Chiếc Còi Trắng

Chương 75



Trong vòng một đêm, tin tức về vụ tai nạn tàu hỏa tràn ngập bản tin, khơi dậy sự chú ý và quan tâm của người dân cả nước.

Đội tìm kiếm và cứu nạn đã thực hiện sáu cuộc truy vết sự sống, cho đến khi không còn phát hiện dấu hiệu sự sống trên các thiết bị mới tiếp tục công việc thu dọn theo lệnh của cấp trên, để đảm báo tuyến đường sớm vào lại quỹ đạo hoạt động như cũ.

Buổi trưa Lục Bắc mang theo một hộp cơm, Bùi Nghiệp Khôn đang ngồi trên tảng đá lớn uống nước, mắt đỏ ngầu, có giọt nước đọng trên đôi môi khô khốc, cau mày lắc đầu, không có cảm giác thèm ăn.

Lục Bắc rút đũa ra, nhét vào tay anh, “Không ăn thì lấy sức đâu mà làm, chị dâu tỉnh lại thấy anh thế này sẽ buồn lắm.”

Bùi Nghiệp Khôn lấy hộp cơm và ăn, sau khi ăn được ba miếng, Hàn Phó Minh vội vã chạy từ xa đến.

“Tiểu Mạn tỉnh rồi, có muốn đến bệnh viện xem không?”

Hai người nghe vậy đều hưng phấn đứng hẳn lên, Bùi Nghiệp Khôn run rẩy đưa cơm lại cho Lục Bắc, nói với Hàn Phó Minh: “Tôi mượn điện thoại di động, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy trước.”

Hàn Phó Minh gọi cho Từ Kiều, cô ta nhận máy nhanh chóng.

Bùi Nghiệp Khôn bước tới nghe điện thoại, hơi thở của Lý Mạn nghe rất rõ ràng và đều đều.

Hai người im lặng một lúc lâu không nói chuyện, Lý Mạn là người lên tiếng trước.

Giọng cô nhẹ như mây, nhưng từng chữ rõ ràng.

“Em có thai.”

“Ừm.”

“Con không sao cả.”

Bùi Nghiệp Khôn nghẹn ngào. “Con giống chúng ta, mạng cứng.”

Lý Mạn giọng nói run run, “Em muốn trở về gặp mẹ.”

“Anh đã gọi cho bố rồi. Ca mổ của mẹ thành công. Em đừng lo, chúng ta sẽ quay lại khi em khỏe hơn. Bố và mẹ sẽ rất vui nếu biết rằng mình có một cháu trai.”

“Phẫu thuật không sao chứ?”

“Ừm, không sao, đang đợi chúng ta về đấy.”

Lý Mạn hít sâu một hơi, kìm lại cảm giác nhức nhối nơi mũi, “Có bao nhiêu người chết?”

Bùi Nghiệp Khôn quay đầu lại liếc nhìn đám người đang khóc rống lên, trầm giọng nói: “Rất nhiều.”

Anh nghe được tiếng khóc vụn vặt của Lý Mạn, cô cố nén lại thế nào cũng không được, anh biết mình đã doạ cô sợ.

Rõ ràng là muốn gặp anh ngay lập tức, nhưng cô không nói hay hỏi gì cả.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Cuộc giải cứu đã kết thúc. Anh vẫn còn một số công việc tiếp theo. Buổi tối anh sẽ đến gặp em nhé?”

“Em không sao, anh làm xong rồi trở về.”

“Ngủ ngon, anh sẽ ở đó khi em tỉnh lại.”

“Vâng.”

Bùi Nghiệp Khôn không ăn phần cơm còn lại, cả buổi chiều mây đen rả rích, thu gom xác người khiến toàn thân toát mồ hồi, vừa nóng vừa lạnh, cơ thể người không phải sắt thép, đến cuối cùng vẫn chỉ là xác thịt yếu đuối.

Khi hoàng hôn đến, Bùi Nghiệp Khôn chóng mặt, ngồi một bên không thể gắng sức, cơ thể nóng đến mức có thể chiên được hai quả trứng.

Tưởng Thành và Lục Bắc dìu anh về ký túc xá.

