Vũ Sinh lấy từ dưới bàn ra một bó hoa, anh ta đi đến trước mặt Đặng Hân Hân, một tay cầm hoa, một tay cầm chìa khóa xe. Đến trước mặt Đặng Hân Hân, anh ta liền quỳ một chân trên đất rồi nói: "Hân Hân, làm bạn gái anh nhé."

Sắc mặt Đặng Hân Hân có chút khó xử, cô nhìn xung quanh rồi nói: "Không được, tôi đã có bạn trai rồi."

"Bọn anh biết cả rồi, cái người bạn trai kia của em là do em nhờ một người đóng giả." Mao Vũ Sinh nhìn về phía Lê Văn Vân, con ngươi anh ta đảo quanh rồi nói: "Đúng rồi, Lê Văn Vân, nếu như anh đã đóng giả làm bạn trai của Hân Hân, hôm nay cũng đã đến đây tham dự sinh nhật của cô ấy, không biết anh có chuẩn bị quà gì không?"

Lời vừa dứt, hầu như tất cả mọi người đều nhìn Lê Văn Vân, Vưu Tường nở một nụ cười giễu cợt như có như không.