Chiến Chiếm Hữu

Chương 46: Cuộc chiến thứ 46



Nhạc Kỳ Nhiên về đến nhà liền bị con mèo Ba Tư mình nuôi cuốn lấy chân, mặt mày cô âm trầm đá con mèo nhỏ ra xa, hung hăng nện túi xách tinh xảo ở trên sàn nhà, nút thủy tinh hoa lệ lập tức vỡ vụn.

"Nhặt lên." Nhạc Thác theo ở phía sau, nhẹ nhàng ném ra một câu, Nhạc Kỳ Nhiên mất khống chế chợt hồi hồn, trong mắt chợt lóe kinh hoảng, im lặng không lên tiếng khom lưng nhặt túi lên.

"Không có mẹ của con quản giáo, bây giờ con càng ngày càng không ra gì." Nhạc Thác ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lạnh lùng quét qua con gái “Con gây phiền toái cho con bé kia?"

Nghe ông nhắc tới mẹ của mình, Nhạc Kỳ Nhiên cúi thấp đầu che giấu hận ý ở đáy mắt, cung kính trả lời: "Chỉ là nhắc nhở một chút."

"Nhắc nhở cái gì?" Nhạc Thác lạnh lùng hừ “Không phải ba đã nói với con, không cho hành động thiếu suy nghĩ."

Nhạc Kỳ Nhiên cắn môi không nói, ở trước mặt Nhạc Thác hoàn toàn không có khí chất lãnh diễm cao ngạo thường ngày, lặng yên một hồi lâu mới nói: "Cha, cha không phải vẫn luôn dùng chiêu thức rung núi dọa hổ ư, con chỉ chia sẻ nỗi lo với cha thôi."

"Chia sẻ nỗi lo? Hừ!" Nhạc Thác thu lại vẻ tỉnh táo trên mặt, trong nháy mắt trở nên hung ác giống như trước mắt là một người khiến ông rất chán ghét, mà không phải con gái ruột thịt của mình “Tiểu tử Tùy Nhạc kia còn có khả năng hơn cha dự đoán, tình thế bây giờ rất bất lợi, con không lo làm chuyện đàng hoàng cho cha, còn ở đó lấy việc công làm việc tư rồi cho là cha không biết sao?"

Thanh âm của Nhạc Thác mang theo cảnh cáo nồng đậm: "Thu hồi những chiêu số tranh giành tình cảm của tình nhân kia đi, nếu không cha thật cho là con coi trọng tiểu tử kia."

Nhạc Kỳ Nhiên nhỏ giọng lên tiếng: "Làm sao biết chứ. . . . Cha, cha yên tâm.

"Mấy ngày nay con làm việc cẩn thận chút, phía Tùy Nhạc thì không nên chọc nó, về phần Chiến Chiến đó. . . Cũng không cho động nó."

Khi Nhạc Thác nhắc tới Chiến Chiến trong thanh âm mang theo một chút mềm mại không dễ phát giác, trong lòng Nhạc Kỳ Nhiên run lên: quả nhiên.

Khi Nhạc Thác rời đi phòng khách, trên khuôn mặt ngẩng lên của Nhạc Kỳ Nhiên hiện ra hận ý không che giấu được —— Không cho tôi động cô ta sao? Tôi cố tình muốn động!

******

Chiến Chiến bên kia cũng không biết chuyện sắp xảy ra đối với mình, cô cứng đơ ở trong ngực Tùy Nhạc, bị từ "con riêng" này làm kinh sợ tạm thời.

Trước kia vẫn ngộ nhận Trịnh Hạo Khanh là công tử Dung Giang, coi như sau đó biết có chút hiểu lầm, nhưng anh ấy vẫn chiếm một vị trí quan trọng ở Dung Giang, lại không nghĩ rằng anh ấy là. . . .

"Mẹ đẻ của A Hạo qua đời, cậu ấy liền bị cậu anh đón về bên cạnh." Tùy Nhạc từ từ giải thích “Bác Trịnh, cũng chính là bác sĩ Trung Y, là cậu ruột của A Hạo."

"Anh nói anh ấy là con riêng của cậu anh, nói cách khác mẹ của anh ấy. . . ."

"Lúc ấy cậu anh đã có vợ." Tùy Nhạc nhỏ giọng nói “Về chuyện của mẹ cậu ấy anh cũng không hiểu rõ, A Hạo rất ít nhắc tới, nhưng mà tình cảm của cậu ấy và bác Trịnh rất tốt, anh cũng từ đó thân với bác Trịnh."

"Ai, anh có nhớ lần trước chúng ta đến phòng khám Trung Y!" Chiến Chiến đột nhiên nhớ tới “Lúc ấy bác Trịnh đang dạy dỗ Hạo Khanh, hai người lại cùng tính cách, em còn tưởng rằng. . . . Anh nhớ không?"

