Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 31





Sau khi ăn no nói lời thật lòng...

Tạ Lan Chi vừa đến, phong cách phòng 419 từ nam sinh đại học hằng ngày chém gió một giây liền biến thành truyện tranh thiếu nữ cả ngày nói chuyện yêu đương. Hắn hôm nay mặc một cái áo khoác dài màu đen, ngoài hai túi hai bên trái phải thì không có họa tiết gì khác, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng thuần, trên cùng mở hai nút áo, trong tay xách theo túi du lịch, đẹp một cách tùy tiện.

Tổ ba người trai thẳng, quỷ đen tối, thuần gay không hẹn mà cùng cảm thán ở trong lòng: Đẹp trai quá má ơi.

"Ai ya, tao nói tiểu Tình Thư đó." Lữ Nho Luật một phen ôm bả vai Tần Thư, ngả ngớn mà dùng ngón tay khều cằm Tần Thư, "Nhìn gương mặt tuấn tiếu này cùng váy hoa ngắn xem, vợ nhỏ góa chồng lẳng lơ chính là nói ẻm đó."

Tần Thư phản bác nói: "Không phải váy ngắn là quần đùi!" Tuy rằng bởi vì rộng thùng thình quá mức thoạt nhìn có chút giống váy, nhưng nó chính là cái quần!

Lữ Nho Luật sờ soạng mặt Tần Thư một phen, "Không sao, em mặc gì cũng đẹp."

Tạ Lan Chi tiếng nói lạnh lùng, "Nhà mày mở trạm xăng dầu?"

"Sao lại nói như vậy?"

"Dầu mỡ quá." Tạ Lan Chi nhìn cánh tay bạn cùng phòng dầu mỡ đặt ở  trên vai Tần Thư, "Buông tay."

Với nam sinh mình không có tình ý hoặc là giá trị nhan sắc không đạt đến một cảnh giới nào đó, khi Tần Thư tiếp xúc tứ chi với bọn họ phản ứng cũng giống như trai thẳng vậy. Đừng nói Lữ Nho Luật chỉ là ôm bờ vai của hắn, cho dù có là ôm eo hắn, hắn cũng có thể bình tĩnh giống như đạo cô cầm hoa sen.

Nhưng mà nếu Tạ Lan Chi nói muốn buông tay...... Tần Thư cười đẩy cánh tay Lữ Nho Luật ra, "Đàn anh sao lại đến đây?"

Tạ Lan Chi nói: "Về phòng kí túc xá ở vài ngày."

Lữ Luật Nho kinh ngạc nói: "Nani (cái gì)? why?!"

"Có hạng mục gấp, phòng ngủ gần phòng thí nghiệm."

Lữ Nho Luật càng kỳ quái, "Nhà mày cũng không xa mà, hạng mục đã gấp lâu vậy rồi, mày muốn dọn  sao không dọn từ sớm?"

Tạ Lan Chi mặc kệ hắn, "Ăn cơm chưa."

Sở Thành nói: "Còn chưa ăn đâu anh Lan, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đi."

"Tao không đi," Tần Thư buồn bực nói, "tao không thể mặc quần, cũng không muốn thả rông nó như vậy."

Lữ Nho Luật đưa ra một vấn đề triết học đã có từ lâu trong lịch sử: "Cho em năm ngàn vạn, để em thả rông, em có chịu không?"

"Em là người thiếu năm ngàn vạn sao?" Tần Thư nghiêm túc nói, "Em vốn chính là thích thả rông."

Tạ Lan Chi nói: "Vậy em bây giờ cứ thả rông đi."

Tần Thư bất đắc dĩ mà kêu một tiếng "Đàn anh~".

Tạ Lan Chi cười, ra quyết định: "gọi cơm hộp đi."

Sở Thành và Tần Thư đều không thể ăn đồ ăn cay hay dầu mỡ, Tạ Lan Chi gọi cơm ở một quán Quảng Đông gần trường gọi sáu món mặn một món canh, đừng nói ớt cay, ngay cả muối cũng bỏ rất ít. Đóng gói tinh xảo vô cùng, tất cả hương vị đều đến từ bản thân nguyên liệu nấu ăn, chính là nguyên liệu cao cấp trong truyền thuyết.

Một con cá lư hấp trở thành món yêu thích của Sở Thành. Kẹp một miếng thịt cá trắng nõn, chấm vào nước sốt, ăn ngon đến muốn biến hình.

Sở Thành ngại phun xương cá, ngày thường rất ít ăn cá, dường như phát hiện ra một châu lục mới, "Đây là cá gì vậy, một chút xương cũng không có."

