Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 11



Đầu ngón tay Tạ Lan Chi dừng lại ở khung tìm kiếm WeChat, Tần Thư rống lớn tiếng như vậy, giống như đối tượng hắn gửi tin nhắn không phải Từ Ninh, mà là người tam thể ngoài hành tinh, tin nhắn của hắn mà gửi đi, địa cầu liền bị hủy diệt.

Trải qua vài lần lễ rửa tội trước, đối mặt với Tần Thư bộc phát hành vi không bình thường, Tạ Lan Chi đã có thể làm được thản nhiên đối mặt. "Vì cái gì?"

Tần Thư khẩn trương hề hề mà nhìn chằm chằm di động của Tạ Lan Chi, tựa như đang xem một cái bom hẹn giờ.

Vì cái gì? Con mẹ nó còn hỏi?! Nếu là Tạ Lan Chi giúp Từ Ninh tìm về thẻ sinh viên, dựa theo tính cách của Từ Ninh, khẳng định sẽ đặc biệt cảm kích hắn, không cẩn thận còn muốn mời hắn ăn cơm. Sau đó Tạ Lan Chi lại mời lại hắn, thường xuyên qua lại như thế, phiếu "Lan Ninh" này không trúng liền mới là lạ. Hắn sao có thể trơ mắt mà nhìn loại chuyện phát rồ này phát sinh.

Tần Thư dùng dư quang ngó Sở Thành. Đứa bé tội nghiệp này còn không phát hiện bọn họ, còn đang buồn đầu tìm thẻ sinh viên, không nghĩ tới thẻ sinh viên của Ninh Ninh đã bị công quân tự mang ánh sáng chính quy Tạ Lan Chi nhặt được.

Xào cp không dễ, Thư Thư thở dài.

Tần Thư định thần, nói: "Anh có thể đưa thẻ sinh viên cho em không, để em đưa cho Ninh Ninh a."

Tạ Lan Chi khơi mào mi.

"Anh biết, em đang theo đuổi Ninh Ninh, đây là một cái cơ hội tốt tiếp cận cậu ấy." Tần Thư chắp tay trước ngực, khẩn cầu nói, "Làm ơn."

Tạ Lan Chi nhìn thẻ sinh viên trong tay. Thẻ sinh viên có tên họ chủ nhân, khoa học cùng ảnh chụp. Hắn cùng Từ Ninh chỉ thấy quá một hai lần, diện mạo của đối phương đều nhớ rõ không rõ, nhưng xem ảnh chụp trên thẻ sinh viên, thật là một nam sinh xinh đẹp dị thường, khó trách đàn em nhỏ sẽ thích.

Hắn nhìn Tần Thư vẻ mặt chờ mong, trong lòng có chút vi diệu hòa hảo cười. Gần đây đàn em nhỏ giống như đang thay đổi, đối với hắn lúc nóng lúc lạnh, mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải cười không cười, khiến người ta hoàn toàn đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Tạ Lan Chi chậm rãi nói: "Có thể thì có thể."

Tần Thư trước mắt sáng ngời.

"Nhưng như vậy em có phải lại thiếu anh mộ ân tình không." Tạ Lan Chi đem thẻ sinh viên trong tay đưa cho Tần Thư, "Lần trước cho em tắm nhờ nhân tình trị giá 35 tệ trà sữa, lần này trị giá bao nhiêu?"

"Đội ơn, về sau ( nhãi con) cùng Ninh Ninh kết hôn, anh có thể không đưa tiền mừng." Tần Thư sợ Tạ Lan Chi đổi ý, mau chóng nhận thẻ, nhưng Tạ Lan Chi bỗng nhiên nâng tay lên, khiến hắn bắt được sự cô độc.

Tạ Lan Chi bật cười: "Anh không thiếu chút tiền mừng này."

"Vậy anh muốn cái gì."

"Thật lâu không được nghe em kêu ' đàn anh '," Tạ Lan Chi cầm thẻ quơ quơ trước mặt hắn, "Gọi một tiếng nghe thử?"

Được lắm, nguyên tác quả nhiên không nói sai, họ Tạ mặt ngoài có phong độ có hàm dưỡng, ý xấu trong bụng lại là một chút cũng không thiếu. Nhưng là vì nhãi con, đừng nói " đàn anh ", "Ba ba" hắn cũng có thể kêu.

