Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 27



Về sau mong người trước sau như một mà chiếu cố nhiều hơn....

Tần Thư nhìn theo bóng Tạ Lan Chi lên sân, trong tay ôm áo khoác của hắn, không hiểu tình huống này là sao.

Tạ Lan Chi rất nhanh vào trạng thái, dẫn bóng, chuyền bóng, đoạt bóng, ném rổ, Sở Thành vừa rồi còn như cá gặp nước gặp phải hắn áp lực rõ ràng tăng lên rất nhiều. Tần Thư nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm Tạ Lan Chi, trong đầu tinh tế đánh giá lời Tạ Lan Chi nói, bắt đầu lý giải.

—— nhìn thấy em tốt với người khác, anh liền không muốn quan tâm đến em nữa.

Không phải, vì sao vậy, hắn tốt với người khác liên quan gì đến Tạ Lan Chi? Hơn nữa hắn cũng không đặc biệt tốt với ai.

Nói ngược lại, Tạ Lan Chi gần đây lại rất tốt với hắn. Làm tài xế cho hắn không lấy tiền, mời hắn ở khách sạn, còn cho hắn ăn hàng ngày. Có lẽ Tạ Lan Chi muốn hắn hồi đáp lại, hắn hy vọng mình cũng có thể tốt với hắn một chút?

Có đạo lý, so với Tạ Lan Chi, hắn đối với Tạ Lan Chi xác thật chẳng ra gì, giữa bạn bè "đối tốt" phải là hai người cùng làm, không thể một người hưởng thụ hết thảy " đối tốt" của người còn lại, thời điểm quan trọng cũng phải biết đền đáp.

Trời ơi,cái đầu dưa của hắn lớn lên như thế nào hay vậy, chuyện khó hiểu vậy mà hắn cũng nghĩ tới, quả nhiên là thiên tài thế hệ mới. Được!Thông tin Tạ Lan Chi muốn truyền đạt hắn nhận được rồi, lát nữa hắn sẽ mời hắn ăn cổ vịt và uống trà sữa.

Trên sân bóng, Sở Thành năm lần bảy lượt tiến công đều bị Tạ Lan Chi đảo khách thành chủ, không khỏi khóc lóc kể lể nói: " anh Lan quá độc ác, ngược em một động tác cũng không thừa, em cảm thấy em đang bị nhắm vào!"

Lữ Nho Luật vỗ vỗ eo hắn, cổ vũ nói: "Đừng sợ mà em trai, hai chúng ta kèm một mình nó."

Tạ Lan Chi vứt bóng cho bọn họ, "Tiếp tục."

Có Tạ Lan Chi ở sân bóng, quần chúng vây xem khẳng định không phải ít. Ngay từ đầu bên sân chỉ có một mình Tần Thư, sau đó lại có không ít người lục tục tới, không ít người đều là nữ sinh nghe tin mà đến, trong đó còn có một gương mặt Tần Thư quen thuộc —— Em gái hội trưởng hội Nhiếp Ảnh.

Em gái hội trưởng hội Nhiếp Ảnh nhìn thấy hắn, chủ động lại chào hỏi, "Ayo, cậu cũng ở đây à."

Hai người là người đối địch, theo lý mà nói thì lời lẽ không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, nhưng em gái người ta cũng đã mở miệng, Tần Thư không thể không để ý tới, "Em ở đây lâu rồi."

Em gái hội trưởng nhìn thấy Tạ Lan Chi trên sân bóng, biểu tình không giống những nữ sinh khác hưng phấn như vậy, "CP của chị đã lâu không xuất hiện cùng nhau, càng đừng nói phát đường, lòng chị khổ quá mà."

Tần Thư vui sướng khi người gặp họa: "CP của em lại không thiếu đường đâu."

Em gái hội trưởng nghe càng buồn bực, "Không được, chị phải gọi Từ Ninh tới xem Tạ Lan Chi chơi bóng."

"Đù mé?" Tần Thư vẻ mặt khinh bỉ, "Đê tiện vậy?"

Em gái hội trưởng nheo đôi mắt, "cậu còn không biết xấu hổ nói chị à, lần trước hoạt động là ai gọi Sở Thành tới?"

