Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 30



Gặm đường rất quan trọng, nhưng dỗ đàn anh không biết vì sao lại giận cũng có chút quan trọng, càng đừng nói đàn anh mới đem hắn với nhãi con đưa đến bệnh viện, vì cha con hắn mà bận rộn hai ba lần, Tần Thư không có gì báo đáp, chỉ có thể tận lực bảo đảm khiến tâm tình hắn sung sướng.

Lữ Nho Luật ở sau lưng kêu hắn: "Người tàn tật như em chạy lung tung làm gì chứ?"

Tần Thư không nghe thấy cũng không để ý đến hắn.

Lữ Nho Luật nhìn theo bóng dáng Tần Thư đi theo Tạ Lan Chi, lại nhìn xem Từ Ninh đang cẩn thận kiểm tra miệng vết thương,Sở Thành rõ ràng đau đến mức mặt đều nhăn như tờ giấy bị vò lại còn giả vờ nói chỉ như muỗi cắn, liền...... Rất hiển nhiên.

Náo nhiệt đều là của người khác, còn cô độc là của hắn.

Tạ Lan Chi vào thang máy phụ, cửa thang máy sắp đóng lại, bị một bàn tay kéo ra, Tần Thư hơi thở gấp gáp xuất hiện ở trước mặt hắn, nhe răng mỉm cười: "Đàn anh, em với anh cùng đi." Nói xong liền đi vào thang máy, tay đặt ở sau lưng, ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh hắn, nhận thấy được Tạ Lan Chi đang nhìn mình, quay đầu lại cười một cái, "Sao vậy?"

Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói: "Chạy cái gì —— bị thương cũng ngăn không được bước chân bắt cá của em?"

"...... Ách?"

Tạ Lan Chi hỏi: "Từ Ninh tới, em không ở bên nó?"

Tần Thư trong lòng bức bức: Em cũng không muốn bỏ lỡ "Thành Ninh" phát đường, nhưng ai bảo anh tự nhiên lạnh lẽo như vậy.

"Cậu ấy là tới coi Sở Thành, không phải tới thăm em." Tần Thư ra vẻ thương tâm, "Em hẳn là nên ở dưới đáy xe, không nên ở trong xe, nhìn thấy bọn họ có bao nhiêu ngọt ngào."



Tạ Lan Chi cười cười, trong mắt lại không có ý cười nào, "Vậy lát nữa em đừng ngồi trên xe trở về, bám vào đáy xe mà về, vừa vặn sàn xe SUV cao."

Tần Thư vui vẻ, "Em mà có tài năng đó thì đã đi làm ảo thuật gia rồi, còn học máy tính làm gì."

Tới bên cạnh xe, Tần Thư nói: "Kỳ thật em tới đây còn có một mục đích."

Tạ Lan Chi ngồi trên ghế điều khiển, hỏi: "Mục đích gì."

"Đó chính là ——" Tần Thư đi theo lên ghế phó lái, nhanh chóng thắt dây an toàn cho mình, "Đoạt ghế phụ của đàn anh. Lúc đi bị Sở Thành ngồi, lúc về cũng nên đến lượt em chứ."

Tạ Lan Chi giơ giơ mi, nói: "Em ngồi ghế sau, nói không chừng có thể bên trái một Sở Thành, bên phải một Từ Ninh, thật tốt."

"Đúng ha!" Tạ Lan Chi nhắc nhở Tần Thư. Nếu hắn ngồi ghế sau, là có thể gần gũi, 360 độ không góc chết mà đu CP, nhưng hắn đánh chết đều sẽ không ngồi ở giữa Từ Ninh và Sở Thành, hắn muốn ngồi một bên, sau đó kín đáo mà chèn ép, tốt nhất là ép đến mức khoảng cách của hai người đến âm luôn "Vậy em ngồi đằng sau đây."

(edior: khoảng cách âm là bộ phận bất kì nào đó phải lồng vào nhau mới âm được đó)

Tần Thư mở cửa muốn xuống xe, Tạ Lan Chi túm lấy mũ áo hoodie của hắn lôi trở về. "Thật vất vả mới cướp được ghế phụ cũng đừng nhường cho người khác —— ngồi cho vững."

"...... Ò."

Tạ Lan Chi chạy xe đến cổng lớn bệnh viện, ba người còn lại lục tục lên xe. Đầu tiên là Sở Thành, sau là Lữ Nho Luật, cuối cùng là Từ Ninh.