Tần Thư phổ cập khoa học cho nhãi con: "Không phải cá thưởng đâu là cá Lư đó"

Thấy hắn hiểu biết, Lữ Nho Luật tìm được đúng người: "Tiểu Tình Thư cũng nuôi sâm à, cây su hào nhà em bao nhiêu một cân?"

Bốn người vây quanh bàn ăn cơm, Sở Thành lại là người ăn mạnh nhất, ăn đến tức giận. Lần này Tần Thư cũng đoạt không kịp hắn, thậm chí còn đưa phao câu gà luộc cho hắn. "Ăn nhiều một chút, mày xem mày gầy chưa kìa, Từ Ninh cũng sắp đô hơn mày rồi."

Sở Thành một chút không cảm kích, "Cửa ở bên kia, mời cút."

Lữ Nho Luật hỏi: "Anh Lan, anh tính ở phòng kí túc xá bao lâu?"

"Để xem."

"Vậy Tuyết Cầu làm sao bây giờ?"

Tạ Lan Chi nói: "Nàng đang nằm viện."

Tổ ba người tập thể dừng đũa, "hả?"

"Giải phẫu triệt sản," Tạ Lan Chi giải thích, "Bác sĩ nói tốt nhất ở trong viện quan sát ba ngày, nàng còn phải đợi tan thuốc."

Lữ Nho Luật biểu tình phức tạp, "Tuyết Cầu của tao đáng yêu như vậy, vì cái gì phải chịu loại khổ đau này —— có ảnh chụp không?"

Tạ Lan Chi tìm được ảnh chụp đưa cho bọn hắn xem. Chỉ thấy tứ chi Tuyết Cầu bị trói ở trên bàn phẫu thuật, miệng mở lớn, đầu lưỡi lè sang một bên, đáng thương nhưng cũng buồn cười; bức ảnh thứ hai là từ trong cơ thể Tuyết Cầu lấy ra hai vật dài dài không rõ, bên ngoài có một lớ màu bạc, nhìn cũng không thấy vết máu.

Ba tên đực rựa chụm đầu vào nhau, Tần Thư hỏi: "Oa, vậy sau này nàng còn có thể biến thành miêu nữ không?"

Tạ Lan Chi nhướng mày, "Yo, em còn nghĩ đến miêu nữ?"

"Em trước kia có chơi một game miêu nữ, mèo trong đó đều có thể biến thành nữ sinh đáng yêu đó."

Lữ Nho Luật: "Đù mé, còn có loại trò chơi này? Chuyển tiếp cho anh đi, cảm ơn."

Sở Thành đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Tần Thư, "cho dù nàng không triệt sản cũng sẽ không biến thành miêu nữ, các người chết tâm đi."

Ăn đến cuối cùng, chỉ còn lại có một mình Sở Thành còn đang chiến đấu. Xác nhận những người khác không ăn nữa, hắn bỏ hết cơm còn dư lại vào mâm cá Lư, ăn cơm quấy với nước canh.

Chiến đấu xong, Sở Thành cảm thấy mỹ mãn mà nằm trên ghế, vuốt bụng tròn trịa rầm rì.

Tần Thư nói: "Còn mấy con gà."

Sở Thành xua xua tay, "ngụm cơm cuối cùng đã đầy tới cổ họng tao rồi, tao đã đến cực hạn."

Vừa dứt lời, di động của Sở Thành và  Tần Thư cùng lúc rung lên. Từ Ninh kéo ba người vào một group, nói: Ăn cơm chưa, cùng đi ra ngoài ăn không?

Chú Tần: Mới vừa ăn xong ( đấm bàn gif)

Sở bá vương: em chưa ăn no, còn có thể lại ăn chút nữa.

Chú Tần: ( tàu điện ngầm lão gia gia xem di động jpg)

chapter content



Có thể gặm được đường hắn đương nhiên vui vẻ, chỉ là...... Tần Thư ngó nhìn bụng của nhãi con, "Ăn không vô cũng đừng.... cố."

Nhìn thấy Sở Thành mặc áo khoác lấy chìa khóa, Lữ Nho Luật hỏi: "Mày muốn đi ra ngoài?"

Tần Thư dở khóc dở cười, "Nó muốn đi ăn cơm."

"Không phải chứ, đại ca," Lữ Nho Luật chấn động, "Mày còn có thể ăn nữa?"

Sở Thành nắm chặt song quyền, phảng phất như đang tự cổ vũ cho mình, "Loài người, hức, các ngươi hoàn toàn không biết gì về sức chứa của dạ dày cả." Hắn ra cửa bóng dáng rất bi tráng, tự mang theo BGM*, làm cho người cha già nhìn đến nước mắt lưng tròng.