Bùi Nghiệp Khôn nuốt vài viên thuốc còn dư lại sau lần bị cảm trước, dùng chút ý chí cuối cùng thay quần áo của mình, sau đó bảo Lục Bắc đưa anh ra nhà ga.

Anh đã ngủ suốt quãng đường đi xe buýt dồng dềnh, may mắn anh đến trạm dừng cuối cùng.

Từ Kiều đã chăm sóc cô suốt đêm, Lý Mạn bảo cô ta về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô ta từ chối.

Lý Mạn buổi chiều thực sự không ngủ được, đầu óc đầy chuyện quay cuồng khi tai nạn kia xảy ra, nhắm mắt lại có thể nhìn thấy sấm chớp vang dội và bóng dáng bà cụ ngã lăn xuống, cuối cùng mất đi tri giác khi cả một đám người đổ dồn xuống, mạng sống lại yếu ớt đến thế.

Từ Kiều đi xuống dưới mua cho cô một tô cháo nấm trắng, những quả chà là đỏ trong đó lớn và ngọt, bổ dưỡng khí huyết.

“Đầu còn đau không?”

Lý Mẫn gật đầu, đầu óc hơi đau.

“Bác sĩ nói là chấn động. Nếu bị chấn động, tôi đoán ngày mai sẽ ổn. Thôi, ăn chút gì đi đừng bỏ đói thằng nhỏ trong bụng.”

Từ Kiều điều chỉnh giường Lý Mạn, đặt cháo lên bàn.

“Cám ơn Từ Kiều, cô trở về ngủ một giấc đi.”

“Tôi sẽ ngủ bù khi chồng cô đến.”

Từ Kiều đặt bát cháo xuống, đột nhiên nói: “Hỏng rồi, ví tiền của tôi ở đằng kia. Cô ăn trước đi, tôi đi lấy lại.”

Thời điểm Từ Kiều mở cửa phòng bệnh, Lý Mạn như nhìn thấy một bóng người bên ngoài.

Bùi Nghiệp Khôn được người soát vé đánh thức, sau khi chợp mắt, người như có thêm một chút sức lực, anh đi bộ đến bệnh viện trong làn gió lạnh, vẫn còn hơi choáng váng.



Trong hành lang của khu VIP yên tĩnh, dáng vẻ già nua đặc biệt được Bùi Nghiệp Khôn chú ý.

Bùi Nghiệp Khôn dừng lại định mở miệng, nhưng không biết phải gọi ông ta là gì.

Lý Kiến Trung nghe thấy động tĩnh nên ngước nhìn lên.

Điều đó khiến Bùi Nghiệp Khôn giật mình ngẩng đầu, Lý Kiến Trung đầu đầy tóc bạc, như thể đột nhiên già thêm hai mươi tuổi.

“Nghiệp Khôn.” Lý Kiến Trung đỡ gối đứng lên, giọng nói có vẻ cũng già theo.

Bùi Nghiệp Khôn sợ Lý Mạn nghe thấy động tĩnh mà buồn bực nên nói: “Chúng ta sang bên kia nói chuyện.”

Màn đêm buông xuống, tòa nhà đối diện đã sáng đèn, ánh đèn trong bệnh viện lúc nào cũng ảm đạm.

“Tiểu Mạn, con bé không sao, đúng không?”

“Vâng.” Bùi Nghiệp Khôn nhìn ông, không giống người vừa đến, hỏi: “Bác ở đây bao lâu rồi?”

“Bác sáng sớm đã tới.”

“Làm thế nào mà bác biết chuyện này?”

“Bác đã xem trên bản tin.” Lý Kiến Trung có vẻ không an tâm trước thảm họa, đưa tay lên sờ miệng rồi thẫn thờ nói: “Tối qua bác nhận được cuộc gọi từ mẹ con bé, gọi lại mà không liên lạc được. Sau đó gọi tiếp thì bố cháu nhận máy nói rằng Hoàng Mỹ Phụng đã vào phòng cấp cứu rồi. Bác biết bà ấy không thể qua khỏi cơn bạo bệnh này. Bố cháu nói tiểu Mạn đã mua vé về Giang Châu vào tối nay. Bác nghĩ tới nghĩ lui con bé chắc không muốn về chung với bác, gặp bác lại không vui, nhưng vừa đi được nửa đường thì nghe được tin về vụ tai nạn, bác sợ chuyện không ngờ đến lại xảy ra. Bác nhờ người quen gọi điện hỏi thăm rồi kiểm tra số ghế và toa tàu của tiểu Mạn.” Ông hơi loạng choạng, hít một hơi rồi nói tiếp: “Bác vội vã chạy về trong đêm.”