Tần Thư tầm mắt mơ hồ, lẹ làng mà kêu một tiếng: "Đàn anh."

Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, bỗng chốc đột nhiên nhanh trí, nói: "Nhìn anh mà gọi."

...... Đánh rắm thật nhiều.

Tần Thư không tình nguyện mà ngẩng đầu, đối mặt với gương mặt thâm thúy của Tạ Lan Chi, cầm lòng không đậu mà nở rộ ra một nụ cười so với ánh mặt trời ngày hè còn xán lạn hơn: "Đàn anh!"

Tạ Lan Chi: "......"

Tần Thư: "......"

Sợ nhất, là không khí đột nhiên an tĩnh.

Tạ Lan Chi một tiếng cười khẽ đánh vỡ không khí xấu hổ, "Thật dễ nghe."

Xong rồi, thuộc tính nhan khống của hắn bại lộ? Đây là kiểu họa gì vậy!

Tạ Lan Chi đem thẻ sinh viên nhét vào trong túi trước ngực Tần Thư, "Gần đây vì cái gì không gọi, anh đắc tội em?"

Tần Thư quay đầu đi, "Không có." Muốn trách thì trách anh quá hoàn mỹ, không thể không phòng.

Tần Thư hôm nay xuyên áo thun làm từ cây đay, nhìn qua rất có cảm giác phục cổ, nhưng nếu cứ luôn cọ xát làn da, liền sẽ không thoải mái. Hắn vốn dĩ cảm thấy còn ổn, hiện tại trong túi nhét một tấm thẻ sinh viên, vải dệt dán lên đầu hạt đậu* của hắn, liền...... Rất kì quái.

*bản gốc là đầu v*ú nhưng mình ngại quá nên chỉ có thể để hạt đậu thôi, mn tự tưởng tượng nhen

Mẹ nó Tạ Lan Chi, anh làm cái quái gì bỏ thẻ sinh viên ở chỗ kỳ quái vậy!

Hai người ở dưới thái dương phơi lâu như vậy, Tạ Lan Chi nhìn qua vẫn là thanh thanh lãnh lãnh, mặt Tần Thư cùng bên tai đều đỏ thấu. Hắn muốn đem thẻ sinh viên lấy ra khỏi túi, cố tình Sở Thành sớm không phát hiện bọn họ, muộn không phát hiện bọn họ, lúc này tới. "anh Lan anh tìm em à." Hắn nhấc lên vạt áo lau mồ hôi, nhìn đến Tần Thư có chút kinh ngạc, "Sao mày cũng ở đây."

Tạ Lan Chi thay Tần Thư trả lời: "Vừa vặn đi ngang qua. Cậu đang tìm cái gì? Để tụi anh giúp cậu tìm."

Sở Thành ấp úng nói: "Không, không phải đồ quan trọng gì."

Tần Thư chịu đựng khác thường trước ngực, nói: "Không quan, mày còn trốn học tới tìm?"

Sở Thành trừng Tần Thư, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn.

Tần Thư làm bộ không nhìn thấy, "Đúng rồi, mày không phải cùng anh Lan chơi bóng sao, sao lại chạy đến sân bóng tìm đồ rồi?"

Sở Thành từ hàm răng nghiến ra bốn chữ: "Mày câm miệng."

"Rốt cuộc là thứ gì a thần thần bí bí," Tần Thư tiện hề hề mà nói, "Tụi tao tới cũng tới rồi, liền thỏa mãn một chút lòng hiếu của tụi tao đi."

Tạ Lan Chi nói: "Anh không rất tò mò."

Tần Thư lạnh nhạt, "Em rất cảm kích anh ha."

"Bất kể là mất cái gì, tìm như vậy đều không phải biện pháp." Tạ Lan Chi nói, "Lên diễn đàn đăng tin tìm đồ đi."

Sở Thành nhẹ nhàng thở ra, "Có đạo lý, em không tìm. Các anh ăn cơm chưa?"

Tạ Lan Chi: "Chưa. Cùng ăn?"

"Đi đi đi."

Tần Thư hướng Tạ Lan Chi gửi đi ánh mắt ai oán.