"Dĩ nhiên nhớ. Chính là cái ngày anh chỉ hôn em một cái mà thiếu chút nữa bị đập chết." Tùy Nhạc thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, đưa tay xoa xoa tóc của cô “Ngồi đàng hoàng, anh lái xe đi, nếu không ba mẹ anh thấy hai chúng ta lên xe lâu vậy còn chưa đi, không biết sẽ nghĩ như thế nào đấy."

Chiến Chiến xì anh một cái, cũng đàng hoàng ngồi về chỗ của mình.

"Lần trước anh đã nói em biết, mẹ anh là được nhận nuôi. Cho nên thật ra thì anh không có quan hệ máu mủ với cậu và chị." Tùy Nhạc khống chế tay lái từ từ kể rõ ngọn nguồn ở trong cho Chiến Chiến.

"Chị là đứa con duy nhất của cậu, cậu biết A Hạo tồn tại liền đón cậu ấy về, chính thức tuyên bố là con của ông." Ánh mắtTùy Nhạc có chút chán nản “Sau khi A Hạo đến. . . Chịu không ít khổ."

Sự tồn tại của Trịnh Hạo Khanh, đối với Nhạc Thác có lẽ là ngoài ý muốn, nhưng mà đối với vợ của ông ta mà nói chính là một việc vô cùng nhục nhã. Cho nên Trịnh Hạo Khanh không có mẹ, lại có một người cha cả ngày bận làm việc, bị vợ Nhạc Thác quản giáo, cậu bé chắc chắn là...

Cho đến khi Trịnh Hạo Khanh lên trung học phổ thông, vợ của Nhạc Thác bởi vì ung thư vú không trị được mà qua đời, khi đó anh ta bắt đầu bộc lộ tài năng. Nhạc Thác tự nhiên cũng phát hiện con trai trước đó không có tiếng tăm gì, lại có tài hoa làm người ta kinh ngạc, lại có khuynh hướng phấn đấu như Tùy Nhạc. Dần dần, thứ giao cho anh ta học càng ngày càng nhiều, cho đến khi Tùy Nhạc trở về nước, Trịnh Hạo Khanh được Nhạc Thác dạy dỗ nghiễm nhiên trở thành người có năng lực nối nghiệp Dung Giang nhất.

"Ông ta muốn mượn Hạo Khanh hoàn toàn chiếm đoạt Dung Giang?" Lần trước Chiến Chiến đã nghe Tùy Nhạc nói NhạcThác có ý đồ với Dung Giang, lại vẫn không thể tưởng tượng nổi “Chẳng lẽ ông ta không cân nhắc đến sự tồn tại của anh?"

Tùy Nhạc cười liếc nhìn cô một cái: "Anh? Em cho rằng ông chủ nhỏ "không đụng vào thì không biết hàng" là. . . .làm để chơi sao?"

"Em. . . . Em cho rằng sau khi anh bị ba đuổi đi thì muốn tự gây dựng sự nghiệp riêng”

"Anh khiêm tốn cỡ nào cũng bị chú ý, nếu như rêu rao, còn không biết có bao nhiêu chuyện phiền toái làm phiền đấy." Tùy Nhạc lắc đầu một cái “Huống chi, có A Hạo giúp ông ta giám thị, tinh lực ông ta đặt ở đây cũng ít đi."

"Giám thị! ?" Chiến Chiến cắn cắn môi nhíu lông mày “Ý của anh là. . . ."

"Yên tâm, A Hạo và anh từ nhỏ đã chơi chung, lập trường của cậu ấy anh rất rõ ràng." Tùy Nhạc đoán được băn khoăn của Chiến Chiến, nhẹ giọng trấn an.

"Hô —— Vậy thì tốt." Nếu như Trịnh Hạo Khanh là công cụ Nhạc Thác dùng để giám thị Tùy Nhạc, Chiến Chiến không xác định mình có thể tiếp nhận sự thật này không, bởi vì anh ta là người bạn tốt mình thật lòng đối đãi.

"Đúng rồi, vừa rồi anh nói ông ta từng đối phó anh, là chỉ việc em nằm viện lúc trước sao?" Chiến Chiến nghi ngờ, chưa từng nghe Tùy Nhạc nói đến chuyện bị đối phó, chỉ có cô là. . . . . Nhưng đến giờ Tùy Nhạc cũng không có nói rõ cho cô biết chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt Tùy Nhạc chợt lóe: "Trước kia đừng để ý tới, về sau phải cẩn thận hơn mới được."

"Uh, em biết rõ." Chiến Chiến nhớ tới tình cảnh gặp mặt cha con Nhạc gia hôm nay, vẫn cảm thấy rất không thoải mái, một người gây sự, một lạnh nhạt âm hiểm, cũng không biết Tùy Nhạc giả bộ cười trước mặt họ như thế nào.