* BGM: Background Music ( nhạc nền)

Sở Thành đi rồi, Lữ Nho Luật tiếp tục nằm la liệt. Tạ Lan Chi hỏi: "mày còn việc gì không?"

"Không có việc gì."

"Không có việc gì sao còn không đi?"

"À, bây giờ đi." Lữ Nho Luật chậm rì rì mà đi ra ngoài, thẳng đến Tạ Lan Chi ngay trước mặt hắn đóng cửa lại, hắn mới phát hiện sự tình hình như không đúng lắm.

Tạ Lan Chi hình như là bạn cùng phòng của hắn? Hắn nhìn cánh cửa bị đóng chặt, trong lòng mạc danh dâng lên một cổ bi thương —— rõ ràng là bộ phim ba người, mà hắn lại trước sau không tên không tuổi.

Tần Thư thu dọn đồ ăn còn thừa, thấy Tạ Lan Chi không đi, nghi hoặc nói: "Đàn anh?"

Tạ Lan Chi hơi hơi rũ mắt. Lữ Nho Luật nói không sai, Tần Thư như là đang mặc một chiếc váy ngắn trên đầu gối, nếu chỉ đơn thuần nhìn nửa người dưới, ai cũng sẽ cho rằng đây là một đôi chân nữ sinh, vừa đai vừa thẳng, đường cong cân xứng, trắng nõn sạch sẽ, chỉ có một mảng da nhỏ bên trong quần là một mảng đo đỏ.

"Miệng vết thương sao rồi?" Tạ Lan Chi hỏi.

"Còn hơi đau," Tần Thư khoa tay múa chân, ngón tay cái và ngón trỏ gần như dán sát vào nhau, "một chút như này nè."

Tạ Lan Chi cười cười, "Vậy trước đó thì là bao nhiêu?"

"Trước đó?"

"Chính là lúc em rưng rưng nước mắt nói rất đau."

Tần Thư dang hai tay, "Nhiều như vậy nè!"

Tạ Lan Chi nhớ đến biểu cảm đau đến không nhịn được của Tần Thư, trong lòng buồn bực. "Để anh dọn, em ngồi đi."

"Không cần ——"

Tạ Lan Chi cởi áo khoác, tiện tay treo trên ghế, từ trong tay Tần Thư lấy hai cái mâm, nói: "Lại đây."

"Dạ?"

"Tay áo sơmi, giúp anh xắn đi lên."

"Được thôi." Tần Thư đi đến trước mặt Tạ Lan Chi, giúp hắn xắn tay áo, xắn hai lần, giống như người vợ hiền giúp chồng sửa sang lại áo sơ mi, "Như vậy ok không?"

Tạ Lan Chi hầu kết lăn lăn, "Được rồi."

Thu dọn xong đồ ăn, thấy Tạ Lan Chi chưa muốn đi, Tần Thư hỏi: "Đàn anh, chơi game không?"

"Được."

Hai người chơi đôi trong Vương giả vinh diệu. Ván thứ nhất, lầu một chọn đi rừng, Tạ Lan Chi chọn top, Tần Thư chọn xạ thủ. Chơi được năm phút, Tần Thư sắp hỏng mất, bị đi rừng bên kia đánh ba bốn lần. Hắn điên cuồng phát tín hiệu "Thỉnh cầu chi viện", ngặt một cái là không có đồng đội nào quan tâm sống chết của hắn, support thì cứ kè kè theo sau đi rừng, Tạ Lan Chi lại ở nơi xa đang một mình cân hai, hữu tâm vô lực. Tần Thư hoàn toàn không kịp trở tay, đã vậy đồng đội vừa nghèo nàn lại cứng đầu, tự động tách team, cuối cùng vào lần thứ ba toàn đội bị diệt, đồng đội đi rừng mắng: Xạ thủ mày là cơm hộp Mỹ Đoàn à, đừng có tặng đầu nữa.

Tần Thư bận rộn thao tác, không công sức đáp lại, nghẹn khuất muốn chết.

Đồng đội đánh đến bức bối, lúc này cần phải có người đội nồi. Tần Thư đứng mũi chịu sào, đi rừng mắng xong support mắng, support mắng xong đến mid mắng, mắng đến mức bụng hắn cũng nổi lên một ngọn lửa. Tảng thuỷ tinh vừa bị huỷ, hắn liền khóc lóc kể lể với Tạ Lan Chi: "Em mẹ nó còn chưa đủ hèn hay sao? Em vẫn luôn núp trong tháp cũng chẳng dám ra ngoài, đối mặt với Luna càn quét tháp, em còn biết làm sao đây?! Đi rừng là thằng ngu, em mà rải thóc lên điện thoại, để gà đến mổ còn chơi hay hơn nó, nó còn không biết xấu hổ đội nồi cho em?"