Lữ Nho Luật ngồi xuống xong, liền bắt gặp con mắt hình viên đạn đến từ hàng phía trước, mờ mịt nói: "Sao?"

Tần Thư ngoài cười nhưng trong không cười, "Không có việc gì, cảm thấy anh Luật rất sáng"

"Sáng?" Lữ Nho Luật tiêu sái mà hất hất tóc, "Đương nhiên, anh chính là thằng nhóc sáng sủa nhất trong thôn đó."

Tần Thư hỏi: "Đúng rồi Ninh Ninh, cậu không phải về nhà sao? Chạy thật xa đến đây chắc rất vất vả."

"Căn bản không cần tới." Sở Thành được tiện nghi còn khoe mẽ, "Một đi một về cũng không ngại phiền à."

Từ Ninh tính tình rất tốt mà cười: "Bởi vì Tần Thư nói với anh em đau đến mức luôn ' kêu ngao ngao ', anh mới đến."

Sở Thành mặt đỏ thành gan heo, hỏa đại đạo: "Em kêu ngao ngao khi nào?! Tần Thư nói anh cũng tin?"

Tần Thư nghiêm túc nói: "Tao hoàn toàn không dám nói lời nào, nhưng ở trước mặt sự thật, tao tuyệt không cúi đầu."

Lữ Nho Luật làm chứng: "Huống chi mày vốn luôn kêu ngao ngao."

Tần Thư nhìn về phía Tạ Lan Chi chuyên tâm lái xe, "Đàn anh, anh cũng thấy phải không?"

"Ừ."

Tần Thư liều mạng nén cười. Tuy rằng loại hành vi này có tổn hại hình tượng cường công của nhãi con, nhưng Tần Thư bị hắn bẫy rất nhiều lần, trái tim muốn bẫy lại con trai nhịn không nổi.

Sở Thành một bộ biểu tình muốn giết người, cố tình lại phản bác không được, nghẹn nửa ngày, bỏ qua Lữ Nho Luật, nhỏ giọng nói với Từ Ninh: "Em thật sự không có 'kêu ngao ngao ' đâu, em cũng không cảm thấy đau, anh đừng tin đám người này."

Vì để có thể đối diện với ánh mắt Sở Thành, Từ Ninh hơi nghiêng thân về trước, nói: "Được được được, anh tin em."

Sở Thành hoài nghi nói: "Thật không?"

Từ Ninh duỗi tay sờ sờ tóc của hắn, "Thật."

"Vậy anh còn về nhà sao?"

"Không về," Từ Ninh ôn nhu nói, "Còn lại sáu ngày, anh đều sẽ ở trường học."

Lúc này Sở Thành lại quay về mạnh miệng như cũ: "Ở trường học nhàm chán lắm, nếu là em em nhất định sẽ về nhà."

Lữ Nho Luật trái nhìn một cái, phải xem một cái, luôn cảm thấy có cái gì không đúng. Thân thể hắn cứng đờ dựa về phía sau, để cho hai người nói chuyện với nhau dễ hơn chút.

Không thể ngồi ở ghế sau thật là đáng tiếc, nhưng điều này cũng không gây trở ngại Tần Thư ăn đường. Thanh âm ôn nhu sủng nịch của Từ Ninh đánh thẳng vào trái tim nhỏ của hắn, nếu có thể tưởng tượng một chút, mỗi ngày muốn nghe tám đến mười lần.

Đây là chỗ kì diệu khi đu CP niên hạ chó săn. Đừng nhìn Sở Thành ngày thường độc miệng ngạo kiều đứng đầu thế giới, giống như phát minh trọng điểm của quốc gia này, nhưng vừa đến chỗ Từ Ninh, còn không phải là bị "Được được được" của onii-san dỗ xuống sao, đây là điều dễ thương của sự tương phản đó, đổi thành niên thượng làm gì có hiệu quả này?

A, niên hạ khiến cho hắn vui sướng, hắn yêu niên hạ một vạn năm.

CP phát đường vui sướng làm đau đớn của Tần Thư giảm xuống một nửa, nhưng hắn vẫn luôn gấp chân, băng gạc dán thật chặt vào quần vẫn không thoải mái. Hắn vặn vẹo hai lần, nghe được Tạ Lan Chi hỏi: "Chân không thoải mái?"

"Có một chút, em muốn duỗi thẳng chân một chút."

"Em có thể điều chỉnh chỗ ngồi hướng về sau."

