Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 11



Cậu cứ uống với ông chủ đi, ổng say rồi thì chẳng cản được đâu, mà ngày mai cũng không phải đi làm sớm…tui đi ngủ trước đây…mà cậu cứ lai rai chút thôi ông chủ say rồi ngày mai tỉnh dậy chẳng nhớ gì đâu..giống lần cho cậu cái nhẫn đó..ổng chẳng nhớ tối nay cậu có uống với ổng hay không đâu. Nói rồi anh đi thẳng ra sau nhà nơi có khu nhà nằm tách biệt với nhà chính dành cho người giúp việc ở.

Cậu nhìn anh khui chai rượu rót vào hai cái ly thủy tinh ngẫm nghĩ

” không biết hôm nay say như vậy…có giống hôm bửa không nhỉ..nếu mình hôn anh ta một cái sáng mai anh ấy có nhớ không ta…..chắc say như vậy không nhớ đâu…nhưng để chắc ăn say kỹ thêm chút nửa càng tốt…”

Cậu cười một nụ cười ma mãnh…

– Để em rót cho.,anh đã mua rồi thì để em phục vụ.

Nói rồi cậu dành chai rượu khỏi tay anh, lấy một ly nâng cao lên..

– Ly đầu tiên này anh em mình cạn để em cám ơn anh đã giúp đỡ em trong thời gian qua.

trong khi nói tay kia cậu rót cho anh một ly thật đầy.

– Cạn!!!

Anh cầm ly của mình nốc cạn trước ánh mắt hài lòng của cậu, vừa đặt ly xuống cậu lại rót cho anh một ly đầy nửa.

– Ly này là chúc mừng em có thành tích trong thời gian qua.

– Là sao,nghe không rõ ràng lắm.

– Rõ lắm mà..ý là chúc mừng em có nhiều tiến bộ đó mà.

– Đúng em tiến bộ rất nhanh, đáng chúc mừng. Cạn!!!!.

– Còn ly này chúc mừng anh đã không tuyển lầm nhân viên, tuyển trúng em người có nhiều tiềm năng.

– Cái này chúc mừng anh à, lạ nhỉ.OK, chúc mừng..Cạn!!!!

Cái ly cậu cầm nảy giờ cậu vẫn chưa uống cạn, chỉ nhấp một chút lấy lệ và rồi với không biết bao nhiêu lý do đáng chúc mừng giờ đây anh lăn ra ghế xa lông thẳng cẳng. ( không chút phòng thủ với con cáo nhỏ đang rình rập)

Mang anh vào phòng anh cậu ngồi nhìn anh thật say mê, nhìn anh ngủ thật đẹp, khuôn mặt như được tạc theo tiêu chuẩn với những đường nét thanh tú đầy quyến rủ. Anh nằm đó trước mặt cậu không hề phòng bị gì…cậu thấy toàn thân nóng lên.

Trong lúc anh tỉnh táo cậu cứ tượng khi chạm vào anh sẽ như thế nào, vậy mà bây giờ khi cậu có thể tư do chạm vào anh thì cậu lại run rẩy…tay cậu như tê đi không thể điều khiển nổi nửa. ( con cáo này chưa quen săn mồi)

” từ từ _ cậu tự nhủ_ mình chỉ muốn hôn anh ấy một cái thôi, không có gì hơn nửa bình tĩnh…không cần phải xúc động quá như vậy”

Cậu hít một hơi thật mạnh thật sâu rồi thở ra từ từ.

“OK rồi”

Cậu nhẹ nhàng cúi xuống khuôn mặt anh, càng tiến đến gần cậu càng không dám thở mạnh, rồi khi môi cậu chạm môi anh cậu vội vã rụt lại.

“Hôn rồi, mình đã hôn anh ấy rồi..”