A, hạt đậu nhỏ của ông đây đâu quá nga. Hắn trở về liền phải vứt cái áo thun đáng chết này.

Ba người đi quán canh gà ở bên ngoài trườngăn. Phần canh đã đặt được bưng lên, màu sắc nồng đậm, hoàn toàn ngon miệng, đồ ăn kèm là đậu phụ trúc, măng tây, bánh mật còn có Tần Thư nhiệt liệt đề cử đậu hủ ngàn tầng, cùng với một bình lớn nước mơ chua giải nị. Tần Thư chỉ là ngửi được cái hương vị kia, nước liền không biết cố gắng mà từ khóe miệng chảy xuống dưới.

Sở Thành là loại hình nam sinh vận động, sức ăn lớn, Tần Thư nửa cái cánh gà còn chưa có ăn xong, hắn đã nhổ ra năm sáu cái xương. Hắn ăn đến không kềm chế được, càng ăn càng nhanh, làm đến Tần Thư cũng không tự giác mà tăng tốc độ ăn.

Tạ Lan Chi chiếc đũa cứng đồ ở giữa không trung, "Các em là ba năm không ăn cơm sao."

Tần Thư đoạt không lại Sở Thành, hắn còn ăn chưa đã ghiền, cuối cùng một khối ngàn tầng đậu hủ đã bị Sở Thành gắp đi rồi, hắn còn làm trò trước mặt Tần Thư, cố ý ăn đến siêu vui vẻ, đúng là học sinh tiểu học ấu trĩ.

Sở Thành đánh một cái cách, cảm thấy mỹ mãn mà oán giận: "Cái gì mà phần đặc biệt a, đều không đủ một mình tao ăn."

Tần Thư tức giận bất bình: "Một chậu lớn vậy đều không đủ cho mày ăn, mày có nghĩ tới hay không đây là một sinh mệnh gà? Mày không có, mày trước nay đều không nghĩ tới, mày chỉ để ý bản thân mày."

Một chiếc editor đang gặm chân gà đọc tới đây thì bị nghẹn.jpg

Tạ Lan Chi buồn cười, ấn xuống cái chuông trên bàn, tìm phục vụ tính tiền. Sở Thành vội nói: "Lần này để em mời!"

Chị gái phục vụ nói: "Sắp đến Tết Trung Thu, trong tiệm chúng mình có hoạt động, nếu là người một nhà ở trong tiệm dùng cơm, cũng ở trong tiệm chụp ảnh chung lưu niệm gửi lên vòng bạn bè, đạt được 30 like, liền được giảm giá 20% nga ~ xin hỏi các bạn là một nhà ba người sao?"

Tạ Lan Chi: "......"

Tần Thư đang cắn ống hút uống nước mơ chua, nghĩ thầm hắn cùng Sở Thành miễn cưỡng có thể tính một nhà hai người, nhưng Tạ Lan Chi thì nơi nào mát mẻ liền cút về đó đi thôi.

Sở Thành trừng mắt, "Bộ tụi tui nhìn qua giống một nhà ba người sao?"

Chị gái che miệng trộm nở nụ cười, "Xin lỗi xin lỗi, vậy nếu không có chiết khấu, tổng cộng là 267 tệ."

Cơm nước xong, Tạ Lan Chi về nhà, Sở Thành cùng Tần Thư cùng nhau về kí túc xá. Đến ngã giao, đôi mắt Sở Thành vẫn luôn hướng về sân vận động. Tần Thư thừa dịp hắn không chú ý, nhanh chóng từ trong túi đem thẻ sinh viên lấy ra, tiện tay ném xuống đất. Giờ khắc này, hạt đậu nhỏ đã được giải phóng, hắn cảm giác chính mình như vừa làm lại một cuộc đời mới, không khỏi thở phào một hơi. Kế tiếp, lại lúc hắn phải diễn kịch.

"Sở Thành!"

Sở Thành bị hắn dọa sợ, "Làm gì a lúc la lúc rống."

Tần Thư chỉ vào mặt đất, "Mày xem đó là cái gì?"

Trời đã tối rồi, Sở Thành nhìn không rõ lắm, "Chắc là lá rụng đi."