Chiến Chiến nói ra ý nghĩ trong lòng, Tùy Nhạc nhìn chăm chú vào đèn nê ông ngoài cửa xe, trong mắt thoáng hiện dịu dàng: "Nếu không phải bởi vì mẹ anh, anh và ba anh cần làm bí mật như vậy sao?"

Chiến Chiến nghe lời anh nói, trong lòng mềm nhũn, ngoài miệng lại nhạo báng: "Không nhìn ra, anh còn rất có hiếu."

"Lúc này mới hiểu được." Tùy Nhạc nháy nháy mắt với Chiến Chiến “Khi anh gặp ba vợ mẹ vợ còn có hiếu hơn!"

"Anh đi luôn đi!" Chiến Chiến đỏ mặt quơ quơ quả đấm đối với anh, mặc dù biết anh hơn phân nửa là ba hoa, nhưng cũng sắp đến ngày ba mẹ trở về, chương trình gặp cha mẹ quả thật sắp tới rồi.

******

"Cái này như thế nào?" Sáng sớm, Chiến Chiến còn chưa ngủ đủ đã bị thanh âm rùm beng của Tùy Nhạc giày vò, cô dụi dụi mắt nửa chống thân thể lên, chỉ thấy Tùy Nhạc đã rửa mặt nhẹ nhàng khoan khoái buộc một cái khăn tắm bên hông, cầm một cái áo sơ mi trong tay khoa tay múa chân.

"Ba em là quân nhân, có phải thích đàn ông trầm ổn một chút hay không?" Tùy Nhạc bỏ qua áo sơ mi màu lòng trắng trứng mình luôn thích, lại lấy qua một cái màu xám đậm, chau mày lại nghiêm túc suy tư.

Chiến Chiến thất bại kéo chăn che mặt: tên khốn kiếp này! Tối ngày hôm qua bảo anh chuẩn bị thì anh nhất định giày vò mình, hiện tại mới sáng sớm lại đánh thức cô - người tối hôm qua bị thiếu ngủ nghiêm trọng!

Bên người trầm xuống, Tùy Nhạc moi đầu ở trong chăn của Chiến Chiến ra: "Mau bà xã! Đừng ngủ, không quyết định thì không còn kịp rồi."

"Vậy anh cứ quyết định! Quần áo anh mặc có lúc nào cần đến em! ?" Chiến Chiến nhắm chặt hai mắt không chịu.

"Không giống đây là gặp ba em, anh không biết sở thích của ông ấy." Tùy Nhạc tiến tới cắn lỗ tai Chiến Chiến “Mau, anh cũng chỉ vì em thôi!"

Chiến Chiến không cam không nguyện tựa tại đầu giường nhìn Tùy Nhạc mặc quần áo vào cho cô xem, nhất thời không nhịn được cười.

Lần trước lúc gặp ba mẹ anh, sự khẩn trương của mình bị anh cười nhạo, hiện tại thật đúng là phong thủy luân chuyển.

Hiện tại Tùy Nhạc anh tuấn đang mặc áo sơ mi, gương mặt tuấn tú càng có thần thái, nhưng. . . . Chiến Chiến xấu bụng thoáng nhìn xuống, hai cái chân dài của Tùy Nhạc đang lộ liễu ở bên ngoài, vạt áo sơ mi đang che lại nửa ẩn nửa hiện. . . . . Khụ khụ, Chiến Chiến nín một hồi rốt cuộc không nhịn được bật cười.

Tùy Nhạc đối diện Chiến Chiến biểu diễn bộ dạng mặc quần áo của mình, không nghĩ tới cô đột nhiên cười thật to, Tùy Nhạc cảm thấy liền nhìn vào cái gương to sau lưng, híp híp mắt.

"Này. . . . Anh làm gì thế? À. . . . Tránh ra!" Chiến Chiến bị Tùy Nhạc ngăn chặn, sợ hết hồn “Không phải anh đang thử quần áo à. . . . làm gì. . . . Ưm. . . ."

Thật lâu, Tùy Nhạc buông Chiến Chiến bị hôn đến đầu óc choáng váng ra, cúi đầu xem xét, áo sơ mi đã bị cô nắm nhăn, Tùy Nhạc khiển trách nhìn Chiến Chiến một cái, xoay người kéo hai cái, lại lấy ra một cái áo sơ mi cùng kiểu dáng nhưngkhác màu bình tĩnh mặc vào.

Tùy Nhạc cười híp mắt nhìn bộ dạng mịt mờ của Chiến Chiến, đắc ý huýt sáo: "Có thể mê em thành ra như vậy. . . . Chỉ có cái này!"

Mất hồn! ! Chiến Chiến lắc lắc góc chăn bi phẫn gầm thét.