Tần Thư nhất thời nghẹn lời, kiên cường nói: "chị muốn kêu thì kêu, Tạ Lan Chi mà nhìn Từ Ninh nhiều một cái coi như em thua."

"Thua thì cậu sẽ thế nào?"

Tần Thư quyết tâm, nói: "Thua thì em sẽ cho chị cơm chó của ' Lan Ninh '."

Em gái hội trưởng thấy Tần Thư tự tin như vậy, lấy di động gửi WeChat cho Từ Ninh, cười gian nói: "Đây là tự em nói đó."

Kỳ thật Tần Thư cũng không  tự tin như vậy. Lần trước hoạt động, Tạ Lan Chi rút được ở cùng một phòng với Từ Ninh nhưng cuối cùng vẫn đi ở khách sạn, mà Từ Ninh cười nhận lấy cây búa của Sở Thành, lại mời hắn cùng ngủ, ngày thường thời gian "Thành Ninh" ở chung cũng nhiều hơn thời gian"Lan Ninh" ở chung. Chợt nhìn qua, "Thành Ninh" CP một đường thăng tiến, sắp trúng thưởng rồi, nhưng Tạ Lan Chi vẫn là một sự uy hiếp tiềm tàng, dù sao cũng là người đàn ông tự mang ánh sáng của công chính quy, không thể không phòng.

Nhưng mà đối mặt với kẻ địch khiêu khích, fan CP thật sao lại có thể hèn được!

Em gái hội trưởng không biết tìm lý do gì gọi Từ Ninh tới. Từ Ninh mới vừa học xong, áo sơmi màu trắng cổ tay còn dính thuốc màu của tranh sơn dầu, lại một chút cũng không cảm thấy dơ bẩn, vẫn là một đại mỹ nhân trắng nõn sạch sẽ như cũ?

Tần Thư cùng em gái hội trưởng thấy hắn đi tới, trong lòng đều lộp bộp một chút. Mới mấy ngày không gặp, Từ Ninh sao lại cường tráng thêm rồi!

Em gái hội trưởng run run rẩy rẩy nói: "Mỹ nhân gầy yếu của tôi đâu?! Mẹ nó bây giờ áo sơ mi cũng bị hắn căng chật rồi!"

Tần Thư trái tim từng trận run rẩy, mạnh mẽ tự mình an ủi: "Ninh Ninh như thế nào cũng đều đẹp."

Em gái hội trưởng hỏng mất: "Không —— chị không tiếp nhận nổi!"

Tần Thư có thể lý giải cảm giác của em gái hội trưởng. Dáng người Tạ Lan Chi cao gầy thon dài, mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì...... Hắn chưa thấy qua, tóm lại hắn không phải loại nam sinh một thân cơ bắp cường tráng. Từ Ninh không tập thể hình thoạt nhìn còn nhỏ gầy hơn Tần Thư, eo nhỏ đến mức một đôi bàn tay to là có thể nắm trọn, xứng đôi vừa lứa với Tạ Lan Chi. Mà hiện tại, Tần Thư hoài nghi sức mạnh của Từ Ninh không kém Tạ Lan Chi bao nhiêu, hai người đứng chung một chỗ cảm giác CP suy yếu rất nhiều.

Nỗi thống khổ của em gái hội trưởng gõ vang lên chuông cảnh báo ở  trong lòng Tần Thư. Ninh Ninh mà còn luyện nữa, "Thành Ninh" không chừng phải dán nhãn"Cường cường".

"Hội trưởng chị tìm em?" Từ Ninh ôn thanh nói, "Sao lại  hẹn ở sân bóng rổ —— à? Tần Thư cũng ở đây hả, vậy Sở Thành có phải hay không......" Từ Ninh nhìn về sân bóng, quả nhiên thấy được bóng dáng Sở Thành.

Sở Thành vừa vặn đang đoạt rebound với Tạ Lan Chi, hắn nhảy lấy đà hơi sớm, Tạ Lan Chi dễ như trở bàn tay mà cướp được bóng. Da đầu Tần Thư tê dại, vội nói: "Tớ xem bọn họ chơi bóng nãy giờ, kỳ thật  trình độ của Sở Thành so với Tạ Lan Chi không hơn kém nhiều lắm, đôi khi Sở Thành còn lợi hại hơn một tí xíu."