Trên đường về mà thấp thỏm không yên, một người thì trong phòng phẫu thuật, một người lại bị tai nạn, Lý Kiến Trung cảm thấy hôm nay như tận thế.

Suy cho cùng vẫn luôn có sự khác biệt, cái ngày Chu Uý Sơ bị tuyên án ông không lo lắng như vậy, chỉ vội vàng tìm luật sự, sau khi có bản án, ông cũng bình tĩnh tiếp nhận, nhưng vừa nghĩ đến Lý Mạn ngồi trên chuyến tàu kia, nghe tin tức mà tay cầm lái của ông không còn vững vàng nổi.

Ông không biết Lý Mạn xảy ra chuyện gì nên ông nghĩ chỉ cần muốn truyền máu thì ông sẽ đưa cho cô, nếu cần ghép thận hay gan gì đó ông cũng sẽ cho cô.

Mọi người không được phép vào thăm bệnh lúc nửa đêm, ông ngồi trong hành lang một đêm, cứ lang thang trên hành lang cho đến khi cánh cửa được mở ra sau mười giờ, ông không biết Lý Mạn đã tỉnh lại hay chưa, hoặc là khi nào sẽ tỉnh lại, nhưng khi ông nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra, trái tim ông mới bình tĩnh lại được một chút.

Bùi Nghiệp Khôn rũ mắt xuống, khẽ gật đầu, khuỷu tay tựa vào thành cửa sổ, mặt bàn lạnh lẽo, làm mát cơ thể một chút.

Anh nói: “Tiểu Mạn, cô ấy không sao, bác có thể về nghỉ ngơi rồi.”

“Thực sự ổn chứ?”

Mặc dù ông đã đi hỏi ý kiến bác sĩ, nhưng ông vẫn có những nỗi sợ hãi kéo dài.

“Vâng, không sao đâu, đừng lo lắng.”

Lý Kiến Trung do dự hỏi: “Hai đứa đã kết hôn rồi? Bác sĩ nói Tiểu Mạn có thai.”

Bùi Nghiệp Khôn đã từng hỏi Lý Mạn rằng cô có muốn nói với Lý Kiến Trung về việc lấy chứng chỉ hay không, Lý Mạn nói rằng anh không cần phải làm thế, anh tôn trọng cô và không đề cập đến chuyện đó nữa. Bây giờ Lý Kiến Trung có phần ngượng ngùng khi hỏi đến.

Lý Kiến Trung nói: “Bác không trách con bé, nhưng thật đáng tiếc khi bác không uống một ngụm rượu cưới, nhưng bác không trách con bé, là lỗi của bác.”

“Chúng cháu mới lĩnh chứng, chưa tổ chức tiệc, chúng cháu sẽ bàn chuyện đó sau. Bác về nghỉ ngơi đi, tóc của bác…”

“Tóc của bác bị làm sao?”

Lý Kiến Trung nhìn hình ảnh phản chiếu qua cửa sổ và thấy mái tóc hoa râm của mình, giống như một ông già ngoài bảy mươi tám mươi tuổi.

Lý Kiến Trung nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra với tiểu Mạn, có thể không chỉ mỗi mái tóc này.”

Ông không nói gì thêm, loạng choạng bước đi, vừa đi vừa trả lời điện thoại.

Trần Ngọc chất vấn hỏi ông đang ở đâu.

Lý Kiến Trung giải thích một cách yếu ớt, nhưng Trần Ngọc hỏi ông tại sao ông lại đến Giang Châu.

Tại sao ông lại muốn đi? Ông biết bệnh tình của Hoàng Mỹ Phụng, biết rằng bà ấy chắc chắn không thể sống được lâu nữa mới chủ động gọi mình, phải có điều gì đó để nói, dù ly hôn nhưng vẫn còn tình cảm.