Nhìn anh vẫn im lìm không phản ứng gì…cậu lại cúi xuống một lần nửa

” một lần nửa thôi…lúc nảy vội quá cậu vẫn chưa cảm nhận môi anh ấy..một lần nửa thôi”

Một nụ hôn thứ hai nó kéo dài hơn nụ hôn đầu…rồi nó đắm đuối hơn…rồi nó tham lam hơn…ngấu nghiến hơn. một nụ hôn dài tưởng như vô tận rồi cũng kết thúc đầy mãn nguyện.

” môi anh ấy thật ngọt ngào, vẫn nằm yên như vậy không phản ứng gì sao?!…vậy em sẽ hôn anh thêm lần nửa nhé….không trả lời là anh đồng ý rồi nhé.”

Nụ hôn thứ ba nhanh chóng được thực hiện. Cậu như muốn nuốt mất đôi môi của anh vậy, bàn tay cậu lồng vào bàn tay anh, cậu hôn lên đôi môi hé mở như đang mời gọi, rồi không thể dừng lại nửa làn da anh cuốn hút cậu mãnh liệt..cậu hôn lên cái mũi cao cao của anh, lên mắt lên má anh thơm ngát. Đôi khóe môi anh cũng đầy ma lực và như có nam châm hút đôi môi cậu tiếp tục mơn man trên làn da anh mịn màng.

….môi cậu lần xuống thấp hơn nửa, cái áo anh đang mặc trở nên vướng víu, một tay cậu lần mở những cái nút áo một cách vội vã, dưới lớp áo bộ ngực trần dần lộ ra, rắn chắc, khỏe khoắn…cậu đưa tay mở rộng áo hơn nửa rồi vuốt ve làn da anh,nhẹ nhàng cảm nhận anh qua bàn tay mình.

” anh thật ấm áp, nếu mỗi ngày đều được ôm anh thế này thì bảo gì em cũng chịu…anh thật không phản ứng gì sao, vậy cho em thêm một chút nửa nhé, cho em cảm nhận anh nhiều hơn nửa nhé..’

Rồi cậu áp má mình xuống, nhẹ nhàng mơn mơn da thịt anh, nó làm cậu nóng ran cả người, cậu thấy đầu óc mình như mụ mị đi không còn suy nghĩ được gì nửa. Cậu bắt đầu hành động theo dục vọng trong lòng cậu réo gọi…lần xuống thấp hơn cậu tháo dây thắt lưng của anh ra kéo chiếc quần tây anh đang mặc quăng ra một bên, lột cả chiếc áo sơ mi chỉ còn hai ống tay vất đi nốt…cậu mơn trớn cả thân hình anh đang lộ ra trước mặt cậu, cậu thỏa sức đặt đôi môi cậu lên khắp nơi trên người anh, đôi tay cậu thỏa sức cảm nhận cơ thể anh mọi cách..

….tay cậu chạm lưng chiếc quần sip còn lại trên người anh làm trái tim cậu đập mãnh liệt. Giờ đây trên người anh chỉ con mỗi chiếc quần sip nhỏ nhắn màu đen với chiếc lưng quần mảnh dẻ tôn cả thân hình trắng trẻo đẹp đẽ đến điên đảo, và cậu làm sao tránh được…cả người cậu cứ run rẩy khi đặt tay lên vùng cấm đó..cậu còn chưa biết có nên khám phá nốt phần còn lại của đêm hay không thì bàn tay cậu đã mơn trớn lên khối u giữa hai chân anh, dù qua lớp vải quần nó vẫn kích thích phần thân dưới cậu dữ dội…

….bất chợt anh trở mình làm cậu giật bắn cả người..

” Ôi trời..mình đi quá xa rồi..”

Cậu vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng, mở tủ lạnh lấy chia nước tu một hơi cho tỉnh táo, cho cái đầu đang nóng ran lên dịu xuống.