Em gái hội trưởng lớn tiếng phản bác: "cậu đánh rắm, Sở Thành ở trước mặt Tạ Lan Chi vẫn luôn là một cọng bún sức chiến đấu bằng 5 mới đúng!"

"Tạ Lan Chi lớn hơn Sở Thành một tuổi, đương nhiên là có ưu thế," Tần Thư mạnh mẽ nói, "Chờ Sở Thành tới tuổi của Tạ Lan Chi rồi, nhất định là đỉnh hơn với hắn."

"Cậu đừng có tráo khái niện! Mười chín tuổi có gì khác hai mươi tuổi?"

......

Hai người ồn ào nhốn nháo cãi không ngừng, Từ Ninh phảng phất không nghe bọn họ, trước sau nhìn Sở Thành trên sân bóng.

Sở Thành chạy vội thời điểm, dư quang trong lúc vô ý ngó thấy Từ Ninh, không tự giác thả chậm bước chân, tầm mắt như là bị keo dán cường lực dính ở trên người Từ Ninh. Lữ Nho Luật hô to một tiếng "Sở Thành nhìn bóng" hắn cũng không phản ứng, bóng thẳng tắp bay về phía hắn, bị Tạ Lan Chi như tia chớp đoạt đi rồi, làm một cú ba bước lên rổ xinh đẹp.

Em gái hội trưởng hét lên,lúc không có Từ Ninh,Tạ Lan Chi trúng cú ba điểm  nàng cũng chẳng hưng phấn như vậy, "Tạ Lan Chi đỉnh của chóp!!!"

Tần Thư giơ tay che mặt, cảm giác không còn mặt mũi gặp người, "Sở Thành ngày thường không phải như thế."

Từ Ninh từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều mang ý cười, "tôi biết, em ấy rất lợi hại."

Trong sân Lữ Nho Luật vẻ mặt cạn lời, "Ban ngày ban mặt, mày nằm mơ cái gì vậy?"

Sở Thành kéo đồng phục lau mồ hôi, "lỗi của em."

Tạ Lan Chi đi tới, hỏi: "Muốn nghỉ ngơi không?"

"Không cần," Sở Thành nhanh nhẹn nhìn về bên sân, "em đều không mệt chút nào."

Khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua, Sở Thành tiến hóa thành Sở Thành bản nâng cấp, tốc độ và sức lực đều tăng một cấp bậc. Lữ Nho Luật theo không kịp hắn, thở hồng hộc mà oán giận: "Cũng không phải thi đấu, gắt vậy làm gì."

Sở Thành đột phá không được phòng tuyến của Tạ Lan Chi, truyền bóng cho Lữ Nho Luật, "anh Luật!"

Lữ Nho Luật miễn cưỡng nhận được bóng, hai nam sinh khác lập tức lại đây phòng hắn, hắn biết chính mình không có bản lĩnh một đấu hai, chỉ có thể lựa chọn truyền về, "Sở Thành!"

"Đây!" Sở Thành nhảy lấy đà nhận bóng, khi rơi xuống đất làm một động tác giả, thành công vòng qua Tạ Lan Chi, vững vàng mà quăng bóng vào rổ.

Lữ Nho Luật giơ ngón tay cái bới hắn, "Được đó!"

Sở Thành không để ý đến hắn, xoay người đi tìm thân ảnh Từ Ninh, lại thấy Từ Ninh đang cùng một nữ sinh nói chuyện.

Sở Thành: "...... Đậu."

Từ Ninh hỏi hội trưởng tìm hắn tới có chuyện gì, vừa lúc bỏ lỡ Sở Thành ném bóng vào rổ. Em gái hội trưởng nói: "À, chị đang nghĩ chủ đề gặp mặt lần sau, muốn hỏi một chút em có ý kiến gì."

Tần Thư lạnh lạnh nói: "Các người vừa mới tụ tập xong, lại muốn hội họp, hội viên không có việc của riêng mình à."