Câu hỏi của Trần Ngọc khiến ông cảm thấy kiệt sức, Lý Kiến Trung tắt điện thoại di động, đi thang máy xuống tầng dưới.

Bùi Nghiệp Khôn xoa xoa thái dương bước vào nhà, bát cháo trước mặt Lý Mạn mới nhúc nhích được mấy thìa.

“Tìm thấy…”

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lý Mạn tưởng là Từ Kiều.

“Sao em không ăn?” Anh hỏi.

Lý Mẫn nhìn lên, hai mắt nhất thời đỏ ửng, cũng không nói lời nào, nhìn anh, dường như có ngàn vạn lời nói.

Bùi Nghiệp Khôn ngồi ở bên giường, đút cho cô ăn, cười nói: “Đang đợi anh đến bón cho ăn đúng không? Đồ vờ vịt.”

Lý Mạn không nói lời nào, lẳng lặng ăn xong bát cháo.

Từ Kiều vốn dĩ muốn đi vào, nhưng khi nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn ở đó, cô không muốn làm phiền họ.

Bùi Nghiệp Khôn cẩn thận đỡ cô nằm xuống, “Có muốn ăn thêm chút gì không? Còn chỗ nào không thoải mái không?”

Lý Mạn đột nhiên nắm lấy cánh tay của anh, “Buổi tối đừng đi.”

Anh hôn cô, “Được rồi, không đi.”

Lý Mẫn lập tức nhận ra anh có gì đó không ổn, “Sao anh lại nóng như vậy? Phát sốt rồi à?”



“Uống thuốc rồi, không sao đâu. Đừng lo cho ta, em lo chăm sóc mình cho tốt.” Bùi Nghiệp Khôn nhẹ nhàng sờ sờ bụng, “Anh nói cái gì, con nhất định sẽ đến, em còn không tin, em có cảm giác gì không? Anh thấy người ta nói trên TV rằng đứa bé sẽ đá em, nó có đá em không?”

“Mới đầu tháng, không có cảm giác gì nhiều. Anh còn chịu được không, hay là truyền thuốc đi.”

“Không cần, ngủ một giấc đổ mồ hôi là khoẻ thôi.”

Anh hiếm khi ốm đau, giờ có vẻ anh dễ ốm khi dầm mưa mệt mỏi. Bùi Nghiệp Khôn trêu chọc cô ấy: “Chắc anh già rồi, cứ ốm vặt mãi. Khi nào em khoẻ lại, nếu con trai em hỏi anh làm thế nào kết hôn được với mẹ nó, cô gái xinh đẹp trẻ trung này, anh nên trả lời như thế nào?”

Lý Mạn nhẹ nhàng nắm tay anh, đan tay họ vào nhau. “Vậy thì nói mắt mẹ không tốt.”

“Để anh xem nào, con mắt này còn dùng được không.” Anh sát lại gần mặt cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt Lý Mạn, sinh động và chân thực.

Nước mắt Lý Mạn tuôn ra ngay lập tức, mũi của Bùi Nghiệp Khôn hướng về phía cô, mặt đối mặt thì thầm: “Đôi mắt của vợ anh giống như những vì sao, sáng và sạch,ông trời sẽ không lấy đi.”

Lý Mạn không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với anh nếu cô đi, bỏ lại anh.

“Để anh lo lắng rồi, em xin lỗi.”

“Ngu ngốc, cần phải nói điều này với anh sao? Không sao, hiện tại ổn rồi, anh rất vui.” So với những người mất mạng vì tai nạn, so với những người mất gia đình, anh cảm thấy mình rất may mắn và hài lòng tại thời điểm này.

Lý Mạn đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, tấm lưng vẫn rộng lớn cứng rắn, vòng tay ôm vẫn ấm áp an toàn như vậy.

Hai người dựa vào nhau rất lâu, rất lâu, nhưng Bùi Nghiệp Khôn sợ tay cô bị đau nên anh đã buông cô ra.

“Tay em vẫn còn cắm kim, đừng nhúc nhích nữa, em muốn ăn đậu hũ của anh lúc ốm à, trông không ngon gì cả.” Bùi Nghiệp Khôn đắp lại chăn, “Tay em có lạnh không, hay là để chồng em vắt một miếng khăn nóng cho em?”