Tạ Lan Chi thực bình tĩnh, "Ôm một bụng oán giận cũng không có ích gì."

Tần Thư khí tạc, "vậy ôm cái gì mới có ích!"

"Ôm anh."

Ngọn lửa trong lòng Tần Thư vèo một cái bị dập xuống phân nửa, ngơ ngẩn nói: "Ôm anh?" Đùi hả?

Tạ Lan Chi: "Chơi, tiếp tục."

Hai người lại đánh mấy trận, trừ lần đầu tiên cũng không còn thua quá thảm nữa.

Sở Thành đến buổi tối mới trở về, lúc này Tạ Lan Chi đang dạy Tần Thư làm bài. Khi Tạ Lan Chi phát hiện bất luận giảng như thế nào, Tần Thư đều cái hiểu cái không, không nhịn được hỏi một câu từ tận đáy lòng: "em là gián điệp à?"

"Hả?"

Tạ Lan Chi uyển chuyển nói: "Trình độ bây giờ của em, làm anh hoài nghi em vào đại học không phải để học tập, sinh viên chỉ là lớp vỏ nguỵ trang để thám thính của em."

Tần Thư mặt không biểu tình, "Cảm ơn, có cảm giác bị chê cười đó."

Sở Thành nghe thế, cười một tiếng, lại lập tức bịt kín miệng, bộ dáng như muốn nôn.

Tần Thư nói: "Đàn anh buổi chiều mua rất nhiều trái cây, mày có ăn hay không?"

Nghe được chữ "Ăn", Sở Thành lại nôn khan một tiếng, đỡ tường vọt vào WC.

Tạ Lan Chi: "Cố ý?"

Tần Thư cười "Hừ". Nhãi con vì Ninh Ninh đến dạ dày cũng không cần, đến mức này rồi mà còn không phải là yêu à!

Tạ Lan Chi dùng sách vở vỗ nhẹ nhẹ đầu Tần Thư, "Anh trở về tắm rửa."

Tần Thư nói: "Đàn anh, em sắp kiểm tra rồi, anh cảm thấy em cần chuẩn bị cái gì nữa?"

"Tiền đóng để học lại."

"???"

"Gặp chuyện ôm chân Phật vô dụng thôi."

Tần Thư ngầm hiểu, "Cho nên phải ôm anh mới đúng?"

Tạ Lan Chi cười nhẹ một tiếng, "Em có thể thử xem."

Sở Thành hữu khí vô lực mà từ trong WC đi ra, nằm liệt trên ghế, gương mặt dán mặt bàn, đã phát ngốc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Các người nói, thích một người là như thế nào."

Tay Tạ Lan Chi nắm then cửa hơi dừng.

Tần Thư thiếu chút nữa ngã xuống từ trên ghế, run giọng nói: "Mày...... mày nói cái gì?"

Sở Thành đánh ợ một cái, tinh thần hoảng hốt nói: "Thích một người là cảm giác gì, làm sao để tao biết được tao có thích một người hay không."

Mỗi một tế bào trên người Tần Thư đều đang gào thét. Người khác đều là uống say thì nói thật, nhãi con vậy mà lại là ăn no nói thật? Sớm biết rằng ăn no là nhãi con là có thể thông suốt, hắn còn bận rộn gì nữa, trực tiếp đút hắn no chết được rồi!

Sở Thành gian nan mà quay đầu đổi hướng, "Anh Lan, anh biết không?"

Tạ Lan Chi do dự mà, "anh......"

"Tao biết tao biết, câu này tao có đáp án!" Tần Thư hưng phấn đến mức mắt cũng phát sáng, "Thích một người chính là, mày luôn muốn biết ảnh đang làm gì, muốn cả ngày cùng ảnh ở bên nhau, nhìn không thấy ảnh tâm tình sẽ khó chịu, nhìn thấy ảnh ở bên người khác tâm tình sẽ càng khó chịu; ánh mắt của mày không khống chế được mà dõi theo ảnh, mày hy vọng lúc ảnh bị thương chỉ có mày ở bên, những người khác có thể cút bao xa thì cút, lúc mày ném bóng vào rổ, sẽ muốn tìm bóng dáng ảnh —— mày hi vọng ảnh cũng sẽ thích mày."

Sở Thành: "......"

Tạ Lan Chi: "......"