Em gái hội trưởng: "chuyện của hội chúng ta, cậu có ý kiến thì gia nhập đi rồi tính?"

Tần Thư: "thôi đi, nhiếp ảnh nghèo lắm."

Từ Ninh nói: "Tần Thư nói đúng, hoạt động gặp mặt của hội một học kỳ hai ba lần không nên nhiều hơn. Nếu có hội viên hẹn chụp, có thể lén tổ chức."

Trời dần dần tối sầm xuống, Tạ Lan Chi đánh đến sắp một giờ, lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên sân bóng, liếc mắt một cái cũng chưa từng nhìn sang bên ngoài sân. Tần Thư nhẹ nhàng thở phào, còn được còn được, hắn không cần đưa hint của CP kia cho hội trưởng. Em gái hội trưởng thật vất vả kéo Tạ Lan Chi và Từ Ninh vào cùng khung, hai người một ánh nhìn cũng không có, nàng đã bị thương nặng.

Tần Thư nhỏ giọng khuyên nàng: "chị gái, cp  chị đu là giả, của em mới là thật đi. Quay đầu lại đi, nhân lúc còn kịp."

Em gái hội trưởng tâm thần và thể xác đều mệt mỏi mà ngó hắn một cái, tức giận mà tìm lỗi: "Trên người của cậu mặc áo khoác, trên tay còn luôn ôm một cái, không nóng à?"

Tần Thư cúi đầu nhìn  áo khoác trong lòng ngực, "đây  không phải em, là của Tạ Lan Chi."

Em gái hội trưởng phát điên, " Đồ của Tạ Lan Chi sao lại ở chỗ cậu?!"

"Là ảnh quăng cho em."

Em gái hội trưởng trầm mặc vài giây, "Nơi này tất cả đều là đao nhỏ đâm vào thuyền của chị, chị đi đây, không bao giờ đã trở lại."

Tần Thư thấy Từ Ninh không có định rời đi, hỏi: "Ninh Ninh, cậu ăn cơm chưa?"

Từ Ninh: "Còn chưa ăn."

Tần Thư không biết có nên mời Từ Ninh cùng bọn họ cùng ăn cơm hay không. Một mặt hắn hy vọng Từ Ninh và nhãi con cùng khung phát đường, về mặt khác hắn lại không hy vọng Từ Ninh tiếp xúc Tạ Lan Chi quá nhiều.

Tần Thư còn chưa có rối rắm xong, người trong sân đã tan. Sở Thành là người đầu tiên chạy đến bên sân, hỏi Từ Ninh: "Sao anh lại tới đây?"

Từ Ninh đưa cho Sở Thành một tờ giấy lau mồ hôi, "Tới tìm người."

"Tìm ai." Sở Thành buồn bực nói, "lúc em ném vào rổ quay đầu lại nhìn đến anh đang nói chuyện với một người nữ sinh, anh tới tìm cổ?"

Từ Ninh cười nói: "Đúng vậy, cổ là hội trưởng của chúng ta, ở hoạt động em đã gặp rồi, quên mất?"

Sở Thành "Hừ" một tiếng, "Khi đó nhiều người như vậy, ai có thể nhớ rõ chứ."

"Đánh bóng lâu vậy, có đói bụng không, muốn cùng anh đi ăn cơm hay không?"

"Nhưng mà em với nhóm anh Lan có hẹn rồi." Sở Thành nói, "Nếu không anh cùng đi chung đi?"

Từ Ninh mi mắt cong cong, "được thôi."

Một bên khóe môi Tần Thư đã muốn bay lên trời, chắc đây chính là cảm giác ở thiên đường đó.

"Rất đẹp?"

Thanh âm lãnh đạm vang lên sau người, Tần Thư xoay người,  ý cười trên mặt giấu không nổi.

Tạ Lan Chi khí áp trầm thấp, ngắn gọn mà nói: "áo."

Tần Thư sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, đưa áo khoác cho Tạ Lan Chi, "em nãy giờ luôn ôm đồ của đàn anh, không làm dơ, anh yên tâm."

Tạ Lan Chi nhận áo khoác mặc vào, chẳng nói cái gì.

