Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 23



Tần Thư tắm rửa xong, mới phát hiện chính mình đã quên mang quần áo vào. Hắn tùy ý mà xoa xoa thân thể, phủ thêm áo tắm dài của khách sạn đi ra ngoài, một bên buộc đai lưng một bên hỏi: "Đàn anh, anh giúp em đánh thắng không?"

Tạ Lan Chi ngồi ở trên sô pha, hướng người về phía trước, khuỷu tay đặt ở trên đùi, ngón tay hơi chống cái trán, nhìn qua như đang trầm tư. Nghe được Tần Thư kêu mình, Tạ Lan Chi nâng lên mắt, cảm xúc phức tạp, "Thắng."

"Vậy là tốt rồi." Đối diện ánh mắt Tạ Lan Chi, Tần Thư châm chước hạ, hỏi: "Em nhìn qua có cái gì không đúng sao?"

Tạ Lan Chi: "Không có, nhớ rõ sấy khô đầu tóc."

Tần Thư nói: "Nga. Đàn anh, em phải làm phiền anh một việc."

"Nói."

"Quần áo em để trên xe quên cầm." Tần Thư nắm nắm cổ áo tắm dài, ngượng ngùng mà cười, "Em mặc như vầy không tiện, anh có thể đi lấy giúp em không?"

Tạ Lan Chi nói: "Đã đã khuya."

Tần Thư cầm lấy di động trên bàn trà nhìn thời gian, cũng chỉ vừa qua khỏi 0 giờ mà thôi, đối với tộc tiên thức đêm như bọn họ, cảnh giới luyện khí cũng chưa đến, Tạ Lan Chi đạo hạnh cũng quá thấp. "Vậy làm sao bây giờ."

"Mặc của anh," Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói, "Anh mang theo hai bộ."

Tần Thư có chút do dự, hắn càng muốn mặc quần áo của mình. "Đàn anh, anh đứng lên."

Tạ Lan Chi đứng lên, Tần Thư xem hắn từ tầm mắt nhìn xuống biến thành hơi hơi ngước nhìn. Hắn vươn tay, so đầu mình, vừa vặn đến mũi Tạ Lan Chi. "Em mặc quần áo của anh chắc sẽ rộng đó."

Tạ Lan Chi hầu kết lăn lăn, "Áo ngủ lớn một chút không tốt sao?"

Tần Thư vô pháp phản bác, "Tốt thì tốt."

Tạ Lan Chi đem một bộ quần áo dư lại ném cho Tần Thư, "Đi thôi. Thay quần áo đi, anh sẽ nhờ người giặt khô đồ của em."

Cưỡng bách người mặc quần áo của mình là kiểu thao tác gì vậy, cũng không biết có ý đồ gì, kêu phục vụ đi bãi đỗ xe một chuyến không hơn sao. Tần Thư trong lòng nhỏ giọng bức bức, đi phòng tắm thay quần áo của Tạ Lan Chi.

Giống như hắn nghĩ, quần áo Tạ Lan Chi mặc ở trên người hắn rộng hơn, áo thun tới đùi hắn, cổ áo cũng thường chảy xuống. Còn tốt là eo hắn không ốm hơn Tạ Lan Chi là bao, ít nhất quần sẽ không rơi xuống.

Tần Thư cúi đầu ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy được vị chanh nhàn nhạt thường ở trên người Tạ Lan Chi ngửi thấy. Hắn sấy khô đầu tóc, ra khỏi phòng tắm, Tạ Lan Chi đã lên giường.

Tạ Lan Chi đã tắt đèn, chỉ để lại đèn tường ở mép giường. Ánh đèn ấm màu vàng, tuyết trắng gối đầu cùng chăn, còn có Tạ Lan Chi rũ mắt xem di động. Tần Thư đứng ở đuôi giường, không lý do mà khẩn trương lên.

Hắn trước kia không phải chưa từng ngủ cùng nam sinh, những lúc đó hắn biểu hiện đến thoải mái hào phóng, không khác gì thẳng nam bình thường. Nhưng mà Tạ Lan Chi cùng người khác không giống nhau —— hắn lớn lên thật sự quá mẹ nó soái.

Làm một gay lại nhan khống lại trạch, nam thần của Tần Thư vẫn luôn sinh hoạt ở thế giới giả tưởng, là người trong sách,các anh trai ở thế giới thật dù đẹp hắn cũng chưa từng động tâm qua. Nhưng diện mạo Tạ Lan Chi đã đột phá vách tường, cùng hắn ngủ hắn khẳng định bình tĩnh không được như trước.