“ Mình điên rồi, nếu anh biết được thì hậu quả không biết thế nào, đi ngủ thôi không nên đến gần anh lúc này…ma quỷ sẻ xúi dục mình …”

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong đầu vẫn hiện lên cái thân thể gợi cảm không che chắn gì kia đang bày ra mời gọi. “ Ôi trời” cậu lắc lắc đầu cho hình ảnh đó văng ra khỏi trí óc..và…” thôi chết để anh ấy ngủ với bộ dạng đó ngày mai cảm lạnh là cái chắc. Và cậu đành trở vào cái nơi cậu gọi là đầy ma quỷ xui khiến cậu đi tiềm lục bộ pizama của anh, mặc vào cho anh thật tử tế, đắp cho anh tấm chăn thật kỹ càng cậu chạy về phòng chui vào chăn…. cậu có một đêm không thể ngủ.

Hôm nay cậu nhận giấy đi khám sức khỏe định kỳ. Ngồi chờ khá là lâu do quá nhiều bệnh nhân, cậu ngáp ngắn ngáp dài.

– Nguyễn Hoàn Tùng.

– Có.

Đang sắp ngủ gục tới nơi nghe gọi tên cậu lật đật đứng lên theo cô y tá vào trong.

– Cậu thấy đau nhiều không?.

– Cũng không nhiều lắm.

– Kết quả cho thấy gan cậu có vấn đề…

– Vấn đề như thế nào ạ?

– Cậu có người nhà đi cùng không?

– Không, em có một mình thôi ạ

Cậu nghe thấy có không khí nghiêm trọng nên hỏi lại lần nửa

– Có gì không bác sỹ, em có một mình thôi không có người nhà đâu ạ.

– Cậu đi kiểm tra lại lần nửa cho tôi đi để biết chính xác.

– Bác sỹ nghi bệnh gì nghiêm trọng thì cứ nói, em không có người thân ạ.

– Cậu không có người thân nào à?

– Vâng. _Dù gì người nhà cũng ở xa không thể tới nên cậu nghĩ tốt nhất nói xạo cho tiện_

– Xét nghiệm cho thấy cậu bị ung thư gan rồi, giai đoạn 2, nhưng nên kiểm tra lại cho chắc rồi hãy kết luận, kết quả xét nghiệm này sơ sài quá. Cậu cầm giấy yêu cầu này qua làm xét nghiệm lại cho tôi…này cậu nghe không?

– Vâng,

Cậu cầm theo toàn bộ hồ sơ của bác sỹ đưa rồi đi thẳng ra cửa về nhà. Thật cậu không nghe bác sĩ nói gì nửa cả từ lúc những từ “ung thư giai đoạn 2 được thốt ra”.

– ” Ung thư giai đoạn 2, mình biết loại bệnh này,không ai thoát khỏi cái chết trừ khi có phép màu…_cậu vừa đi vừa suy nghĩ, cậu đi qua khỏi bãi gửi xe lúc nào không biết_ vậy là mình không còn bao nhiêu thời gian nửa…ôi trời!!! trong khi mọi việc mới bắt đầu…chết không sao nhưng còn nhiều thứ chờ mình lo lắng…”

Chuông điện thoại reo làm cậu giật mình…Xuân gọi, giọng nó lanh lảnh bên kia.

– Khám xong chưa ra chỗ cũ đi tui đang ở đây này, bửa nay được nghỉ đi khám sức khỏe phải không?

Hôm trước cậu có bảo nó hôm nay cậu được nghỉ 1 ngày đi khám sức khỏe….nhờ nó gọi cậu phát hiện ra mình đi qua bãi gởi xe…..

“Chưa gì mà lú rồi…” Cậu lại phải quay lại bãi gửi xe để lấy xe

Nửa tiếng sau cậu ngồi với thằng Xuân trong quán cà phê quen thuộc.

– Sao mà mặt mày quạu đeo vậy, phát hiện bị trĩ hả hay bất lực.?_Xuân vừa hỏi vừa cười hô hố_

– Cái thằng này, chỉ quan tâm nhiêu đó thôi hả. Lần này chia buồn với tao đi..án tử treo rồi nè.

Nhờ gặp thằng Xuân cậu thấy tâm trạng khá hơn với cái tin dữ cậu mới nhận được, cậu trả lời nó như đó là chuyện của ai đó không phải của cậu vậy.