“Không lạnh.” Lý Mạn nhìn thoáng qua bóng dáng Từ Kiều ở bên ngoài, nói: “Từ Kiều đang ở bên ngoài. Để cô ấy vào đi. Em đoán cô ấy đợi một lúc rồi.”

Từ Kiều không khách sáo, tiến vào cầm lấy túi nói: “Vợ anh thì anh chăm sóc cho tốt vào, tôi phải về ngủ bù đây, ngày mai lại vào thay ca.”

Bùi Nghiệp Khôn tiễn cô ta một đoạn.

“Cảm ơn cô rất nhiều.”

“Sao lại cảm ơn tôi? Đêm qua tôi nghịch điện thoại suốt, Vương giả vinh diệu (*) còn chơi lên được kim cương đấy.”

(*) Vương giả vinh diệu: một tựa game tương tự Liên Quân.

Bùi Nghiệp Khôn mỉm cười, cảm ơn cô ta một lần nữa.

Từ Kiều nói, “Mặc dù tôi ghét cô ấy khi tôi còn học đại học, nhưng cô ấy tốt hơn bất kỳ người bạn nào mà tôi từng kết bạn trong quá khứ. Cô ấy làm mọi chuyện cho bạn bè, huống hồ mạng sống con nuôi của tôi còn trong tay cô ấy.”

Lý Mạn chưa từng nói vòng vo với cô ấy, cũng sẽ không nói dối cô ấy để làm việc gì đó có lợi mình, cô ấy tự nguyện làm việc gì đó cho bạn mà không cần báo đáp, là một con người thẳng thắn và đơn thuần, năng lực làm việc cũng tốt, Từ Kiều có thể hiểu được lúc ấy Hàn Phó Minh vì sao lại thích cô đến thế.

Hai người cùng nhau tan sở, cùng nhau đi làm, thỉnh thoảng cùng nhau đi dạo, nhờ có Lý Mạn mà Từ Kiều cảm thấy một ngày không nhàm chán, còn Hàn Phó Minh kia thì suốt ngày chôn mình trong vụ án.

Bùi Nghiệp Khôn cũng nói đùa: “Con trai tôi là của một mình tôi, không muốn chia một phần của miếng bánh cho ai.”

Giường đủ cho hai người ngủ, buổi tối Bùi Nghiệp Khôn ôm Lý Mạn ngủ, cô không đau nhiều, chủ yếu là đầu, anh giữ nhẹ, cố gắng không chạm vào cô để tránh động đến những vết thương nhỏ đó.

“Anh ở đây, em ngủ ngon, đừng sợ.”

Lý Mạn ậm ừ, trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ, may mà có ánh sáng le lói, nếu không căn phòng tối om khiến cô cảm thấy ngột ngạt như khi bị kẹt trong toa xe kia.

“Em đã nhìn thấy anh.” Cô nói.

“Cái gì?”

“Khi đó, anh tìm thấy em đúng không?”

“Ừm.”

Bùi Nghiệp Khôn nắm tay cô vừa rút kim ra, mu bàn tay lạnh ngắt, anh sưởi ấm tay cô.

Lý Mạn: “Có bao nhiêu người trong toa xe cũng sống sót như em?”

“Có một cô gái nhỏ.”

“Chỉ một?”

“Ừm.”

Lý Mạn trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Mẹ của bé gái đó đâu? Thực sự không còn sống sao?”

Thời điểm phát hiện đã tử vong rồi.

Anh không nói với Lý Mạn rằng anh đi qua đám xác đó để tìm cô.

Lý Mạn nhìn trần nhà nói: “Khi nào trở về Giang Châu, chúng ta hãy đến chùa để trả ơn.”

“Được.”

Luồng ánh sáng yếu ớt lặng lẽ trôi cùng màn đêm, trong phòng yên tĩnh chỉ có hai người thở bình yên, Lý Mạn nhắm mắt lại nhưng không buồn ngủ, uống thuốc xong liền ngủ một giấc.

Lý Mạn muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Cô nhìn thấy Lý Kiến Trung, dù nhìn có hơi lạ lẫm, nhưng cô không nhận nhầm người.