Tần Thư cảm giác chính mình muốn chết tâm, "Mày nhìn kĩ xem? Sao tao thấy hình như là tấm thẻ linh tinh nào đó."

" thẻ?" Sở Thành ngồi xổm xuống, lúc này mới thấy rõ ràng, "Là thẻ sinh viên —— đù mé, là của Từ Ninh!"

Tần Thư kinh ngạc nói: "Thật vậy sao? Tao không tin."

Sở Thành nhặt thẻ sinh viên lên, dỗi đến trên mặt Tần Thư, "Mày có phải mù hay không."

Tần Thư sau này lui nửa bước, thầm mắng một câu " nhãi con thúi". "Nguyên lai thẻ sinh viên của cậu ấy rơi ở chỗ này." Tần Thư chua nói, "Còn bị mày nhặt được, cái vận cứt chó gì a."

Sở Thành nhìn thẻ sinh viên có ảnh chụp Từ Ninh, trên mặt viết hoa hai chữ "Rối rắm".

Tần Thư nói: "Mau đưa cho Ninh Ninh đi, cậu ấy chắc sốt ruột lắm."

"Mày đi đi."

Tần Thư cho rằng chính mình nghe lầm, "Ha?"

Sở Thành mắt lé xem hắn, "Là mày tìm thấy trước."

Tần Thư tái phát bệnh tim. Nhãi con lúc này mày không cần nhường ba ba được không! Mày cho rằng đây chỉ là một tấm thẻ sinh viên phổ phổ thông thông sao? Không, nó là chìa khóa mở ra cửa nhà vợ của mày đó! Mày biết ba ba vì đem nó giao cho mày trên tay trả giá bao nhiêu không, hạt đậu của tao tới giờ còn đau đây!

"Nhưng là mày khom lưng nhặt lên." Tần Thư nói.

"Đừng mẹ nó giả bộ a." Sở Thành khinh thường nói, "Kỳ thực trong lòng mày sớm đã nở hoa rồi."

...... Là bị mày chọc tức đến nở hoa thì có gì tốt! Hắn thật hận không thể đem đầu Sở Thành mở ra, đem bên trong rút cạn, lại đem đầu óc của mình bỏ vào.

"Cho nên mày like bài của Ninh Ninh là cố ý sao," Tần Thư cố ý kích hắn, "mày có phải thật sự ở vui sướng khi người gặp họa, không muốn giúp cậu ấy tìm về a."

Sở Thành khiếp sợ nói: "Mày thiểu năng à! Ảnh tìm không thấy thẻ thì tao lợi chỗ nào, tao đương nhiên muốn ảnh tìm về a! Chỉ cần ảnh có thể tìm về, là ai giúp tìm có cái gì khác nhau?"

Tần Thư khí "Vèo" mà một chút, bị rót cái sạch sẽ.

"Chỉ cần ảnh có thể tìm về, là ai giúp tìm có cái gì khác nhau" bốn làm tròn lên năm chính là "Chỉ cần ảnh có thể vui vẻ, ai ở bên ảnh có cái gì khác nhau". Nhãi con a, con đã thích Ninh Ninh đã tới loại cảnh giới vô tư này rồi sao, ba ba thật là vừa chua xót vừa cảm động. Đáng tiếc, mũi tên thô này của con quá không rõ ràng, Từ Ninh căn bản không biết tâm ý của con, con không chủ động xuất kích, cậu ấy làm sao hồi đáp mũi tên của con.

Tần Thư nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta cùng đi."

Sở Thành biệt nữu nói: "Tao không có lý do đi."

"Mày còn có đồ chưa đưa cho Ninh Ninh," Tần Thư nói, "Không bằng nhân cơ hội này đưa cho cậu ấy."

"Tao nói phải đưa trước mặt Vương con mực."

"......" nhãi con thúi rốt cuộc có cái tật xấugì. "Vậy mày coi như là bồi tao? Tao đối ký túc xá không quen."

Sở Thành cao ngạo nói: "Mày cầu xin tao?"

"...... Tao xin mày."

Sở Thành "Miễn cưỡng" gật gật đầu, "Được thôi."