Nụ cười Tần Thư hơi rút lại, có chút không biết làm sao.

Vốn là bốn người thành năm người, Lữ Nho Luật đề nghị đi ăn lẩu. Bọn họ đi quán lẩu Trùng Khánh gần trường, thịt bò hồng hồng đế chảo dầu, hoa tiêu cùng ớt khô miễn phí bỏ vào, ruột non, thịt bò, thịt hầu, tôm sú ngâm vào, vớt ra xong chấm một miếng nước chấm tự pha, một ngụm có thể ngon đến thăng thiên.

Mấy người ăn rất thống khoái, trừ Tạ Lan Chi. Sở Thành phát hiện hắn không động đũa, hỏi: "anh Lan, anh không thích ăn lẩu sao?"

Tần Thư mới vừa gắp một miếng lòng non, "Đàn anh thử miếng lòng này đi, rất mềm."

"Ừ, hơi ngán."

Hai người gần như là cùng lúc nói, Tần Thư lúc này liền xấu hổ, chiếc đũa gắp lòng non không biết nên để vào đâu.

Tạ Lan Chi nhìn hắn một cái, đẩy đẩy chén của mình. Tần Thư lập tức dâng lên lòng non, "mời dùng."

Ăn xong lẩu, Tạ Lan Chi về nhà, những người còn lại về trường.

"Anh Lan hôm nay sao ít nói vậy," Sở Thành nói, "Ai đắc tội ảnh hả."

Tần Thư nhỏ giọng nói: "Hình như là tao."

"Mày làm gì ảnh?"

Tần Thư rất bất đắc dĩ, "tao cũng không biết."

Lữ Nho Luật cười nói: "Tiểu Tình Thư em đừng nghĩ nhiều, bạn cùng phòng của anh anh rõ nhất, nó vốn là như vậy, anh còn chưa thấy nó nhiệt tình với ai."

Đi ngang qua cửa hàng trà trái cây, Từ Ninh nói: "Muốn uống ly trà trái cây giải ngấy không?"

"Được," Sở Thành nói, "Em muốn uống nước dưa hấu. Các người thì sao?"

Lữ Nho Luật: "Dâu tây."

"Tao muốn uống nước chanh," Tần Thư nghĩ nghĩ, "Muốn hai ly."

Tạ Lan Chi về đến nhà, gọi Tuyết Cầu hai tiếng, nó chủ động cọ lại một chút liền đi tắm rửa. Chơi bóng ra nhiều mồ hôi, trên người hắn vẫn luôn không thoải mái.

Tắm rửa xong, hắn theo thói quen mà nhìn di động, có mấy tin nhắn mới, còn có một cuộc gọi nhỡ. Hắn click mở WeChat, tất cả tin nhắn đều là Tần Thư gửi tới.

Tình Thư: Đàn anh, em mang cho anh ly nước trái cây.

Tình Thư:Đàn anh có ở đó không? ( thăm dò jpg)

Tình Thư: ( ngoan ngoãn chờ đợi jpg)

Tạ Lan Chi trực tiếp gọi về một cuộc điện thoại, Tần Thư hẳn là đang đợi điện thoại của hắn, một giây đã nghe máy: "đàn anh?"

Tạ Lan Chi: "em ở đâu."

"Dưới lầu nhà anh."

"Chờ anh."

Tạ Lan Chi áo khoác cũng chưa mặc, lấy di động liền ra cửa.

Tần Thư đứng ở dưới đèn đường, một tay cầm nước trái cây uống, một tay xách theo một ly, nhìn thấy Tạ Lan Chi đi tới, tươi cười: "Đàn anh."

Tạ Lan Chi nhìn hắn, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, "Chờ lâu chưa?"

"Không đâu, em ở chỗ bảo an đăng kí danh tính còn mất thời gian nhiều hơn." Tần Thư đưa nước trái cây đến trước mặt Tạ Lan Chi, "Cảm ơn đàn anh tốt với em như vậy, về sau cũng mong anh trước sau như một chiếu cố em nhiều hơn."

Tạ Lan Chi giật mình, khẽ cười một tiếng, nhận nước trái cây, "Cũng mong em chiếu cố nhiều hơn."