Tần Thư bên sờ soạng khắp nơi bên ghế dựa, "chỉnh ở đâu."

Vừa vặn phía trước là một cây đèn đỏ phải chờ 90 giây, Tạ Lan Chi dừng xe, kéo dây an toàn ra, một tay chống phía sau ghế dựa của Tần Thư, một tay vòng qua Tần Thư, tìm được chốt mở bên ngoài sườn của ghế dựa, chỉnh về phía sau, "Như vầy?"

Hoàn toàn rơi vào lòng của Tạ Lan Chi,Tần Thư tự động ngừng thở mà không phát hiện ra, khẽ nhếch môi, sửng sốt trong chốc lát mới nói: "Lại, lại nghiêng về sau chút đi?"

Tạ Lan Chi lại đến gần Tần Thư hơn, "Bây giờ đã được chưa?"

Tần Thư nuốt một ngụm nước miếng, "Nữa đi?"

Sở Thành ngồi ở phía sau Tần Thư lớn tiếng nói: "Đừng nghiêng nữa!Chân của ông đây không có chỗ để rồi!"

Tần Thư như mởi tỉnh từ trong mộng, "Như vậy được rồi, cảm ơn đàn anh."

Tạ Lan Chi "Ừ" một tiếng, đứng thẳng người, nửa thật nửa giả nói: "Ai là ' ông đây '? Không biết lớn nhỏ."

Nếu là Tần Thư nói Sở Thành không biết lớn nhỏ, Sở Thành đại khái sẽ quăng hắn từ trên xe xuống, nhưng mà hắn ở trước mặt Tạ Lan Chi vẫn luôn là một em trai ngoan ngoãn, hiện tại cũng thống khoái mà thừa nhận sai lầm: "Thực xin lỗi nha anh Lan, em không có nói anh đâu, nói Tần Thư đó."

Lữ Nho Luật ngồi ở giữa bốn người, cũng không biết làm gì, chỉ là không dám nói lời nào.

Tới trường học, về phòng ngủ thì về phòng ngủ, về nhà thì về nhà.Miệng vết thương của Tần Thư và Sở Thành không thể đụng vào nước ấm, dùng tư thế quái dị tắm rửa xong hai người cùng lúc lên giường chơi di động.

Sở Thành tiếp đón Tần Thư: "Làm một trận đánh đôi, thắng một ván liền đi ngủ."

Tần Thư từ từ nói: "Không phải mày muốn tự hạn chế sinh hoạt của mình sao?"

Sở Thành thỏa mãn mà duỗi người, "Tự hạn chế làm con mẹ gì."

Từ Ninh vừa tới, Sở Thành liền khôi phục bình thường. Giống như Tần Thư ngủ đến tự tỉnh, không đến một khắc cuối cùng sẽ không học tập.

Vì để miệng vết thương mau chóng khép lại, Tần Thư cả ngày mặc quần đùi hoa Hawaii rộng thùng thình lắc lư trong phòng ngủ, có thể không ra khỏi cửa thì tận lực không ra khỏi cửa. Sở Thành bị thương nhẹ hơn hắn, ngày hôm sau là có thể tung tăng nhảy nhót, rảnh rỗi ở trước mặt Tần Thư làm động tác ném rổ, làm Tần Thư nhìn đến bật cười.

"Mày nhàm chán thì hẹn người ra ngoài đi dạo đi." Tần Thư nói, "Ăn một bữa, lại xem một bộ điện ảnh, buổi tối không trở lại cũng không sao."

Sở Thành thuận miệng nói: "Hẹn ai giờ?"

Đã lúc này rồi,còn hỏi vấn đề như vậy, Tần Thư tức giận ở trên giường làm cá chép lật mình, hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, "Không biết."

Sở Thành buồn bực: "Mày không biết còn nói cái đéo gì."

Tần Thư giải tỏa buồn bực của chính mình: Đây là nhãi con thân sinh của hắn, thế giới chỉ có một, bóp chết thì sẽ không còn, CP của hắn cũng phải BE.

Lữ Nho Luật cũng không có ai để hẹn tới cửa phòng 419, nhìn thấy quần đùi hoa trên người Tần Thư, cười nói: "Nhìn em mặc như này, thật giống phụ nữ góa chồng lẳng lơ."

Tần Thư đánh trả: "Anh Luật miệng ngọt như là bôi mật vậy đó."

Tạ Lan Chi đứng ở ngoài cửa: "...... Mày nói ai góa chồng?"