Tần Thư gửi tin nhắn cho Từ Ninh hỏi hắn ở đâu, biết được hắn ở phòng ngủ liền cùng Sở Thành đi về phía ký túc xá của hắn.

Tần Thư gõ gõ cửa, chờ cửamở thời điểm thuận tay sửa sửa cổ áo Sở Thành.

Sở Thành nổi da gà rớt đầy đất, "Có bệnh a!"

"cổ áo mày lệch rồi." Giờ này khắc này, Tần Thư cảm giác mình chính là vị cha già mang con trai đến nhà con dâu cầu hôn, đương nhiên muốn dọn dẹp dọn dẹp.

Thực mau, cửa mở, tới cửa không phải Từ Ninh, cũng không phải bạn cùng phòng của Từ Ninh, mà là ——

Tần Thư: "Vương con mực?"

Sở Thành: "Con mực Vương?"

Bị kêu biệt danh ngay trước mặt, Vương Du Dư như cũ vẫn mỉm cười: "Tôi gọi là Vương Du Dư, cảm ơn."

Tần Thư: "Tôi đây không gọi sai a."

Sở Thành nheo lại đôi mắt, "Mày như thế nào lại ở đây?"

Sở Thành địch ý quá rõ ràng, Vương Du Dư không có khả năng không cảm giác được. Hắn đỡ đỡ mắt kính, nói: "Lời này hẳn là tôi hỏi mới đúng."

Tần Thư nói: "Chúng ta tới tìm Ninh Ninh."

"Tần Thư, Sở Thành." Từ Ninh từ phía sau Vương Du Dư đi ra. Hắn hẳn là mới vừa tắm rửa xong, tóc vẫn là ướt, mặc một bộ áo ngủ to rộng, dáng người thon dài, khuôn mặt thanh thuần lại diễm lệ.

Sở Thành ngây người trong chốc lát, một trận màu đỏ quỷ dị bò lên trên lỗ tai hắn.

"Các cậu đặc biệt tới tìm anh, là có chuyện gì sao?" Từ Ninh hỏi.

Tần Thư dùng khuỷu tay chạm chạm Sở Thành, "Ai."

Sở Thành lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Sao nó lại ở phòng anh?"

Từ Ninh tính tình tốt mà giải thích nói: "Du Dư cuối tuần trở về nhà, cha mẹ anh nhờ gửi giúp chút đồ."

Vương Du Dư cười nói: "Hai nhà chúng tôi quan hệ không tồi."

Tần Thư nhỏ giọng bức bức: quan hệ không tồi thì thế nào, trúc mã là đánh không lại trời giáng. Từ bỏ đi.

"Là mẹ anh làm lạp xưởng." Từ Ninh nói, "Mùi vị không tồi, cũng có thể giữ lâu, các cậu muốn nếm thử hay không, cảm thấy ăn ngon thì lại mang một chút về?"

Tần Thư nuốt nước miếng một cái, "Vậy ngại quá."

Từ Ninh cười cười, "Để tôi đi lấy."

Tần Thư nói: "Ha ha không vội, nói chuyện chính trước đi —— Sở Thành?"

"Đúng vậy, nói chuyện chính trước." Sở Thành khiêu khích mà nhìn Vương Du Dư, "Từ Ninh, em có thứ muốn đưa cho anh."

Từ Ninh sửng sốt, "Cái gì?"

Tần Thư chần chờ nói: "Sở Thành à, hay là chúng ta vẫn là đưa thẻ trước ——"

Sở Thành làm một tư thế "im miệng", hùng hổ nói: "Em làm thẻ tập gym một năm cho anh, còn báo danh một lớp boxing cho anh."

Từ Ninh: "?"

Vương Du Dư: "??"

Tần Thư: "???"

"Về sau anh với em cùng đi tập thể hình đi," Sở Thành kiên định nói, "Chờ anh luyện ra cơ bắp, liền không có ai dám khi dễ anh nữa."

Tần Thư: "......" Chờ hắn luyện ra cơ bắp, ngươi mẹ nó liền sẽ bị phản công! Tỉnh táo một chút cho ông a!!!

Từ Ninh nhoẻn miệng cười, "Được thôi."

Trong vòng một ngày đây là lần thứ ba Tần Thư chết tâm —— không ổn, ba ba không đồng ý!