Hai người thu thập xong, thời gian vẫn còn rất sớm, Tùy Nhạc siết chặt gương mặt tức giận của Chiến Chiến: "Sao lại có bộ dáng này, ba mẹ của em nhìn thấy lại tưởng anh khi dễ em."

Tưởng? Còn cần tưởng sao! ? Chiến Chiến bị Tùy Nhạc đẩy ra cửa vẫn không quên căm tức nhìn anh, thấy người họ Tùy hoàn toàn không để ý, cô hừ một tiếng uy hiếp nói: "Xem em hôm nay sẽ tố cáo với ba em, anh chờ!"

Tùy Nhạc lấy ánh mắt thương hại nhìn cô: "Em đã bị anh mở bao bì, chẳng lẽ nhà em còn có thể thu hàng hóa hay sao?"

Chiến Chiến nghe lời Tùy Nhạc nói đầu tiên là sửng sốt, phản ứng kịp, giận không kềm được quát: "Anh đi chết đi! ! ! !"

"Tới rồi." Mở cửa là mẹ Chiến, bà lộ ra nụ cười hiền hòa với Tùy Nhạc trước, dẫn hai người vào nhà, ba Chiến cũng từ trên ghế salon đứng lên, lộ ra nụ cười đối với hai người.

Khi Tùy Nhạc chào hỏi ba Chiến, mẹ Chiến lôi kéo Chiến Chiến ngồi vào một cái ghế sa lon khác. Thời gian thật dài không gặp Chiến Chiến, mẹ Chiến rất nhớ cô, chuyện thứ nhất chính là tỉ mỉ kiểm tra cánh tay Chiến Chiến, thấy vết sẹo vẫn còn chưa kéo da hoàn toàn, trong mắt không che giấu được đau đớn: "Còn đau không, có bôi thuốc đúng hạn hay không?"

Chuyện Chiến Chiến bị thương, từ ông nội đến Tả Cường, đều không có nhắc với vợ chồng Chiến gia, ngày hôm qua mẹ Chiến trở về nghe Tả Cường kể lại, thiếu chút nữa rơi nước mắt. Bà lôi kéo tay Chiến Chiến oán giận nói: "Bình thường không phải rất lợi hại sao, sao thời khắc mấu chốt không biết bảo vệ mình!"

"Bác gái, thật xin lỗi, là cháu không bảo vệ tốt Chiến Chiến." Tùy Nhạc quay đầu, chau mày lại nhìn chằm chằm vết sẹo màu hồng trên cánh tay Chiến Chiến, mặc dù mỗi ngày thoa thuốc, nhưng muốn có lại màu da cũ thì phải qua mấy tháng nữa mới được.

"Chuyện như vậy bác nghe ông cụ nói rồi, sai không ở cháu." Ba Chiến trầm giọng mở miệng, khẽ giang hai cánh tay với Chiến Chiến “Tới đây ba xem một chút."

Ba Chiến mặc dù cũng là quân nhân, nhưng tính tình không giống với Chiến Cường Quốc, rất thương yêu con gái duy nhất, chỉ là có mấy lúc ngại ông nội, không thể biểu hiện quá mức. Chiến Chiến ngồi vào bên cạnh ba, thấy ông cau mày quan sát cánh tay của mình, liền tỏ vẻ mình đã khỏi hẳn: "Ba, đừng khẩn trương như vậy, trước kia cũng không phải chưa từng té, lần này chỉ hơi nặng chút thôi!"

"Cũng biết lắm mồm!" Ba Chiến chỉ chỉ mũi “Đã là người sắp kết hôn rồi, còn chưa có dáng vẻ con gái."

Hai từ kết hôn bị ba mình nói ra, Chiến Chiến cảm thấy ngượng ngùng và không được tự nhiên trước nay chưa có, cô hơi chuyển con ngươi, vừa lúc nhìn thấy Tùy Nhạn nhìn chăm chú không che giấu chút nào.

Người này, cũng không xem trường hợp! !

Ba Chiến sớm thấy hai con uyên ương nhỏ trao đổi ánh mắt, ông không nhanh không chậm nói với Tùy Nhạc: "Mặc dù con gái của bác, vừa dữ vừa hung lại không có vẻ con gái. . . ."

"Ba!"

Thấy Tùy Nhạc và mẹ đều khẽ nhếch miệng cười, Chiến Chiến giận đến lắc cánh tay ba Chiến, ba Chiến vỗ vỗ đầu của cô ý bảo cô an tĩnh, tiếp tục lời nói bị cắt đứt: "Nhưng như thế nào đi nữa, Chiến Chiến đều là con gái quý giá nhất của bác, sao bác có thể tùy tùy tiện tiện giao con bé cho cháu đây?"

Chiến Chiến và Tùy Nhạc đều ngây ngẩn cả người.