– Nè, xem đi tử thần gởi giấy báo trước rồi nè.

Thằng Xuân nửa tin nửa ngờ giật lấy hồ sơ bệnh của cậu ra xem, nhưng gặp nó cũng có biết ất giáp gì về chuyên môn y khoa đâu, ngó qua ngó lại một hồi nó hỏi.

– Cậu nói thiệt hả?..không đùa chứ cậu khỏe phây phây mà.

– không biết, tui có khai là đau vùng bụng bác sỹ cho đi khám kết quả như vậy đó.

– Mà bệnh gì?

– Ung thư giai đoạn 2.

Thằng Xuân nghe xong mặt đực ra không biết phải dùng lời gì để nói với thằng bạn thân, thấy vậy cậu cũng buồn cười.

– Cậu làm gì mà khó coi quá vậy..?

– Cái thằng này cậu bệnh chứ có phải tui đâu mà cậu cứ cười hoài vậy, cười ra nước mắt à?

– Chứ biết làm gì bây giờ.

– Bà hàng xóm kế bên tui ung thư giai đoạn 1 nhưng đâu được 2 năm là theo ông bà rồi, còn cậu giai đoạn 2 thì ít hơn à?

– Còn tùy, nếu người ta có tiền thì sẽ kéo dài hơn..tui nghe nói vậy, tốn nhiều tiền lắm thậm chí ra tới nước ngoài…nhưng chung quy cũng chết…chữa cũng chết không cũng chết…

– Nhưng quan trọng là kéo dài được lúc nào hay lúc ấy chứ không lẻ chỉ ngồi chờ chết.

– Tui không có điều kiện chửa căn bệnh quý tộc này đâu, ăn còn không đủ nửa là…

– Giờ này còn đùa được, tui thì nóng ruột rồi đây…hay là về bàn lại với gia đình cậu đi..

– Thôi, không cần đâu, có cậu bàn là được rồi..

– Đùa à bàn với tui thì được gì đâu, bất qua tui bao cậu uống cà phê tới lúc …._biết mình nói hớ Xuân im re_.

– Đó nảy giờ chờ có câu nói này của cậu thôi, vậy là từ giờ cậu bao nha.

– Ừ! mà cậu nói thiệt hả?

– Thiệt,.. giỡn hồi nào..

– Vậy bây giờ cậu tính làm gì tiếp?_Xuân hỏi giọng buồn rười rượi_.

– Tui tính thu xếp về nhà, coi có gì làm được thì làm, nhà cửa dưới tui cũng dột nhiều chỗ lắm rồi, tui muốn khi đi yên tâm một chút.

– Thiệt hả?

– Cái cậu này..

– Khó chấp nhận cái tin này mà, cho tui chút thời gian đi, mới kiếm được thằng bạn mà bây giờ..chậc…_Xuân tặc lưỡi, nó có vẻ khó tin sự kiện này hơn cả chính đương sự.._

– Vậy cậu về rồi tui bao ai uống cà phê? _ thằng Xuân bất giác buông một câu bâng quơ_

Cậu phì cười khi nghe câu hỏi của Xuân, nó có vẻ thực sự luyến tiếc cậu.

– Đừng cười chứ, tui thấy buồn cho cậu thiệt mà, công việc đang đi lên, cuộc thi còn chưa thi xong, người yêu còn chưa có nửa.

Nghe Xuân nhắc đến người yêu cậu bỗng thấy tiếc nuối cuộc sống, lần đầu cậu thấy tiếc nuối cuộc sống kể từ khi nghe kết quả khám bệnh…

– Cậu làm tui tự nhiên thấy hết muốn chết.

Ngạc nhiên khi nghe câu nói kỳ quái của cậu Xuân cũng không biết phải hỏi sao cho phải…

– Cậu khó hiểu quá..

– À! tại cậu nhắc chuyện người yêu nên tui thấy chưa nếm mùi được yêu chết cũng hơi tiếc..