Bất quá không sao cả, chỉ cần tắt đèn, cùng ai ngủ cũng giống nhau.

Tần Thư bảy tưởng tám nghĩ, Tạ Lan Chi buông di động, hướng hắn nhìn lại, "Còn không ngủ?"

"Ngủ, ngủ a." Tần Thư xốc lên một góc chăn, chậm rì rì mà lên giường. Giường rất lớn, hắn cùng Tạ Lan Chi ngủ ở hai sườn khác nhau, ở giữa còn có thể lại nhét thêm một Sở Thành. "Đàn anh tắt đèn đi?"

Tạ Lan Chi nhìn Tần Thư rúc vào một bên giường, hỏi: "Em không sợ ngã xuống?"

"Sẽ không," Tần Thư đối mặt Tạ Lan Chi nằm nghiêng, chăn kéo qua mũi, lộ ra một đôi mắt đen như mực, "em ngủ ngoan lắm."

Tạ Lan Chi nhìn một lát vào đôi mắt Tần Thư, thò người ra tắt đèn tường, phòng ngay sau đó lâm vào bóng tối.

Nhìn không tới mặt Tạ Lan Chi, Tần Thư thả lỏng rất nhiều, nói: "Chúng ta ngày mai mấy giờ đi?"

Tạ Lan Chi nói: "Bốn giờ."

Tần Thư muộn thanh nói: "Được thôi. Đàn anh ngủ ngon."

"......" Tạ Lan Chi có chút hoang mang. Di động đặt ở trên tủ đầu giường sáng lên. Hắn đưa lưng về phía Tần Thư mở khóa di động, thấy được Lữ Nho Luật gửi cho hắn tin tức.

【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: Anh Lan, cơ sở dữ liệu thực nghiệm báo cáo cho tao mượn được không hehehe? 】

【 Thủy Môn Giản: Hình nền di động của mày là ai. 】

【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: Thiếu hiệp vì sao có câu hỏi này? Đương nhiên là nữ thần quả tỷ của tao. 】

【 Thủy Môn Giản: Nếu nàng hiện tại ngủ cùng một giường với mày, mày sẽ làm cái gì. 】

【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa:??? Còn có loại chuyện tốt này?! 】

【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: Vậy đương nhiên là ——】

【 cá chép đỏ cùng lục cá chép cùng lừa: Xin nàng cho tao nếm mùi đời ~! 】

【 Thủy Môn Giản: Tao báo cảnh sát. 】

【 Thủy Môn Giản: Thực nghiệm báo cáo ngày mai tao gửi cho. 】

Buông di động, Tạ Lan Chi nhìn Tần Thư, đối phương vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ rồi.

Rạng sáng bốn giờ, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Tạ Lan Chi mệt mỏi tắt đồng hồ báo thức, ngồi dậy. Hắn cảm giác chính mình vẫn luôn ở giữa ranh giới nửa tỉnh nửa mê, căn bản không ngủ. Mở ra đèn tường, đàn em nhỏ nằm bên kia giường, mặt hướng ra ngoài giường, chỉ chừa một cái cái ót cho hắn.

Tần Thư ngủ thật sự khắc chế, vẫn luôn ngủ bên cạnh giường, chỉ cần động một chút sẽ rớt xuống đất. Xem hắn như vậy, Tạ Lan Chi cảm thấy chính mình giống như biến thành Chung Quỳ ngày thường hắn thích chơi nhất, chỉ cần ở gần một chút, liền sẽ bị câu vào trong lòng ngực.

Tạ Lan Chi vươn tay, xoa xoa đầu Tần Thư, "Tần Thư."

Tần Thư trong dự kiến không phản ứng.

Tạ Lan Chi tiến đến sau lưng Tần Thư, " Hải vương nhỏ, rời giường ngắm mặt trời mọc."

Di động lại lần nữa vang lên, lần này không phải tiếng đồng hồ báo thức, mà là Sở Thành gọi tới.

Tạ Lan Chi nhận điện thoại, hạ âm lượng nói: "Uy?"

"Anh Lan, các ngươi rời giường chưa? Chúng ta sắp xuất phát."

"Chúng ta......"

Tần Thư đắm chìm ở trong mộng đẹp, căn bản không nghĩ lên. Hắn theo bản năng mà rời xa "Tạp âm", xê dịch về phía trước, dưới thân không còn ——

Tạ Lan Chi phản ứng phi thường nhanh, hắn một tay cầm di động, một cái tay khác từ phía sau ôm eo Tần Thư, ôm hắn từ mép giường ôm về. Tần Thư thuận thế lật người, hai người thành tư thế mặt đối mặt. Tạ Lan Chi lo lắng hắn lại ngã xuống, tay từ bên hông đi đến trên lưng, nhét hắn vào trong lòng ngực mình.

"Uy uy? Anh Lan? Anh có nghe em nói không?"

Tạ Lan Chi cúi đầu nhìn dáng vẻ khi ngủ của Tần Thư, "Ân."

"Các anh đang ở đâu?"

Tạ Lan Chi nói: "Còn ở trên giường."

"Vậy các anh đến nhanh lên a, bằng không không đuổi kịp mặt trời mọc."

Tạ Lan Chi nghĩ nghĩ, "Chúng ta không đi."

"Ha?"

"Tần Thư ngủ như chết ấy, kêu không tỉnh."

Sở Thành không chút khách khí nói: "Cho nó một bạt tai, xem nó tỉnh hay không."

"Có thể, nhưng không cần thiết."

"Được rồi, vậy coi như nó không đi, anh cũng không đi sao?" Sở Thành nói, "Tới cũng tới rồi, không xem rất đáng tiếc."

Tạ Lan Chi nói: "Anh cũng lười đến đó."

Sở Thành tựa hồ muốn khuyên tiếp, lúc này Tạ Lan Chi nghe được thanh âm Từ Ninh: "Bọn họ ngày hôm qua hẳn là ngủ tương đối trễ, nếu quyết định không tới, vậy để họ ngủ thêm chút nữa đi."

Sở Thành lúc này mới nói: "Được, vậy các anh tiếp tục ngủ, gặp lại sau."

Treo điện thoại, Tạ Lan Chi muốn rút cánh tay đi tắt đèn, Tần Thư lại dính chặt lấy hắn, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì. Tạ Lan Chi cúi người xuống, đem lỗ tai tiến đến bên môi hắn.

"Từ Ninh......"

Đôi mắt Tạ Lan Chi tối sầm lại.

"Sở Thành...... Nhất định phải ở bên nhau a......"

Nga, lại nhiều một cái Sở Thành.

(editor: Giải thích một chút, Tạ Lan Chi hiểu nhầm là Tần Thư cùng lúc thích cả Từ Ninh, Sở Thành và hắn)

Tạ Lan Chi nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí có còn có chút buồn cười.

Tần Thư được như ý nguyện mà ngủ tới lúc tự tỉnh. Tỉnh lại, hắn không có lập tức mở to mắt, mà là mỉm cười do dư vị mộng đẹp tối qua.

Trong mộng, CP của hắn kết hôn. Sở Thành cùng Từ Ninh cùng mặc tây trang lễ phục, nắm tay đi đến trước mặt hắn kính trà.

Sở Thành nói: "Tao thiểu năng trí tuệ nhiều năm như vậy, ít nhất có mày không chê, tao mới có thể cưới Ninh Ninh về nhà. Từ giờ trở đi, mày chính là ba ruột của tao. Vợ, gọi ba ba."

Từ Ninh ôn nhu mà cười: "Ba ba."

Tần Thư mở mắt, trước mắt hoàn cảnh lạ lẫm làm hắn có chút ngốc. Hắn trở mình, nhìn thấy Tạ Lan Chi nửa nằm ở bên người mình xem di động. Hắn tối hôm qua hẳn là không ngon, sắc mặt không tốt, quanh thân khí áp tương đối thấp.

Tần Thư ý thức dần dần thu hồi, "Đàn anh."

Tạ Lan Chi cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tỉnh?"

Kéo bức màn trong phòng ra, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở, tiến vào. Tần Thư ngẩn người, cầm lấy di động vừa nhìn, buổi sáng 10 giờ, lại xem Tạ Lan Chi, vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn mê mang, "Chúng ta có phải hay không đã xem qua mặt trời mọc, nhưng là em không nhớ rõ?"

Tạ Lan Chi nói: "Em rời giường thất bại."

Tần Thư ngồi ở trên giường, gãi gãi đầu. Hắn xác thật sẽ ngủ nướng, thời buổi này còn có ai sẽ không ngủ nướng a, chỉ cần để đồng hồ báo thức vang mấy lần hắn khẳng định sẽ tỉnh.