– Cậu nói người yêu lớn tuổi của cậu chứ gì? hay là đi tỏ tình đại đi, đằng nào cũng ‘tiêu’ rồi, tỏ tình đi để khỏi làm con ma ấm ức….

Thấy mặt cậu bí xị Xuân lật đật xin lỗi. Nói đến cái án tử cậu không thấy lo sợ bằng việc phải đi tỏ tình một cách cậu biết chắc là vô vọng, còn gai đình cậu lại chẳng muốn tiêu một món tiền lớn mà cậu không biết gia đình cậu sẽ chẳng đào đâu ra mà có vay mượn được rồi thì cậu cũng không được sống hậu quả là gia đình sẽ mang một món nợ.

Nhưng lúc này khi Xuân nhắc đến mối tình bất khả thi của cậu thì cậu đâm buồn, cậu cũng chẳng hiểu tại sao nửa nhưng thực sự lúc này đây cậu bổng dưng thực sự muốn anh biết cậu yêu anh….cậu muốn anh nghe điều đó rồi ra sao thì ra….

….có thể anh sẽ khinh bỉ cậu và cho rằng cậu là tên biến thái hay gì gì đó, nhưng nếu không nói cậu thấy thực sự cậu sẽ trở thành con ma ấm ức.

– Này đùa chút cho không khí bớt ảm đạm thôi mà, giận tui hả?

– Không, chỉ là tui đang suy nghĩ lời cậu nói thôi, tôi thực sự muốn cho ngưòi ta biết tình cảm của tui.

– Thôi hay để tui gả con em tui cho cậu.

– Lại cái điệp khúc đó nửa, muốn em cậu trở thành quá phụ sao?

– Không sao, chừng nào cậu chết cho nó lấy chồng khác.

– Điên vừa thôi.

– Ừ chắc vậy, nhưng cậu định nói ra thiệt hả…xác xuất thành công là bao nhiêu?

-Không phần trăm, may mắn thì được nhận tấm lòng thôi không thể đáp trả…!

Cậu nói cho Xuân nghe nhưng như đang tự động viên chính mình, cậu dự đoán trước kết quả để mình không quá hy vọng…

– Cũng được, nếu biết chuyện của cậu chắc cô ấy cũng không đối xử tệ với cậu đâu.

– Chắc vậy..!

– Nếu từ chối chắc sẽ dùng một câu nói lịch sự nào đó không gây tổn thương cho đối phương…người ta có học thức mà.

– Ừ, chắc vậy.

– Mà tỏ tình xong rồi cậu cũng về quê chắc không sợ bị người ta nói theo quấy rối đâu.

– Phải ha!!!!!

Cậu ngồi tâm sự đủ điều với Xuân như thể đây thực sự là lần cuối vậy, càng nghe Xuân càng nhận ra anh bạn của mình đang yêu dữ lắm và khi sự cố xảy ra càng đẩy thứ tình yêu không thể đó lên đỉnh điểm. Xuân đành ủng hộ bạn mình tỏ tình dù chỉ một lần cũng được…cậu cho rằng sau khi bày tỏ rồi kết quả có xấu thế nào đi nửa thì nó cũng chạy tuốt về quê chứ đâu có ở đây đâu mà sợ ra vô chạm mặt.

Ngồi với Xuân đến tối cậu mới về nhà, không biết xui hay may mà vừa bước vào đã thấy anh ngồi ngay giữa nhà bên cạnh có một người lạ nửa..nhưng không hẳn là lạ, cậu nhìn thấy khuôn mặt này khá quen, cậu không nhớ ra…

– Sao em về trễ vậy, anh biết em hôm nay được nghỉ làm mà?

– Anh tìm em có việc gì gấp sao?

– Không hẳn, lại đây anh giới thiệu cho em biết..

Anh chỉ tay vào người khách lạ, cậu khẽ gật đầu chào

– Đây là bạn anh, thủy thủ tàu biển _và chỉ vào cậu_Hoàng Tùng đầu bếp riêng của mình.