"Bỏ lỡ cũng đừng suy nghĩ," Tạ Lan Chi xốc lên chăn xuống giường, "Buổi sáng muốn ăn cái gì."

Tần Thư hỏi: "Có cái gì có thể ăn?"

"Trên bàn có thực đơn."

Tần Thư không có xuống giường, mà là ở trên giường nhếch nhác lết tới, dịch tới đuôi giường, sau đó dò ra nửa người trên, một tay chống đất, một tay nỗ lực vươn ra lấy thực đơn. "Thiếu chút nữa, liền mẹ nó thiếu chút nữa......Yes! Đàn anh đàn anh mau xem, em lấy được!"

Tạ Lan Chi: "Thấy được, lợi hại."

Niềm vui của nam sinh chính là đơn giản như vậy. Tần Thư vui tươi hớn hở mà cầm thực đơn ngồi lại trên giường, xem một lần, nói: "Em muốn ăn phần cháo trứng vịt bắc thảo."

Hai người rửa mặt xong, cơm cũng đưa đến. Tần Thư ngày thường ăn cơm có thói quen vừa ăn vừa coi video, vừa vặn phòng có TV. Hắn hỏi Tạ Lan Chi: "Đàn anh em có thể xem TV không?"

Tạ Lan Chi mở TV, một cái BGM quen thuộc vang lên, Tần Thư vừa thấy, nguyên lai là một trong những bộ phim "Tam quan đoan chính" của Quỳnh Dao*.

*chỗ này bé Thư khịa, tại vì truyện và phim của Quỳnh Dao đó giờ nổi tiếng là tam quan lệch lạc, đá đổ quan niệm đạo đức của người bình thường. Tôn sùng tình yêu mù quáng, ích kỉ và trái với lẽ thường.

Trên màn hình, nam chính một mình đi ở trên đường, nội tâm OS: "Tôi không thể phủ nhận, Như Bình xác thật làm tôi cảm động. Hoặc là, tôi không phải nam nhân duy nhất trong thiên hạ vì hai nữ nhân động tâm đi."

Tần Thư thiếu chút nữa đem cháo phun ra tới, "Thúi, không biết xấu hổ!"

Tạ Lan Chi cười cười, "Em cũng cảm thấy như vậy là không biết xấu hổ?"

"Chứ sao nữa," Tần Thư lòng đầy căm phẫn nói, "Chính là loại trai đểu này, làm hư thanh danh của đại bộ phận nam giới như chúng ta!"

Tạ Lan Chi nhìn hắn, hỏi: "Vậy nếu thật sự cùng lúc động tâm với nhiều người, nên làm sao bây giờ."

Vấn đề này Tần Thư chưa trải qua, cũng sẽ không biết. "Đàn anh vì cái gì đột nhiên hỏi em chuyện này?"

Tạ Lan Chi dừng một chút, nói: "Anh có một người bạn chính là loại tình huống này."

Người bạn này khẳng định không phải bản thân Tạ Lan Chi. Tạ Lan Chi nếu thật muốn tra, có rất nhiều người cam tình nguyện cho hắn tra, hắn cũng không đến mức đến tận bây giờ còn chưa từng nói chuyện yêu đương.

Nếu là bạn của Tạ Lan Chi, Tần Thư nói cũng không dám nói đến quá khó nghe, ám chỉ nói: "Bạn của anh chắc là tim chia thành nhiều mảnh, mỗi một mảnh đều yêu những người khác nhau."

"Có thể."

Tần Thư nghẹn một ngụm cháo, nuốt xuống rồi mới nói: "Tốt nhất khuyên người đó chọn ra một người, chọn người mình thích nhất, những người khác đều phải bỏ đi."

Tạ Lan Chi nói: "Nhưng ẻm không biết chính mình thích ai nhất."

"Vô phương cứu chữa, chôn đi."

"Một người là hắn luôn treo bên miệng nói thích; một người hắn dùng mọi kịch bản để lừa, thậm chí dùng ảnh chụp của hắn làm poster dán tường," Tạ Lan Chi không chút để ý nói, "em cảm thấy ẻm thích người nào hơn?"

(Ngoài người mà em luôn nói là mãi yêu còn một người nữa

Người đó đã biết hay chưa đã biết bên em đã có anh chưa? Hở, tiểu Tình Thư?)